SAU KHI MẶC VÁY TÔI BẺ CONG ÔNG CHỦ

Dập lửa?

Giang Hạc trong phòng làm việc nhìn thấy tin nhắn Tấn Viễn trên điện thoại gửi tới, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nghi hoặc một chút, hỏi:

Giang Hạc: Dập lửa gì?

Tấn Viễn: Lửa nhu cầu sinh lý.

Tấn Viễn: Giang Tổng, em và tôi đều là đàn ông, không cần tôi giải thích chi tiết hơn cho em.

Tấn Viễn: Nếu Giang Tổng thật sự không hiểu, buổi tối tan tầm tôi cũng không ngại đến nhà em, tự mình biểu diễn với Giang Tổng ngài một lần.

“......”

Giang Hạc nhìn rõ, gương mặt tuấn lãng đỏ lên đến tận cổ, bàn tay cầm điện thoại cũng nóng như lửa đốt.

Cách màn hình, cậu cũng có thể cảm nhận được sự khiêu khích làm càn trong từng dòng chữ của đối phương. Cậu mím môi, mạnh mẽ đè xuống cảm giác quẫn bách trên người, ánh mắt nặng nề lại trầm xuống, đánh chữ trên điện thoại di động:

Giang Hạc: Chúng ta đều là đàn ông.

Giang Hạc: Anh tìm tôi dập lửa gì?

Tấn Viễn: Đàn ông thì thế nào?...

Tấn Viễn: Đàn ông và đàn ông cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, như thế nào? là Giang Tổng sẽ không, hay Giang Tổng cho rằng tôi sẽ không?

Giang Hạc: "....."

Cảm giác xấu hổ mà Giang Hạc vừa đè xuống lại dâng lên, lần này ngay cả trên người cũng có cảm giác khô nóng không thể nói trước được, cậu nới lỏng cà vạt, cởi bỏ một cúc áo sơ mi, hít thở không khí.

Hai người đàn ông giúp đỡ nhau như thế nào?

Trong mắt Giang Hạc hiện lên một mảnh mờ mịt.

Đàn ông và đàn ông cũng có thể?

Giang Hạc nhíu mày trầm tư một lát, rút ra một kết luận, hình như là có thể.

Nhưng làm thế nào một người đàn ông có thể phản ứng sinh lý với đàn ông?

Giang Hạc băn khoăn suy nghĩ, suy nghĩ một chút, rời khỏi giao diện trò chuyện, lợi dụng mạng để điều tra đơn giản một chút.

Một ít tin tức nhảy ra khiến cậu vẻ mặt đờ đẫn, thậm chí trong lòng còn dâng lên một cỗ cảm giác vớ vẩn, cảm giác những thứ này không khỏi cũng quá hoang đường, hoang đường đến mức đã lật đổ nhận thức hơn ba mươi năm qua của cậu.

Nhất là dưới những tin tức này đặt mấy tấm ảnh thân mật của nam nam, trong lòng Giang Hạc sinh ra một cảm giác khó chịu mãnh liệt, cậu dùng tốc độ cực nhanh tắt trang web, mới không làm cho tam quan của mình hoàn toàn nổ tung.

Nhưng thông qua thông tin này, cậu đã học được một từ mới - đồng tính luyến ái.

Trước kia cậu cũng nghe qua từ này, bất quá trước khi chưa tận mắt nhìn thấy, cũng không có nghiêm túc nghĩ tới, lúc này hiểu rõ qua đi, liên tưởng đến những lời vừa rồi Tấn Viễn nói với cậu, trong lòng toát ra một nghi vấn.

Tấn Viễn cũng là đồng tính luyến ái sao?

Cậu không chắc lắm, dù sao trong những tin tức vừa rồi cũng nói một ít bạn bè có quan hệ tương đối thân thiết cũng sẽ thỉnh thoảng giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý một chút, cũng không nhất định đại biểu chính là đồng tính luyến ái.

Giang Hạc đột nhiên nhớ tới, lúc trước Tấn Viễn từng nói anh và Hà Lạc cùng ăn cùng ở bốn năm, đừng nói là ngôn ngữ cử chỉ thân mật, ngay cả chuyện riêng tư hơn cũng đã làm, anh nói chuyện riêng tư hơn, trong đó cũng bao gồm cái "giúp đỡ lẫn nhau" này sao?

Giang Hạc nhắm mắt lại, hiện tại cậu chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Tấn Viễn và người khác "giúp đỡ lẫn nhau", trong lồng ngực liền dâng lên một cảm giác hít thở không thông, áp đến mức cậu không thở nổi.

Hô hấp khó chịu, cậu lại cởi bỏ một cúc áo trước người, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn giấu dưới cổ quanh năm không thấy mặt trời, một yết hầu gợi cảm không ngừng lăn lăn lên xuống.

Cậu nghĩ, nếu như Tấn Viễn muốn quan hệ thân mật hơn là cái này mà nói, cậu cũng không phải không thể giúp anh làm.

Cậu tuy rằng không phải đồng tính luyến ái, cũng đối với bất kỳ nam nhân nào khác không có ý nghĩ về phương diện này, nhưng người kia nếu như là Tấn Viễn mà nói, ít nhất trong lòng cậu không bài xích.

Nhưng bên cạnh Tấn Viễn đã có một Hà Lạc làm bạn với anh gần bảy năm, mà cậu và Tấn Viễn bất quá mới quen biết ngắn ngủi nửa năm, luận trình độ quen thuộc cùng hiểu biết, cậu đều không bằng Hà Lạc, trong thời gian ngắn muốn vượt qua Hà Lạc cùng Tấn Viễn thiết lập quan hệ thân mật hơn so với tình cảm bảy năm của bọn họ, hình như rất khó khăn.

Bởi vì ngoại trừ tầng thân phận "Viện Viện", cậu đối với Tấn Viễn người này hiểu rõ vẫn là quá ít, mà quan hệ cấp trên cấp dưới của bọn họ cũng nhất định không có khả năng đi giao tiếp, đi hỏi thăm đồng nghiệp của anh hiểu rõ anh, cũng càng không có khả năng giống như Hà Lạc cùng anh đi làm thời thời khắc khắc một chỗ.

Trước mắt cậu có thể hiểu rõ phương thức của anh ngoại trừ giám sát cùng WeChat thì không còn cách nào khác, nhưng chỉ dựa vào những thứ này muốn vượt qua Hà Lạc thì còn lâu mới có thể.

Nhưng muốn cậu cứ như vậy nhìn anh và Hà Lạc tiếp tục "riêng tư hơn", trong lòng cậu cũng không cam lòng.

Giang Hạc mím chặt viền môi, nếu muốn triệt để đẩy Hà Lạc ra khỏi người Tấn Viễn, cậu còn cần phải hiểu rõ cách thức của Tấn Viễn mới được.

Nhưng cậu phải đi đâu tìm những con đường này, thông qua tìm người điều tra tin tức quá mức một mặt, căn bản cũng không đủ để đi triệt để hiểu rõ một người.

Giang Hạc tay chống trước máy tính suy nghĩ, vừa vặn Phùng Du tiến vào báo cáo công việc, Giang Hạc hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên người cô, bỗng nhiên nhớ tới Phùng Du từng điều tra chuyện của Tấn Viễn, mở miệng hỏi cô: "Tiểu Du, lúc trước cô điều tra Tấn Viễn, còn con đường nào hiểu rõ hơn hay không."

Phùng Du bị Giang Hạc hỏi đến im lặng vài giây, kỳ thật từ ngày cô đưa tư liệu Tấn Viễn cho Giang Hạc, cô đã nhìn ra, ông chủ căn bản là không quên được người này.

Mà trong khoảng thời gian này ông chủ thỉnh thoảng ngẩn người thất thần, có đôi khi thậm chí nhìn vào camera giám sát trong máy tính chính là một ngày, cô cũng dò xét được, vị ông chủ vạn năm thẳng này của cô chỉ sợ cách khúc cua không xa.

Vốn tưởng rằng có thể cùng bà chủ tương lai phát triển thành bạn thân, cô lại tuyệt đối không nghĩ tới bà chủ tương lai của cô là đàn ông, mà người đàn ông này vẫn là nhân viên công ty bọn họ, lần này ý tưởng cùng bà chủ tương lai làm tốt quan hệ hoàn toàn tan vỡ.

Phùng Du ở trong lòng vì mình im lặng một chút, vẫn là tận tâm lấy điện thoại di động ra nói với Giang Hạc: "Có Giang Tổng, lúc trước khi tôi đi điều tra Tấn Viễn, có cố ý thêm một số bạn học của cậu ấy, bên trong thỉnh thoảng có thảo luận một ít tin tức về cậu ấy, mặt khác đoạn thời gian trước một cô bé trong bộ phận thông tin của công ty chúng ta cũng ở công ty xây dựng một nhóm nghiên cứu của Tấn Viễn, mọi người đều rất tích cực, Giang Tổng anh xem những thứ này có đủ không?"

Phùng Du vừa nói vừa đẩy nhóm này cho Giang Hạc xem, làm trợ lý đủ tư cách, chính là đáp ứng ông chủ muốn, nhu cầu cấp bách của ông chủ, sau khi nhìn ra ông chủ nhớ mãi không quên Tấn Viễn, Phùng Du chỉ cần vừa nghe tin tức về Tấn Viễn trên đầu liền giống như có radar, lập tức mạnh mẽ nghe tin tức, chuẩn bị cho nhu cầu bất ngờ.

Điều này không có ích gì.

Giang Hạc nhìn trên điện thoại di động Phùng Du không ngừng đẩy tới, "Nhóm bạn học tiểu học Tấn Viễn", "Nhóm bạn học trung học Tấn Viễn", "Nhóm bạn học cao trung Tấn Viễn", "Nhóm bạn học đại học Tấn Viễn", "Nhóm nữ sinh thầm mến Tấn Viễn thất tình", v.v... một đám người, đuôi lông mày hơi nhíu lại, nếu không phải cậu xác định và khẳng định Phùng Du đã kết hôn sinh con, bằng không cô thêm toàn bộ như vậy, cậu đều hoài nghi cô thích Tấn Viễn.

Phùng Du không biết cô tận tâm tận lực suy nghĩ cho ông chủ, ông chủ thiếu chút nữa đối đãi cô như tình địch, sau khi gửi xong những tin tức này, còn không quên nhắc nhở Giang Hạc: "Giang Tổng, lúc anh thêm nhóm nhất định phải chú ý sửa ảnh đại diện và tên của mình trên WeChat, còn nhớ ẩn vòng bạn bè, nếu thật sự không tiện, đăng ký lại một acc nhỏ cũng được."

Phùng Du thấy Giang Hạc ưu tú là ưu tú, nhưng ở một số phương diện thật sự đặc biệt thẳng thắn tư duy, ví dụ như dùng chữ ký của mình làm ảnh đại diện WeChat, dùng tên thật của mình làm tên WeChat, trong vòng bạn bè còn có không ít ảnh chụp chung của anh và các ông trùm kinh doanh, nếu anh mang theo một tín hiệu vi mô như vậy để thêm nhóm, có thể dự đoán ngày mai các phương tiện truyền thông lớn sẽ có tiêu đề gì.

Phùng Du không nhắc nhở, Giang Hạc còn chưa chú ý tới điểm này, trải qua Phùng Du nhắc nhở, Giang Hạc chuẩn bị thêm một tay vào nhóm WeChat, nhìn ảnh đại diện WeChat cố ý làm để nhắc nhở đối tác thương nghiệp không được nhận nhầm chữ ký, quả thật cảm thấy như vậy không ổn.

Cậu mở ra cài đặt WeChat của mình, ẩn đi vòng bạn bè, lại sửa tên WeChat chưa từng thay đổi từ khi đăng ký, tìm Phùng Du xin mấy tấm ảnh đại diện WeChat tương đối nữ tính, chọn một cái coi như thuận mắt thay, lúc này mới dựa theo thứ tự từng người một đẩy Phùng Du đưa cho cậu, vừa mới thêm mấy nhóm, đã có không ít người nhiệt liệt hoan nghênh cậu.

【 Nhóm nghiên cứu và thảo luận về Tấn Viễn】

Tiểu đình tử: Chào mừng người mới.

Tiểu đình tử: [vỗ tay].

Viên khoai môn: [vỗ tay].

Nĩa đốt tiền: [vỗ tay].

Giang dấu chấm: "..."

Tiểu đình tử: Người mới ở bộ phận?

Giang dấu chấm: Hội đồng quản trị.

Tiểu đình tử: ????

Giang dấu chấm: Lễ tân.

Tiểu đình tử: Ah...! Là tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân, dọa chết dọa chết, còn tưởng rằng là quản lý đại lão trên tầng cao nhất.

Giang dấu chấm: "..."

Tiểu đình tử: Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân cũng là bởi vì muốn liếm nhan sắc thịnh thế của Tấn Viễn mà đến thêm nhóm sao?

Giang dấu chấm: Không phải.

Tiểu đình tử: ????

Giang dấu chấm: Tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về anh ấy.

Tiểu đình tử: Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân nói chuyện rất hàm súc nha, vậy còn không phải đều có ý tứ, không cần thẹn thùng, trong nhóm ba trăm tám mươi tám chị em đều là vì liếm nhan sắc mà đến, tất cả mọi người đều giống nhau.

Giang dấu chấm: "..."

Tiểu đình tử: Bất quá liếm nhan thì liếm nhan, nhưng ngàn vạn lần không nên quá nhập vào hiện thực, Tấn đại lão nói anh ấy đã có người mình thích, cho nên chúng ta nhất định không nên cho anh ấy thêm bất kỳ phiền toái nào, yên lặng làm nhan cẩu là được rồi.

Tiểu đình tử: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh][ Hình ảnh].

Tiểu đình tử: Đây đều là những bức ảnh mới gần đây, đẹp trai đi, thật sự là từ đầu đến chân ngay cả sợi tóc cũng rất đẹp trai.

Giang Hạc nhìn eo thon chân dài trong ảnh, cho dù nhìn không rõ mặt cũng không che giấu được dung nhan yêu nghiệt, trong lòng không kiềm chế được nhảy dựng lên một chút, không thể không thừa nhận, bất kể là nam trang hay là nữ trang anh đều rất hoàn mỹ, chính là...

Chợt Giang Hạc nhíu mày, chọc chọc người trong ảnh, bất mãn nói ra ba chữ:

"Tiểu lừa đảo."

Cuối tháng 9, Tấn Viễn làm ca nửa tháng, trước tan tầm nửa giờ, rốt cuộc buông bàn phím xuống, đang chuẩn bị cầm WeChat lên xem có tin nhắn trả lời hay không, Trần Hàm đã lâu không xuất hiện lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh: "Tiểu soái ca, Quốc Khánh có hứng thú ra ngoài chơi một chút không?"

Tấn Viễn ngẩng đầu nhìn về phía cô, hỏi: "Chơi cái gì?"

Trần Hàm cười nói: "Bên thành phố Z có một buổi trao đổi kỹ thuật, cậu có muốn mang theo tiểu tùy tùng của cậu đi chơi một chút hay không, trong lúc đó tất cả chi phí ăn ở công ty đều bao toàn bộ."

"Không đi," Tấn Viễn không chút suy nghĩ cự tuyệt cô, "Gần đây thân thể không tốt lắm, đoạn thời gian trước còn xin nghỉ dài ngày tĩnh dưỡng, cô tìm người khác hỏi một chút đi."

Quốc Khánh thật vất vả mới được nghỉ vài ngày, Tấn Viễn điên rồi mới đáp ứng cô đi công tác.

Trần Hàm nhẫn nại nói: "Cậu suy nghĩ một chút, bên thành phố Z có rất nhiều khu du lịch, ngoại trừ đi tham gia buổi giao lưu, cậu còn có thể mang Lạc Lạc đi khắp nơi chơi một chút a. ”

Trần Hàm cũng bất đắc dĩ, cô ở bộ phận công trình đều hỏi một vòng, chủ yếu là Quốc Khánh rơi xuống, không có mấy người nguyện ý đi làm, chứ đừng nói là đi công tác, chỉ có thể dụ dỗ.

Tấn Viễn lắc đầu: "Những thứ khác đều dễ nói, chủ yếu là điều kiện thân thể không cho phép."

Tấn Viễn hạ đường huyết đáng ghét thật đấy, nhưng khi cần thiết cũng làm bia đỡ đạn hiệu quả nhất.

Trần Hàm vốn còn muốn nói thêm vài câu trao đổi này sẽ rất thoải mái, một chút cũng không mệt người, nhưng nghe Tấn Viễn nói như vậy, cũng thức thời ngậm miệng lại, không nói gì nữa, ở xung quanh nhìn một vòng, lại đến vị trí công tác khác hỏi những người khác.

Tấn Viễn chờ cô đi, lập tức mở di động ra, muốn xem Giang Hạc có trả lời hay không.

Nhưng mà trong khung chat vẫn là câu cuối cùng anh nói, lặng lẽ trả lời một tin nhắn cũng không có.

Tấn Viễn mím môi, ngay khi anh lại muốn nhắn tin cho đối phương, anh đột nhiên phát hiện, Giang Hạc vạn năm chưa từng đổi ảnh đại diện WeChat đột nhiên đã đổi ảnh đại diện WeChat thành hình ảnh của một cô gái hoạt hình đầu viên thuốc, hơn nữa tên WeChat của cậu cũng không còn là tên của cậu nữa, mà là một cái "."

Trong lòng Tấn Viễn lộp bộp, phải biết rằng Giang Hạc là một người rất có nguyên tắc, chuyện cậu quyết định rất ít có thay đổi, ngay cả ảnh đại diện và tên của WeChat này cũng mấy năm không đổi qua, đột nhiên vừa đổi avatar vừa đổi tên, anh mơ hồ có chút bất an mở vòng bạn bè của Giang Hạc, quả nhiên, trước kia tùy ý mở vòng bạn bè giờ đã ẩn.

Tấn Viễn nhíu mày nhìn lịch sử trò chuyện WeChat của anh và Giang Hạc, trong lòng lập tức khủng hoảng, chẳng lẽ mấy câu chọc giận này của anh hoàn toàn chọc giận cậu, cho nên vừa đổi avatar vừa đổi tên để cảnh cáo mình.

Không biết vì cái gì, Tấn Viễn nhìn thấy dấu chấm trên ảnh đại diện Giang Hạc kia, lập tức nghĩ đến câu nói "Dừng lại ở đây" với anh vào ngày sinh nhật Giang Hạc.

Càng nhìn càng cảm thấy dấu chấm này giống hệt câu kia.

Tấn Viễn nhắm mắt lại, trong lòng một trận khó chịu, sớm biết sẽ phản tác dụng, anh nên thu liễm một chút, không nên phóng đãng như vậy. Làm cho anh bây giờ cũng không biết làm cái gì mới tốt, trong lòng một trận ngột ngạt, anh nhìn thấy Trần Hàm khắp nơi tìm người đi công tác ở bộ phận công trình, nghĩ Quốc Khánh buồn bực ở nhà suy nghĩ lung tung, còn không bằng đi ra ngoài một chút, kéo Hà Lạc ở một bên chơi điện thoại di động, hỏi hắn: "Có nguyện ý cùng tôi đi công tác hay không?"

Hà Lạc đương nhiên không có vấn đề gì, đi công tác không mệt mỏi, trợ cấp cũng không thấp, tiền lương còn cao hơn bình thường rất nhiều, Tấn Viễn vừa nói như vậy, hắn không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Vì thế ngày cuối cùng của tháng chín, Giang Hạc đi họp nửa ngày trở về, không có ở trong màn hình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hướng Phùng Du hỏi: "Tấn Viễn hôm nay không đến làm việc sao?"

Phùng Du lập tức nhắn tin cho trưởng phòng kỹ thuật hỏi hai câu, trả lời Giang Hạc: "Người quản lý của bọn họ nói cậu ấy đi thành phố Z tham gia buổi giao lưu."

Giang Hạc nhìn về phía một vị trí khác cũng không có bóng người trong màn hình: "Hà Lạc cũng đi theo?"

Phùng Du gật đầu.

Trong lòng Giang Hạc bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ không tốt, cậu lợi dụng hệ thống nhân viên của công ty điều tra số chứng minh thư của Tấn Viễn và Hà Lạc, điều tra hành trình và khách sạn của anh.

Không có gì ngạc nhiên khi thấy rằng hai người họ chỉ đặt một phòng khách sạn.

Trong nháy mắt, Giang Hạc nổi giận trong lòng: "Công ty chúng ta đã nghèo đến mức ngay cả tiền hoàn trả của nhân viên ở khách sạn cũng không lấy ra được sao, còn để bọn họ chen chúc trong một gian phòng tiết kiệm tiền?"

Giang Hạc đột nhiên tức giận làm Phùng Du giật nảy mình, cô châm chước dùng từ nói: "Có lẽ quan hệ tốt đều thích ở bên nhau, như vậy tương đối có cảm giác an toàn, hơn nữa đi nơi khác, hai người ở cùng một chỗ cũng giúp đỡ lẫn nhau."

Phùng Du không nói câu "quan hệ tốt" này còn ổn, vừa nói Giang Hạc lại nhớ tới Tấn Viễn đã từng nói với cậu rằng giữa anh và Hà Lạc ngay cả chuyện "riêng tư hơn" cũng đã làm, hơn nữa hai đại nam nhân bọn họ cần gì phải ở trong một phòng, khách sạn lớn như vậy, cách vách không được sao, vừa nghĩ đến bọn họ giúp đỡ là có thể giúp đỡ lên đến giường. Trước mắt Giang Hạc tối sầm lại, bàn tay đặt trước máy tính căng thẳng, mơ hồ ngăn chặn cơn giận dữ trong lòng mình, hướng Phùng Du phân phó: "Tiểu Du, giúp tôi đặt vé máy bay đi thành phố Z, càng nhanh càng tốt."

------------

4/9/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi