SAU KHI MANG THAI CON CỦA KIM CHỦ, CẦU XIN CHIA TAY

Chử Tiểu Du ôm bụng, đột nhiên nghe thấy tiếng chân đang đi ở cầu thang.

Chỉ cần nghĩ đến cái chăn gấp như khối đậu hũ kia của kim chủ, Chử Tiểu Du rùng mình sợ hãi. Chắc kim chủ không đi bằng cầu thang đâu, nhỡ đâu hắn có chứng ép buộc thật, ai biết được hắn đi cầu thang để rèn luyện cơ thể.

Trời xui đất khiến như vậy thì cậu liền chết tại đây.

Chử Tiểu Du khẩn trương vịn cầu thang đứng lên, muốn đi sát phía tường. Cậu không dám chạy, chỉ có thể chậm rãi đi từng bước một, tiếng chân dưới cầu thang lại nhanh hơn cậu nhiều, Chử Tiểu Du rất nhanh nghe thấy tiếng mở cửa thoát hiểm gần chỗ cậu, khiếp sợ quay đầu nhìn lại.

Là Lâm Cận Ngôn.

Chử Tiểu Du thả lỏng tâm chí, suýt chút nữa không đứng vững. Lâm Cận Ngôn vội vàng hai bước cũng thành một bước chạy đến, lo lắng đỡ lấy Chử Tiểu Du: “Không làm sao chứ?”

Chử Tiểu Du bị dọa thiếu chút nữa thì khóc: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Lần này đi xuống không dễ dàng chút nào cả, Chử Tiểu Du lại muốn tự mình đi, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Lâm Cận Ngôn đang nhìn mình, vấn đề là Lâm Cận Ngôn cũng không cõng nổi cậu…

Thật vất vả mới xuống đến nơi, Chử Tiểu Du cảm giác cả người đầy năng lượng, chỉ thiếu một chút nữa là cậu có thể trốn thoát, hơn nữa Lâm Cận Ngôn cũng bảo taxi đợi ở bên ngoài.

Chỉ thiếu chút nữa thôi.

Chử Tiểu Du trực tiếp muốn chạy ra ngoài, Lâm Cận Ngôn vội vàng ngăn cậu lại: “Chú ra ngoài xem động tĩnh trước.”

Trong chốc lát, Lâm Cận Ngôn trở về, Chử Tiểu Du nóng lòng nhìn y, thấy Lâm Cận Ngôn gật đầu cậu mới mau chóng chạy vào trong xe.

Xe được khởi động, Chử Tiểu Du nhìn về phía trước, kiềm chế bản thân không quay đầu lại, an ổn ngồi ở ghế sau.

Rất nhanh, taxi an toàn rời khỏi tiểu khu.

Nhưng trong tiểu khu có rất nhiều CCTV, cảnh cậu cùng Lâm Cận Ngôn lên xe chắc chắn sẽ bị ghi lại, theo chiếc taxi lên đường lớn, cũng có vô số CCTV trên đường chăm chú đem hành tung của bọn cậu ghi lại chặt chẽ.

Lâm Cận Ngôn phát hiện ra điều này, đột nhiên nói: “Chúng ta tìm chỗ nhiều người rồi xuống xe đi.”

Chử Tiểu Du khó hiểu nhìn y, Lâm Cận Ngôn nghiêm túc nói: “Nghe chú.”

Hầu như CCTV vẫn có điểm mù, cho dù có nhiều người cũng không tìm ra bọn họ, Chử Tiểu Du cùng Lâm Cận Ngôn tay không chen chúc trong đám người ra ra vào vào, cũng không dễ dàng để bị phát hiện.

Bọn họ thuê một chiếc xe thẳng hướng vùng ngoại thành.

Chử Tiểu Du không dám đến khách sạn vì phải có chứng minh thư mới thuê được phòng, hai người chỉ có thể tìm nhà nghỉ hay nhà dân gần công viên. Người trọ ở đây đủ mọi thành phần, phức tạp và nguy hiểm, hoặc là cả hai. Hai người quần áo chỉnh tề đứng trước quầy, ông chủ nghi hoặc nhìn bọn họ.

Lâm Cận Ngôn không kiên nhẫn nói: “Hai phòng đơn, nhanh lên.”

Ông chủ nhìn quần áo bọn họ mặc, cố ý tăng giá thêm 10 đồng mới đưa chìa khóa.

Lâm Cận Ngôn trong lòng lo lắng tình trạng của Chử Tiểu Du, cũng không dài dòng cùng ông ta. Bên cạnh đấy giá cả nơi này cũng rẻ nhưng môi trường lại bẩn thỉu và hỗn loạn. Lâm Cận Ngôn vừa mở cửa đã nhăn mũi, cảm thấy bên trong phòng không khác quán net là mấy.

Chử Tiểu Du cảm động đến rơi nước mắt, cậu vừa trốn thoát, chỉ cần nhìn thấy giường như nhìn thấy cứu tinh, không quan tâm gì hết leo lên giường nằm, cảm giác như xương cốt cả người đều đau nhức nhưng lại có cảm giác thư thái như vừa được giải thoát.

Thật tốt quá, có giường.

Lâm Cận Ngôn đau lòng nhìn: “Ga giường có mùi hôi à? Có muốn đổi cái khác không?”

Chử Tiểu Du trong con ngươi đầy ý cười, cậu mỉm cười liền có chút đáng yêu: “Không cần, chú quên rồi à? Như này so với hồi cháu còn nhỏ còn tốt hơn.”

Lâm Cận Ngôn trầm mặc, hai năm nay Chử Tiểu Du sống khá ổn, y quên mất trước sinh nhật mười tám tuổi cậu sống thật vất vả, đặc biệt là khoảng thời gian cậu bị bố mẹ bỏ rơi.

Tuy rằng nơi này không an toàn, nhưng Chử Tiểu Du cần vài ngày để nghỉ ngơi.

Trong phòng ngoài trừ một cái TV cổ, đến một chai nước cũng không có. Lâm Cận Ngôn xuống cửa hàng tạp hóa ở dưới lầu mua một cái phích giữ ấm, ấm đun nước, còn mua cả chăn gối đệm mới. Lúc lên lầu ông chủ thấy y mang theo nhiều đồ như vậy, lập tức bắt y trả thêm 10 đồng tiền điện. 

Lâm Cận Ngôn đè lửa giận đồng ý.

Lâm Cận Ngôn để đồ xuống dưới chân, từ trong ví da bục chỉ lấy tiền đưa cho ông chủ, lại cầm đống đồ thậm chí còn cao hơn y trở về phòng. Chử Tiểu Du giương mắt nhìn hai tấm đêm đang di chuyển ở cửa, giật mình muốn xuống giường giúp Lâm Cận Ngôn.

“Ngủ một giấc đi.” Lâm Cận Ngôn trừng cậu một cái, bận rộn quét dọn vệ sinh, lại bảo Chử Tiểu Du rời giường ngồi ở trên ghế băng, còn mình đi đổi đệm cho cậu.

Chử Tiểu Du không giúp được gì, bất mãn không vui ngồi ở phía sau Lâm Cận Ngôn, hơn nữa Lâm Cận Ngôn chỉ mua một bộ chăn ga, chắc chắn là vì cậu mà tiêu tiền, còn bản thân y thì lại phớt lờ.

Lâm Cận Ngôn gọi Chử Tiểu Du lên trên giường nằm nghỉ ngơi, cái gì cũng không được nghĩ đến.

Chử Tiểu Du ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng Lâm Cận Ngôn vừa đi, Chử Tiểu Du lại bắt đầu suy tư. Đầu tiên làm thế nào rút tiền ra để tiêu mà không bị kim chủ phát hiện ra hành tung, đây là điều quan trọng nhất.

Bằng tốt nghiệp chắc là cậu không lấy được, lại không có kĩ năng sống. Chờ sau khi sinh con mỗi ngày đều phải tiêu tiền, cách duy nhất bây giờ chỉ có mở một cửa hàng nhỏ để kiếm kế sinh nhai.

Cậu không thể để cho Lâm Cận Ngôn cùng bảo bảo chịu khổ được.

Nghĩ tới tương lai, Chử Tiểu Du cảm thấy áp lực trên vai thật lớn, cậu còn muốn phụng dưỡng Lâm Cận Ngôn nữa.

Thêm nữa cậu nhớ kim chủ (︶︿︶)

Năm ngày sau, Lâm Cận Ngôn bàn bạc hỏi Chử Tiểu Du nên đi đâu tiếp.

Trốn một thời gian ngắn có thể tạm thời ở đây, nhưng không thể lâu dài được, bọn họ nhất định phải trốn thật xa.

Chử Tiểu Du nghĩ không thể trở về viện mồ côi, cậu thật sự không có mặt mũi nào bụng lớn dạ chửa mà đứng trước mặt viện trưởng, nhưng thành phố ở đây lại xa lạ với bọn họ, với tình trạng cơ thể của Chử tiểu Du hiện tại Lâm Cận Ngôn không thể lo liệu một mình được, bây giờ cậu cần có một người ở bên chăm sóc.

Hai người đều lâm vào suy tư, Chử Tiểu Du vẫn dứt khoát muốn ở lại đây bàn bạc, dù sao kim chủ cũng không tìm được cậu.

Lâm Cận Ngôn không đồng ý, trên thực tế y có thể khẳng định chỉ cần một ngày một đêm cho người đi theo dõi lật tung mọi ngõ ngách tìm kiếm bọn họ, ngay lập tức y cùng Chử Tiểu Du bị phát hiện.

Nơi này không an toàn.

Lâm Cận Ngôn nhíu mày một lúc, cuối cùng nói: “Đến nhà anh chú đi.”

Chử Tiểu Du tò mò nhìn Lâm Cận Ngôn, nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ cậu chưa từng nghe qua Lâm Cận Ngôn nói chuyện trong nhà của y, chỉ là đã lâu rồi y chưa bao giờ về nhà. Lâm Cận Ngôn từng là sinh viên ngành Y, gia đình chắc hẳn đối với y rất tốt, làm sao lại cãi nhau được?

Lâm Cận Ngôn cười khổ một tiếng: “Chú với cha quan hệ không tốt, nhưng chú được anh trai nuôi lớn, anh ấy vẫn luôn muốn chú quay về.”

“Năm đó… ” Lâm Cận Ngôn nói xong giọng nói có chút lạnh lùng, “Năm đó lúc chú bị phát hiện ra là người song tính, bác sĩ nói 1000 đồng là có thể phẫu thuật.”

Chử Tiểu Du ánh mắt ngạc nhiên: “Một nghìn đồng?” Tại sao lại không giải phẫu?

“Cha chú không đồng ý.” Lâm Cận Ngôn cười lạnh giải thích nghi hoặc của Chử Tiểu Du: “Khi đó 1000 đồng vẫn rất đáng giá, nhà chú điều kiện lại như vậy, cha chú nói dù sao chú cũng là một nam nhân, giới tính không phiền hà gì hết.”

Chử Tiểu Du có ấn tượng không tốt với người cha của Lâm Cận Ngôn, chán ghét hỏi: “Vậy còn mẹ của chú thì sao?”

“Mẹ chú cũng muốn chú được phẫu thuật, nhưng không đến hai năm thì bà qua đời, vậy nên chú theo anh trai cùng lớn lên.”

Chử Tiểu Du nhíu mày suy nghĩ.

Dựa theo những gì vừa nói, Lâm Cận Ngôn rất thân với người anh kia. Nhưng tại sao bỏ nhà nhiều năm như vậy lại không trở về? Lớn tuổi hơn Lâm Cận Ngôn vậy thì bây giờ cũng là một ông chú 40 tuổi rồi?

Cũng không gặp mặt nói chuyện, bây giờ đều đã lớn tuổi, tương lai chắc chắn sẽ hối hận rất nhiều.

“Người anh kia của chú là người như nào vậy ạ?” Dù sao cũng là nơi sẽ đến, hơn nữa lại là anh trai của Lâm Cận Ngôn, Chử Tiểu Du tò mò hỏi.

Nhắc tới Lâm Cận Chí, Lâm Cận Ngôn nói nhiều hơn một chút: “Anh chú đối với chú rất tốt. Anh ấy không học thêm là để chú tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, anh ấy nói làm nghề gì thì anh ấy cũng sống tốt nhưng chú thì không thể như thế. Lúc chú đi học đến nhà vệ sinh cũng không dám vào, phải chờ đến khi không có ai, sau đó gọi anh ấy canh cửa ở ngoài cho chú mới được, vậy nên anh ấy thường xuyên vào muộn giờ với chú.”

“Có một lần có mười mấy người vây quanh muốn lột quần chú, nói là nơi đó của chú quá nhỏ nên mới không dám đi vệ sinh lúc đông người, anh ấy vì bảo vệ chú mà bị bọn nó đánh bầm dập mặt mũi.”

“Có anh trai thật thích.” Chử Tiểu Du tưởng tượng Lâm Cận Ngôn thời thiếu niên, hâm mộ đứng dậy.

Lâm Cận Ngôn trong mắt cũng hiện lên ý cười mờ nhạt, nhưng rất nhanh biến mất.

“Từ nhỏ chú đã ước mơ trở thành bác sĩ, chú cảm thấy khi mình thực hiện giấc mộng sẽ có thể chữa khỏi cho bản thân. Anh ấy liền bỏ học để chú tiếp tục đi học.” Lâm Cận Ngôn mỉm cười cay đắng, trong mắt có chua xót: “Nhưng là chú quá ngây thơ. Chử Tiểu Du, bây giờ chú đã 40 rồi, không thể phẫu thuật, chú sợ… Thật ra chú luôn nghĩ rằng, nếu năm đấy có người tình nguyện giúp chú một lần, chỉ 1000 đồng, 1000 đồng thì cả đời chú cũng biết ơn người đó.”

Lâm Cận Ngôn nói xong, ánh mắt thâm trầm nhìn Chử Tiểu Du: “Nhưng cháu vẫn còn cơ hội.”

Chử Tiểu Du không biết nói gì, nhìn nội tâm Lâm Cận Ngôn thể hiện rõ qua ánh mắt mang trách nhiệm nặng nề, ngoài việc phẫu thuật, cậu có thể nhìn thấy hy vọng mong muốn gặp anh trai của y, mặc dù cậu không biết hai anh em họ cãi nhau to đến như nào.

Cậu phải giúp hai người họ hòa thuận như ban đầu.

Ngay khi bọn họ vừa rời đi, một người đàn ông cao lớn cùng vài người vạm vỡ xông vào nhà nghỉ, trông như muốn phá đồ, ông chủ keo kiệt kia nhìn thấy khí thế của bọn họ, sợ nhưng không dám làm gì.

Nam nhân trực tiếp đến phòng Chử Tiểu Du vừa ở, một cước đá gãy cửa gỗ.

Vào phòng trống vắng không bóng người, chỉ còn lại cái chăn Chử Tiểu Du dùng qua cùng cốc nước cậu từng uống.

Hai năm nay Chử Tiểu Du được cưng chiều nuôi dưỡng đầy đủ, trên người có một mùi thơm ngon ngọt, nam nhân chỉ cần ngửi mùi này liền biết Chử Tiểu Du đã ở đây được một thời gian, không biết thân thể nhỏ bé kia ở trong chăn cọ đi cọ lại bao lần. Hắn lạnh mặt nhìn chiếc giường kia, chỉ cần nghĩ tới hạ bộ đã cứng, hung hăng muốn làm chết Chử Tiểu Du.

Nam nhân nghiến răng gằn lên một câu: “Mang tất cả mọi thứ trong căn phòng này về, không được để lại cái gì!”

Lúc này, bên ngoài một tên thủ hạ vội vàng chạy vào, nhìn thấy Trịnh Tranh tức giận, nơm nớp lo sợ nói: “Trịnh tiên sinh, có tin tức, Chử tiên sinh vừa mới lên xe đi về phía Bắc, là xe đường dài.”

“Xe?”

“Vâng, đúng vậy.”

Trịnh Tranh cười lạnh liếc nhìn người kia một cái: “Chuẩn bị vé máy bay.”

Hắn muốn Chử Tiểu Du vừa xuống xe lập tức nhìn thấy hắn, suy nghĩ lại, khóc lóc cầu xin hắn, một bước cũng không dám rời khỏi hắn.

Nhưng Trịnh Tranh hoàn toàn không ngờ đến việc Chử Tiểu Du đang suy nghĩ về việc muốn ngụy trang và thay đổi thân phận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi