SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TÌNH YÊU CỦA TÔI MUỐN LẬT XE


Sáng sớm hôm sau, Tạ Hoài Thanh còn đang ăn cơm sáng thì nhận được tin nhắn Wechat của Hoắc Thành: [Tớ đang ở dưới tầng nhà bé nè.]
Tạ Hoài Thanh hơi sửng sốt.
Có người chờ cậu cùng nhau đi học, thật sự là không quen.
Cậu đeo cặp sách đi ra cửa, chung cư cũ không có thang máy, nên cậu cầm một chiếc bánh mì vừa ăn vừa đi xuống tầng.
Khi bước ra khỏi cửa chung cư, cậu bắt gặp Hoắc Thành đang ngồi trên xe đạp cười tươi rói với cậu, chân dài chạm đất.
Hoắc Thành xoay người lại vỗ vỗ cái yên sau —
Xe đạp có thêm một cái nệm, làm từ bọt biển, rõ ràng tối hôm qua còn chưa có.
Tạ Hoài Thanh không nói gì nhìn Hoắc Thành một cái, sau đó quay đầu nhìn lướt qua chiếc xe đạp, ánh mắt đó như muốn hỏi, cậu mơ đẹp nhể.
Hoắc Thành cũng không xấu hổ, chỉ là cảm thấy rất chi là tiếc nuối.

Hắn biết xe đạp của Tạ Hoài Thanh bị hỏng rồi, suốt đêm chuẩn bị cái đệm ngồi, hiện tại không dùng được cũng chả sao.
Hê hê, hắn tin sớm muộn gì cũng có tác dụng thôi.
Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, trước khi tan tiết, Lương Dật nhắc nhở mấy đứa nhỏ tuần tới là có bài kiểm tra rồi, hỏi các bạn tình hình ôn tập đến đâu.
Phía dưới chúng bạn kêu rên hết đợt này đến đợt khác, cho dù sớm biết sẽ chuẩn bị kiểm tra, thế nhưng lúc nghe thông báo chính thức thì vẫn cảm thấy đời là bể khổ.
Hoắc Thành chưa bao giờ sợ thi cử, nhưng hắn lại lo lắng liếc nhìn Tạ Hoài Thanh một cái.

Sau khi tan học thì thò mặt lạ gần: "Nội dung bài học của 6 tháng trước..."
Tạ Hoài Thanh biết hắn muốn hỏi cái gì, bèn nói: "Không quên."
Có lẽ kiến thức và những ký ức khác được phân bổ đến hai nơi khác nhau của não bộ, cậu xem lại ghi chép mấy lần là có thể nhớ lại.

Hơn nữa ngay cả khi cậu có quên mất, thì cậu cũng đã học hết mấy kiến thức này ở năm nhất rồi.

Hoắc Thành yên tâm, nhưng không biết Tạ Hoài Thanh có theo kịp các tiết học trong mấy tuần này không nhỉ: "Trong khoảng thời gian này có chỗ nào bé không hiểu không?"
Tạ Hoài Thanh vốn dĩ muốn nói không có, nhưng ngẫm lại, tự dưng gặt được một mầm non không biết sẽ giả vờ được bao lâu, thế nào cũng phải ngắt nhéo một phen chứ, bèn thuận tay chỉ vào một đề toán: "Cái này chưa rõ."
Hoắc Thành đọc đề bài rất nhanh, cảm thấy kỳ quái, đề này dùng kiến thức lúc mới khai giảng mà, Tạ Hoài Thanh không phải vừa nói bé ấy không quên sao.
Có lẽ là đột nhiên không tìm ra được hướng giải thích hợp, Hoắc Thành tự nhủ.

Hắn tận tâm chỉ bảo, dùng hai cách giải, rất kiên nhẫn nói xong: "Bé hiểu chưa?"
Tạ Hoài Thanh: "Hiểu rồi."
Hiểu con quỷ.

Giảng như thế này, đổi lại thành mấy đứa thành tích tầm tầm kia, có thể nghe hiểu được mới là lạ.
Tư duy của hắn với đề này tầm cao quá, chắc là có mỗi hắn mới có thể hiểu được mình nói gì.

Tạ Hoài Thanh khẳng định Hoắc Thành học tốt hoàn toàn là do chỉ số thông minh của hắn cao.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên có bạn học giảng bài cho cậu, còn hỏi có hiểu không, Tạ Hoài Thanh cảm thấy trải nghiệm này rất mới lạ.
*
Hai tiết trôi qua, Trịnh Hạo Từ đến tìm Hoắc Thành, híp mắt đánh giá hắn: "Anh có vụ gì đây? Không thú vị gì cả?"
Hoắc Thành: "Vụ gì?"
"Trên diễn đàn đều đang thảo luận về anh đấy, nói anh có chủ rồi, đằng sau xe đạp để cái nệm."
Trịnh Hạo Từ giơ di động ra cho Hoắc Thành nhìn: "Hot rần rần luôn rồi, em cũng đâu có thấy anh mon men đến gần em gái nào đâu nhỉ?"
Nhưng tám phần là thật rồi, sau xe đạp để miếng đệm, không phải cho người thương thì chính là cho trẻ nhỏ, mà trẻ nhỏ thì rõ ràng không có khả năng rồi.
Thì ra là việc này, Hoắc Thành nhận điện thoại, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Mày bắt chước mấy em gái lướt diễn đàn gì đây."
Trịnh Hạo Từ ghé sát vào, nhỏ giọng: "Ai thế, em đảm bảo không nói ra ngoài đâu."

"Thôi đi, miệng mày oang oang bỏ mẹ." Ánh mắt Hoắc Thành dẹo về phía Tạ Hoài Thanh, "Chờ bao giờ cậu ấy chịu ngồi thì tao nói cho."
Tạ Hoài Thanh nhìn như nằm bò ra bàn ngủ nghe được rõ ràng, trên trán nhảy ra ba vạch đen.
Không có khả năng, cả đời này cũng ứ thèm ngồi.
Bài post kia thảo luận bừng bừng hứng thú, Hoắc Thành không khỏi cảm thán nhân duyên của mình vẫn tươi đẹp rạng ngời, nhưng hắn cũng không có hứng thú đối với mấy cái tên của hotgirl khối, gái xinh lớp gì kia, định trả lại điện thoại cho Trịnh Hạo Từ.
Mới thoát khỏi post, một cái tiêu đề thu hút sự chú ý của hắn —
【 Loa loa loa, học thần Tạ bị tai nạn xe cộ đâm đến ngớ người rồi! 】
Cái quỷ gì, Hoắc Thành vừa chìa tay ra thì rút điện thoại lại.
Nội dung của bài post đại khái là, sau khi Tạ Hoài Thanh bị tai nạn xe cộ đã có một loạt hành vi bất thường như, không nhớ rõ bố cục trường học, không nhớ rõ tên bạn học.

Điều này rõ ràng không phù hợp với hình tượng học sinh giỏi IQ cao, vậy nên tóm cái quần lại, tai nạn xe cộ đã tạo nên ảnh hưởng xấu nhất định đến cậu ấy.
Hoắc Thành thấy Tạ Hoài Thanh còn đang ngủ, cẩn thận kéo Trịnh Hạo Từ ra ngoài lớp học.

Trịnh Hạo Từ đơ cây cơ: "Sao anh, sao anh?"
Hoắc Thành giơ điện thoại ra trước mặt hắn: "Mày bép xép gì với người ta rồi?"
Mấy ngày nay hắn chỉ chăm chăm bám bé yêu nhà hắn, ngoại trừ không gọi tên hắn ở bên ngoài, thì bé ấy hầu như không lộ ra sơ hở khác.
Cũng chỉ bị Trịnh Hạo từ bắt gặp một lần kia thôi.
Trịnh Hạo Từ xem bài post, vô tội nói: "Em khum có..." Sau đó càng nói càng nhỏ, "Có khả năng thuận miệng tán gẫu đôi câu với người ta, em không nhớ rõ, sao biết được người kia nhàm chán như vậy chứ..."
Hoắc Thành trả điện thoại lại cho Trịnh Hạo Từ: "Miệng mày không ngậm được thì thôi đi, nhưng đừng đả động gì đến Tạ Hoài Thanh."
"Vâng em biết rồi." Trịnh Hạo Từ nghi vấn to to, "Hai người các anh là như nào vậy?"
Thật ra bài post kia cũng chả có nội dung đáng tin gì, hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ.


Hắn biết Tạ Hoài Thanh chỉ là mất trí nhớ, thế nhưng nguy hiểm chính là ở bài kia có người nói: [Vậy Hoắc Thành phải đốt pháo chúc mừng thôi nhỉ?]
Quả thực là đào hố cho hắn mà.
Hoắc Thành về phòng học tìm được Trình Phỉ, bạn của Trình Phỉ là quản lý diễn đàn trường học, Hoắc Thành nhờ người ta hỗ trợ xóa bài post.
Post xóa rồi, trái tim yên ổn trong lồng ngực, hắn bắt đầu thấy có gì đó không thích hợp lắm.
Vừa rồi là lần đầu tiên giảng bài cho Tạ Hoài Thanh, hơi khẩn trương nên không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ ngẫm lại, đề bài kia có khó nhiêu đâu, mà sao bé Tạ lại không giải được cơ chứ? Chẳng lẽ bé ấy thật sự không nhớ mình đã học những gì, nhưng vấn đề tôn nghiêm không cho phép bé thừa nhận sự thật này sao?
Hoắc Thành càng nghĩ càng cảm thấy mình chuẩn đét, tự cho là mình đã biết thừa lý do khó nói của người thương, thấy Tạ Hoài Thanh tỉnh thì đi qua dịu dàng nói: "Cách buổi thi còn mấy ngày, bé có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ nhé...!Trừ Văn ra thì ok tất."
Tạ Hoài Thanh mờ mịt nhìn hắn.
Hoắc Thành bị ánh mắt này nhìn đến đau hết lòng mề, thành tích của Tạ Hoài Thanh vẫn luôn rất tốt, tự nhiên lại không biết làm bài, vậy sẽ suy nghĩ vẩn vơ những gì chứ, nghĩ vậy, giọng điệu của hắn càng ôn hòa hơn: "Lần này thi không có gì đâu.

Bé không vượt qua cũng không sao cả, điểm số không phải là tất cả.

Bé thông minh như thế, chắc chắn có thể đuổi kịp thôi mà."
Tạ Hoài Thanh không hiểu được vì gì mà tự nhiên không đầu không đuôi nói với cậu vấn đề này, nên chỉ có thể nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Dù sao mạch não Hoắc Thành này xiên xẹo lắt léo, ông nói gà bà nói vịt với hắn là tình huống bình thường giữa hai người bọn họ rồi.
Nhưng nghe người kia nói làm lòng Tạ Hoài Thanh mềm nhũn, chưa có ai từng nói với cậu thi không tốt cũng chẳng sao đâu.
*
Bọn trẻ lo lắng bất an suốt một tuần, dù có chống cự thế nào cũng không trốn được kỳ thi.
Tạ Hoài Thanh bởi vì vắng mặt trong kỳ thi tháng trước nên lần này bị xếp xuống phòng thi cuối cùng.
Phòng thi xếp chỗ dựa theo thành tích từ cao đến thấp, Tạ Hoài Thanh không có điểm, ngồi ở vị trí cuối cùng, mọi người xung quanh nhìn cậu chằm chằm như con sói đói hau háu miếng thịt, chỗ ngồi cách khá xa thì lại tiếc nuối vì lần trước mình thi tốt quá.
Tạ Hoài Thanh không dao động, chấp nhận mấy ánh mắt như lễ rửa tội một cách dửng dưng.
Phòng thi cuối cùng thường hay cử hai thầy giáo mạnh mẽ đến làm giám thị, THPT Thực Nghiệm cũng xử phạt rất nặng đối với hành vi gian lận, dù có thi đội sổ cũng không ai dám giở trò.
Tuy nhiên luôn có tên lớn gan.
Môn thi đầu tiên là tiếng Anh, người ngồi phía trước Tạ Hoài Thanh tên là La Ninh, vẫn luôn nhấm nháy cậu, đợi mãi không thấy đáp án, cuối cùng thậm chí còn ném một viên giấy xuống, lăn đến trên bài thi của Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh cầm bài thi đứng lên, viên giấy lăn xuống mặt đất.

Còn 20 phút nữa mới hết giờ thi, cậu dứt khoát nộp bài luôn.
La Ninh khinh thường khịt khịt mũi, cất bút vào trong hộp.
Tạ Hoài Thanh đi ra khỏi phòng, nhìn thấy một cậu trai cao lớn đang dựa vào cửa, không phải Hoắc Thành thì còn có thể là đứa nào chứ.
"Cậu tới từ bao giờ thế?" Tạ Hoài Thanh hỏi.
Hoắc Thành trả lời: "Vừa tới thì bé ra đó." Ngụ ý, chúng ta ăn ý quá đi cơ.
Tạ Hoài Thanh sao có thể nghe ra mấy ý quanh co lắt léo đó, gật đầu: "Đi ăn cơm không?"
Hoắc Thành: "Đi thôi."
Trong nhà ăn người không vắng như tưởng tượng, Tạ Hoài Thanh vốn tưởng mình nộp bài thi đầu tiên thì không cần phải xếp hàng.

Hoắc Thành giải thích với cậu: "Tiết một của năm nhất là tiết tự do, nên mấy đứa đều tới ăn cơm sớm."
Tạ Hoài Thanh chọn một cửa sổ, Hoắc Thành ngó nghiêng, cá hầm ớt.
"...!Bé thích ăn cay nhỉ."
Tạ Hoài Thanh: "Ừm." Hông cay hổng dzui.
Hoắc Thành nũng nịu: "Khẩu vị hai mình vừa vặn bổ sung cho nhau đó."
.....!Giống nhau thì là xứng đôi, khác nhau thì lại bổ sung cho nhau? Logic đỉnh chóp luôn.
Tạ Hoài Thanh unlock skill giả vờ nghe không thấy, Hoắc Thành lại không thèm để ý, đến cửa sổ khác lấy đồ ăn.
Tạ Hoài Thanh nhận đồ ăn xong, bưng khay xoay người tìm chỗ ngồi, chợt một người đâm thẳng vào cậu.

Cậu nhanh chóng tránh đi, nhưng không vững trọng tâm, lùi lại mấy bước, đập lưng vào một cậu trai.
Người nọ giơ tay giúp cậu bê vững khay đồ ăn, nước cá hầm ớt đỏ rực tung bay mấy giọt, không khéo lại đỗ ngay vào tay áo người kia, còn đồng phục của Tạ Hoài Thanh thì lại không sao cả.
Tạ Hoài Thanh quay đầu, đôi mắt phản chiếu khuôn mặt của Hoắc Thành.
Hoắc Thành hỏi: "Bé không sao chứ?"
Người đụng vào Tạ Hoài Thanh cũng sửng sốt, lắp bắp: "Anh Thành...!Quần áo của anh..."
Hoắc Thành nhíu mày không vui: "La Ninh, mày đi đường mắt đéo nhìn nhõ gì à?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi