SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TÌNH YÊU CỦA TÔI MUỐN LẬT XE


Hoắc Thành tiễn Tạ Hoài Thanh về đến nhà, tâm tình sung sướng, một đường ngâm nga về nhà mình.

Nhà hắn thật ra ngược đường với nhà Tạ Hoài Thanh, hoàn toàn chả có tiện đường gì ở đây cả, chẳng qua chỉ cần có thể cùng nhau đi về thì chút xíu thời gian đi lại này không tính là gì cả.
Hoắc Thành về tới nhà, Hàn Trí nói với hắn: "Về rồi, bê trái cây lên đi này."
"Cảm ơn chú Hàn." Hoắc Thành hơi nâng giọng, vui vẻ trên mặt giấu không được.
Sau khi hắn lên tầng, Hoắc Tiến như suy tư điều gì: "Em xem có phải dạo này con nó có chút không đúng lắm không, không phải là yêu đương rồi chứ?"
Hàn Trí nói: "Nói chuyện kiểu gì vậy, anh đừng có xen vào."
"Anh xen vào làm gì, anh chỉ tò mò là bạn trai hay bạn gái mà thôi."
Hàn Trí cười: "Nếu là bạn trai, mẹ thằng bé liệu có oán trách anh không?"
Hoắc Tiến hơi sầu người: "Khẳng định là có rồi."
*
Sau tối hôm trực nhật được tiếp xúc thân mật với người ta, Hoắc Thành cảm thấy đây đúng là một bước nhảy vọt, hơn nữa hắn cũng để ý hình như thái độ của Tạ Hoài Thanh đối với hắn không còn lạnh lùng như trước nữa.
Sự thật chứng minh làm người không thể quá đắc ý.

Hoắc Thành mới hớn hở được hai ngày, tình địch nhu nhu nhược nhược lần trước ú òa xuất hiện.
Lần này là vào giờ giải tán sau tiết thể dục, Hạ Tấn cô đơn lẻ bóng, im lặng đứng chờ trên sân vận động.

Y nhìn thấy Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành, lên tinh thần, nở một nụ cười tươi, vẫy vẫy tay với hai người.
Việc đầu tiên Hoắc Thành làm là quay qua quan sát biểu tình của Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh không có biểu cảm gì, nhưng lại nhìn về phía Hạ Tấn hẳn ba lần.
Lòng Hoắc Thành chợt lạnh.

Hành vi như thế này hắn quá là hiểu luôn.


Bên ngoài thì làm bộ không để ý, thâm tâm thì lại chú ý tới nhất cử nhất động của đối phương.

Dù sao thì trước kia hắn cũng thường xuyên làm như vậy, chỉ là gần nhất mới có thể quang minh chính đại thể hiện sự quan tâm mà thôi.
Càng sợ cái gì thì cái đó tới.

Giữa trưa ngày hôm sau, bọn họ lại thấy Hạ Tấn ở nhà ăn.
Hạ Tấn cúi đầu ăn cơm, vẫn là dáng vẻ ủ rũ kia, hoàn toàn không hoạt bát như lần đầu tiên gặp nhau.
Tạ Hoài Thanh tìm chỗ ngồi, Hoắc Thành ngồi xuống theo, lòng lại sầu.
Trước kia đều là Hoắc Thành tìm chỗ, Tạ Hoài Thanh chỉ việc đi theo.

Nhưng lúc này cậu lại chủ động, hơn nữa còn chọn chỗ có thể nhìn thấy Hạ Tấn.
Hoắc Thành đếm, Tạ Hoài Thanh ngẩng đầu nhìn Hạ Tấn tới năm lần.

Thậm chí còn có mấy lần Hoắc Thành còn cảm thấy ngay giây sau Tạ Hoài Thanh sẽ lập tức đứng lên qua bên kia với em trai nhỏ.
Hoắc Thành cảm giác tràn đầy nguy cơ.

Quan hệ của hai người vừa mới có tiến triển, tình địch này lại năm lần bảy lượt xuất hiện điểm mặt báo danh.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà Hoắc Thành cảm thấy sau bữa cơm trưa hình như Tạ Hoài Thanh có hơi thất thần.

Hắn khẩn thiết nghĩ rằng mình nên áp dụng vài đối sách.
Nghĩ tới lời hứa với Lương Dật lúc trước, Hoắc Thành cầm sách bài tập đến học bổ túc văn với Tạ Hoài Thanh.


Nghe nói lớp 10 có đôi yêu nhau là bởi vì cùng nhau học nhóm, chứng tỏ khoá học bổ túc này cực kỳ có lợi trong việc tăng tiến tình cảm.
Tạ Hoài Thanh cũng hết nói nổi, người này như thế nào vừa tan học đã dính ngay vào cậu được vậy.
Tạ Hoài Thanh lật xem bài thi của Hoắc Thành, 80 điểm, còn chưa đạt tiêu chuẩn nữa.
Điền từ vào chỗ trống trong thơ cổ, rõ ràng không khó, chỉ cần tốn ít thời gian là có thể làm được.

Đọc hiểu thì một nửa cũng không làm được, Tạ Hoài Thanh hỏi: "Hiểu tại sao sai chưa?"
Hoắc Thành vô tội lắc lắc đầu.
Vì thế Tạ Hoài Thanh bắt đầu nói từ văn học hiện đại, nói một hồi tới giữa trưa, cố kìm nén không cáu giận.

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao phần lớn giáo viên lại có tính tình không tốt rồi, gặp phải đứa học trò như này, tâm trạng muốn phát điên cũng chẳng diễn tả hết được.
Nhưng có vẻ cậu hiểu tại sao nguyên nhân Hoắc Thành học ngữ văn không tốt rồi, là bởi vì hắn không mẫn cảm đối với ngôn từ.
Văn nhân luôn không thích bình dị, mà những ẩn dụ đằng sau câu chữ hay cảm xúc mà tác giả biểu đạt trong tác phẩm, tất cả Hoắc Thành đều không nhận ra.

Bao gồm cả khi hắn viết văn, không có gì hoa mỹ ong bướm, toàn là lời nói thông thường.
Hoắc Thành thấy thái độ của Tạ Hoài Thanh đối với mình bằng mắt thường cũng có thể thấy được lạnh nhạt hơn hẳn, ngượng ngùng hỏi: "Tớ có đần quá không?"
Tạ Hoài Thanh thẳng băng: "Đúng luôn." Sợ nói uyển chuyển quá hắn lại ngộ nhận.

Hoắc Thành: "..." Nước đi này sai rồi, giảng thêm một hồi nữa, cảm tình liệu có về âm không?
*
Sau khi tan học, Tạ Hoài Thanh với Hoắc Thành cùng đi đến bãi gửi xe.

Trong lòng Hoắc Thành cực kỳ tiếc nuối, cái đệm mà hắn lắp còn chưa được sủng hạnh lấy một lần, Tạ Hoài Thanh đã ton ton đi mua cái xe đạp mới rồi.
Hai người dắt xe, cùng nhau ra khỏi cổng trường.


Hoắc Thành mắt sắc bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đằng trước, đột nhiên đỗ xe vào lề đường: "Bé chờ tớ tí, tớ buộc cái dây giày."
Tạ Hoài Thanh cũng đỗ xe sang bên chờ hắn.

Trời đã tối đen, đen đường tù mù, cậu không phát hiện ra dây giày của Hoắc Thành vốn chả tuột gì cả, sau khi ngồi xổm xuống hắn mới cố ý kéo ra.

Hoắc Thành lề mề hồi lâu mới đứng dậy: "Đi nào."
Bọn họ ra khỏi cổng trường, Tạ Hoài Thanh vừa định leo lên xe đạp, chợt nhìn đến một cậu trai đang thả bộ rất chậm đằng trước, bả vai run run, giơ tay xoa xoa mắt, hình như đang khóc.
Là Hạ Tấn.
Hoắc Thành nhìn theo tầm mắt của Tạ Hoài Thanh, tim đập thình thịch, người này sao đi đường chậm thế, biết thế ban nãy hắn đã kéo dài thêm tí.

Dự báo điềm xấu của hắn ứng nghiệm, Tạ Hoài Thanh quả nhiên dừng chân, nói với hắn: "Cậu đi trước đi, tôi có chút việc."
Hoắc Thành rầu, não chưa vận hành đã buột miệng: "Bé muốn đi tìm Hạ Tấn kia à?"
Tạ Hoài Thanh thấy hình như Hoắc Thành có vẻ không vui lắm.

Cậu cân nhắc một chút, nhận ra giọng nói của người kia toả ra một mùi, ấy là ghen tuông.
Ghen á hả? Tạ Hoài Thanh thấy không thể hiểu được, "Ừm" một tiếng, đẩy xe muốn đi.
Hoắc Thành duỗi tay giữ chặt cậu: "Tớ đi cùng bé được hông?" Giọng điệu mang theo chút chua chua, lại có hơi đáng thương một tị.
Tâm tình của Tạ Hoài Thanh phức tạp không tả nổi, một câu hỏi mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới bỗng hiện lên trong đầu.

Hoắc Thành nói dối lừa cậu, rốt cuộc là vì lừa cậu chơi vui, hay là có nguyên nhân khác, như là...! thích cậu gì đó.
Ý nghĩ vừa ló mặt say "Hi" đã bị Tạ Hoài Thanh một chưởng đập bay.

Nếu là thích, thì tại sao trước kia không nói? Các bằng chứng để lại đều cho thấy quan hệ của hai người bọn họ trước kia cũng chẳng tốt như vậy.
Nhưng nếu không thích cậu, thì hiện tại là như thế nào? Hoắc Thành có lý do gì để ghen, lại lấy tư cách gì quản chuyện của cậu, thật sự cho rằng hắn là bạn trai cậu sao?
Giọng điệu Tạ Hoài Thanh không khỏi lạnh đi: "Không thể.

Tôi đi trước."

Tay Tạ Hoài Thanh bị Hoắc Thành nắm không còn, trái tim hắn cũng bỏ đi theo.

Giọng điệu của Tạ Hoài Thanh làm hắn ngẫm lại bản thân ban nãy, có phải vừa rồi mình xen vào việc của người khác hay không, làm người ta thấy phản cảm.
Thật vất vả quan hệ mới có chút tiến triển, chỉ bằng hai câu đã bị hắn làm hỏng.

Hoắc Thành nhìn phía xa xa, Tạ Hoài Thanh đứng cùng với Hạ Tấn, tâm trạng đi xuống.
Tạ Hoài Thanh nói xong cũng hối hận ngẫm lại có phải vừa rồi mình nặng lời quá không.

Cậu muốn quay đầu nhìn biểu tình của Hoắc Thành, muốn xem xem hắn đã đi chưa, nhưng cuối cùng lại ngại mặt mũi.
Hơn nữa Hạ Tấn bên này cũng khiến cậu không rảnh để tâm nhiều.
Hạ Tấn nhận ra có người tới gần mình, quay đầu lại thấy Tạ Hoài Thanh, đôi mắt trợn tròn, lẩm bẩm gọi: "Anh..."
Biểu cảm kinh ngạc phối với đôi mắt phiếm hồng, trên lông mi còn đọng nước mắt, dưới ánh đèn màu vàng ấm ngoài cổng trường, càng có vẻ nhu nhược đáng thương.
Tạ Hoài Thanh không nói gì, đưa cho y một tờ khăn giấy.
Hạ Tấn nhận lấy, lau nước mắt.

Vốn dĩ ban nãy y đã hơi hơi ngừng khóc rồi, nhưng đột nhiên lại có người an ủi, tủi thân trào ra, lại mếu máo khóc lên, tiếng khóc còn to hơn vừa nãy.

Tạ Hoài Thanh nào biết phải an ủi ra sao, đành phải đứng một bên, không biết nên nói gì.
Hoắc Thành nhìn thấy một màn như vậy, giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.

Này bông sen trắng, chỉ có mi mới rơi nước mắt được thôi sao? Ông đây cũng làm được.
Hắn tưởng tượng một hồi mình cũng khóc giống Hạ Tấn, tức thì da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Hông có được.
Tạ Hoài Thanh hỏi Hạ Tấn làm sao, nhưng y khóc đến mức không nói được rõ ràng, nên cậu đành phải dẫn y đến một quán cà phê mở 24 giờ.
Hoắc Thành vẫn đạp xe theo sau, nhìn Hạ Tấn ngồi sau xe Tạ Hoài Thanh, hai tay ôm eo Tạ Hoài Thanh.....
Tình yêu là một tia sáng, xanh đến mức khiến lòng bạn hốt hoảng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi