SAU KHI NAM CHÍNH PHÁT ĐIÊN


Thiếu niên còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên nghe trong đám người có người hô lên:"Có đại phu, có đại phu! ”Nơi này là Tôn Dược Vương y phố, ngoại trừ đại phu trợ tá ra, còn có một thần y được xưng là Dược Vương đời thứ mười hai.

"Đại phu đi ra.

”Thiếu niên từ ống tay áo lấy ra một chiếc khăn gấm, cẩn thận lau vết máu trên kiếm.

Hắn ra lệnh một tiếng, mấy đại phu đang núp trốn đều bị tìm được, ngay cả Tôn thần y đang trốn cũng bị bắt ra, áp giải đến trước mặt thiếu niên.

"Xem cho hắn.

"Ánh mắt thiếu niên áo đen kia dừng trên trường kiếm, lúc nói chuyện cằm khẽ nâng lên, chỉ về phía nam nhân nằm trong vũng máu.

Tôn thần y sợ tới mức tay chân đều run rẩy, cơ hồ đứng không vững, khóc đến nước mũi nước mắt chảy dài.

Nghe nói lời này, đờ đẫn một lúc lâu, mới gật đầu.

Hôm nay là một tai họa lớn.

Vốn chỉ là có người tới tìm y lừa tiền, nhiều nhất thanh danh bị bôi đen, cùng lắm thì bịt mũi bồi thường, nếu Thần Đô không lăn lộn nổi nữa, thì đổi chỗ khác bắt đầu lại cũng được.


Ai dè sự tình nháo lớn như vậy, hiện giờ xảy ra nhân mạng, sợ là muốn liên lụy đến y.

Tuy nói không biết thiếu niên trước mặt này là ai, nhưng từ trang phục phục sức của y, khí độ nói chuyện, cùng với nhân thủ đi theo, cũng biết xuất thân của hắn nhất định là bất phàm.

Người này là do hắn tự tay đâm, lúc này nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như là hít vào một hơi.

Thiếu niên gọi đại phu đến cứu, nói không chừng là muốn dẫn đi mầm tai vạ, rồi ném nồi lên người mình.

Thế nhưng nam nhân mặc giáp hộ tâm kia thoạt nhìn cường tráng phi phàm, tay ôm một thanh song đầu kích [1] màu bạc dài một thước, nhìn chằm chằm Tôn thần y, làm cho y nhất thời nửa chốc không nghĩ ra kế sách thoát thân.

[1]: Đây là loại Kích -Thương có tra lưỡi Thương ở hai đầu Kích nhưng có gắn thêm hai móc bén nhọn trên mỗi cạnh bén.

Nó còn được gọi là ‘Song-Đầu Kích-Thương’ thường được gọi vắn tắt là ‘Song Kích’Trong lòng Tôn thần y thầm kêu xui xẻo, cố nén hoảng hốt, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống bên cạnh nam nhân ngã xuống đất kia.

Mà lúc này bên kia đường, Diêu Thủ Ninh nghĩ đến một màn phát sinh lúc trước, trong lòng còn sợ hãi.

Nhưng ngoại trừ đối với loại chuyện quỷ dị này cảm thấy sợ hãi ra, trong lòng lại có một cỗ tò mò khó có thể ức chế dần dần sinh ra.

Một màn phát sinh lúc trước, rốt cuộc là phát sinh chân thật, hay là nàng hoa mắt nhìn lầm?Nếu là giả còn chưa tính, nếu là thật, khói đen kia đến tột cùng từ đâu mà đến? Vì sao lại chui vào trong cơ thể thiếu niên?Một màn này đến tột cùng còn có người khác nhìn thấy hay không? Nếu như nhìn thấy, vì sao không có ai gọi ra tiếng?Ngay cả chính thiếu niên áo đen kia, dường như cũng không có nửa điểm khác thường.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?Đủ loại nghi hoặc tràn vào trong lòng nàng, làm nàng đứng ngồi không yên, sinh ra xúc động muốn theo dõi một hai.


Nàng từ trước đến nay luôn hiếu kỳ nặng nề, can đảm liền dần dần dâng lên —— Diêu Thủ Ninh càng nghĩ càng không nhịn được, huống hồ Liễu thị còn ở bên ngoài, không biết luồng khí đen kia có thể chui vào trong thân thể bà hay không.

Nghĩ đến đây, nàng một lần nữa lấy hết dũng khí, liếm liếm đôi môi khô khốc, lại vươn tay đẩy cửa sổ lên.

Vừa nhìn ra, liền vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt khóc tang của Tôn thần y, quỳ xuống bên cạnh nam nhân kia, vươn tay về phía gã.

Trong nháy mắt tay Tôn thần y chạm vào cổ nam nhân kia, Diêu Thủ Ninh lại một lần nữa nhìn thấy ——Nam nhân vốn nên ngã xuống đất mất đi động tĩnh, trong đôi môi khẽ tuôn ra một luồng khí đen nhỏ mà nhạt, lặng yên không một tiếng động chui vào trong mũi Tôn thần y đang cúi người.

Mà lão nhân kia giống như hoàn toàn không phát hiện, hít tất cả khí đen vào.

Dọa!Lần này thật sự làm nàng sợ hãi.

Nàng buông tay ra, cửa sổ ầm ầm một tiếng rơi xuống, thiếu nữ gắt gao giơ tay che miệng, ngay cả tiếng thở dốc cũng không dám phát ra.

Thiếu niên áo đen từ xa xa giống như là nghe được một tiếng động tĩnh rất nhỏ này, theo bản năng quay đầu, nhìn thoáng qua phương hướng xe ngựa đang đậu.

"Tiểu thư! "Đông Quỳ nghĩ đến một màn phát sinh lúc trước, còn sợ tới mức cả người run rẩy.

Nàng nhìn bộ dáng này của Diêu Thủ Ninh, còn tưởng rằng bên ngoài xảy ra chuyện gì đáng sợ hơn, không khỏi run giọng hỏi:"Ngài nhìn thấy gì?""Ảo giác! Ảo giác! Ảo giác! ""Ảo giác gì?”Đông Quỳ không hiểu, răng răng "Khanh khách" đụng loạn:"Là, có người chết nữa ư?”Diêu Thủ Ninh cũng không để ý tới nàng ấy, hồi lâu sau thở hổn hển một hơi, một mặt lẩm bẩm, một mặt cắn ngón tay mình:"Làm sao có thể nhìn không thấy chứ? Nó đến từ đâu?”Nàng xoa xoa đôi mắt chua xót của mình, không biết có phải hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện hay không, nàng luôn cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ đau đớn, đau đớn như kim châm đâm vào mắt, mệt mỏi đến mức ngay cả mi tâm cũng bắt đầu đau đớn.


Trước mắt nhìn đồ vật cũng giống như có chút không rõ ràng lắm, Diêu Thủ Ninh xoa xoa ánh mắt mình, bối rối nói:"Ta, đôi mắt của ta giống như hoa lên.

”Có lẽ là tối hôm qua không ngủ ngon, lại gặp ác mộng, làm cho nàng nhìn hoa mắt.

Bằng không sao trời xanh ban ngày, nàng lại giống như nhìn thấy trong thân thể người lại chui ra một luồng khí đen kỳ quái này?Giống như, giống như trong thoại bản, yêu quái yêu khí.

Nếu nhìn thấy một lần thì thôi, còn có thể nói là nhìn lầm, nhưng liên tiếp hai lần, lại là vì sao?Hơn nữa luồng khí đen này dù là lúc trước chui vào thân thể thiếu niên áo đen, hay là bị Tôn thần y sau này hít vào, mọi người xung quanh đều giống như không phát hiện ra.

Dường như chỉ có một mình nàng nhìn thấy, ngay cả Liễu thị đứng ở một bên cũng không hề phát hiện.

Liễu thị? Liễu thị!"Nương! Mẹ ta vẫn còn ở đó!”Diêu Thủ Ninh lúc này mới nhớ tới, Liễu thị còn đứng ở gần đó.

Vừa nghĩ đến đây, nàng làm sao còn ngồi được, vội vàng đứng dậy, thoáng cái đẩy cửa xe ra:"Ta đến chỗ nương ta.

”Tuy nói nàng an ủi mình nhìn hoa mắt, cũng không có luồng khí đen gì thật sự tồn tại.

Nhưng trong lòng Diêu Thủ Ninh, lại không hiểu sao sinh ra một ý niệm khác trong đầu, cảm thấy mình cũng không có nhìn lầm, luồng khí đen kia quả thật tồn tại.

Chỉ là không biết luồng khí đen kia đến từ đâu, người bên ngoài lại không nhìn thấy thứ này, tuy nói nàng cũng không biết ngăn cản như thế nào, nhưng dù sao nàng cũng phải canh giữ bên cạnh Liễu thị.

Trịnh Sĩ ở bên cạnh xe vừa nghe nàng xuống xe, vội vàng muốn tới ngăn cản, nhưng lúc này làm sao có thể ngăn cản được tổ tông này.

Ngày thường nàng coi như ngoan ngoãn, tuy nói có chút hiếu kỳ, nhưng từ trước đến nay đều nghe lời.


Không biết vì sao, hôm nay giống như vô cùng cố chấp, Trịnh Sĩ khuyên nàng không được.

Nàng xách váy chạy về phía Liễu thị, mọi người nghe được tiếng bước chân, đều theo bản năng quay đầu.

Nam nhân mặc áo giáp bảo vệ ngực bước chân chợt lóe, vũ khí trong tay quét ngang:"Nơi này! " Hắn ta lạnh giọng nói chuyện, nhưng trong nháy mắt tiếp theo nhìn thấy chỉ là một tiểu nương tử xinh đẹp như hoa, ngữ khí hung thần ác sát thoáng dừng một chút, vẫn là ngữ khí lạnh lùng cứng rắn nói:"Nơi này xảy ra một vụ án, tiểu thư vẫn không nên tới đây, để tránh bị dọa.

”Diêu Thủ Ninh xách làn váy, trông mong nhìn vào trong, Trịnh Sĩ cùng với Đông Quỳ run rẩy đi theo phía sau nàng cách đó không xa, muốn gọi nàng trở lại xe ngựa.

"Nương ta ở đây.

”Nàng chỉ chỉ phương hướng Liễu thị, có chút sợ hãi tránh đi song đầu kích vắt ngang trước mặt nàng.

"Ngươi! "Liễu thị nghe được giọng nói của nữ nhi, quay đầu nhìn thấy nàng đi ra, gấp đến độ dậm chân.

Thấy nam nhân cầm kích kia ngăn cản nàng, trong lòng vừa gấp vừa sợ, nhìn về phía thiếu niên kia.

Hắn giống như là người dẫn đầu trong đám người này, có lẽ có hắn nói chuyện, người cầm kích kia mới sẽ không làm khó nữ nhi của mình.

Thiếu niên áo đen kia bị Liễu thị nhìn, không biết vì sao, đột nhiên mở miệng:"Trường Nhai, để cho nàng tới đây.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi