SAU KHI NAM CHÍNH PHÁT ĐIÊN


Thời gian quay ngược lại, Tô Diệu Chân sống lại lúc mẫu thân lâm chung.

Giống như lần trước, tiểu Liễu thị biết trượng phu khó có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng con cái, cho nên trước khi lâm chung, đã an bài hết thảy sự tình.

Nàng ta thấy mẫu thân tắt thở, rồi ngồi lên xe ngựa Tô Văn Phòng thuê cho nàng ta, một đường bôn ba đến Thần Đô.

Nhưng trước khi vào thành, Tô Diệu Chân được thần dụ nhắc nhở, biết được vị thế tử của Định Quốc Thần Võ Đại Tướng Quân phủ kia ít ngày cũng sẽ trở về.

Nàng ta tìm một sơn trang ngoài thành, cố ý dừng lại mấy ngày, chờ ngày Lục Chấp vào thành, vào thành sớm hơn hắn một bước, để có thể thiết lập quan hệ với hắn.

Chỉ tiếc không biết có phải vì nàng ta mà thay đổi sự kiện kiếp trước hay không, khiến cho rất nhiều chuyện quay lưng lại với quỹ đạo ban đầu, người có quan hệ với Lục Chấp không chỉ là nàng ta, mà còn có mẹ con Liễu thị.

Liễu thị được Lục Chấp cứu, trong lòng mang lòng cảm ơn, hôm nay mới có chuyến đi bái phỏng Lục phủ, đồng thời mang theo nàng ta và Tô Khánh Xuân —— đây đều là chuyện kiếp trước khi nàng ta nương nhờ Diêu gia, chưa từng xảy ra.

"Chữ gì?"Diêu Thủ Ninh cũng không biết Tô Diệu Chân cười dịu dàng nhằm che dấu ý niệm trong đầu, nhưng có thể cảm ứng được hận ý trong nháy mắt này của nàng ta, không khỏi có chút cảnh giác, ôm chặt thân thể Liễu thị.

"Là lúc ta xuất giá, ngoại tổ phụ con cố ý dặn dò ta, muốn mang đến chữ Diêu gia.

”Tô Diệu Chân nghe đến đó, trong lòng khẽ động, ngược lại có chút tò mò, nhưng cũng không có lên tiếng hỏi thăm.


Nàng ta biết Diêu Thủ Ninh trời sinh tò mò, cho dù Liễu thị không nói, nàng cũng sẽ hỏi.

Quả nhiên, Liễu thị vừa nói xong, Diêu Thủ Ninh liền nói:"Chữ gì, vì sao ngoại tổ phụ lại để người tự mình mang theo chứ?”Liễu thị lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp đến cực điểm, giống như là có chút hoài niệm, lại có chút kháng cự, bà đưa tay sờ sờ ống trúc kia, trầm mặc một lúc lâu, mới nói:"Là chữ to do ông ngoại con tự mình viết.

”Năm đó khi bà thành hôn, khúc mắc với Liễu Tịnh Chu còn chưa sâu.

Về sau khi tiểu Liễu thị gả đi, tâm tính bà cương liệt, liền tức giận phụ thân, cho dù hai cha con ở Nam Chiêu, cũng rất ít gặp mặt.

Từ mười năm trước, sau khi Diêu Hồng điều vào Thần Đô, liền không còn gặp mặt Liễu Tịnh Chu nữa.

Liễu thị cắn răng, động đến bắp thịt hai gò má nhúc nhích:"Ông ấy nói chữ này là ông ấy mất mười năm học hành cực khổ mới viết ra, bảo ta phải treo trong nhà.

”Nhưng lúc đó giữa cha con sinh ra rạn nứt, Liễu thị tự nhiên là không nghe.

Tính tình bà cương liệt đến cực điểm, năm đó bất mãn cử chỉ của Liễu Tịnh Chu, tuy nói nhận tranh chữ ông đưa, nhưng cũng không nghe lời dặn dò của ông, mà là sau khi tiếp nhận vật này, một lần cũng không mở ra xem.

Càng đừng nói về hôn sự của tiểu Liễu thị sau này, bà càng hận phụ thân, tự nhiên là cố ý quên đi lời nói của ông không còn một mảnh.

Nếu như không phải vì lần này muốn tặng lễ, chỉ sợ bức tranh chữ này của Liễu Tịnh Chu, sẽ vẫn luôn bị bà đè ở đáy hòm.


"Mười năm khổ đọc?”Diêu Thủ Ninh vừa nghe lời này, liền hứng thú:"Nương, con muốn nhìn một chút.

”Thư pháp và hội họa của Liễu Tịnh Chu đều rất xuất sắc, đặc biệt là thư pháp, lúc Diêu Thủ Ninh còn nhỏ sống ở Nam Chiêu, từng nghe nói không ít quan to nhà giàu tới cửa cầu tác phẩm thư pháp.

Nói đến đây, không biết có phải theo thời gian trôi qua hay không, sự chấp nhất năm đó đã tiêu tan rất nhiều.

Hoặc là bởi vì vật này đã bị lấy ra, muốn làm tạ lễ đưa ra ngoài, Liễu thị cũng có vài phần hứng thú, tự nhiên không có không đồng ý.

Bà đặt ống trúc nằm ngang trên đùi, tháo nút gỗ phía trên xuống, từ bên trong rút ra một cuộn giấy Tuyên Thành bọc lại.

Tờ giấy kia thậm chí còn chưa được đóng khung, giống như là tùy ý viết xong liền bỏ vào.

Tô Diệu Chân lúc đầu nghe Liễu thị nói bức tranh chữ này là Liễu Tịnh Chu đưa cho bà lúc xuất giá, còn tưởng rằng tặng chính là một tác phẩm danh gia đã thất truyền, trong lòng còn có chút không phục.

Đều là nữ nhi, Liễu thị gả cho võ quan lục phẩm, cuộc sống hậu đãi.

Mà Tô Văn Phòng tiểu Liễu thị gả, gia cảnh nghèo túng, trong trí nhớ thời thơ ấu của Tô Diệu Chân, trong nhà vẫn là dựa vào tiểu Liễu thị bán đồ cưới sống qua ngày, về sau, nhà chỉ có bốn bức tường, cuộc sống liền trôi qua đặc biệt gian nan.


Hai bên so sánh, nếu tất cả là bởi vì Liễu Tịnh Chu thiên vị, vì trưởng nữ chuẩn bị đồ cưới đặc biệt phong phú, Tô Diệu Chân tự nhiên sẽ sinh lòng oán giận.

Bây giờ nghe nói, chẳng qua là Liễu Tịnh Chu tự mình tiện tay viết chữ, trong lòng không khỏi có chút không coi là quan trọng.

Nàng ta đã mất đi hứng thú với bức tranh chữ này, thậm chí cho rằng Lục gia chỉ sợ chướng mắt thứ như vậy, Liễu thị tặng vật này, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

Nhưng Tô Diệu Chân hiện giờ ăn nhờ ở đậu, ngay cả trong lòng khinh thường, trên mặt cũng phải giả bộ cảm thấy hứng thú.

Thấy Liễu thị lấy ra bức tranh chữ, nhịn cảm thụ trong lòng, cũng giống như Diêu Thủ Ninh tiến lại gần nhìn.

Chỉ thấy Liễu thị rút tờ giấy ra, chính mình cũng sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới phụ thân tặng chữ tùy ý như vậy.

Trong lòng bà không khỏi có chút oán giận phụ thân làm người không câu nệ tiểu tiết, cũng mơ hồ có chút hối hận mình cầm vật này tặng người.

Ý niệm như vậy chợt lóe lên trong đầu, Liễu thị thở dài một tiếng, mở giấy Tuyên Thành kia ra.

Sự tình cách nhiều năm, bức tranh chữ kia cũng không có được cố ý bảo tồn cùng bảo dưỡng, nhưng kỳ dị chính là sau khi mở ra,cũng không có ố vàng, khô nhăn.

Bên trong vẫn trắng và phẳng lì, chỉ là trên giấy Tuyên Thành viết một loạt nét chữ nguệch ngoạc, căn bản khó có thể nhận ra.

“Ah!”“Ah!”“Ah!”Chữ kia vừa trải ra, ba người chứng kiến đồng thời phát ra tiếng kinh hô cao thấp bất đồng.


Tô Diệu Chân hoàn toàn không phòng bị, lúc nhìn vào chữ kia, chỉ cảm thấy những nét vẽ ngang dọc đan xen, trong nháy mắt hóa thành hàng ngàn mũi tên sắc bén vô cùng, xuyên qua tròng mắt của nàng ta, bắn nhanh vào đầu nàng ta, làm nàng ta lúc này mắt trướng đau đầu, trước mắt tối sầm, suýt nữa lập tức ngất đi.

Mà Diêu Thủ Ninh ở bên kia thì khi ánh mắt nhìn vào giấy, liền thấy những nét bút kia như sống động hẳn lên, màu sắc chuyển từ đen sang vàng, bắt đầu nhanh chóng dịch chuyển.

Trong khoảnh khắc, liền thấy những nét bút kia được sắp xếp lại, hình thành một chữ "Trấn" vô cùng lớn, toả ra một cổ linh lực khiến người ta sảng khoái, nhìn thoáng qua, Diêu Thủ Ninh liền cảm thấy liên tiếp hai ngày không ngủ ngon mệt mỏi cũng phai đi vài phần.

Một màn thần kỳ này, quả thực cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, làm cho nàng vô cùng giật mình mở to hai mắt.

Cùng lúc này, nàng nghe thấy trên người Tô Diệu Chân ngồi đối diện nàng, truyền đến một giọng nói có chút hoảng sợ:"Mau khép tờ giấy này lại!”Hôm qua nghe được âm thanh cổ quái kia giống như mất đi trấn định lúc trước, ở trước mặt tờ giấy này lộ ra chút manh mối.

Lời kia vừa dứt, Tô Diệu Chân theo bản năng vươn ra một đôi bàn tay nhỏ bé, muốn phủ lên chữ Trấn trên giấy.

Hai tay nàng ta mảnh khảnh, căn bản không bưng bít được chữ to viết đầy tờ giấy kia.

Ngược lại bị động tác muốn chống cự của nàng ta ảnh hưởng, sát ý của tranh chữ trên giấy càng lớn.

Chỉ thấy vầng sáng trên chữ Trấn lưu chuyển, vô số kim mang hóa thành lưỡi dao sắc bén, xuyên qua kẽ ngón tay của nàng ta, chiếu thẳng vào mắt nàng ta.

"Ah!!!”Đạo ý thức trên người Tô Diệu Chân truyền đến tiếng kêu vô cùng thê lương, tiếp theo trở nên yên ắng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi