SAU KHI NAM CHÍNH PHÁT ĐIÊN

Giọng nói trên người Tô Diệu Chân từng nhắc tới, kiếp trước của nàng có quan hệ với Lục Chấp.

Tuy nói giọng nói kia lúc ấy không đề cập tới quan hệ kiếp trước của nàng và Lục Chấp, nhưng sau đó trên xe ngựa khi đi bái phỏng Lục phủ, giọng nói kia từng đưa ra một giao dịch —— chỉ cần Tô Diệu Chân hủy đi bức tranh chữ của Liễu Tịnh Chu, liền cho nàng ta một cơ hội được Lục Chấp yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nếu cơ hội "nhất kiến chung tình" này có thể đả động Tô Diệu Chân, như vậy nói không chừng kiếp trước hai người này là hữu duyên.

Cứ như vậy, nếu mục tiêu của Tô Diệu Chân là Lục Chấp, như vậy nàng ta làm những chuyện này, liền miễn cưỡng hiểu được.

Chỉ là Diêu Thủ Ninh vẫn có chút chuyện nghĩ không ra, dù sao lúc ấy sau khi xảy ra chuyện, Lục Chấp gϊếŧ người, chọc vào kiện tụng không nói, đồng thời còn bởi vì luồng khí đen nhập vào cơ thể, khiến cho trong phủ có rắn náo loạn hoạn, còn bị thương rất nặng, cả thành đều biết, nếu Tô Diệu Chân và hắn là tình nhân kiếp trước, nguyên nhân làm như vậy là vì cái gì?

Nàng cắn cắn môi, ngược lại nhớ tới mấy ngày trước giận dỗi với Liễu thị.

Lúc đó nàng chủ động đưa bức tranh chữ của Liễu Tịnh Chu cho Lục quản sự, cũng nói rõ bảo hắn nhất định phải giao tận tay Lục Chấp, khiến Liễu thị giận tím mặt, trách cứ nàng nịnh nọt.

Diêu Hồng là lục phẩm Binh Mã Tư Chỉ Huy Sử, Lục Chấp lại có ân cứu mạng với Liễu thị, hành động tặng quà của mình đều bị Liễu thị cho là không hợp lý, như vậy lại có ân cứu mạng giữa Tô Diệu Chân và Lục Chấp, lại càng lớn hơn.

Một người là con trai duy nhất của trưởng công chúa và Thần Võ đại tướng quân, hoàng đế là cậu của hắn.

Một người mẹ mất sớm, phụ thân phiêu bạt nhiều năm, đến nay vẫn chưa có chức quan đứng đắn, hiện giờ hai tỷ đệ tạm thời ở nhà thân thích.

Nếu không có tình huống đặc thù, nàng ta và Lục Chấp cơ hồ là không có khả năng liên quan.

Mà vụ án này, lại kéo hai người vốn bắn đại bác cũng không tới đến một chỗ.

Diêu Thủ Ninh đã mơ hồ sờ được một chút suy nghĩ, lại nghĩ đến giọng nói trên người Tô Diệu Chân nhắc tới Lục phủ có rắn náo loạn, "Nó" có phương pháp đuổi rắn, giống như là khắp nơi đều đang mở đường cho nàng ta, trong lòng Diêu Thủ Ninh liền có bảy tám phần nắm chắc.

Nhưng nàng còn không rõ giọng nói trên người Tô Diệu Chân là thần không biết quỷ không hay gϊếŧ chết xa phu Lưu Đại này như thế nào, không biết Tô Diệu có tham dự vào việc này hay không, cùng với luồng khí đen trên người nạn nhân kia đến tột cùng có lai lịch thế nào...

Trong lòng nàng càng nghĩ càng sợ, vừa sợ thủ đoạn quỷ bí che giấu ý thức trên người Tô Diệu Chân, lại sợ nàng ta biết mình có thể nghe được sự tồn tại của "nó", đến lúc đó không biết sẽ đối phó với mình như thế nào.

Mà trong phiền não, lại xen lẫn tò mò rục rịch.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến, cũng là Phùng Xuân dẫn theo Tô Khánh Xuân cùng đi tới.

"Dì, dượng, biểu tỷ.”

Hắn có chút ngại ngùng, đến Diêu gia mấy ngày, cũng là sợ hãi bất an, nhìn thấy mọi người trong phòng, trước tiên hành lễ chào hỏi, thậm chí ngay cả Tào ma ma cũng chắp tay, cuối cùng mới thấp thỏm nhìn Tô Diệu Chân một cái, nhẹ giọng gọi một câu:

"Tỷ.”

"Khánh Xuân, ta muốn con giúp ta xem lại bức họa này một chút.”

Liên quan đến vụ án, Diêu Hồng thần sắc nghiêm chỉnh, hai ngón tay cong lên, gõ trên giấy Tuyên Thành.

Trong tiếng "Ối chao", Tô Khánh Xuân run rẩy.

Diêu Hồng vóc người cao lớn, bề ngoài lại cực kỳ hung ác, ngoại hình, tính cách hoàn toàn khác biệt với phụ thân hắn, khiến cho hắn ở trước mặt dượng còn thập phần xa lạ này hết sức câu nệ, thậm chí có chút sợ hãi.

Nhưng sau khi nghe ông nói, vẫn kiên trì tiến lên một bước, nhìn về phía Tuyên Giấy bị ông đè dưới lòng bàn tay.

Hắn nhìn một lúc lâu, sắc mặt trắng bệch, rất nhanh liền quay mặt ra.

Thần sắc Tô Khánh Xuân khiến Diêu Hồng có chút bất đắc dĩ, ông đành phải hạ thấp âm lượng, tận lực làm ra bộ dáng ôn hòa:

"Con thấy người trên bức tranh này, giống Lưu Đại không?”

Tô Khánh Xuân rụt cổ lại, nhắm chặt mắt, cắn chặt môi không tiếng động gật đầu.

"Cha, người hỏi như vậy có ích lợi gì!”

Diêu Thủ Ninh vừa nghe liền có chút nóng nảy, nói:

"Con thấy người trên bức tranh này không có gì đặc sắc, nam, già, gầy, hầu như đều như vậy.”

Không đợi Diêu Hồng nói chuyện, ánh mắt của nàng liền rơi xuống trên người Tô Khánh Xuân:

"Biểu đệ, ngươi suy nghĩ lại một chút, xa phu này đến tột cùng còn có điểm gì đặc biệt không?”

Ánh mắt của nàng rơi xuống bức tranh, bức chân dung lúc này đã khôi phục bộ dáng trước đó, nhưng bóng dáng Lưu Đại đã vững vàng khắc sâu trong lòng nàng.

"Tỷ như dáng người y cao bao nhiêu, trên mặt có nốt ruồi, vết sẹo, vết bớt các loại không? Quần áo mặc màu gì?”

Những lời này quan phủ đã hỏi rất nhiều lần, Diêu Thủ Ninh vừa dứt lời, Tô Diệu Chân liền trả lời:

"Lưu đại gia cao hơn Khánh Xuân một chút, trên mặt cũng không chú ý có nốt ruồi, vết sẹo, vết bớt đặc biệt bắt mắt, ngày đó hình như mặc áo màu nâu, áo khoác vải xanh.”

Nàng ta vừa nói như vậy, Diêu Thủ Ninh liền mở to hai mắt, đồng tử co rút không ngừng.

Dù sao tuổi còn nhỏ, lòng dạ của Diêu Thủ Ninh cũng không sâu, công phu che dấu tâm cơ cũng không tới nơi tới chốn, cho dù cố hết sức ngụy trang, giật mình của nàng vẫn bị Tô Diệu Chân nhìn thấy, không khỏi ngẩn ra, cười hỏi nàng:

"Làm sao vậy, Thủ Ninh muội muội?”

Vẻ mặt nàng ta dịu dàng, nói chuyện dịu dàng nhỏ giọng, khóe miệng khẽ nhếch, thoạt nhìn ôn nhu động lòng người, nửa điểm cũng không giống hạng người tâm ngoan thủ lạt biết gϊếŧ người muốn chết.

Nhưng trong đầu Diêu Thủ Ninh lại hiện ra thân ảnh Lưu Đại lúc trước "nhìn thấy".

Người này rõ ràng mặc áo khoác ngắn màu xám tro, phối với áo khoác vải xanh, Tô Diệu Chân lại hết lần này tới lần khác nói là áo màu nâu.

Là thời gian dài nhớ không rõ lắm, hay là nàng ta cố ý nói sai, muốn đánh lừa người điều tra vụ án?

Trong lòng nàng nghĩ chuyện, một mặt cắn môi, liều mạng làm cho mình trấn định, sợ mình thiếu kiên nhẫn, lại lộ ra sơ hở, làm cho Tô Diệu Chân nghi ngờ.

"Chính là có chút tò mò, biểu tỷ lại có trí nhớ tốt như vậy.”

Diêu Thủ Ninh ráng nặn ra một nụ cười, lập tức quay đầu lại, không dám nhìn nàng ta nữa, lại hỏi Tô Khánh Xuân:

"Biểu đệ, ngươi suy nghĩ lại một chút đi? Trên mặt phu xe này, có đặc điểm gì không? Chẳng hạn như bớt, vết thương, v.v.?”

Nàng tha thiết nhìn chằm chằm Tô Khánh Xuân, thoáng cái Tô Khánh Xuân bị nhìn mặt đỏ bừng, hắn có chút luống cuống tay chân, lại nghe nàng nói xong, gật gật đầu:

"Hình như mặt Lưu đại gia có bớt.”

Sau khi người ta có tuổi, trên mặt ít nhiều sẽ mọc lên, hắn nói điểm này kỳ thật cũng không có tác dụng thực tế gì.

Thế nhưng Diêu Hồng thấy nữ nhi dường như rất hứng thú với chuyện này, dù sao Tô Khánh Xuân có vẻ rất sợ ông, ông cũng vui vẻ dung túng tính tình của nữ nhi, mặc cho nàng đi hỏi Tô Khánh Xuân.

"Cha, mặt có bớt!" Diêu Thủ Ninh tuy rằng đã "thấy" qua bộ dáng của Lưu Đại, xem như là biến tướng gian lận mới dẫn dắt thành công hồi ức của Tô Khánh Xuân, nhưng sau khi nhận được câu trả lời của biểu đệ, lại làm cho nàng càng thêm tự tin trong việc hướng dẫn Tô Khánh Xuân.

Diêu Hồng mỉm cười gật đầu, nói với nàng: "Trở về cha sai người ghi những đặc điểm này vào trong thông báo.”

"Còn gì nữa không? Biểu đệ, đôi mắt như thế nào? Lớn hay nhỏ? Khoảng cách là xa hay gần?”

Nàng hỏi những lời này, kỳ thật người quan phủ đều đã hỏi qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi