SAU KHI NAM CHÍNH PHÁT ĐIÊN

Nghĩ như vậy, Diêu Thủ Ninh dứt khoát cố ý nói:

"Y là người Giang Ninh, được dượng giao phó mới đưa các người vào Thần Đô, ở nơi này không quen ai, lại có thể tránh thoát thẩm tra của quan phủ, ta cảm thấy rất có vấn đề.”

Diêu Thủ Ninh cố gắng hết sức để kìm lại nhịp tim ngày càng đập nhanh của mình, dưới cái nhìn của Tô Diệu Chân, nàng giả vờ cực kỳ hung dữ, cố gắng tỏ ra có ác ý với Tô Diệu Chân theo y như lời giọng nói kia đã nói ra:

"Biểu tỷ có biết y ở đâu không?”

"Thủ Ninh!" Liễu thị ngay từ đầu nghe hai người các nàng nói chuyện còn chưa để ý, ngay sau đó nghe nữ nhi nói như vậy thì cảm thấy không thích hợp, quát nàng một tiếng.

"Vốn là như vậy mà!”

Dù sao đạo ý thức ẩn giấu trên người Tô Diệu Chân cho rằng mình dối trá ngu xuẩn, lại mắt chó coi thường người khác, nàng cũng không cần phải làm bộ làm bộ với Tô Diệu Chân nữa, mượn cơ hội này, giả bộ ngang ngược bốc đồng luôn:

"Nhà ta vốn đang yên đang lành, biểu tỷ vừa đến, liền rước tới tai họa này..."

"Con câm miệng!”

Liễu thị không ngờ nàng lại thất lễ như vậy, lúc này sắc biến sắc, quát nữ nhi một tiếng.

"Ta nghĩ con kiểm điểm mấy ngày, sẽ hiểu chuyện, không nghĩ tới con càng thêm tùy hứng, trở về phòng cho ta, không có ta cho phép, không cho phép con ra ngoài!”

"Nương chỉ biết thiên vị bọn họ, trở về thì trở về!”

Vành mắt nàng đỏ lên, quay đầu đi ra khỏi phòng.

Đông Quỳ bị trận chiến này của hai mẹ con dọa sợ, nhưng thấy nàng vừa đi, lại lo lắng nàng thương tâm, vội vàng hành lễ với Liễu thị, đuổi theo Diêu Thủ Ninh.

Diêu Thủ Ninh một đường lao ra khỏi phòng mẫu thân, mới dừng bước.

"Tiểu thư..."

Đông Quỳ thấy nàng dừng bước, cho rằng nàng đang thương tâm, cẩn thận gọi nàng một câu.

Nào biết nàng quay đầu lại, trên mặt không có nước mắt, thần sắc thập phần bình tĩnh, không giống bộ dáng sau khi tức giận, ngược lại sắc mặt trắng bệch, giống như phía sau có quỷ truy đuổi, trong mắt tràn đầy hoảng hốt không kiềm chế được.

"Ngài... Ngài vừa rồi..."

"Ai."

Diêu Thủ Ninh thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy trái tim nhảy vừa nhanh vừa vội, tiếng "Bang bang" cơ hồ muốn đè lên tiếng thở dài của mình.

Lúc trước ở trong phòng Liễu thị, nàng cố ý mượn cơ hội nổi giận mà thôi.

Lúc này vừa ra khỏi cửa phòng, sợ hãi trong lòng trào dâng, tay run dữ dội, cơ hồ khó có thể khống chế được.

Giọng nói trên người Tô Diệu Chân thật sự quỷ dị, giống như một đôi mắt vô hình, đang theo dõi hành vi của mình.

Nàng tự nhận mình đã hết sức cẩn thận, lại không ngờ nhất cử nhất động vẫn không thoát khỏi sự chú ý của "nó", hơn nữa ‘nó’ còn có thể cảm ứng được địch ý của mình.

Một khắc kia Diêu Thủ Ninh không biết làm sao, sợ hãi "nó" biết mình có thể theo dõi được sự tồn tại của "nó", cũng lo lắng Tô Diệu Chân chú ý tới mình.

Lưu Đại chết thần không biết quỷ không hay, Lục Chấp bị khí đen nhập vào cơ thể, đều làm cho nàng vô cùng sợ hãi.

Lúc đó nghĩ đến lời nhận xét của đạo ý thức này về mình, nàng liền thuận thế lợi dụng tình thế mà tỏ ra cáu kỉnh, ngồi vững chân lý “mắt chó coi thường người khác”.

Mà cãi nhau với Liễu thị, cũng chỉ là muốn Tô Diệu Chân nhìn thấy mẫu thân mình bảo vệ nàng ta, hy vọng nàng ta không tràn ngập địch ý với Diêu gia.

Đáng tiếc những lời này, nàng lại không biết có thể nói với ai, chỉ có thể buồn bực ở trong lòng.

Trải qua kinh hồn vừa rồi, Diêu Thủ Ninh căn bản không dám lộ ra manh mối, giống như nhất cử nhất động của Đông Quỳ cũng có người âm thầm nhìn trộm.

"Mẹ ta chính là bất công.”

Nàng cố ý lớn tiếng hô một câu, lại cảm thấy có chút không có ý nghĩa.

Tính cách nàng tiêu sái, ở trong nhà mình, còn chưa từng có tình cảnh như vậy, có chuyện không dám nói rõ, còn phải làm bộ diễn trò.

Nếu nói ngay từ đầu uất ức chỉ là giả vờ ra, lúc này nghĩ đến điểm này, ngược lại thật có chút đau buồn, trong mắt tích tụ nước mắt.

Lúc này đây nàng không phải cố ý làm Liễu thị tức giận, nhưng Liễu thị so với trước kia còn tức giận hơn.

Diêu Thủ Ninh vốn cho rằng mẫu thân muốn cấm túc mình một thời gian dài, nào ngờ đêm đó, Phùng Xuân đến viện của nàng, mang đến cho nàng một tin tức không biết có tốt hay không —— trưởng công chúa Chu Hằng Nhụy phái người đến bái phỏng Liễu thị, mời bà ngày mai mang theo Diêu Thủ Ninh, tỷ đệ Tô Diệu Chân qua phủ nói chuyện.

"Phùng Xuân tỷ tỷ ngồi một lát đi." Diêu Thủ Ninh thấy nàng ấy vừa tới, vội vàng bảo Đông Quỳ dọn ghế.

Đông Quỳ cho là nàng muốntìm hiểu Phùng Xuân xem Liễu thị có tức giận hay không, cũng rất ân cần, không chỉ mang ghế, còn vội vàng nấu nước pha trà.

Liễu thị nhất thời nửa chốc cũng không có chuyện gì, hơn nữa hôm nay hai mẹ con giận dỗi, Phùng Xuân cũng nhìn thấy, thấy Diêu Thủ Ninh mời nàng ấy, nàng ấy cũng thuận thế ngồi xuống.

"Chuyện bên kia phụ thân giải quyết sao rồi?”

Diêu Thủ Ninh hỏi nàng ấy một tiếng, Phùng Xuân giật mình một chút, liền nói:

"Sau khi lão gia ra khỏi cửa lúc chạng vạng, vẫn chưa về nhà.”

Cũng chính là nói, sự tình Diêu Hồng bên kia còn chưa giải quyết, xa phu còn chưa có bóng dáng.

"Vậy trưởng công chúa vì sao lại phái người tới mời chúng ta?”

Diêu Thủ Ninh tự lẩm bẩm, nghĩ đến mấy ngày trước mình đưa ra bộ chữ của Liễu Tịnh Chu, nàng đã có dự cảm mạnh mẽ rằng trưởng công chúa chỉ sợ đã phát hiện ra sự kỳ diệu của chữ đó, cũng hoài nghi bệnh của Lục Chấp là do gϊếŧ người nơi phố xá sầm uất ngày đó.

Dù sao phủ tướng quân có rắn náo loạn, chuyện lão phụ tìm "con" đã huyên náo xôn xao, sợ là bà ấy đã điều tra rõ ràng một ít chuyện, cho nên muốn gặp đám người Liễu thị liên quan đến vụ án đó.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diêu Thủ Ninh có chút phiền muộn.

"Nô tỳ cũng không rõ lắm, nhưng vị nữ tướng đến truyền tin kia nói, công chúa có thể muốn hỏi vụ án ngày đó ở chợ phía Tây.”

Phùng Xuân nói lời này, có chút cẩn thận từng li từng tí.

Sau khi sự tình ngày đó phát sinh, Diêu Thủ Ninh ngủ mê không tỉnh, Liễu thị liền phân phó người trong nhà không cần nói nhiều, sợ nữ nhi lại gặp ác mộng.

Nhưng ngày mai trưởng công chúa muốn hỏi chuyện này, trốn cũng trốn không thoát, Liễu thị lo lắng nữ nhi đến lúc đó bị hỏi trở tay không kịp, bởi vậy khi phái Phùng Xuân tới, đã ám chỉ nàng ấy trước tiên nói một tiếng với Diêu Thủ Ninh, để trong lòng nữ nhi có chuẩn bị.

Nàng ấy vừa nói như vậy, trên mặt Diêu Thủ Ninh liền hiện ra vẻ phiền não.

"Thế tử đã khá hơn chút nào chưa?”

Hai ngày trước nàng vẫn bị cấm túc ở trong nhà, tuy nói có Đông Quỳ tìm hiểu chút tin tức, nhưng dù sao cũng không chuẩn xác hơn người trong phủ tướng quân.

"Thế tử vẫn chưa khỏe lên, nghe nói ngày đó sau khi bị kinh hách liền sinh ra bệnh lạ, bây giờ bị bệnh liệt giường, mời vài ngự y thay phiên nhau bắt mạch.”

Gần đây chuyện Lục Chấp thành Thần Đô sinh bệnh đã không thể che giấu được, hắn là vì cứu Liễu thị mà xảy ra chuyện, bởi vậy khi người phủ tướng quân tới, Liễu thị liền thân thiết hỏi vài câu, Phùng Xuân lúc ấy cũng ở trong phòng, tự nhiên cũng nghe được.

Diêu Thủ Ninh nghe xong những lời này, trong lòng không khỏi lo lắng cho Lục Chấp.

Thế nhưng việc đã đến nước này, dù có phiền não cũng vô dụng, ngày mai đến phủ tướng quân, tình huống của Lục Chấp hỏi như thế nào liền biết.

Nàng lại hỏi Phùng Xuân vài câu, nhưng Phùng Xuân biết cũng rất hạn chế, bởi vậy hai người nói chuyện một lát, Phùng Xuân liền cáo từ rời đi.

Đêm nay trong lòng Diêu Thủ Ninh chất chứa tâm sự, lăn qua lộn lại, chẳng biết lúc nào mới chìm vào giấc ngủ.

Nàng nhắm mắt lại, tựa như đã rơi vào mộng, tiến vào trong một gian phòng xa lạ.

Trong phòng khí đen bốc lên, gió tanh thổi từng cơn.

Mơ hồ có thể thấy được xa xa có một cái giường, phía trên nằm một bóng người.

Người nọ không nhúc nhích, không biết là ngủ thϊếp đi hay là một cỗ thi thể, trong lòng nàng sợ hãi, thấp thỏm bất an đi tới.

Càng đến gần, sương đen vây quanh càng nhiều, trong đó truyền đến tiếng "Híz-khà zz Hí-zzz", giống như bầy rắn lè lưỡi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi