SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Có lẽ Lâm Trì Ngang cũng không nghĩ tới, người duy nhất có cùng quan điểm với anh lại là kẻ cầm đầu.
Rất lâu trước đây đã có độc giả hi vọng Sám Hối Lục được chuyển thể thành phim, Trần Trản cũng chỉ nhìn rồi cười cho qua.
Trong sách viết còn có thể viện cớ là suy nghĩ chủ quan của tác giả, nhưng nếu quay phim, vậy thì xem như chân chính trở thành trò cười trong giới thượng lưu.
Du lịch trở về, Trần Trản bận tối tăm mặt mũi, mà không hiểu sao có vẻ từ sau Tết cứ luôn không suôn sẻ.
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu cho là Ân Vinh Lan hoặc ông lão đối diện, nhưng nhìn từ mắt mèo, lại là Trần Như.
Từ lúc vụ việc yêu đương bị bại lộ, Trần Như bị dân mạng trào phúng tới tấp, vốn đã không có bao nhiêu mối làm ăn, sau việc này càng rơi sâu xuống đáy vực.
Cô và ekip quản lý nghĩ hết mấy đêm, cuối cùng cho ra một phương án xem như không một kẽ hở.
Tìm phóng viên trông chừng ngoài cửa nhà Trần Trản. Nếu có thể vào nhà đối phương, lập tức chụp mấy bức hình mờ ám, sau đó dựa vào những tấm hình này mà thêm thắt thêu dệt. Dù cho Trần Trản không mở cửa, dựa vào hình chụp cô vào cổng chính cũng có thể phát huy bay bổng.
Gõ cửa một chốc, không người lên tiếng, Trần Như ngồi trên bậc thang, định câu giờ một chút rồi mới xuống. Phải biết kênh truyền thông chưa bao giờ thiếu cách giật tít, từ nghi vấn lén lút hẹn hò, cho đến cùng một diễn viên nữ vào cùng một toà nhà suốt ba giờ, đủ loại đủ kiểu.
Cách một cánh cửa, Trần Trản đang tưới hoa trong phòng, không nghe thấy âm thanh xuống lầu, hơi nhíu lại lông mày.
Một lát sau, thả xuống bình tưới, mở cửa sổ, trải nghiệm gió lạnh ngày đông cũng không dễ chịu bao nhiêu.
Mở điện thoại di động, bắt đầu một buổi live stream đặt biệt.
"Chúc mừng năm mới."
Bất cứ lúc nào cũng không thiếu người lướt Weibo, khác nhau chỉ là nhiều hay ít.
Trần Trản vừa mở live stream, lập tức có mấy trăm người vào xem.
Trên bình luận dồn dập hỏi cậu hôm nay định bán gì.
Trần Trản cười cười, biểu thị hôm nay không có quảng cáo: "Tri ân fan, biểu diễn trực tiếp tiết mục ngồi hóng gió lạnh."
Phóng viên dưới lầu thấy hành động của cậu từ ống kính thì đầy mặt khó hiểu, do dự có nên rời đi hay không.
Trên kênh chat khán giả đã phát hiện manh mối trước.
【 Ước Hẹn Trước Công Nguyên: Dưới bãi cỏ trông như có người chụp lén. 】
Ống kính dù có thể bắt cận đến đâu, cũng không thể thấy được bình luận trên điện thoại. Phóng viên kia không thể xác định được buổi live stream này là nổi hứng nhất thời hay cố ý nhắm vào mình.
Cuối cùng quyết định tạm đặt máy quay sang bên, mở điện thoại vào xem live stream. Khi thấy dưới bình luận là một rừng chữ tố chụp lén, lập tức chột dạ, dựng thẳng cổ áo che khuất mặt, vội vã chạy biến.
【 Lô Hội Thiên Nhiên: Em đoán là anh cố ý. 】
【 U Linh Nhỏ: Triệu like! 】
Tiếp theo là vô số "+1".
Trần Trản hơi dịch ra một chút, tìm một cái gối tựa dựa vào chắn gió: "Đừng nóng vội, trò hay còn phía sau."
Phóng viên ra khỏi chung cư nhảy lên xe rồi lập tức gọi cho Trần Như, nói vắn tắt vài câu. Trần Như nháy mắt hốt hoảng, vội vàng xuống lầu để trốn khỏi "hiện trường vụ án."
Nhờ sự kiện yêu đương tự biên tự diễn lần trước, hiện tại có không ít người biết dáng vẻ của cô ta, hình ảnh người đi boot cao gót bước nhanh rời khỏi nhanh chóng thu hút sự chú ý.
【 Vua Chó Cỏ: Lại gặp ăn vạ? 】
【 Rug: Tôi vote một phiếu cho lấy sắc lừa tiền. 】
【 Hoa Hồng Tiểu Vũ: Xem xem làm thằng nhỏ sợ đến mức này, phải mở cả live stream. 】
【 Quàng Thượng Mắt Mèo: Haha, ra là vì tự chứng minh trong sạch! 】
Giải quyết mầm hoạ, Trần Trản cũng dịu mặt xuống một chút, rút thưởng vài danh, xem như cảm ơn mọi người giúp đỡ.
Sau khi kết thúc live stream, lập tức đóng cửa sổ lại sưởi ấm.
"Hệ thống."
Hệ thống không trả lời.
Trần Trản không để tâm nó giả chết, nhắc nhở: "Đừng quên tiếp nhận công việc nhân viên chăm sóc khách hàng."
Đăng nhập clone, phát hiện có thêm năm ngàn fan, số lượt theo dõi của Lâm papa fansite xấp xỉ một trăm nghìn.
Trần Trản lên mạng thử tra tìm những buổi họp báo gần đây, đa số khách mời góp mặt chỉ đề cập tới minh tinh, dưới tình thế không cách nào có được tin tức hữu dụng, nhìn màn hình suy tư chốc lát, gọi cho Ân Vinh Lan.
Đối phương mở miệng, trước hết đề cập đến live stream mới vừa rồi của cậu: "Rất thú vị."
Trần Trản khiêm tốn: "Quá khen." Cuối cùng hỏi ra trọng điểm: "Cần tham dự hoạt động nào, mới có thể gặp được cha của Lâm Trì Ngang?"
Đầu dây kia thấp thoáng có tiếng nói chuyện, mấy giây sau Ân Vinh Lan đưa ra đáp án: "Ngày mười tám tháng này, có một buổi tiệc cưới, cả nhà bọn họ đều có đi."
"Anh thì sao?"
Ân Vinh Lan: "Cũng đi."
Khi cần giúp đỡ Trần Trản cũng không dông dài: "Dẫn theo tôi với?"
Ân Vinh Lan cười nói: "Được, để tôi đánh tiếng với chú rể."
Cuộc gọi vừa kết thúc, Ân Vinh Lan bỗng nhiên nhớ đến một câu Trần Trản từng nói lúc ở thị trấn Nhàn Khách: Người có thể danh chính ngôn thuận dẫn theo chỉ có người nhà.
Đúng thật là như vậy, nếu là người nhà, nhất định không cần phải phiền phức thế này, còn phải thông báo trước một tiếng.
Chợt thấy buồn cười vì đột ngột nổi lên tư tưởng kỳ lạ, lắc đầu một cái quay về công việc.
.
Lễ cưới bắt đầu từ buổi trưa, vì cách hai quận phải đi một quãng đường không ngắn, sáng sớm hôm đó Ân Vinh Lan lái xe đến đón Trần Trản.
Ngồi sẵn trên xe là một người trẻ tuổi, ăn mặc rất trang trọng.
Trần Trản: "Chú rể?"
"Dương Thiên Hạ." Thanh niên tự giới thiệu: "Con trai chú rể."
Trần Trản ước lượng một chút số tuổi thực tế của chú rể: "Tên rất bá đạo."
Dương Thiên Hạ soi điện thoại chỉnh lại tóc tai: "Không biết anh hứng thú gì với đám cưới của một lão già." Vừa nói vừa ngáp một cái vì buồn ngủ: "Ba năm kết hôn hai lần, sang năm tham gia nữa cũng như nhau."
Lời nói quá mức bộc trực, lại thành không dễ trả lời, Trần Trản mím môi nói: "Bác nhà... sức khoẻ dẻo dai."
Dương Thiên Hạ "xì" một tiếng: "Con hồ ly tinh nào cũng muốn luộc sạch ông ta, mà lão này cũng không khờ, danh nghĩa tài sản đã sớm dời sang hết cho tôi."
Nhân tài chỉ dăm ba câu đủ tức chết người không nhiều lắm, hôm nay Trần Trản xem như diện kiến được một người.
Dương Thiên Hạ chỉ chỉ Ân Vinh Lan đang lái xe: "Tôi và tên này là bạn thời đại học, anh có yêu cầu gì cứ nói."
Trần Trản: "... Không có."
Dương Thiên Hạ xua tay: "Cố tình đến lễ cưới, rõ ràng có ý đồ xấu. Nói đi, tôi giúp anh một tay."
Trần Trản vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu, khi phát hiện khoé mắt Ân Vinh Lan liếc qua, lập tức nháy mắt một chút, ám chỉ mở nhạc, cho mọi người dừng cuộc trò chuyện.
Ân Vinh Lan cười cười: "Cậu ta nói chuyện hơi thẳng tính, không cần phải cậu nệ."
Trần Trản nghĩ một chút, cũng bèn không khách khí, mở miệng nói: "Nếu có thể, giúp tôi dàn xếp chỗ ngồi gần Lâm Trì Ngang một chút."
Chuyện yêu hận tình thù của cậu và Khương Dĩnh Lâm Trì Ngang vang tiếng khắp nơi, Dương Thiên Hạ dĩ nhiên biết ít nhiều, nghe vậy không khỏi nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu: "Được."
Khuôn viên lễ cưới dùng màu lam đậm làm chủ đạo.
Khi đến còn khá sớm, chưa có bao nhiêu khách.
Dương Thiên Hạ chỉ một bàn, ra hiệu cậu ngồi nơi đó, đồng thời cho phục vụ kê thêm một cái ghế.
Hai mươi phút trước khi bắt đầu lễ cưới, Trần Trản trông thấy một bóng người quen thuộc.
Lâm Trì Ngang cũng chú ý tới cậu, ánh mắt thoáng đọng lại một chút, dứt khoát quyết định không nhìn.
Một nhà bọn họ an vị tại bàn bên cạnh, Khương Dĩnh lại còn khẽ gật đầu với Trần Trản một cái.
Để tránh có vẻ quá đặt nặng mục đích lợi ích, Trần Trản vẫn chưa tuỳ tiện đến tiếp lời cha mẹ Lâm Trì Ngang.
Dương Thiên Hạ dường như không hợp với thân thích, cũng chen vào cùng bàn.
Lúc ngồi anh ta và Ân Vinh Lan chuyện trò không nhiều, chủ yếu do là một người luôn giữ nguyên bộ dáng ôn hoà bình tĩnh. Bất kể Dương Thiên Hạ nói cái gì, Ân Vinh Lan cũng thuận theo lặp lại đôi ba, như thể đang đánh Thái Cực.
Ba người cùng bàn, nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Trần Trản còn đang suy tư làm sao kín đáo tiếp cận nhà họ Lâm, đèn trong khuôn viên đột nhiên tối đi không ít, MC cúi đầu dò lại âu phục một chút, xác định phẳng phiu không sai sót gì mới bước lên đài.
Trần Trản lướt tầm mắt qua, nhìn thấy chú rể, quả nhiên tuổi tác đã xấp xỉ cha cô dâu.
Có lẽ vì cô dâu quá trẻ, chú rể lại không chịu nhận mình già, nhịp điệu lễ cưới được dẫn dắt rất hoạt bát.
MC vốn là người dẫn chương trình của đài truyền hình, năng lực khống chế bầu không khí rất tốt. Phân đoạn trao nhẫn thiêng liêng kết thúc, hát một khúc ca chúc mừng, sau đó là màn trổ tài của phù dâu phù rể, bầu không khí được khuấy động rất náo nhiệt.
Theo một tràng vỗ tay của MC, mọi người dần dần yên tĩnh lại.
"Tiếp sau đây, chúng ta sẽ có một hoạt động nho nhỏ." MC cười nói: "Hai bàn kề nhau cử ra một người, lên đài hát song ca, có được hay không?"
Vừa dứt lời đã có người khen hay.
MC nhìn người đàn ông vừa lên tiếng: "Vậy bàn của anh sẽ do anh đảm nhận nhé."
Mọi người cười vang một trận.
Trần Trản nhíu nhíu mày, nhìn về phía Dương Thiên Hạ.
"Thế nào?" Dương Thiên Hạ thấp giọng nói: "Đặc biệt thêm tiết mục này cho anh."
Anh vốn có lòng thích trêu người, cho là Trần Trản muốn đối nghịch với Lâm Trì Ngang, nên cố ý dàn xếp cảnh hai người song ca.
Người gây hấp dẫn ánh mắt người khác nhất bàn Lâm Trì Ngang không ai ngoài Khương Dĩnh... Thử hỏi ai không hi vọng được nghe ảnh hậu hát ca?
Biết hôn thê mình không quá thích những trường hợp thế này, Lâm Trì Ngang chủ động đứng lên.
Dẫn chương trình vừa định trêu chọc hai câu, vô tình lại nhìn thấy Trần Trản, sửng sốt một chút, ngay sau đó như lẩm bẩm nho nhỏ: "Sao mà có duyên đến vậy!"
Micro khuếch đại âm thanh vô hạn, mọi người theo tầm mắt anh ta nhìn sang, cũng đồng thời ngẩn ra.
Trường hợp đặc biệt luôn có thể làm người hưng phấn hơn bình thường, không biết ai bắt đầu ồn ào hô lên "song ca".
Ngay sau đó một ít người cũng lân la góp vui mà bắt đầu vỗ tay.
 Trần Trản theo khoé mắt thoáng thấy mẹ Lâm đang mỉm cười, biết đây là một cơ hội, buông đũa đứng lên.
Khi hai người cùng đứng trên đài, lập tức vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt từ bốn phía.
Giữa những người bên dưới, chỉ có mình Ân Vinh Lan khẽ cau mày, lại có dự cảm xuất hiện nguy cơ tình bạn ba người.
Lâm Trì Ngang ngay cả ý cười lấy lệ cũng không treo nổi lên mặt, hỏi MC: "Hát cái gì?"
Nhìn ra anh không quá vui vẻ, MC cười gượng một tiếng: "Tuỳ ý."
Làm độc giả ngầm, thật ra anh quan tâm hơn về việc Trần Trản dự lễ cưới có thể làm lỡ cập nhật truyện hay không.
Lâm Trì Ngang nhìn về phía Trần Trản, người sau nhún nhún vai: "Tôi sao cũng được."
Bài hát tương đối nổi tiếng cậu đều có thể hát.
Mở điện thoại tìm tòi ca từ một chút, Lâm Trì Ngang bật nhạc đệm rồi rồi đưa lên giữa, lạnh lùng nói: "Mỗi người một đoạn."

Trần Trản gật đầu.
Sinh nhật lần trước Trần Trản từng được nghe giọng hát của Ân Vinh Lan, truyền cảm sâu lắng, mà âm thanh Lâm Trì Ngang thì lại theo thiên hướng lạnh lẽo:
"Ta đây là một con sói đến từ phương Bắc
Rảo bước giữa nơi hoang dã vô biên..."
Anh hát rất êm tai, nhưng Trần Trản lại tự động mường tượng ra một con husky thuần chủng, tựa như đang vui vẻ kêu to: Gâu, gâu âu!
"Ta chỉ có hàm răng lạnh lẽo để cắn
Đáp lời bằng hai tiếng gầm..."
Lọt vào tai Trần Trản, vẫn là gâu, gấu gâu --
"Đừng hát thêm nữa." Nội tâm gần như đang nghiến răng nghến lợi mong cầu.
Trùng hợp chính là, mỗi lần đến lượt Lâm Trì Ngang, đều sẽ hát đoạn "Ta đây là một con sói đến từ phương Bắc".
Người không biết nội tình thấy hai người hát hay, còn phối hợp vỗ tay nhẹ nhàng đánh nhịp.
Phóng mắt toàn hiện trường, biểu cảm cũng cùng có chút phức tạp còn có cha mẹ Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh.
Mẹ Lâm không nhịn được trước, hơi quay mặt đi, đầu vai run lên khe khẽ.
Khương Dĩnh ở bên cạnh nhất thời cũng không biết làm sao, rất có cảm giác đứng ngồi không yên.
Chỉ đáng thương Trần Trản đứng gần nhất, mí mắt thỉnh thoảng nhảy một cái, cuối cùng ngay trước mặt mọi người, vì phải nhịn cười mà rưng rưng nước mắt.
---
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Ta đây là một con sói.
Trần Trản: ... Khuyên anh làm người đi.
ps: Lời ca lấy từ bài "Sói" của Tề Tần, nguyên tác có ý nghĩa rất hay,
đừng bị Lâm Trì Ngang dẫn lệch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi