SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Đang giữa lúc chuyện trò, đột nhiên nghe thấy một tiếng gào cuồng loạn.
Trần Trản loáng thoáng nghe được tên của mình trong đó.
"Lát nữa tôi gọi lại cho anh." Vội vàng cúp máy, Trần Trản gọi lại một người đang ra hướng cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Người đó mờ mịt: "Không rõ lắm."
Rủ nhau cùng đi, mà khi bước ra khỏi khu này, đập vào mắt chỉ toàn hành lang và phòng riêng.
Đứng tại chỗ một hồi cũng không biết phải đi đâu, Trần Trản quay người chuẩn bị trở về.
"Đinh" một tiếng.
Cửa thang máy vừa mở, Phương Tuấn như đạn pháo bắn ra ngoài, nào còn vẻ phong độ thong dong ngày thường.
Trần Trản còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh ta xách cổ áo đập vào tường: "Mày chơi tao!"
Câu lạc bộ mỗi tầng đều có bảo vệ, lập tức đã có nhân viên tới nắm người kéo ra: "Tiên sinh, xin hãy bình tĩnh."
Trần Trản chỉnh trang lại quần áo, nhìn anh ta nghiêm túc nói: "Tôi không thích người khác động vào tôi."
Bảo vệ thấy tình hình không ổn, chen ngăn giữa hai người.
Phương Tuấn hơi lạc giọng đi, chỉ hận không thể lập tức xông lên liều mạng. Anh đã sớm cảm thấy không khí ở câu lạc bộ trong hai ngày nay rất khác thường, suy nghĩ kỹ càng mới tìm người giúp mình xem camera an ninh.
Trong video tiếng nói đã bị âm nhạc sôi nổi ở khu tập gym che lấp, nhưng mỗi khi bản thân vừa rời đi, đều có người từng làm khó mình đến nói chuyện với Trần Trản, thậm chí chỉ cần mình vừa nói mấy câu với Trần Trản, lập tức có vài tầm mắt hội tụ lại... Xâu chuỗi từng việc lại với nhau, không khó phát hiện bản thân bị xoay như dế!
Phương Tuấn hung tợn nhìn chằm chặp Trần Trản: "Có cần tao lấy camera cho mày xem?"
Trần Trản thật sự rất oan uổng, cậu tuy biết đối phương có mưu đồ, nhưng phương án định làm là thuận theo tự nhiên.
Việc đã đến nước này, giải thích nhiều hơn nữa cũng thành nguỵ biện, Trần Trản bình tĩnh nói: "Là do anh gieo gió gặt bão."
Một câu gây thù chuốc oán đỉnh điểm.
Cô bé vốn đang ở khoảng cách an toàn xem kịch vui cũng bức xúc thay, đứng ra bảo vệ nói: "Đúng vậy, ông đã làm người ác thì cớ gì bắt anh ấy phải làm mẹ?"
Trần Trản nghe mà không hiểu: "Mẹ gì?"
Cô bé quay đầu lại: "Đức Mẹ."
"..."
"Mày, chúng mày..." Tầm mắt giận dữ quét từ Trần Trản đến khắp khu tập gym, người bị nhìn hoặc ít hoặc nhiều đều hơi quay mặt đi. Phương Tuấn há miệng muốn nói gì đó, cả mặt nghẹn đến đỏ bừng, ngay sau đó lập tức ngã phịch ra sau.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, vẫn nhờ Trần Trản kịp đưa tay kéo một cái, chịu lực giảm xóc.
Được người ấn huyệt nhân trung, trán Phương Tuấn lấm tấm mồ hôi to bằng hạt đậu, một lát sau mới dần dần tỉnh lại.
Cô bé đã gọi xe cứu thương.
Khi được đặt lên cáng, sức lực Phương Tuấn còn chưa khôi phục, run rẩy môi nói: "Cất đi, tôi không có bệnh!"
Lời còn chưa dứt đã bị vô tình khiêng đi.
Vì lý do an toàn, Trần Trản cũng đi theo, lúc trên xe nhắc tới nhắc lui: "Chốc nữa phải ứng trước tiền thuốc, sau này nhớ trả cho tôi."
.
Mùi thuốc khử trùng kích thích khứu giác.
Đến bệnh viện không thể nào thiếu khâu kiểm tra, Trần Trản ngồi trên băng ghế, thở dài thườn thượt.
Ân Vinh Lan phía bên kia còn đang chờ điện thoại, thấy mãi vẫn không có tin tức nên chủ động gọi tới, biết được cậu đang ở bệnh viện, cũng chạy đến đây.
"Sao lại thành thế này?"
Trần Trản bất đắc dĩ: "Mới chụp CT xong, chuẩn đoán là tức giận lên máu dẫn đến tai biến."
Sắc mặt Ân Vinh Lan phức tạp: "Tai biến mạch máu não?"
Trần Trản xoa xoa ấn đường: "Cụ thể tôi không nhìn kỹ, mà ước chừng phải dưỡng bệnh một thời gian."
Liếc mắt nhìn nhau, đồng thời im lặng.
Ân Vinh Lan tra tìm quán ăn lân cận: "Đi ăn gì đó trước đi."
Thật ra Trần Trản không có tâm trạng ăn uống, nhưng nghĩ thấy đối phương có khả năng cũng chưa ăn, đành gật gật đầu.
Khu vực gần bệnh viện không có quán ăn nào ra hồn, Trần Trản gọi một phần cơm rang trứng, nhạt như nước ốc.
Ân Vinh Lan thấy vẻ mặt của cậu, không nhịn được mà cười một tiếng: "Ít nhất thì chuyện của Phương Tuấn cũng có thể tạm thời kết thúc."
Trần Trản lý trí mà phân tích: "Nếu theo lẽ thường, cháu chắt bị đánh bay, họ hàng chẳng mấy chốc sẽ lên sàn." Lông mày hơi động vô cùng ra vẻ nói: "Tôi bần cùng không nơi nương tựa, nào đâu là đối thủ của họ?"
Bị giọng điệu đột nhiên biến đổi làm giật mình suýt sặc. Ân Vinh Lan rút giấy ho khan vài tiếng, nhìn Trần Trản một cái thật sâu.
Người còn lại khá chi không tử tế mà nở nụ cười.
Ân Vinh Lan đâu ra đó nói: "Nếu truy cứu thì cũng không phải do trách nhiệm của cậu."
Trần Trản: "Quả hồng chọn mềm mà véo."
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Vậy cứ để cho bọn họ đi bán bánh hồng."
Ngẩng đầu lên, trong mắt đối phương đong đầy ý cười, Trần Trản nhất thời cũng không phân biệt được là đùa hay thật.
Thật ra nhà họ Tôn có thể đến gây chuyện hay không, cậu vốn không để tâm, hai anh em một người bỏ thuốc, một người đào hố, gia giáo có thể tưởng tượng ra sao. Dù sao ngoài sáng vẫn hơn đâm sau lưng.
Phong cách ăn uống của Trần Trản trước nay là luôn vét sạch, nhưng phần cơm rang trứng này đã phá vỡ giới hạn của cậu.
Ăn đến một phần ba, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, biểu thị đã no.
Ân Vinh Lan còn kén chọn hơn cậu, gần như không hề động đũa: "Chiều nay định đi đâu? Tôi lái xe đưa cậu."
Trần Trản: "Về bệnh viện trước đã."
Ân Vinh Lan có chút ngờ vực: "Lấy ơn báo oán?"
Trần Trản lấy ra biên lai thu tiền trong ví: "Đòi lại tám trăm đồng vừa ứng."
Ân Vinh Lan ngẩn ra, im lặng chút rồi nói: "Cũng đúng."
Hoa lá hồi lâu không được tưới nước trong phòng bệnh trông còn tươi tắn hơn sắc mặt của Phương Tuấn.
Bên giường có một người đang ngồi cầm tay anh ta trò chuyện, cảm thấy bàn tay vốn hơi lành lạnh bỗng run lên, quay người lại thấy cánh cửa khép hờ chẳng biết đã bị đẩy ra khi nào.
Người phụ nữa vốn vẽ chân mày rất dài, khuôn mặt vì giận dữ mà càng thêm đanh đá: "Mày còn dám tới!"
Ấn tượng của bà đối với Trần Trản không thể bảo là không sâu... Lần lượt đưa hai đứa con trai của mình vào bệnh viện!
Thấy thế, Trần Trản nghiêm túc tính toán tỉ lệ khả thi khi đòi lại tiền từ người đang nóng giận.
"Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi." Phương Tuấn nhấp nhấp đôi môi hơi tê buốt: "Con có mấy lời muốn nói riêng với anh ta."
Không lay chuyển được con trai, người phụ nữ hằn học lườm một cái, mới bất đắc dĩ đi ra ngoài. Trong lúc vô tình nhìn thấy Ân Vinh Lan đang chờ ở khúc quanh, vẻ hung hăng ngạo mạn theo bản năng thu lại mấy phần.
Bên trong phòng bệnh, Trần Trản rất trực tiếp mà đưa tay ra: "Tám trăm, thanh toán đi."
Phương Tuấn không lập tức nói ra lời lẽ cay nghiệt, bình tĩnh nhìn cậu, qua hồi lâu, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Trần Trản không tiếp lời.
"Thật sự cho rằng viết mấy quyển truyện là thành ông này bà nọ à?" Cảm thấy lửa giận bập bùng mà không có cách bộc ra, tâm lý Phương Tuấn ngột ngạt khó chịu: "Tôi đẹp trai lắm tiền gia thế tốt, mà anh thì sao, anh có cái gì?"
Trần Trản nhàn nhạt nói: "Tôi có hệ thống."
Cuộc trò chuyện chết héo.
Phương Tuấn đương nhiên không tin lời vớ vẩn của cậu, trong mắt của bản thân, đối phương cùng lắm chỉ là một tên mọt sách đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết ảo tưởng.
Trần Trản có mục đích rạch ròi, lần nữa đòi nợ.
Biên lai thu tiền trước mắt không cách nào phủ nhận, Phương Tuấn đang định quét mã chuyển khoản cho cậu, đột nhiên nghĩ đến chuyện mà đối phương từng đề cập trong tự truyện... Lâm Trì Ngang một trăm đồng không cần thối mà cũng có thể làm người này căm ghét nhiều năm đến vậy, chính mình phải càng quá đáng hơn mới được.
Dốc công dốc sức bước xuống giường bệnh, từ trong ví lấy ra xấp tiền gấp đôi ném lên bàn: "Cầm biến đi."
Vung tay hào phóng đến thế, Trần Trản nháy mắt có cân nhắc xem cần phối hợp mặt đầy xấu hổ giận dữ mà quay bước ra ngoài không.
Nhưng gần đây bị ép diễn kịch quá nhiều, thật sự không có hứng ứng phó, cuối cùng quyết định lấy tiền rồi im lặng rời khỏi.
Trên đường trở về, Ân Vinh Lan dùng khoé mắt chú ý cậu, không thấy vẻ nhẹ nhõm vui sướng như dự đoán, hỏi: "Còn có tâm sự?"
"Không hẳn." Trần Trản cười nói: "Chỉ là hai ngày nữa có một buổi phỏng vấn trực tiếp tận nhà không thể từ chối thôi."
Quảng cáo rượu vang đỏ sắp tung ra, chủ trang trại âm thầm mắc nối một chương trình phỏng vấn, dùng để nâng độ nổi tiếng cho cậu.
Ân Vinh Lan đại khái biết được nỗi ám ảnh của Trần Trản đối với kiểu phỏng vấn đời thường này bắt nguồn từ đâu, hình ảnh đuổi bắt tội phạm trốn trại bị quay lại lần trước đã treo cao trên hot search hết trọn nửa tháng. Suy tư một chút mới đưa ra một lời miễn cưỡng xem như an ủi: "Vấp ngã chỗ nào thì đứng lên chỗ đó."
.
Không cần biết nội tâm mong muốn ra sao, hai ngày sau phỏng vấn vẫn đúng hẹn mà tới.
Trong căn phòng nhỏ đảo mắt một cái đã thấy trọn, dẫn chương trình lập tức rút ra vấn đề then chốt, hỏi cậu vì sao thành danh rồi mà vẫn chưa mua nhà mới.
Trần Trản đưa ra đáp án không hề mới mẻ: Không đủ tiền.
Phỏng vấn cần phải có điểm nổi bật để níu lại người xem, vấn đề tình cảm tuyệt đối là quan trọng nhất.
Dẫn chương trình hỏi khá hàm súc: "Sau khi sự nghiệp tương đối có thành tựu, anh có từng suy nghĩ đến chuyện cá nhân?"
Trần Trản lắc đầu.
Người dẫn chương trình có kinh nghiệm phong phú, từ từ giăng lưới: "Anh định nghĩa thế nào là trai thẳng?"
"Quá mức ngay thẳng."
Dẫn chương trình cười hỏi: "Món quà mang phong cách trai thẳng nhất từng tặng người khác phái là gì?"
"Đều rất bình thường." Trần Trản chỉ hơi trầm ngâm: "Ngược lại thì có nhận được một món quà tương đối đặc biệt."
Rốt cuộc được thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng sẽ phải tẻ nhạt như thế đến hến chương trình.
Bởi vì đang live stream, khán giả cũng trực tiếp bình luận trên kênh chat:
"Thương thay MC."
"Người này chính là kẻ huỷ diệt đối thoại."
"+1."
Trần Trản từ phòng ngủ đẩy ra một thùng giấy to, thời điểm chuẩn bị mở ra, người dẫn chương trình ngăn cậu lại: "Chơi một trò nho nhỏ nhé?"
Trần Trản ngẩng đầu nhìn cô.
Dẫn chương trình cười cười: "Để người xem đoán thử, người đầu tiên đoán trúng sẽ tặng một bao lì xì."
Trần Trản gật đầu.
Màn hình nhát mắt nhanh chóng nhảy lên: Ô đi mưa, giày, thú bông to... phong phú đa dạng.
Ba phút trôi qua, Trần Trản vẫn không lên tiếng, dẫn chương trình dần có chút không giữ nổi nụ cười: "Vẫn chưa có câu trả lời chính xác?"
Kênh chat cũng đang chất vấn, hỏi cậu có nhìn sót hay không.
Trần Trản khẳng định nói: "Đúng là không có."
Mắt thấy dân mạng cáu giận, dẫn chương trình cười gượng nói: "Cứ mở ra trước đi."
Ống kính nhắm ngay vào cậu, Trần Trản ung dung mở thùng, bên trong chất đầy một chồng giấy: "Mặt trước có tên người, do vấn đề riêng tư nên không tiện bày ra trực tiếp."
Người dẫn chương trình nhất thời hơi cạn lời.
Trần Trản che tên lại, chỉ ước lượng bằng độ dày, miễn cưỡng có thể nhìn ra là một chồng bằng khen nhiều không đếm xuể.
"Khi tặng chúng bạn tôi nói, anh ta muốn dâng cho tôi toàn bộ vinh dự của đời mình."
Không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lại, màn hình thì lại tức khắc nổ tung:
【 Lông Xù: Vô cùng hoài nghi người bạn này chính là anh bạn nam thần trong truyền thuyết! 】
【 Kỳ: Lập tức tha thứ cho bạn trai tặng quả cầu thuỷ tinh khắc chữ. 】
【 Cố Khải Tát: Học hỏi, sau này tôi cũng phải bắt chước theo mánh này!! 】
【 Trà Gừng Đường Đỏ: Thớt trên, đầu tiên ông phải có nhiều bằng khen như vậy đã... 】
...
Giờ khắc này nụ cười của người dẫn chương trình hoàn toàn dựa vào tác phong chuyên nghiệp để giữ vững: "Đây thật sự là món quà... có phong cách độc đáo nhất tôi từng thấy."
Trần Trản đóng lại thùng giấy kín kẽ, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà bảo quản không dễ lắm, dễ có gián bò vào."
"..."
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Tại sao đưa mấy thứ này cho tôi?
Ân Vinh Lan: Chứng minh.
Trần Trản: Chứng minh cái gì?
Ân Vinh Lan: Đã từng một thời, tôi cũng là một đế vương.
Lời Không Cánh:
Thời nay tặng crush giấy khen mới chất chơi nhé :)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi