SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Nghiêm túc cân nhắc có bao nhiêu khả năng đang mơ, đến cùng vẫn thấy mạch logic rất chặt chẽ, tình tiết ly kỳ mà lại hợp lý.
Trần Trản nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Hay lắm."
Còn muốn nói thêm câu gì, cửa đối diện đột nhiên mở ra. Ông lão đỡ cạnh cửa đầy khó hiểu nhìn hai người họ, ngỡ ngàng: "Đang làm gì đây?"
Sự xuất hiện của ông lần nữa chứng minh phòng trong chung cư không có cách âm, Ân Vinh Lan vẫn luôn canh cánh chuyện làm Trần Trản trật eo vì âm thanh trên lầu, bây giờ xem như đã có thể hết nặng lòng.
Là lỗi do chủ đầu tư xây không hoàn thiện, không phải do phận mình đen đủi.
Chờ không thấy Ân Vinh Lan trả lời, ông lão đưa mắt hướng sang Trần Trản, người còn lại bình tĩnh ung dung mở miệng: "Cầu hôn."
"..."
Ông lão ngẩn ra mấy giây, rơi vào trầm tư... Là tuổi cao lãng tai, hay là đầu đã lẩm cẩm, tại sao không thể hiểu được thằng bé đang nói gì?
Sợ ảnh hưởng đến hàng xóm, Trần Trản mời hai người vào nhà mình, kể tỏ tường đầu đuôi câu chuyện.
Từ mờ mịt khó hiểu đến không tài nào tin tưởng, có thể nói vẻ mặt ông lão biến hoá vô cùng đặc sắc, nhìn Ân Vinh Lan chằm chặp: "Sao con gầy dựng được cơ đồ hôm nay?"
Ân Vinh Lan im lặng, Trần Trản lại hiếm thấy mà đỡ lời một câu: "Trên thương trường rất cần xuất kỳ bất ý."
Ở phương diện này, tin rằng không ai làm tốt hơn Ân Vinh Lan.
Vừa nói vừa mở phong thư đối phương thậm thà thậm thụt nhét vào đêm nay, đặt vào tay y, mỉm cười nói: "Đọc."
Tâm tình Lâm Trì Ngang khi đọc truyện là như thế nào, bây giờ Ân Vinh Lan xem như cũng đã hiểu được đôi phần.
Nửa ngày không thấy y lên tiếng, Trần Trản cúi đầu nhìn di động, nhíu nhíu mày, ám chỉ đừng lãng phí thời gian.
Giãy giụa không có kết quả, Ân Vinh Lan mở lá thư, âm thanh thấp hơn lúc thường: "Hôm nay là ngày 21 tháng 3, cậu sẽ gặp một niềm vui bất ngờ..."
Trần Trản: "Cái gì là niềm vui bất ngờ?"
Ân Vinh Lan: "Vốn định canh lúc em chuẩn bị ra ngoài, bỏ ít tiền ngoài cửa."
"... Tiếp tục."
Quét mắt nhìn nội dung còn lại, Ân Vinh Lan củng cố tâm lý trước khi bị công khai xử tội: "Sắp tới cậu sẽ đón nhận một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời..."
Trần Trản: "Bước ngoặt là chỉ việc anh cầu hôn?"
Ân Vinh Lan ngoan ngoãn gật đầu, đọc tiếp:
"Khi thời khắc bất ngờ đến, cậu chỉ cần bình tĩnh tiếp nhận, dang tay đón chào cuộc sống mới..."
Ông lão thấy phích nước ấm trên bàn, rót ly nước đưa cho Trần Trản, nghiêm túc nói: "Con cũng có thể xem chuyện bây giờ là một bất ngờ."
Trần Trản bày vẻ bàn luận công việc: "Từ xưa đến nay, chẳng mấy ai dùng phương pháp này để cầu hôn." Cười cười nói: "Không đăng ký bản quyền quá đáng tiếc."
Đối với sự biến hoá cảm xúc của cậu, Ân Vinh Lan nhận biết rất nhạy bén, có thể khẳng định sâu thẳm trong đôi mắt kia không hề có chút ý cười.
"Anh sai rồi."
Vô cùng có khát vọng sống mà nhận sai.
Trần Trản cầm tay y, nói lời Ân Vinh Lan từng thủ thỉ: "Là thế giới này sai."
Thanh quan khó đoạn chuyện nhà, ông cụ cũng bó tay với Ân Vinh Lan, lộ ra biểu cảm chúng tôi đã cố gắng hết sức, đi đầu về nhà ngủ bù.
Bây giờ cách bình minh không tới ba tiếng, Trần Trản mở tủ ôm một bộ chăn ga trải lên sofa, đồng thời liếc người đứng im thin thít một cái: "Ngủ trước đi, món nợ này sẽ tính sau."
Vì phải gửi thư, đã hai buổi tối liên tiếp không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Gần như vừa dính vào gối, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, tiếng hô hấp của Ân Vinh Lan nhanh chóng ổn định.
Trần Trản thở dài, giúp chỉnh lại chăn, rồi trở về phòng ngủ.
Khi tỉnh lại trong nhà chỉ còn mình cậu, trên bàn đặt bữa sáng phong phú, ước chừng là tỏ lòng áy náy.
Vừa mới ngồi xuống, Vương Thành đã gọi điện đến, nói thẳng: "Trên mạng đều đang suy đoán về quan hệ giữa anh và Kế Đông Vũ, nên đi thăm một cái đi."
Dù trò hề tự sát hôm qua đã kết thúc, nhưng trong quá trình cứu hộ, khi Kế Đông Vũ ngã xuống xui rủi bị bong gân tay. Mức độ không nghiêm trọng, nhưng gã vẫn cần phải vào bệnh viện.
Bây giờ đến thăm, ít nhất có thể để lại ấn tượng rộng lượng trong lòng người khác.
Kế Đông Vũ vẫn luôn là một mầm hoạ, Trần Trản nghĩ nghĩ, đồng ý.
Phòng bệnh tổng cộng có hai cái giường, Kế Đông Vũ chỉ chiếm một trong số đó. Thời điểm Trần Trản đến, gã đút chút tiền cho bệnh nhân còn lại, tạm thời dành ra không gian riêng.
Tầm năm sáu phút, hai người nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng lấy một tiếng cười lạnh của Kế Đông Vũ làm đầu câu chuyện.
"Sau việc này tất cả mọi người đều thấy tôi thật buồn cười, bỏ thuốc nghe rất hèn, nhưng nếu xử lý tốt, tôi vốn cũng có thể huy hoàng thêm vài năm."
Trần Trản kéo ghế qua, ngồi xuống trước mặt gã.
"Anh rất thông minh."
Ngoại trừ hệ thống, từ trước đến nay, Kế Đông Vũ xem như là người duy nhất bẫy mình thành công một lần.
Một người là lời không hợp ý nửa câu ngại nhiều, một người cho rằng ác giả ác báo, tán gẫu không được bao nhiêu lại gián đoạn lần nữa.
Không biết qua bao lâu, Kế Đông Vũ mới nói: "Sau khi xuất viện, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố này."
Sự bất quá tam, Ân Vinh Lan tuyệt đối không sẽ khoan nhượng cho gã tiếp tục nhởn nhơ quanh Trần Trản.
Trần Trản nhíu mày, không bày tỏ ý kiến.
Đến chết còn không sợ, nhỡ đâu ngày nào nghĩ quẩn muốn ôm nhau chết cùng, chẳng phải quá nguy hiểm?
Cảm giác thất bại quen thuộc lại dâng lên, Kế Đông Vũ vốn có rất nhiều lời muốn nói, lúc này nghẹn thốt không được mà nuốt cũng không xong: "Anh không có gì muốn nói với tôi?"
Trần Trản nghĩ một chút: "Thuận buồm xuôi gió. Không thì tôi mua vé máy bay sẵn cho anh?"
Hi vọng có thể đi nhanh một chút.
Cuộc trò chuyện tan rã không vui tại chỗ này.
Vương Thành ghé vào cửa sổ thỉnh thoảng nhón chân nhòm ngó, thấy Trần Trản đi ra, cười gượng hai tiếng.
"Trò chuyện thế nào?"
Trần Trản: "Trước khi tên này đi khỏi, tốt nhất cho người theo dõi chặt chẽ."
"Tất nhiên phải thế." Vương Thành nhắc nhở: "Bên ngoài còn mấy phóng viên canh chừng, chút nữa đừng trả lời gì cả, trực tiếp lên xe."
Trần Trản gật đầu.
Khi đi vào, phóng viên còn có thể không chặn để người vào thăm, mà vừa mới ló ra tức thì đã có một loạt ống kính tụ lại.
Vương Thành chuẩn bị sẵn sàng, xem cậu như hàng hoá đẩy mạnh vào xe một cái, sau đó nhanh nhẹn lên xe, thoát khỏi phóng viên.
Thở hổn hển mấy hơi, nhịp tim dần dần bình ổn lại, nghiêng đầu nhìn Trần Trản: "Trông anh như có tâm sự?"
Trần Trản thuận miệng kể về sự tích cầu hôn của Ân Vinh Lan.
Vương Thành kinh ngạc đến không ngậm được mồm, hồi lâu sau mới nói: "Ai cũng nói trước mặt người mình thích sẽ rất trẻ con, xem ra đúng thế thật."
Trần Trản: "Nói mới nhớ hai người quen biết nhau còn lâu hơn tôi..."
Vương Thành vội vàng phủi sạch quan hệ: "Là tôi đơn phương tự mình ngưỡng mộ."
Trần Trản chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Có nghi vấn này không chỉ một người, ông lão cửa đối diện trực tiếp gọi điện bảo Ân Vinh Lan đến nhà, lắc đầu nói: "Con rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Giúp đối phương xé mở hộp giấy nhặt được, Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: "Con chỉ muốn xem thử em ấy có tin vào chuyện tương lai hay không."
Ông lão sửng sốt một chút, xoay người từ hộc tủ lấy ra một thanh nhiệt kế.
Ân Vinh Lan từ chối đo thân nhiệt, bình tĩnh đến lạ: "Có một đêm, Trần Trản uống say, kéo con đàm luận thiên văn địa lý."
Ông cụ bật cười: "Thằng nhỏ còn biết mấy thứ đấy?"
"Vì không biết nên mới hỏi, có lẽ là muốn tìm chút an ủi."
Ông hồ hởi hỏi: "Sau đó con trả lời được hết?"
Ân Vinh Lan gật đầu.
Ông lão nhún vai: "Vậy thì liên quan gì chuyện cầu hôn?"
Ân Vinh Lan hơi lập loè ánh mắt, không lên tiếng nữa.
Người bình thường nào có ai quan tâm đến thứ mình không hứng thú, càng đừng nói chủ động đàm luận với người khác. Gác qua những định nghĩa vật lý phức tạp kia, vấn đề chính của Trần Trản vẫn luôn quanh quẩn trong phạm vi "thời gian".
Lại liên kết đến việc cậu làm giàu nhanh chóng, thái độ với Khương Dĩnh bỗng chuyển biến cực lớn, không khỏi làm người suy nghĩ sâu xa.
Ân Vinh Lan đột nhiên nở nụ cười: "Có những khoảnh khắc, con hoài nghi em ấy đến từ tương lai."
Nghe đến đây ông lão quả quyết đẩy nhiệt kế qua: "Vì lý do an toàn, cứ kiểm thân nhiệt một cái đi."
Ân Vinh Lan thuận tay đặt qua một bên, thật ra khi thấy Trần Trản nhận được thư vẫn không có biểu hiện khác thường, là đã biết hướng suy đoán này sai lầm.
Ngoài cửa có tiếng bước lên cầu thang, y mở cửa đi ra, Trần Trản cũng vừa lên đến bậc cuối cùng, ngẩng đầu còn hơi sửng sốt: "Đến đây khi nào?"
"Nửa tiếng trước."
Còn định nói gì, phía sau đột nhiên nghe cạch một tiếng, quay đầu lại đã thấy ông cụ khoá cửa.
Ân Vinh Lan có chút bất đắc dĩ, Trần Trản trêu ghẹo: "Xem ra đành để anh chịu thiệt mà qua nhà em ngồi một chút."
Kiến trúc mỗi hộ như nhau, nhưng vì trồng rất nhiều trầu bà, lúc nào vào phòng Trần Trản cũng thấy dồi dào sức sống.
Gọt quả táo, đưa tới đồng thời mở miệng hỏi: "Trốn việc?"
Bây giờ rõ ràng không phải giờ tan tầm.
Ân Vinh Lan: "Sáng sớm lên công ty mới phát hiện hôm nay là thứ bảy."
Trần Trản khẽ ồ một tiếng, cũng vừa nhận ra việc này.
Ân Vinh Lan cười hỏi: "Lẩn thẩn quá thế?"
Trần Trản vẻ mặt thành thật: "Vì không phải đi làm đúng giờ, nên bình thường không quá quan tâm thứ mấy."
"..."
【 Hệ thống: Một lời xát muối vào tim, ngay cả em còn phải điểm danh đúng giờ hành chính. 】

Trần Trản ngạc nhiên thấy nó còn chưa đi nộp mạng.
【 Hệ thống: Còn cần chuẩn bị thêm một chút, sẽ thành công. 】

Làm lơ vấn đề phản loạn, Trần Trản chủ động kết thúc đối thoại.
Ánh mắt lần nữa đặt về Ân Vinh Lan, có cảm giác đối phương đang có lời muốn nói.
Khi ở chung đôi bên đều không thiếu kiên nhẫn cho nhau, Trần Trản yên tĩnh nhìn y chăm chú.
"Em..." Ân Vinh Lan hơi cau mày, hỏi: "Có gạt anh chuyện gì không?"
Trần Trản: "Chẳng hạn như?"
Bốn mắt nhìn nhau, bờ môi động đậy mấy lần, cuối cùng lắc đầu: "Không có gì." Tránh phải đối diện, ánh mắt Ân Vinh Lan loé lên một cái: "Em sẽ không rời khỏi, đúng không?"
Trần Trản gật đầu, rất chi bình tĩnh: "Chúng ta sẽ luôn bên nhau."
Ngay khi dứt lời, Ân Vinh Lan lập tức thoải mái hơn vừa rồi mấy phần, nhẹ nhàng cầm tay cậu: "Vậy là đủ rồi."
Cuộc tán gẫu sau đó, hai bên đều tự động tránh đi chủ đề nặng nề. Ân Vinh Lan trở về, Trần Trản dọn dẹp vật dụng uống trà trên bàn, thời điểm bưng đĩa lên đột nhiên dựa vào tường ngước nhìn trần nhà.
【 Hệ thống: Tại sao không nói cho anh ta? 】
Trần Trản cười lạnh một tiếng: "Làm hệ thống, có thể cho phép tôi tiết lộ bí mật sao?"
【 Hệ thống: Kí chủ quên mất, em sắp tạo phản. 】

Khoé miệng Trần Trản giật một cái, cuối cùng nói: "Nếu có người nói cho tôi biết mình chỉ là nhân vật trong một quyển sách, như một công cụ sống theo kịch bản đã viết sẵn, vậy thì còn không bằng không biết chuyện."
【 Hệ thống: Các anh là công cụ, vậy Lâm Trì Ngang Khương Dĩnh Đàm Thường Minh... 】

Một hơi liệt kê gần trăm cái tên.
【 Hệ thống: Bọn họ là gì? 】

Trần Trản suy tư một lúc lâu, mím mím môi: "Vấn đề này... khó nói đây."
---
Lời tác giả:
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Đến một ngày, vì tiễn đi quá hiều hệ thống, Trần Trản được tổng bộ đặc biệt mời về làm kỹ sư, chuyên tìm lỗ hổng hệ thống để cập nhật kịp thời.
Trong tiệc đón người mới, là thành viên vừa được kết nạp,
cậu phải biểu diễn văn nghệ với những cộng sự ngày trước.
Hệ thống từng bị Trần Trản hãm hại tề tụ đông đủ.
Hệ thống số 1: Diễn tiểu phẩm được không?
Hệ thống số 2: Tốp ca đi, có khí thế.
Hệ thống số 3: Bay múa tung tăng mới đỉnh nhất.
...
Hệ thống số n: Tôi đề nghị diễn kịch, tên là "Và rồi chẳng còn ai".
Hệ thống số n+1: "Kẻ huỷ diệt" hợp hơn, có thể làm series, không lo đụng hàng.
Lời Không Cánh:
Đến đây mới review nhẹ thêm:
Sau này Trần Trản và Ân Vinh Lan sẽ giã Lâm Trì Ngang ra bã,
khám phá thời không, thành bá chủ hai thế giới... Mới là lạ =))
Đọc truyện này với tâm thế xem truyện slice of life a.k.a truyện đời thường, hoặc truyện hài thôi,
chứ kỳ vọng theo đúng motif xuyên thư kinh điển thì có thể thất vọng à =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi