SAU KHI NAM PHỤ PHÁO HÔI TRẦM MÊ KIẾM TIỀN



An Thừa Lâm phái hai tài xế lái chiếc xe bảo mẫu(1) tới đón Trình Quý Hạo, hai tài xế thay phiên nhau nghỉ ngơi chạy suốt 400km, buổi tối đã tới Nam Hồ.
(1) Loại xe này có thể chứa hàng, hoặc chở nhiều người, hầu hết là 7 chỗ trở lên, vì không gian rộng rãi có thể trang điểm, tạo mẫu tóc, nấu ăn, chuyên dùng cho các minh tinh để chạy các hoạt động nên được gọi là xe bảo mẫu.
Trong khoảng thời gian đó, lão Diêu mang hai người lấy lý do chăm sóc Trình Quý Hạo để trông coi hắn.
Trình Quý Hạo xúc động với sự sắp xếp chu đáo của An Thừa Lâm, sớm biết thế thì hắn đã bán thảm với ông rồi, khỏi phải chịu khổ mấy ngày qua.
Hắn còn thấy hai vị tài xế tới đón là hai tài xế kiêm vệ sĩ mà An Thừa Lâm và Tề Tĩnh tín nhiệm nhất, phái bọn họ tới đón, có thể thấy coi trọng mình tới mức nào.
Hơn nữa xe bảo mẫu còn rộng rãi thoải mái, trên đường về hắn có thể ngủ một giấc.
Hắn vốn định để hai tài xế lái mấy tiếng đồng hồ nghỉ một đêm, nói, “Nếu không thì hai người thuê phòng ngủ đi, ngày mai rồi chúng ta lên đường.”
Kết quả tài xế liền lắc đầu, “Chúng tôi không mệt, An tiên sinh lo lắng cho sức khỏe của cậu, bảo chúng tôi tối nay phải đón về ngay.”
Vừa lúc mấy ngày qua ở căn nhà trọ giá rét đơn sơ, Trình Quý Hạo chẳng muốn ở thêm một đêm nào nữa.
Hắn nghe lời tài xế lập tức thu xếp hành lý, ngồi trên xe trở về thành phố S.
Trước khi lên xe, Trình Quý Hạo uống một viên thuốc cảm, lên xe không bao lâu thì đã mệt mỏi rã rời.

Lái xe rất vững, nằm trên ghế rất thoải mái.

Rèm kéo lại che đèn đường, buồng xe ấm áp khiến hắn dần chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác này khiến hắn ngủ rất ngon, còn nằm mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng giống như đèn kéo quân tái hiện trí nhớ.
Có năm đó lên đại học, An Thừa Lâm đã tự mình chở hắn đi, tìm nhà trọ cho hắn, chính miệng nhờ các bạn ở cùng chăm sóc cho hắn.

Có vào ngày sinh nhật, Tề Tĩnh tự tay xuống bếp làm bánh sinh nhật cho hắn, đưa hắn đi may một bộ vest đắt tiền.

Ngay cả gọng kính vàng hắn đang đeo bây giờ, cũng là Tề Tĩnh nhờ người ở Ý thiết kế riêng gửi về.

Giá cả vô cùng đắt tiền.
Còn có lúc An Ca còn nhỏ, ôm một đống bài tập đẩy cửa phòng hắn, mặt mày ủ dột nói với hắn: Anh Quý Hạo, bài này khó quá, anh chỉ em làm đi.
Có lẽ vì bị bệnh khiến hắn bỗng nhiên có chút hoài cảm, có một chút ỷ lại.
Trong cơn mơ hồ hắn vươn tay đẩy gọng kính, trong đầu nghĩ: Chờ hắn trở về thành phố S, lấy sáu triệu trả cho Điêu ca bịt miệng rồi, chuyện này coi như xong.


Sau này an ổn sống ở An gia, chăm chỉ làm việc ở An thị, cuộc sống như thế… Thật ra cũng không tệ.
Không! jongwookislove.wordpress.com
Trình Quý Hạo đột nhiên choàng tỉnh, hắn dùng sức lắc cái đầu nặng nề, vẫy hết những suy nghĩ sống an nhàn ra khỏi đầu.
Thứ nhất, An Ca là tên thiếu gia vô học tùy hứng, làm gì gánh nổi cả một tập đoàn to lớn như An thị.

Mà thế giới này vốn chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.
An Ca chỉ vì sinh ra là con của chú An và dì Tĩnh, mới được hưởng thụ sự giàu sang phú quý mà người bình thường không có, cuộc sống quá tự do, tiêu xài hoang phí.
Dựa vào đâu! Thật không công bằng!
Nếu không có An gia, không có chú An và dì Tĩnh, nó sẽ là tờ giấy vụn bị xã hội đào thải, cả sống cũng không nổi.
Không có An Ca, mình sẽ có nhiều hơn, thậm chí là nhiều nhiều hơn.

Toàn bộ An gia, toàn bộ An thị cũng sẽ là của mình.
Chiếc xe dừng lại.

jongwookislove.wordpress.com
Rèm đen che cửa sổ khiến hắn không thể nhìn thấy cảnh bên ngoài.
Chỉ biết bây giờ là đêm khuya.
Tài xế nhắc nhở hắn, “Trình tiên sinh, đến nơi rồi.”
Cuối cùng cũng về đến nhà!
Trình Quý Hạo nằm trên băng ghế, lười biếng vươn vai ngáp một cái.

Sau đó mới ngồi dậy.
Khi hắn mở cửa xe, một chân bước xuống thì đột nhiên ngừng lại.
Hắn ngạc nhiên phát hiện, bên ngoài không phải là An gia.
Hắn xoay đầu hỏi tài xế, “Đây là đâu… A!”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã xuất hiện mấy người cảnh sát, gần như là nháy mắt kéo Trình Quý Hạo xuống xe, hai tay kéo ngược ra sau nhấn xuống.

“A! Các người làm gì vậy! Các người làm cái gì! Thả tôi ra!” Trình Quý Hạo lớn tiếng kêu lên.
Cổ họng vốn đã sưng, bởi vì gào thét mà càng thêm đau đớn, hai cánh tay bị cảnh sát nhấn xuống cũng đau.
Đôi mắt hắn sưng đỏ, nước mắt chảy ra.
“Mấy người là ai, thả tôi ra!” Hắn trông như giãy dụa, nhưng cả người không có một chút sức.
Chật vật trông như một con cá sắp chết, bị đè xuống đường xi măng.
“Rắc” một tiếng, cảm xúc kim loại lạnh ngắt từ nơi cổ tay, khiến Trình Quý Hạo giật mình.
Còng tay.
Hắn bị còng tay!
Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, cũng thấy rõ ai là người bắt mình, là mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
Hắn kinh ngạc nhìn, mùa đông giá lạnh làm hắn mở miệng nói liền run run, “Các, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi, chú An đâu? Chú An, chú…”
Hắn dừng lại.
Theo ánh sáng của đèn đường giữa đêm khuya tăm tối, hắn có thể thấy hết mọi người lẫn sự vật xung quanh.
Trình Quý Hạo nhìn một hồi, mới thấy mấy người đứng dưới bậc thang cục cảnh sát: An Thừa Lâm, Tề Tĩnh, An Ca, Cố Sâm…
Đèn ở đó rất sáng, sáng như ban ngày, rất chói mắt.
Bọn họ tựa như đang đứng ở chỗ sáng, nhìn hắn chật vật bị cảnh sát bắt.
Ánh mắt của bọn họ giống như người xét xử.
Trong nháy mắt, hắn như rơi vào hầm băng, lạnh cứng cả người.
“Không…” Trình Quý Hạo khàn giọng vô lực nói một tiếng.
Không thể nào, đây là chuyện gì xảy ra?!
Trình Quý Hạo há miệng run rẩy kêu, “Chú An, dì Tĩnh, hai người làm gì vậy?”
An Thừa Lâm bình tĩnh nhìn hắn, sắc mặt chìm xuống, đôi mắt sâu thẳm, thậm chí một chút thất vọng cũng không có.
Ông lên tiếng hỏi, “Quý Hạo, con nói thật với chú, con hại Tiểu Ca, là vì nó làm chuyện gì với con nên con mới hận nó phải không?”
Không có chất vấn, giọng nói bình thản giống như ngày trước ông hay hỏi hắn: Quý Hạo tối nay con có về ăn cơm không, vô cùng bình thường.
Nhưng một câu này, làm trái tim của Trình Quý Hạo chìm thẳng xuống đáy.
An Thừa Lâm biết, cái gì ông ta cũng biết.
Đưa hắn tới Nam Hồ chịu khổ, để hắn chuyển nhượng cổ phiếu không lấy được tiền, những thứ này đều do An Thừa Lâm cố tình sắp xếp.


Ngay cả trước khi về bảo lão Diêu đưa hai người tới nhà trọ của hắn, cũng không phải để chăm sóc, mà là… giám sát hắn.
An Thừa Lâm đã sớm nắm hắn trong lòng bàn tay.
Lần này hắn mất hết sức sống, thân thể lảo đảo muốn ngã, toàn bộ sức nặng cơ thể dồn lên hai cảnh sát đang giữ hắn.
“Tiểu Ca?” Hắn cười thành tiếng, “Chỉ bằng nó? Làm cho tôi trở nên thế này?”
Tròng kính sáng lóa lên lạnh lẽo, sắc mặt ảm đạm trong đêm tối càng thêm âm u.
“Một thằng con trai bị tôi thao túng, dẫn đường dạy hư bao nhiêu năm qua, các người còn xem nó là con cưng? Hahaha, đúng là chuyện hài.”
Tề Tĩnh đè lại cảm xúc mãnh liệt, hai tay nắm chặt, ngực thở mạnh, hốc mắt đã sớm đỏ lên, nước mắt chực trào, giọng nói run run hỏi, “Quý Hạo, sao con lại làm như vậy, tại sao lại đối xử với Tiểu Ca như vậy, dì và chú… đã đối xử với con rất tốt…”
Trình Quý Hạo đột nhiên có sức, liều mạng giãy dụa trong sự giữ chặt của cảnh sát, “Nếu thật sự đối xử tốt với tôi, thì đưa An thị cho tôi đi! Một thằng con trai ngu xuẩn như vậy, hai người trông cậy được gì vào nó?! Trông cậy vào nó làm An thị thua sạch, trông cậy vào nó làm mất mặt cả nhà…”
Sắc mặt Cố Sâm trầm xuống, nghiêm nghị cắt ngang lời Trình Quý Hạo, “Câm miệng! Cậu ấy sẽ không!”
Trình Quý Hạo không nghĩ Cố Sâm sẽ chen vào, ngớ ra một hồi, đột nhiên cười nói, “Cố tổng cũng ngu, cậu có biết vào ngày hôn lễ sẽ xảy ra chuyện gì không? Nếu không nhờ An Ca may mắn, hôm đó Cố Sâm cậu sẽ bị cắm sừng trước mặt toàn bộ An gia và Cố gia, mất mặt cả dòng họ nhà cậu.”
“Ồ, anh Quý Hạo, anh nói về chuyện tôi bị bỏ thuốc đấy à.” An Ca vốn không muốn nói nhảm quá nhiều với Trình Quý Hạo.
Sau đêm nay, Trình Quý Hạo sẽ chờ nhận phán quyết đi tù bao nhiêu năm và bị phạt một số tiền kếch xù.

Bởi vì ngoại trừ xúi giục Điêu ca tông xe hắn ra, nghiêm trọng nhất chính là lợi dụng chức quyền trong An thị, cấu kết với mấy nhân viên cấp cao, nuốt đi số tiền rất lớn, lên tới mười triệu, đã trở thành một vụ án kinh tế nghiêm trọng.
Chỉ là khi nghe tới tình tiết làm hắn mất hết danh tiếng trong truyện, An Ca liền không vui.
Hắn lạnh nhạt giễu cợt, “Anh Quý Hạo, anh nhìn đi, rượu anh bỏ thuốc cho tôi uống, mà lại bị uống ngược lại.”
An Ca cong môi, nhắc nhở, “Anh còn uống tận hai lần đó? Cảm giác thế nào?”
Tiểu thiếu gia đứng dưới ánh đèn trắng, cất cao giọng, đôi mắt sáng trong sâu thẳm, nụ cười mang sự trêu chọc.
Thì ra An Ca cũng biết, khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì nó cũng biết.

Mình mới là kẻ bị đùa giỡn.
Trình Quý Hạo muốn phát điên.
Tề Tĩnh môi run run, nhìn An Ca lại nhìn Trình Quý Hạo, “Hai đứa, hai đứa nói cái gì, con từ hôn lễ đã bắt đầu… với An Ca… con, con tại sao…”
“Hahaha!” Trình Quý Hạo cười phá lên.
Hắn vùng vẫy, mắt kiếng rơi xuống đất, bị bước chân hỗn loạn của hắn đạp gãy.
“Không phải bắt đầu từ hôn lễ, mà là từ khi tôi bước chân vào An gia, tôi đã làm cho nó trở thành một người không có chí tiến thủ, để nó làm đủ mọi chuyện xấu, để nó tùy hứng lỗ mãng hahahahahaha!”
“Con trai của hai người, đúng là không làm cho tôi thất vọng, khi lớn lên liền trở thành đồ bỏ đi, mang bao nhiêu tiếng xấu, một tên ngu ngốc, cái gì cũng không biết làm…”
Tề Tĩnh trào nước mắt, kêu lên một tiếng sợ hãi, che ngực thở hổn hển, khóc thành tiếng.
An Thừa Lâm thấy bà không bình thường, liền ôm lấy bà, không ngừng vuốt lưng, trấn an bên tai, “Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao hết, Tiểu Ca không sao cả, em thấy không? Đừng nóng.”
Tề Tĩnh trông như mất khống chế, hai tay che ngực, muốn nói chuyện nhưng khi há miệng lại chỉ có thể thở dốc.
Tề Tĩnh có bệnh tim!

Trong tiểu thuyết cũng là bị Trình Quý Hạo hãm hại, quá kích động lên cơn tim mà chết.
“Mẹ! Mẹ! Con không sao, mẹ nhìn con đi, mẹ!” Hắn ôm lấy bà, trong đầu hiện lên hình ảnh mẹ lấy cơ thể gầy gò che cho mình trong cơn động đất khi còn bé.
“Mẹ! Đừng! Đừng…” rời xa con…
An Thừa Lâm rất tỉnh táo, nhưng hai tay cứ run lên, cao giọng gọi vệ sĩ, “Lấy thuốc! Lấy thuốc cho bà! Gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!”
Trình Quý Hạo nhìn một nhà ba người hốt hoảng, trợn con mắt đỏ bừng, cười chói tai.
Cố Sâm đỡ An Ca một cái, nghiêng người bước nhanh về phía Trình Quý Hạo, mặc kệ cảnh sát, hung hăng đấm một quyền thật mạnh vào mặt Trình Quý Hạo.
Tiếng cười liền dừng lại, không gian trở nên yên tĩnh.
Khóe miệng Trình Quý Hạo bật máu, giống như con cá chết treo trên tay cảnh sát.
Tề Tình vì bệnh tim tái phát mà ngất xỉu trong lòng An Thừa Lâm, An Thừa Lâm run run nhét thuốc vào miệng bà, ép bà nuốt xuống, làm cấp cứu cho bà.

Ngoài miệng không ngừng nói, “Không sao, không sao, không sao…”
“Mẹ, mẹ ơi…” Giọng của An Ca run run, “Mẹ đừng như vậy… đừng…”
Bỏ con…
Xe cấp cứu đã tới.
Sau một hồi bận rộn, đồn cảnh sát rất nhanh trở về sự trang nghiêm và yên tĩnh.
… jongwookislove.wordpress.com
Khi Trình Quý Hạo tỉnh lại, hắn đã nằm trên chiếc giường lạnh ngắt, xung quanh ẩm ướt, chăn bốc mùi mốc.
Cả người hắn đau nhức, từ đầu đến chân, trong mỗi khớp xương, mỗi một tế bào đều đau đớn.
Hắn không muốn mở mắt ra, cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ khi hắn đang ngồi trong xe trở về An gia.
Chờ tỉnh lại, hắn đã về tới nhà.
An Thừa Lâm sẽ như ngày trước vỗ vai hắn, bảo hắn đã làm rất tốt.
Tề Tĩnh sẽ dịu dàng hỏi hắn: Tối nay con muốn ăn gì, bảo quản gia làm cho.
An Ca sẽ mang tính khí tiểu thiếu gia ra lệnh cho hắn: Tới đón em.
Xung quanh luôn có tiếng nói vang lên, mấy người đàn ông thô lỗ mắng chửi.
Một người đột nhiên tới gần hắn, cà lơ phất phơ hỏi, “Để xem là vị anh em nào vào đây hôm nay?”
“Đ* má! Đây chẳng phải là Trình tiên sinh ư? Nhanh thế đã vào trại tạm giam với anh em tôi rồi à? Cái thứ lòng lang dạ sói, đúng là đáng đời hahahahaha!”
Trình Quý Hạo toàn thân căng cứng: Điêu ca, là giọng của Điêu ca!
Tại sao hắn lại ở cùng mấy tên cặn bã này?
Tại sao?!
Trình Quý Hạo nhắm chặt mắt, đời này, hắn không muốn mở mắt ra nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi