SAU KHI NAM PHỤ PHÁO HÔI TRẦM MÊ KIẾM TIỀN



Trong phòng trà.
Ngồi bên cạnh Cố Sâm là anh con bác, Cố Nhất Hoài — Con trai trưởng của bác cả.
Đôi mắt và lông mày của Cố Nhất Hoài hao hao giống Cố Sâm, cũng có thể nói người họ Cố đều trông thế này, lông mày lưỡi kiếm, ánh mắt thâm thúy.
Cố Nhất Hoài cũng rất ưu tú, từ nhỏ đã được gia tộc nhà họ Cố kỳ vọng rất lớn, nuôi dưỡng đào tạo.

Cho đến khi có… Cố Sâm.
Tầm mắt của nhà họ Cố mau chóng chuyển qua thằng em họ nhỏ hơn hắn 5 tuổi.
Thành tích của Cố Sâm tốt hơn hắn, lời nói cũng trầm ổn, khéo léo hơn.

Sau khi bước vào công ty, còn có đầu óc kinh doanh hơn hắn, của sự quyết đoán lẫn khả năng lãnh đạo.

Bây giờ, cho dù là trong gia tộc hay công ty, Cố Sâm vẫn luôn có quyền có tiếng hơn hắn, địa vị còn cao hơn hắn.
Vừa sinh ra đã là của báu.
Trong lòng Cố Nhất Hoài chất chứa oán giận, bình thường ngoài sáng trong tối so tài với Cố Sâm, tranh đoạt tài năng.
Hôm nay, Cố Sâm vì lợi ích gia tộc mà kết hôn với vị tiểu thiếu gia kia, Cố Nhất Hoài có chút hả hê cười nhạo.
An Ca là thằng nhóc như thế nào, từ nhỏ đã làm ra những chuyện gì, sau khi lớn lên gây phiền phức cho An gia thế nào.

Bọn họ khi còn là những đứa trẻ đều biết.

Vị tiểu thiếu gia kia vừa ngu xuẩn vừa lỗ mảng, chính là một quả bom hẹn giờ, có thể phá hủy danh tiếng của Cố Sâm bất cứ lúc nào.
Hắn đang mong đợi ngày đó.
Cố Nhất Hoài gõ nhẹ lên mâm trà của Cố Sâm, sâu xa hỏi, “Này, cậu không quản lý à?”
Cố Sâm liếc mắt nhìn, “Cái gì?”
“Em dâu đó.” Cố Nhất Hoài cười giải thích, “Tề Minh Vũ bọn họ mới nói, gần đây hết tiền tiêu vặt, định làm thịt chim bồ câu.

Chim bồ câu chắc là… em dâu rồi.”
Cố Sâm nhíu mày, hiển nhiên rất bài xích cái xưng hô ‘em dâu’ này, nói, “Gọi tên cậu ấy tốt hơn.”
Cố Nhất Hoài cũng không ngại sự lạnh nhạt của hắn, tiếp túc ‘nóng lòng’ giải thích, “Tụi nó ngấm ngầm moi tiền An Ca, trong tay không có tiền là tìm cậu ta đánh bài, đào hố moi mấy trăm ngàn, thậm chí cả triệu.

An Ca còn cứ hết lần này tới lần khác tình nguyện để tụi nó đào hố, coi như nhà họ An có tiền thì cũng không thể phung phí như vậy? Cậu có thể quản lý tập đoàn của Cố gia, thì cũng khuyên được tiểu thiếu gia chứ nhỉ.”
Cố Nhất Hoài xem mình là anh lớn nói lời khuyên nhủ, thật ra thì trong lòng không giấu được sự giễu cợt cùng khích bác.
Cố Sâm làm sao lại không hiểu được.

Hắn cầm chén trà nhỏ lên, nhẹ nhàng nói, “Chuyện này không cần anh hai quan tâm.

Thua có một triệu, cứ để cậu ấy chơi cho vui.”
Sắc mặt như là nói: Tiểu thiếu gia phung phí kiểu gì thì kệ người ta, liên quan gì tới anh.
“Với lại.” jongwookislove.wordpress.com
Cố Sâm giương mắt nhìn Cố Nhất Hoài, “Nhà họ An có tiền, nhà chúng ta cũng có tiền, tiểu thiếu gia muốn phung phí bao nhiêu thì để cậu ấy phung phí bấy nhiêu.”
Cố Nhất Hoài bị nghẹn, tim bị đâm một nhát đau.
Con cái của Cố gia, ai làm nhiều được nhiều, ai giỏi thì được địa vị cao, ai làm được thì càng có nhiều cổ phần của công ty.

Chú hai giỏi hơn ba của hắn, hôm nay Cố Sâm lại giỏi hơn hắn.

Tích lũy của hai thế hệ, khiến cho hôm nay cổ phần của công ty hầu hết đều nằm trong tay nhà chú hai.
“Mặc cho cậu ta phung phí?” Cố Nhất Hoài ê răng, căm tức nói, “Cậu như thế là nuông chiều người nhà, để cho trưởng bối biết thì thế nào, gia quy nhà chúng ta đâu phải cậu không biết?”
Cố Sâm nhắc nhở, “Anh hai, chúng ta bây giờ có thể xin nhà họ An mà.

Câu này mà để nhà họ An nghe được, lại tưởng chúng ta sau này sẽ hà khắc với tiểu thiếu gia.”
Cố Sâm nhả từng chữ, chậm rãi nói, “Tiểu Ca là con trai duy nhất của nhà họ An, được nuông chiều từ bé, bây giờ không chỉ có em, mà cả các anh cũng phải nuông chiều cậu ấy.”
Gọi “Tiểu Ca” rất thân thiết, ai không biết còn tưởng hắn đang bao che cho vợ.
Thật ra thì hắn đang ở đây chống đỡ cho mặt mũi của mình trước anh họ.

Cố Nhất Hoài cười chống đỡ, trong lòng thì nghiến răng chửi: Được, mày cưng chiều nó đi! Chờ tiểu thiếu gia phá nát nhà mày, xem tới đó ai mất mặt.
Đang nói chuyện, đột nhiên có một chàng trai trẻ tuổi chạy vào, đi tới bên cạnh Cố Nhất Hoài, nhỏ giọng xin xỏ, “Anh, cho em mượn ít tiền đi.”
Hắn là Cố Thành, em ruột của Cố Nhất Hoài.
Cố Thành tuy nói nhỏ, nhưng Cố Sâm ngồi bên cạnh vẫn nghe thấy.
Cố Nhất Hoài vừa rồi bị thua thiệt trước Cố Sâm, bây giờ thấy em trai tới xin tiền, thật không nén được giận.

Hắn thấp giọng mắng, “Hôm trước mới đưa tiền cho xài rồi mà?”
Cố Thành không dám nhìn anh mình, ấp úng, “Em, em đánh bài với tụi An Ca, thua… thua một trăm ngàn.”
Cố Nhất Hoài sửng sốt, “Thua? Một trăm ngàn?!”
Hắn áp chế cơn giận, “Thì ra tụi nó gài bẫy em? Em cứ ngu như thế, để tụi nó ăn mất một trăm ngàn.”
“Không, không phải.” Cố Thành vội vàng giải thích, “Chỉ có… An Ca thắng thôi, ba tụi em đều thua.

Tề Minh Vũ cũng thua gần ba trăm ngàn rồi.”
Cố Nhất Hoài cho là mình nghe nhầm.

Chẳng phải đi “làm thịt bồ câu” sao? Tại sao lại thành chỉ có An Ca thắng?
Hắn vừa rồi còn lấy cái này ra giễu cợt Cố Sâm, bây giờ Cố Thành làm hai gò má hắn nóng lên, khiển trách Cố Thành, “Thua còn dám tới xin tiền? Em biết điều ngồi yên ở đây, không được chơi với tụi nó nữa.”
Cuộc đối thoại của hai người, Cố Sâm nghe rất rõ.
Hắn cầm chén trà nhỏ đưa lên mép, nhấm một ngụm trà, môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, khó ai nhận ra.
Chiều hôm nay, An Ca ở trong phòng tắm nửa tiếng.

Lúc đi ra người toát ra khí lạnh, cả người run rẩy.
Chỉ là đôi mắt vẫn sáng, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như mặt hồ.
Cho dù người ngoài đánh giá An Ca thế nào, cũng mặc kệ mấy hôm trước tiểu thiếu gia nói năng tùy tiện ra sao.

Tâm sinh tướng.

jongwookislove.wordpress.com
An Ca của chiều hôm nay, không còn là vị ma vương hại đời ngu xuẩn trong miệng người khác nữa.
Hắn biết, An Ca hôm nay bị người ta hại.

Có thể là người của An gia, cũng có thể là của Cố gia.
Trong số họ hàng thân thích hai bên tham gia tiệc cưới ngày hôm nay, có bao nhiêu người giống như Cố Nhất Hoài, bên ngoài thì khách sáo, nhưng bên trong đã sớm có ý nghĩ xấu xa hại người?
Hai người là chồng chồng, nếu An Ca bị mọi người bêu xấu, mình cũng sẽ bị người ta châm chọc.
Tiểu thiếu gia nhảy từ lầu hai xuống, chính là giữ danh dự cho hai người bọn họ.
Nghĩ tới đây, bàn tay cầm chén trà của Cố Sâm vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Cố Thành còn đang cầu xin Cố Nhất Hoài, “Anh, bây giờ em không đi được… Quy tắc của em với Tề Minh Vũ là chưa chơi tới sáng thì không thể đi…”
Cố Nhất Hoài mắng, “Tụi bây bị gài bẫy mà cũng có quy tắc?!”
Đúng vậy, vốn là định không gày bẫy chết An Ca thì sẽ không bỏ qua, kết quả hôm nay An Ca như được thần bài phù hộ, cho dù hắn và Tề Minh Vũ phối hợp thế nào, làm sao âm thầm lộ bài, An Ca vẫn thắng, vẫn luôn thắng.
Quá quái dị!
Cố Sâm cười khẽ, chen vào, “Sao thế? Mới có một trăm ngàn đã chịu thua? Anh hai chẳng lẽ không có tiền?”
Lông mày hơi nhếch lên, tràn đầy ý khích tướng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi