SAU KHI NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA ÔNG CHỒNG TỔNG TÀI

Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.

 

Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có thể soi được toàn bộ thân người. Mà lúc này đây, Triệu Uyển Nhu đang đứng trước tấm kính ấy. Cô nhìn thấy chính mình trong gương. Hình ảnh phản chiếu kia vẫn là Triệu Uyển Nhu vô cùng quen thuộc nhưng lại tươi trẻ hơn. Quan trọng nhất là Triệu Uyển Nhu lúc này lại còn đang mặc một bộ lễ phục trắng muốt như áng mây. Trên cổ áo phẳng phiu của bộ lễ phục ấy còn được đính một chiếc nơ màu đỏ thắm với điểm nhấn ở giữa là một viên kim cương to như trứng chim sẻ nằm chễm chệ. Chiếc nơ gắn cổ ấy quá phô trương ấy đã từng khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và phản cảm nên cũng khiến cô khắc sâu hình ảnh ấy vào ký ức của mình.

 

Một tia chớp lóe lên, rạch ngang trời như một con lươn điện đang giãy giụa. Rồi một tiếng sấm khác lại rền lên. Triệu Uyển Nhu co rúm lại một chút. Cô vốn rất sợ sấm sét. Đầu óc vẫn còn mơ hồ sau cơn choáng váng, Triệu Uyển Nhu còn bị sấm sét dọa cho một trận, nhất thời càng thêm mờ mịt.

 

Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang bàng hoàng chưa xác định được tình huống hiện tại là gì thì bên tai cô vang lên một giọng nói càng vô cùng quen thuộc:

 

- Bên ngoài đang đổ mưa rất lớn, nên có lẽ buổi tiệc phải dời lại một chút. Em... cố gắng chờ thêm một chút nữa.

 

Triệu Uyển Nhu sửng sốt quay người lại. Cách đó không xa là một người đàn ông lịch lãm mặc lễ phục sang trọng đang đứng nhìn về phía cô. Vóc dáng cao ráo ấy, gương mặt điển trai mà lạnh lùng ấy, giọng nói trầm thấp ấy... đối với Triệu Uyển Nhu vô cùng quen thuộc, lại vô cùng khó tin. Triệu Uyển Nhu ngơ ngác gọi:

 


- Thái Lãnh Hàn?

 

- Ừ.



 

- Anh là Thái Lãnh Hàn thật sao?


 

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa thể tin nổi, hỏi lại một cách ngớ ngẩn. Người đàn ông kia đúng là Thái Lãnh Hàn. Trước câu hỏi của Triệu Uyển Nhu, hắn nghiêm nghị gật đầu:

 

- Ừ.

 

- Anh... anh không sao chứ?

 

Nhìn thấy Thái Lãnh Hàn, trong đầu Triệu Uyển Nhu bất giác nhớ đến kiếp sống mà cô đã từng trải qua.

 

Kiếp trước của Triệu Uyển Nhu kết thúc trong một nỗi bi thương, à không, trong nhiều nỗi bi thương đau đớn. Khi linh hồn đã rời khỏi thân thể, lơ lửng trong suốt trên không trung, Triệu Uyển Nhu tổng kết lại cuộc đời mình chỉ thấy toàn là đau thương, buồn tủi.

 

Tất cả những bi thương của Triệu Uyển Nhu đã bắt đầu khi cô kết hôn với Thái Lãnh Hàn, một người đàn ông không hề yêu cô. Không sai, hôn nhân của Triệu Uyển Nhu vốn là một cuộc hôn nhân thương mại. Dù thế nào đi nữa, Triệu Uyển Nhu không bao giờ có thể ngờ được cô lại có lúc trở thành nhân vật trong câu chuyện cẩu huyết “hôn nhân trao đổi” mà tiểu thuyết vẫn thường viết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi