Lâm Thanh Liên càng nhìn càng cảm thấy Triệu Uyển Nhu nhà mình vừa thanh tao lại vừa trang nhã, tính tình còn rất ấm áp vui vẻ. Cô có thể điển hình là dạng “con nhà người ta” mà bất cứ ai cũng quý trọng và yêu mến. Không những vậy, Triệu Uyển Nhu còn có sở thích là những thứ lãng mạn êm ái, thích những thú vui tao nhã như văn thơ, nhạc họa. Nếu như không xảy ra biến cố đó, thì có lẽ Lâm Thanh Liên đã se tơ dệt mối cho Triệu Uyển Nhu kết đôi với một chàng trai hiền lành có học thức, xứng lứa vừa đôi với cô.
Ấy thế mà bây giờ Triệu Uyển Nhu lại phải bị trói buộc bên cạnh một gã tổng giám đốc với gương mặt vừa lạnh vừa thối đến khiến Lâm Thanh Liên ngứa hết cả răng. Thái Lãnh Hàn lại còn là một kẻ cô độc đến lạnh lùng. Đừng nói văn thơ, nhạc họa, muốn hắn nói ra một câu dễ nghe để lấy lòng người khác đã là một yêu cầu quá khó rồi. Đặt Triệu Uyển Nhu bên cạnh Thái Lãnh Hàn, đối với Lâm Thanh Liên mà nói, chẳng khác gì đem một đóa hoa nhài vừa trắng vừa thơm cắm vào một thứ rất… khó nhắc đến nếu muốn đảm bảo lịch sự.
Lâm Thanh Liên càng nhìn càng gai mắt, càng nghĩ càng uất nghẹn. Bà cảm thấy bản thân đã phụ lại sự kỳ vọng và gởi gắm của cha mẹ chồng lúc họ lâm chung.
Thật ra thì, Thái Lãnh Hàn cũng biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Triệu Uyển Nhu hơn ai hết. Hắn biết, bản thân hắn không hề xứng với Triệu Uyển Nhu. So về tất cả, hắn chỉ có tiền. Nhưng nếu có một người đàn ông nào khác cũng có tiền đứng bên cạnh hắn, Thái Lãnh Hàn liền lập tức cảm thấy, bất cứ ai cũng có thể xứng với Triệu Uyển Nhu hơn hắn. Bởi vì, ngay từ trong cốt tủy của hắn vốn chỉ là một con cóc ghẻ. Một con cóc ghẻ mà lại dám mơ tưởng đến thiên nga, dù rằng, hắn không bao giờ muốn ăn thịt thiên nga, nhưng hắn đã hèn hạ, đê tiện, lợi dụng lúc gia đình của cô khó khăn để chiếm đoạt, cướp cô về làm của riêng.
Tổng giám đốc công ty Thắng Lợi trước nay chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai, thậm chí là trước nghịch cảnh của bản thân mình. Thế nhưng trong buổi chiều ngày hôm đó, khi đứng đối diện với người phụ nữ có gương mặt vô cùng nghiêm nghị nhưng ánh mắt nhìn Triệu Uyển Nhu rất dịu dàng, không hiểu sao Thái Lãnh Hàn cảm thấy lúng túng. Nhất là khi cảm nhận được rõ ràng thái độ của ánh mắt kia khi chuyển sang nhìn hắn thì ngập tràn rất nhiều sự căm ghét và khinh rẻ, bỗng nhiên trong lòng của Thái Lãnh Hàn ngập tràn một nỗi bi ai.