SAU KHI NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA ÔNG CHỒNG TỔNG TÀI

Triệu Uyển Nhu tự nhủ với bản thân như thế mà trong lòng cũng không có mấy phần chắc chắn. Bởi vì trong kiếp trước của cô, sau buổi tiệc, Thái Lãnh Hàn cũng uống khá nhiều rượu, nhưng sau đó hắn không hề có hành vi gì quá đáng với Triệu Uyển Nhu mà chỉ bỏ sang phòng làm việc và ở suốt đêm trong đó.

 

Đã nhớ đến chuyện cũ thì ký ức của Triệu Uyển Nhu lại ồ ạt ùa về. Cô vẫn còn nhớ, kiếp trước, khi cô gặp gỡ với Thái Lãnh Hàn thì hắn đã bị đau dạ dày khá nặng, đã từng bị xuất huyết dạ dày đến phải nhập viện. Mà trong suốt buổi tiệc, Thái Lãnh Hàn chỉ toàn uống rượu mời, không ăn uống được thêm món gì khác. Xuất phát từ tấm lòng lương thiện, Triệu Uyển Nhu lại tự nhủ rằng cô chỉ đang thương hại cho Thái Lãnh Hàn mà thôi. Vì muốn lôi kéo các mối quan hệ làm ăn mà hắn sẵn sàng hy sinh luôn sức khỏe của bản thân.

 

Nghĩ đến đó, Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy Thái Lãnh Hàn đúng là đáng sợ. Hắn đối với chính mình mà còn tàn nhẫn và bất chấp như thế, thảo nào khi đối xử với người khác, hắn lại độc ác và không từ thủ đoạn đến mức biến thái. Triệu Uyển Nhu thoáng rùng mình. Người chồng mới cưới này của cô không chỉ có gương mặt lạnh mà đến lòng dạ cũng lạnh lùng và tàn nhẫn đến vậy. Cô không dám chắc rằng bản thân có thể trả thù được hắn hay không nữa.

 

Ánh mắt ngập tràn quá nhiều cảm xúc của Triệu Uyển Nhu chiếu thẳng vào mặt Thái Lãnh Hàn khiến hắn lại cảm thấy nhột nhạt.

 

Không hiểu sao, Thái Lãnh Hàn lại cảm thấy đó là ánh mắt biểu thị nỗi lo sợ và đề phòng mà cô dành cho hắn. Ngẫm lại thấy cũng hợp lý, Thái Lãnh Hàn nghiến răng nén tiếng thở dài. Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng là do hắn ép buộc cô. Bây giờ lại còn phải ở cùng hắn trong một căn phòng như thế này, một cô trai trẻ như Triệu Uyển Nhu sao lại có thể không sợ hãi và đề phòng. Có lẽ cô còn cảm thấy chán ghét và phản cảm nữa kìa. Khẽ hít sâu một hơi, Thái Lãnh Hàn cất giọng lạnh nhạt nói:

 

- Không cần lo lắng. Tôi kết hôn với em chỉ trên danh nghĩa thôi. Tôi sẽ không ép buộc em làm điều mà em không thích.

 


Thái Lãnh Hàn nói đến đấy thì nghẹn lời. Câu tuyên bố của hắn cứ như đang tự vả vào mặt của mình vậy. Triệu Uyển Nhu mím môi, buồn cười nhìn gương mặt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn trong khi bên tai của cô lại vang lên giọng nói ão não của hắn:

 

[Mày nói mà không thấy ngượng mồm sao Thái Lãnh Hàn? Mày mà không ép buộc Uyển Nhu làm điều mà em ấy không thích sao? Mày vốn đã và đang ép buộc em ấy phải kết hôn với mày còn gì? Thật khốn kiếp mà!]



 

Thái Lãnh Hàn thở hắt ra, ủ rũ nói:


 

- Tôi... sẽ ngủ ở phòng riêng. Em cứ an tâm nghỉ ngơi đi.

 

Thái Lãnh Hàn nói xong thì vội vã rời khỏi phòng tân hôn. Bóng dáng cao to của Thái Lãnh Hàn đã khuất khỏi cánh cửa rồi mà tiếng lòng của hắn vẫn còn vang vọng bên tai của Triệu Uyển Nhu:

 

[Mau bước đi đi. Không được nhìn lại. Không được nấn ná. Mày có muốn cũng không được ở lại chung phòng với Uyển Nhu, không được để em ấy khó chịu nữa.]

 

[Nhưng mà… mình muốn ở lại bên cạnh em ấy… ]

 

[Không được, không được làm bừa. Mày đừng để Uyển Nhu ghét mày thêm nữa. Hu hu hu…]

 

Triệu Uyển Nhu phì cười. Hóa ra Tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn nhà họ Thái lại có một mặt nội tâm thật… thú vị đến như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi