“Đưa nó đi đi!”
Bối Tịnh Sơ cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ tình huống chung quanh.
Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đôi mắt cận thị ở kiếp trước, nàng chẳng thấy gì cả, trước mắt mờ ảo như bị đánh mosaic.
Chỉ có tiếng nói bên tai cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.
Nàng giơ tay lên sát mặt để xem, là một đôi tay bé xíu.
Chẳng lẽ nàng đã xuyên vào một đứa bé sơ sinh sao?
“Chủ tử, không suy nghĩ lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu được đâu!”
Phụ nhân vừa mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
“Thứ bổn cung muốn là hoàng tử! Hoàng Thượng đã nói rồi, ai sinh được Đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!”
Nàng ta không cam lòng nói: “Con tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh rồi, bổn cung không còn cơ hội nào nữa, công chúa cũng không thể kế thừa đại thống, cần nó có ích gì? Đưa đi đi!”
Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh gì, thân mẫu của thân thể này là một phi tần, nàng ta muốn đổi công chúa mình sinh ra thành hoàng tử, mục đích là để tranh giành ngôi vị Hoàng Hậu!
Trời thấy còn thương, Bối Tịnh Sơ nàng xuyên không rồi, còn xuyên vào người có thân phận tôn quý nhất thiên hạ, nhưng nàng lại không có phúc được hưởng.
Thế này có khác gì trúng số nhưng lại mang đi nhóm lửa trước ngày quay thưởng đâu!
“Oe oe oe ~” Nàng gào giọng khóc lớn.
Anh phi thấy tiếng khóc quá lớn, vội vàng ra lệnh: “Đừng ở lại lâu khiến người ta chú ý, nhanh vứt nó đi đi! Đưa hoàng tử của bổn cung tới đây!”
Bối Tịnh Sơ xuyên vào nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết. Thân thể này là tiểu công chúa từ nhỏ lưu lạc thanh lâu, sau khi lớn lên lại có một đoạn tình cảm ngược luyến tình thâm với hoàng tử giả được đổi tới bên cạnh Anh phi.
Ồ không, là chỉ mình công chúa thật bị ngược thảm thương mới đúng. Muốn c.h.ế.t quá, sao lại xui xẻo như vậy chứ. Nàng cảm thấy mình ngay từ vòng ngược thân thứ nhất đã không qua nổi rồi.
Phải biết rằng hoàng tử giả bị Anh phi nuôi như gà con, nuôi thành một kẻ biến thái, giày vò công chúa thật đến c.h.ế.t đi sống lại.
Ma ma dùng tay bịt chặt miệng Bối Tịnh Sơ, không cho nàng tiếp tục khóc ra tiếng.
Bà ta giúp Anh phi làm việc, trong lòng cũng rất bất an, đây chính là đổi con vua đó.
Nhưng chủ tử nói đúng, một công chúa thì có ích lợi gì?
Nếu bà ta là ma ma có công nuôi lớn hoàng tử, sau này hoàng tử cầm quyền phong vương, thậm chí đăng cơ, bà ta sẽ được nở mày nở mặt.
Trái lại, nếu đi theo một công chúa, nhiều nhất sẽ chỉ có được chút tiền tài mà thôi.
Nếu công chúa không được sủng ái, còn có thể bị phò mã bắt chẹt, bà ta cũng sẽ phải chịu khổ theo.
Còn không bằng đánh cược một phen, đổi thành một vị hoàng tử.
Bối Tịnh Sơ sắp bị ngạt c.h.ế.t chết, nàng nhanh trí ngoan ngoãn không khóc nữa mới được thả lỏng ra một chút.
Nàng bị quấn trong chiếc ga giường nhiễm máu, đặt vào một chiếc chậu rồi bê ra ngoài một cách qua loa, vứt đi như vứt rác.
Mùi m.á.u tanh hôi khiến nàng rất khó chịu.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân chỉnh tề đang nhanh chóng tới gần.
“Đứa trẻ có bình an không? Là hoàng tử hay công chúa?” Là giọng nam, chẳng lẽ là người cha tiện nghi của nàng?
Bối Tịnh Sơ muốn khóc thành tiếng khiến ông chú ý, thế nhưng một bàn tay thô ráp đã phản ứng nhanh hơn, cách miếng vải dệt bẩn thỉu mà che lại miệng mũi nàng.
“Bẩm bệ hạ, mẫu tử bình an, là một vị hoàng tử.”
Hoàng đế vỗ tay cười to: “Tốt, ban thưởng.”
[Ôi ~ Phụ thân ở ngay bên ngoài, nữ nhi lại nằm trong chậu, ta thật sự quá thảm mà~]
Hoàng đế đang chuẩn bị bế hoàng tử giả, tay bỗng khựng lại.
Ai? Là ai đang nói chuyện?
Hắn nhìn quanh bốn phía, cung nhân đều khom lưng cúi đầu, không ai mở miệng.
“Ngươi có nghe thấy tiếng người nói chuyện không?” Hắn hỏi Tưởng công công.
Tưởng công công sửng sốt, trả lời: “Bẩm, thần không nghe thấy ạ.”
[Mẹ nó, phụ thân còn muốn lề mề bao lâu nữa! Sao còn chưa đi vào đi! Bản công chúa sắp bị bà ma ma già này làm ngạt c.h.ế.t rồi!]
Trong chậu, ma ma, ngạt chết.
Hoàng đế bắt được mấy từ mấu chốt.
Trong một góc tường, có một lão ma ma một tay bưng chậu, tay còn lại nhét vào trong chậu.
Không chú ý thì không thấy gì, vừa để ý sẽ thấy vô cùng kỳ lạ.
Người bình thường đều dùng hai tay ôm chậu, bà ta lại nhét một tay vào trong chậu để che đậy thứ gì, cánh tay kia vừa nhìn là biết đang dùng sức.
Thấy Hoàng Thượng nhìn qua, lão ma ma giật thót, cái chậu suýt chút nữa rơi xuống.
Bối Tịnh Sơ cũng bị lắc tới choáng váng.
[Tay chân bà già này yếu ớt quá! Có thể giữ cái chậu cẩn thận một chút được không?]
“Ngươi, bỏ tay ra.”
Lão ma ma nghe Hoàng đế ra lệnh như vậy, sợ tới mức ấn mạnh tay hơn, suýt nữa thì ấn cái đầu Bối Tịnh Sơ từ tròn thành phẳng luôn.
Nàng ra sức giãy giụa, nhưng em bé mới sinh thì lấy đâu ra sức, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Thấy ma ma kháng chỉ, hoàng đế trực tiếp rút bội kiếm của thị vệ bên cạnh, một kiếm c.h.é.m vào cánh tay lão ma ma.
“A!”
Cùng với một tiếng hét thảm, chậu gỗ rơi xuống.
Hoàng đế vươn tay ra, vững vàng đỡ được cái chậu.