SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Lôi Ninh cười khẩy một tiếng, nếu không phải bệ hạ bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ thì hắn đã sớm bỏ nữ nhân độc ác này rồi!

 

Chỉ là nể tình nàng ta sinh cho hắn một nữ nhi mà giữ lại tính mạng cho nàng ta mà thôi.

 

“Làm sai còn trả đũa, nếu ngươi cảm thấy làm chủ mẫu không có uy phong, vậy ngươi đừng làm chủ mẫu nữa.”

 

Lôi phu nhân và Lôi Nam Nhi cho rằng mình nghe nhầm rồi.

 

“Phụ thân, ngài...... ngài đang nói gì vậy?”

 

Lôi phu nhân ôm Lôi Nam Nhi vào trong lòng: “Cái tên đáng c.h.ế.t kia, sao chàng dám nói những lời này trước mặt con mình! Nó nghe xong sẽ sợ lắm biết không!”

 

Ngay cả việc hưu thê mà hắn cũng dám nói, cho dù Lôi Ninh có phải là tức giận đến váng đầu hay không, lần này Lôi phu nhân quyết định, mặc kệ Lôi Ninh nói gì, một tháng tới sẽ không để ý đến hắn!

 

Lôi Ninh kéo Lôi Niệm Nhi rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Từ hôm nay trở đi ngươi không cần lo cho cái nhà này nữa.”

 

Lôi Nam Nhi hét toáng lên, không tin: “Phụ thân! Ngài không sợ mẫu thân không để ý tới ngài nữa sao?”

 

Trước kia, mỗi khi mẫu thân cáu kỉnh không để ý tới phụ thân, phụ thân đều sẽ cuống cuồng đi dỗ người.

 

Lôi phu nhân cũng nghĩ như vậy, nàng ta đang chờ mong nữ nhi nói xong những lời này, Lôi Ninh sẽ biết sai mà tới nhận lỗi với mình.

 

Nàng ta ngồi ngay ngắn trên ghế, điệu bộ kiêu căng.

 

Ai biết Lôi tướng quân chỉ cười khẩy một tiếng: “Không để ý tới ta? Thế thì vừa lúc, đừng ra khỏi chính viện nữa, miễn cho ngươi lại đi tìm người khác gây chuyện.”

 

Phen này, Lôi phu nhân cũng ngốc theo, thủ đoạn bách phát bách trúng trước kia lần này lại không có tác dụng nữa.

 

“Tướng quân! Sao chàng có thể đối xử với ta như vậy!”

 

Thấy Lôi Ninh không chút d.a.o động, Lôi phu nhân giận quá hóa cười: “Giỏi, giỏi lắm, vậy chàng cứ nhốt ta lại luôn đi. Đừng mơ ta sẽ chịu gặp chàng!”

 

Lôi phu nhân không tin nàng ta thật sự sẽ bị cấm túc. Nàng ta không thể bị cấm túc, nếu thời gian dài không thể gặp Lôi Ninh thì làm sao làm theo kế hoạch của phụ mẫu, dụ dỗ Lôi Ninh đi tìm c.h.ế.t được!

 

Lôi tướng quân không để ý tới nàng ta, dẫn theo Lôi Niệm Nhi đi mất.

 

Khóe mắt Lôi phu nhân như muốn nứt ra, nàng ta thật sự không nghĩ tới, Lôi Ninh lại dám nhốt nàng ta ở đây!

 

Hạ nhân trong phủ tướng quân đều hoảng sợ. Trước kia bọn họ thường xuyên giúp đỡ nhị tiểu thư bắt nạt đại tiểu thư.

 

Không ngờ hôm nay đại tiểu thư lại có thể xoay người vùng lên, tướng quân tự mình dẫn nàng ra khỏi chính viện, còn vì nàng mà cấm túc phu nhân.

 

Quản gia thấy vậy, lập tức căn dặn: “Mau, mau đi bổ sung hết xiêm y, than củi đã ăn bớt của đại tiểu thư và di nương, còn phải đưa thêm vài món đồ tốt tới nhận lỗi nữa.”

 

Nhi tử của quản gia đứng bên cạnh lại cảm thấy không cần thiết: “Cha, nếu phu nhân biết chúng ta nhân lúc nàng thất thế mà đi lấy lòng di nương và đại tiểu thư, về sau dỗ được tướng quân rồi không biết sẽ xử lý chúng ta thế nào đâu.”

 



Quản gia nghe vậy cũng có chút do dự, tính tình phu nhân chính là kiểu trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

 

Nhi tử tiếp tục phân tích: “Tuy rằng không biết vì sao tướng quân lại tức giận như vậy, nhưng phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chờ tướng quân bình tĩnh lại rồi sẽ đi dỗ phu nhân thôi.”

 

Quản gia cảm thấy có lý, phu nhân quản lý Lôi gia năm sáu năm, vẫn luôn được tướng quân sủng ái và tôn trọng.

 

Trước kia hai người cũng từng có cãi vã, nhưng cuối cùng đều là tướng quân cúi đầu nhận sai trước.

 

Đại tiểu thư cho dù nhất thời được tướng quân yêu thương, tuyệt đối sẽ không vượt qua phu nhân đâu.

 

Nghĩ đến đây, quản gia thả lỏng: “Vậy thì chúng ta không cần phải xen vào.”

 



 

Sáng sớm lên triều, hoàng đế ôm Bối Tịnh Sơ theo để tiện nghe được tiếng lòng của nàng, đạt được càng nhiều thông tin hữu dụng hơn.

 

Cũng may hắn có lương tâm, không đánh thức Bối Tịnh Sơ, chỉ thay đổi nơi ngủ mà thôi.

 

Khi Bối Tịnh Sơ tỉnh lại thì nghe thấy triều thần đang dâng tấu xin hoàng đế sinh thêm con nối dõi.

 

“Bệ hạ đã cập quan* được hai năm nhưng dưới gối chỉ có một vị công chúa. Vì bảo đảm xã tắc an ổn, xin bệ hạ hãy nhận một đứa trẻ từ trong tông thất làm con thừa tự.”

 

Bối Tịnh Sơ lập tức dụi mắt, lên dây cót tinh thần.

 

Bối Tịnh Sơ từng nghe trong lịch sử có một vị hoàng đế bởi vì không có hoàng tử mà bị triều thần buộc phải nhận con của người khác làm con thừa tự.

 

Nhưng đứa bé kia sau khi kế vị đối xử không tốt với các công chúa của hắn, đại công chúa còn bị phò mã ngược đãi đến chết.

 

Dĩ nhiên đó là do hoàng đế nhu nhược, đại thần mới có thể thành công bức ép.

 

Người cha tiện nghi của nàng sẽ không như thế.

 

Bối Tịnh Sơ có thể đoán trước đám đại thần sắp phải gặp tai ương rồi.

 

“To gan, bệ hạ đang tuổi tráng niên, cần gì phải cân nhắc đến việc lập trữ quân? Ngươi là đang nguyền rủa bệ hạ đoản mệnh c.h.ế.t sớm sao?”

 

“Đương nhiên không phải! Chỉ là cứ mãi không có hoàng tử, quốc vận không ổn định, triều đình khó mà yên ổn!” Đại thần phản bác, sau đó hướng về phía long ỷ, khom lưng.

 

“Xin bệ hạ mau chóng lập trữ quân.”

 

[Xem đi xem đi, phụ thân đẹp trai ngời ngời của ta nghiến nát răng bạc rồi kìa.]

 

Nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ, hoàng đế cúi đầu thì thấy nàng đang cắn ngón tay, dáng vẻ rất là thích chí.

 

Hắn đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt.

 



Không muốn thấy nàng thoải mái như vậy, rất muốn cho nàng đi học.

 

Bối Tịnh Sơ không biết là, chỉ vì nàng xem kịch vui quá hăng say mà giấc mộng nửa đời sau làm đại công chúa ăn uống chơi bời của mình không thể trở thành hiện thực.

 

Phía dưới, các đại thần tranh luận không dứt, hoàng đế chú ý quan sát, ghi nhớ người của hai phe phái.

 

Dựa theo nhóc con nói, Lỗ Vương không hy vọng hắn có con để kế thừa ngôi vị hoàng đế.

 

Như vậy phe phản đối chính là người của Lỗ Vương rồi.

 

Về phần phe đề nghị hắn lập trữ quân, đưa ra người được chọn, trung thành với ai không cần nói cũng biết.

 

Sau khi xác định xong các phe phái, hoàng đế nâng tay lên.

 

Tưởng công công thấy thế tiến lên, hô lớn một tiếng: “Yên lặng!”

 

Chờ đại điện yên ắng lại, hoàng đế mới lên tiếng.

 

Giọng hắn không lớn, trong điện lại trống trải, không cẩn thận lắng nghe sẽ nghe không rõ.

 

Nhưng các đại thần đứng phía dưới không người nào dám không nghe, ai nấy đều hết sức chăm chú, chỉ sợ nghe lọt một chữ.

 

“Trung Thư Lệnh.”

 

“Có thần.”

 

Trung thư lệnh, là thần tử có vị trí tối cao trong các quan viên có thực quyền.

 

Phải là tâm phúc của thiên tử mới được ngồi lên vị trí này, cho nên hoàng đế rất thất vọng về ông ta.

 

“Hoa Nguyên quận vương cho ngươi thứ tốt gì, để ngươi đề nghị cho nhi tử hắn làm trữ quân?”

 

Trung Thư Lệnh không dám trả lời, lập tức quỳ xuống hô to: “Oan cho thần quá bệ hạ, thần một lòng suy nghĩ cho bệ hạ mà thôi!”

 

Hoàng đế không cần ông ta trả lời. Chỗ tốt đơn giản chính là hứa sau này trữ quân lên ngôi sẽ phong tước cho con cháu ông ta thôi. Xem ra, làm quyền thần một đời đã không còn thỏa mãn được ông ta, còn tham vọng muốn cho con cháu đời đời hiển hách!

 

Hoàng đế trầm giọng: “Nể tình công lao trước kia của ngươi, trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ một lần.”

 

Trung Thư Lệnh bị dọa vỡ mật, lập tức khấu đầu cảm tạ long ân.

 

“Thần, khấu tạ bệ hạ!”

 

Các triều thần thấy vậy thì không dám nhắc đến chuyện lập trữ quân nữa, đảng Lỗ Vương cũng ngậm miệng hẳn.

___

*Con trai thời xưa 20 tuổi sẽ thực hiện 1 nghi lễ gọi là “cập quan”. Hoàng đế 22 tuổi

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi