Nhưng mà hệ thống không không có bất cứ phản ứng gì.
Bối Tịnh Sơ đành phải đổi câu hỏi: [Nếu không hoàn thành có bị trừng phạt gì không?]
Hệ thống vẫn im ru.
Rồi rồi, nàng đã xác định được rồi, cái hệ thống này là thứ đồ nhân tạo chỉ biết tuyên bố nhiệm vụ, không có não.
Đã biết trước mình sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, Bối Tịnh Sơ trực tiếp nằm thẳng.
Nàng đói bụng rồi.
“Oe, oe oe”
Tiếng trẻ con khóc bất thình lình vang lên, ồn ào tới mức hoàng đế đau hết cả đầu.
“Đừng khóc đừng khóc mà.” Hoàng đế vụng về dỗ hai câu, phát hiện không có tác dụng thì lập tức nhét đứa bé vào tay Tưởng công công bên cạnh.
Tưởng công công bị bắt ép nhận lấy tiểu công chúa, ông cũng chưa từng ôm trẻ con mới sinh bao giờ, luống cuống ôm một cục mềm mềm ấm ấm, chỉ sợ bất cẩn làm rơi thì toi.
[Đói quá —đói quá đi mất —]
Nghe thấy tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ, hoàng đế mới sực nhớ ra, khuê nữ của hắn từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn chưa được cho ăn một ngụm sữa nào.
Hắn lập tức sai người đi gọi nhũ mẫu đã chuẩn bị sẵn từ trước tới.
Bối Tịnh Sơ ăn uống no đủ không khóc không nháo, lại trở về làm một bé con ngoan ngoãn đáng yêu hệt như tiểu thiên sứ.
Hoàng đế đón con gái về lòng. Ngay sau đó, “tiểu thiên sứ ngoan ngoãn đáng yêu” b.ắ.n nước tiểu đầy người hắn.
Hoàng đế: …
Tưởng công công: “Ôi chao, Hoàng Thượng, chuyện… chuyện này… nô tài đưa ngài trở về thay y phục.”
[Ui da xấu hổ c.h.ế.t mất, em bé mới sinh không nín tiểu.]
Hoàng đế rất muốn ném đứa nhỏ này đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thôi, con ruột của mình mà.
Hắn trở về thay quần áo, thuận tiện đưa Bối Tịnh Sơ về Tuyên Thất Điện của mình.
Chuyện xảy ra ở bên này nhanh chóng truyền tới tai của Lệ phi.
“Ngươi nói là, Anh phi sinh ra một công chúa, lại tự cho mình là thông minh tráo đổi thành một đứa con hoang ngoài cung, kết quả bị Hoàng Thượng phát hiện, biếm vào lãnh cung rồi?”
Cung nữ gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha ha, đúng là đồ ngu xuẩn, loại chuyện này mà cũng dám làm, vậy còn tiểu công chúa kia thì sao?”
Cung nữ trả lời: “Được bệ hạ ôm về Tuyên Thất Điện rồi ạ.”
Lệ phi sửng sốt, “Tiểu công chúa vậy mà lại được bệ hạ sủng ái như vậy.”
Cung nữ khinh thường nói: “Chờ tiểu hoàng tử trong bụng chủ tử sinh ra, bệ hạ nhất định sẽ càng sủng ái hơn. Tới lúc đó một tiểu công chúa thì có là gì.”
“Cũng phải.” Lệ phi vuốt ve cái bụng nhô lên, thái y đã kiểm tra rồi, chín phần là nam.
Chờ đứa bé này chào đời, nàng ta sẽ trở thành Hoàng Hậu.
Nàng ta âu yếm vỗ về cái bụng, nỉ non: “Hoàng nhi à hoàng nhi, con phải cố gắng tranh đua cho mẫu thân nha~”
Bên này, hoàng đế trở về đọc danh sách tên do Lễ Bộ trình lên cho Bối Tịnh Sơ, Bối Tịnh Sơ cái nào cũng không hài lòng.
Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lấy tên đệm của hoàng tử là ‘Tĩnh’, đổi thành chữ ‘Tịnh’. Con là trưởng nữ của trẫm, tên lấy một chữ ‘Sơ’ có được không?”
Tưởng công công thấy Hoàng Thượng hỏi tiểu công chúa thì trong lòng khó hiểu, một đứa bé mới sinh ra được mấy giờ thì biết cái gì?
Lại không ngờ, tiểu công chúa mới rồi vẫn còn nhăn mày bây giờ lại cười tít cả mắt, cái miệng nhỏ hé mở lộ ra nướu răng mềm mại.
Khiến cho trái tim người cha già tan chảy.
Lúc này, có cung nhân tới bẩm báo: “Bệ hạ, Lệ phi sắp chuyển dạ.”
[Ai chà chà, nam chính sắp ra đời rồi.]
Nam chính? Nam chính là cái gì?
Hoàng đế còn đang nghi hoặc, lại nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Chính là đứa trẻ này, tương lai sau khi lên ngôi thì gây họa làm mất nước luôn, còn g.i.ế.c sạch con cái của bạo quân nữa.]