SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói bén nhọn vang lên từ phía sau, suýt thì đ.â.m thủng màng nhĩ: “Các ngươi đều mù hết rồi sao? Còn không mau ngăn bọn họ lại!”

 

Vừa dứt lời, tất cả gia đinh tôi tớ xung quanh đều hành động, tiến lên cản người.

 

Đám người Trung Thư Lệnh bị bao vây.

 

Ông xoay người nói: “Khổng phu nhân, bà đang làm gì vậy?”

 

Khổng phu nhân đi lên trước, đầu tiên là gõ mạnh vào đầu nhị thiếu phu nhân một cái: “Đồ vô dụng!”

 

Nhị thiếu phu nhân bị gõ tới tới lảo đảo, nhưng chỉ cúi đầu không dám nói một lời.

 

Trút giận xong, Khổng phu nhân lại cười với hai người:

 

“Hứa đại nhân, Hứa phu nhân, thứ tức* không hiểu chuyện, cũng không biết đường dẫn ngài đến chính sảnh, khiến cho hai vị đi nhầm đường.”

*Con dâu thứ

 

“Nào có chuyện để khách nhân đi lung tung trong phủ chứ?”

 

Nhiều lần bị ngăn cản như vậy, Hứa phu nhân cũng nhận ra Khổng gia không đúng, bà đáp lời: “Ta và phu quân có việc gấp, thời gian không nhiều, chỉ là đi ngang qua thăm muội muội mà thôi, thăm xong liền đi. Ngày mai có rảnh chúng ta lại ghé thăm quý phủ.”

 

Khổng phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu thời gian của hai vị đã eo hẹp thì chúng ta không lằng nhằng làm mất thời gian của hai vị nữa.”

 

“Hai vị cứ đi trước đi, người ở chỗ này còn có thể chạy được hay sao?”

 

“Ngày mai ta sẽ cùng trưởng tức tới thăm nhà mẹ đẻ có được không?”

 

Đương nhiên không được.

 

Hôm nay đã rút dây động rừng, ngày mai còn có thể biết được chân tướng sao?

 

Thấy vậy, Trung Thư Lệnh cũng không nhiều lời, trực tiếp xông vào.

 



Khổng phu nhân hoảng hốt: “Các ngươi làm cái gì đó! Người tới, mau ngăn bọn họ lại!”

 

Chung quanh lập tức có mười mấy gia đinh bao vây lấy bọn họ, mỗi người đều là thanh niên trai tráng.

 

Dù sao cũng là ở trong phủ của người ta, bọn họ cũng chỉ mang theo mấy người, căn bản đánh không lại.

 

Hứa phu nhân bất an kéo tay Trung Thư Lệnh: “Phu quân, người quá nhiều, chúng ta hôm khác lại đến đi.”

 

Tuy rằng ngày khác tới sẽ bị phi tang chứng cứ, nhưng ít ra có thể bảo đảm an toàn của bản thân trước.

 

Trung Thư Lệnh quét mắt nhìn mấy tôi tớ mà mình mang đến, lạnh nhạt nói: “Ra tay đi.”

 

Tình thế nháy mắt đảo ngược, người Khổng gia không ngờ Trung Thư Lệnh mang đến chỉ có vài người, nhưng tất cả đều là người biết võ.

 

Khi bọn họ hoàn hồn lại thì đám người cản đường đã có hai tên gục trên mặt đất.

 

Người bên cạnh phản ứng lại muốn ngăn cản thì đã bị một cước thẳng vào đầu gối.

 

Chỉ một lát sau, đám người ngăn ở phía trước đều đã mất đi năng lực hành động.

 

Trung Thư Lệnh kéo phu nhân chạy vào bên trong.

 

“Đuổi theo!”

 

Gia đinh phía sau nghe Khổng phu nhân nói thì nhấc chân đuổi theo, nhưng trên thực tế thì lại lặng lẽ thả chậm bước chân.

 

Vô nghĩa, vội vàng đuổi theo để bị đánh sao?

 

...

 

Hứa Hân Xu đang bị trói ở trên giường. Trên mép giường, màn giường và nóc giường đều dán đầy lá bùa.

 



Cửa sổ trong phòng bị đóng kín, còn dùng tầng tầng lớp lớp ván gỗ và rèm vải che lại.

 

Cho dù là ban ngày ban mặt cũng không có nổi một tia sáng lọt vào.

 

Nàng đã không phân biệt nổi lúc này là ban ngày hay ban đêm rồi, dù sao đều tối như nhau.

 

Nàng chỉ có thể dựa vào số lần thị nữ đưa cơm để nhớ ngày tháng.

 

Ngay cả đồ ăn cũng bị pha với nước bùa.

 

Nhưng nàng vẫn phải ăn, cho dù lần nào ăn vào cũng đều sẽ đau bụng không chịu nổi.

 

Bởi vì đây là thức ăn duy nhất của nàng.

 

Nhưng dần dần theo thời gian trôi qua, nàng cũng nhớ không rõ đã là ngày nào tháng nào.

 

Bà bà nói trên người nàng có quá nhiều hung sát khí, khắc phu khắc tử, phải nhốt ở trong phòng để loại bỏ hung sát khí.

 

Hứa Hân Xu đã sắp phát điên rồi, cả ngày không thấy ánh sáng, còn không thể nói chuyện với người khác.

 

Nàng chỉ có thể một mình ở trong phòng lầm bầm lầu bầu.

 

Hạ nhân nghe thấy nàng nói chuyện một mình còn lén lút bàn tán.

 

Nói lão phu nhân quả nhiên anh minh, đại thiếu phu nhân thật sự đã bị yêu ma bám vào người, một mình ở trong phòng không biết nói chuyện với ai.

 

Hứa Hân Xu không có cách nào cãi lại, không cách nào minh oan.

 

Nàng muốn nói không phải, nàng là bởi vì bị nhốt lại mới tự nói chuyện, không phải bị yêu tà bám vào người.

 

Nhưng không một ai tin tưởng nàng.

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi