Khổng gia đúng không? Đi c.h.ế.t cho trẫm!
Sau khi trở về, Hứa Lan Kỳ bàn bạc với muội muội làm thế nào để xử lý Khổng gia.
"Hiện tại muội còn tình cảm gì đối với hắn ta không?"
Lúc đầu quả thực là ông đã đồng ý để muội muội gả đi, nhưng người là do nàng tự lựa chọn, lúc ấy nàng còn rất thích phu quân của mình.
"Không, bây giờ nghĩ đến hắn ta muội chỉ thấy ghê tởm, chỉ muốn hòa ly với hắn ta."
Hứa Lan Kỳ yên tâm rồi.
Trước tiên, ông muốn bắt Khổng gia viết giấy hòa ly, nhưng Khổng gia chắc chắn sẽ không chịu.
Bọn họ cũng biết Hứa Hân Xu là cao môn quý nữ, có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho bọn họ.
Vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
Khổng Lang Trung phát hiện con đường làm quan vốn thuận lợi của mình bắt đầu nơi nơi gặp khó khăn.
Những đồng liêu bình thường tươi cười chào đón, hay giúp đỡ ông, giờ đây đêì bắt đầu cố ý gây khó dễ khắp nơi.
Hơn nữa quan trên còn giao cho ông ta những công việc phí sức mà lại không mang đến lợi ích gì.
Đây chỉ là món khai vị mà thôi.
Không qua vài ngày, có Ngự Sử tố cáo ông ta tham ô.
Buồn cười, trong triều ai mà không từng tham ô?
Ông ta không phải là chỉ nhận chút lễ vật thôi sao?
Khổng Lang Trung biết rõ, đây là Trung Thư Lệnh bắt đầu ra tay với mình.
Ông ta rất tức giận, cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Mâu thuẫn nhỏ nhặt trong nhà mà thôi, có cần phải kéo vào đến quan trường không?
Nhưng mặc kệ ông ta có phục hay không thì cũng chỉ có thể bị tống vào thiên lao của Đại Lý Tự.
Sau khi Khổng Lang Trung bị giam giữ để điều tra, cả Khổng phủ mới rốt cục hoảng loạn.
Nhưng Khổng Lang Trung vốn là chức quan lớn nhất của nhà bọn họ, bọn họ muốn cầu cứu cũng không biết cầu ai.
Khổng phu nhân mặt đầy khuất nhục đề nghị: "Cùng lắm là ta đi xin lỗi nhà lão đại, xin nàng ta thả phụ thân các con ra."
Cứ như thể đi xin lỗi người ta là một việc hạ thấp mặt mũi bà ta lắm vậy.
Nhị thiếu phu nhân không nhịn được lên tiếng: "Trước đây mẫu thân đã hành hạ người ta thành thế nào, người nghĩ bây giờ chỉ cần xin lỗi là giải quyết được sao?"
"Vậy thì sao? Ta là bà bà của nó, là trưởng bối! Tta đã hạ mình đi xin lỗi mà nó còn dám không tha thứ, thì nàng ta chính là đồ bất hiếu."
Nhị thiếu phu nhân không nhịn nổi: "Bất hiếu thì bất hiếu, còn quan trọng hơn mạng sống sao?"
Khổng phu nhân tức giận: "Ngươi còn dám cãi lại? Ngươi muốn bị đuổi khỏi nhà có đúng không?"
Đây là một lời đe dọa rất nặng nề, nhưng nhị thiếu phu nhân chẳng sợ chút nào: "Đuổi thì đuổi! Làm tức phụ nhà các người có thể sẽ mất luôn cả mạng, hòa ly còn tốt hơn!"
Nói xong, nàng ấy đứng dậy, đi thẳng mà không ngoái đầu lại.
Khổng phu nhân tức đến ôm ngực.
Khổng đại công tử đỡ bà ta, lo lắng nói: "Hay để con đi xin lỗi đi, ả nữ nhân đó rất dễ dỗ dành, việc quan trọng bây giờ là cứu phụ thân ra."
Khổng phu nhân thở dài: "Con ta phải chịu ấm ức rồi."
Trong lòng bà ta, nhi tử mình là nam nhi vậy mà lại phải hạ mình xin lỗi thê tử, thật sự là trời đất đảo lộn.
Rồi sau đó…
Bọn họ bị hạ nhân Hứa gia đánh đuổi ra ngoài.
Hai mẹ con Khổng gia ở trước cửa Hứa gia bị đánh đến ôm đầu chạy trối chết.
Bọn họ vừa chạy vừa lớn tiếng mắng: "Hứa Hân Xu, ngươi c.h.ế.t chắc rồi, ngươi có biết mình đang đùa với lửa không!"
"Nếu ngươi muốn chọc giận ta, thì ngươi thành công rồi—"
Hạ nhân Hứa gia: ... Xem ra là họ đánh chưa đủ mạnh tay.