SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Nhưng Chu phu nhân không muốn tin tưởng vào suy đoán của mình.

 

Sau khi Tín quốc công nói xong, phát hiện chính mình đã quá nôn nóng rồi, nhưng hiện tại việc quan trọng là ngăn cản Ngự lâm quân của bệ hạ tham dự vào chuyện này.

 

Một khi bệ hạ ra tay, tuyệt đối có thể điều tra ra là hắn giở trò ở sau lưng.

 

Cho nên Tín quốc công kiên định nói: “Tiểu nữ không đáng Thái Hậu làm như thế, cầu Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

 

“Là không đáng làm như thế, hay là không muốn làm như thế?”

Thái Hậu không băn khoăn nhiều như thế, trực tiếp nói ra.

 

Tín quốc công nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi: “Tỷ tỷ đây là… có ý gì.”

 

“Thần sao có thể không muốn tìm nữ nhi của mình?”

 

Thái Hậu cười đầy thâm ý, giơ tay gõ lên thành ghế.

 

Hạ nhân hiểu ý, lập tức đi mời người.

 

Một lát sau, một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu bước ra.

 

Tóc bé mới vừa gội xong còn chưa hong khô hoàn toàn, có hơi nước mờ mờ bay ra.

 

Chu phu nhân lập tức lao lên: “Tửu Nhi!”

 

“Mẫu thân!”

 

Chu phu nhân kéo nữ nhi vào trong ngực, không hề để ý tóc bé chưa khô sẽ làm ướt quần áo của mình.

“Cô cô bên người ai gia từng gặp qua Tửu Nhi, hôm nay xuất cung tình cờ thấy được, vừa lúc đưa con bé về đây.”

 

Chu phu nhân quỳ xuống, cúi đầu một cái thật sâu, trong lòng tràn đầy niềm vui mất đi rồi tìm lại được mà khóc nức nở: “Tạ Thái Hậu, tạ Thái Hậu.”



 

Thật sự khiến người ta phải xúc động.

 

Bối Tịnh Sơ cũng bị cảm xúc của nàng ta ảnh hưởng.

 

Người hiện tại yêu nữ nhi của mình như mạng thế này, sau khi nuôi dưỡng thiên kim giả 10 năm, cùng với sự tẩy não không ngừng của trượng phu, lại vứt nữ nhi của mình sang một bên.

 

Có điều đời này sẽ không như thế, Chu Hoan Điện, không đúng, là Chu Hoan Tửu.

 

Tên và người nhà của nàng ấy sẽ không  bị cướp đi, nàng ấy sẽ nhận được toàn bộ những gì vốn thuộc về mình.

 

Hai mẹ con không có thời gian bịn rịn bao lâu, bởi vì Thái Hậu đã nói: “Lúc bắt được phạm nhân, ai gia đã sai hạ nhân thuận tiện thẩm tra một chút.”

 

“Kết quả làm cho người ta thật bất ngờ.”

Bà liếc ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tín quốc công: “Đệ đệ, ngươi có đoán được không?”

 

Thật ra bà không có thẩm tra, nhưng thông qua đại tôn nữ, bà đã nắm rõ chân tướng mọi việc.

Dùng để lừa hắn một chút là không thành vấn đề.

 

Tín quốc công gắng gượng duy trì nụ cười trên mặt, trông có chút khó coi: “Việc này...... Thần làm sao có thể đoán được, tỷ tỷ ngài cũng biết, thần vẫn luôn hành sự cẩn thận, tuân thủ pháp tắc, không dám làm mất thể diện của Thái Hậu.”

 

“Thần lại không có kẻ thù, ai biết tên to gan lớn mật nào dám bắt cóc tiểu thư nhà Tín quốc công chứ?”

 

“Chắc là kẻ bắt cóc thấy Tửu Nhi đáng yêu, trong lòng nổi

lên ý xấu.”

 

Hắn nói một tràng dài, nhìn như là nói có sách mách có chứng, nhưng thật ra tất cả đều làm lộ ra hắn đang chột dạ.

 

Chu phu nhân dừng bàn tay đang vuốt khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, ánh mắt đờ đẫn, mờ mịt nhìn trượng phu.

 



Thái Hậu không biết có phải tên đệ đệ ngu xuẩn của mình đích thân thuê người làm chuyện này hay không, bèn thử hắn một chút: “Kẻ bắt cóc nói, người mua chuộc hắn bắt cóc tiểu thư phủ Tín quốc công, chính là người của phủ Tín quốc công!”

 

Tín quốc công toát mồ hôi lạnh, thật may là hắn không để thân tín của mình ra mặt, cho dù muốn tra cũng không thể trực tiếp tra ra trên người hắn.

“Thần trị hạ không nghiêm, sau khi trở về nhất định sẽ cùng phu nhân thanh lý những hạ nhân có dị tâm trong phủ, không để cho Tửu Nhi lại một lần nữa gặp nguy hiểm!”

 

Trong lòng Chu phu nhân đã hiện ra vài kẻ khả nghi, các di nương trong phủ, các huynh đệ như hổ rình mồi…

 

Nàng từ đầu đến cuối đều không muốn hoài nghi phụ thân ruột của Tửu Nhi sẽ có ác ý đối với nữ nhi của mình.

 

Thái Hậu thấy Chu phu nhân vẫn tin tưởng hắn tuyệt đối thì cũng không nói thêm gì nữa.

 

Hiện tại không có chứng cứ xác thật, không thể một đòn đánh c.h.ế.t tên ngu xuẩn này.

 

Nhưng là người vừa thành niên đã vào cung, ở trong cung tranh giành đấu đá suốt bao năm, còn trở thành người thắng cuộc cuối cùng, Thái Hậu Không thể nào hiểu được, loại trượng phu như thế này có cái gì đáng giá để dựa vào và tín nhiệm.

 

Nam nhân đều là một đám móng heo!

 

Lúc gần đi, Chu phu nhân lại quỳ xuống: “Thái Hậu, phủ Tín quốc công ngư long hỗn tạp*, thiếp lo Tửu Nhi lại ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy thật sự là muốn mạng của thiếp!”

*Người tốt kẻ xấu lẫn lộn

 

“Ngài có thể cho con bé ở lại vài ngày không? Thiếp nhất định sẽ mau chóng trở về thanh lý đám người hầu trong phủ rồi sẽ đón con bé trở về!”

Chu phu nhân tha thiết cầu xin, nhưng Thái Hậu không phải kiểu người sẽ bởi vì người khác đáng thương mà đồng ý.

 

Nếu là trước kia, thật ra bà sẽ đáp ứng.

 

Hoàng đế không muốn gặp bà, lại không có cháu chắt bầu bạn dưới gối, trong lòng ít nhiều có chút cô đơn.

 

Nhưng hiện tại có đại tôn nữ, lại nhờ vào đại tôn nữ mà làm hòa với nhi tử.

 

Thái Hậu mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ sung sướng, nào có rảnh rỗi đi chăm sóc thêm một đứa trẻ khác.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi