SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Sau khi nói xong, hắn thấy không thể mang đi nữ nhi vô lương tâm, đành lẻ loi dẫn theo cung nhân trở về Tuyên Thất Điện.

 

Bối Tịnh Sơ muốn tiếp tục chơi với Chu Hoan Tửu, nhưng người ta lại đang thất thần.

 

Bối Tịnh Sơ tỏ vẻ có thể hiểu, tam quan bị giáng một đòn thật mạnh mà.

 

Lớn như vậy, đột nhiên phát hiện phụ thân là một kẻ xấu xa, ai cũng sẽ mê mang một chút.

 

Huệ cô cô tới báo: “Thái Hậu, Chu phu nhân cầu kiến,  đang chờ ở ngoài điện.”

 

Sau khi Chu Hoan Tửu ở lại Nhân Thọ Điện, Thái Hậu ban cho Chu phu nhân một khối lệnh bài xuất nhập cung, để nàng ta có thể tùy thời tiến cung thăm nữ nhi.

 

Có điều Chu phu nhân rất biết điều, không có sử dụng đến, lần này vẫn là lần đầu tiên dùng.

 

Thái Hậu cười nói với Huệ cô cô: “Chắc chắn không phải tới thăm bộ xương già này của ai gia rồi.”

 

Bà phất tay với Chu Hoan Tửu: “Đi thôi, mẫu thân con chắc chắn rất nhớ con đó!”

 

Chu Hoan Tửu hành lễ xong thì bị dẫn đi tới thiên điện.

 

[Ta cũng phải đi ta cũng phải đi, các người đừng bỏ quên ta, nơi này còn có một tiểu bảo bảo đây!]

 

Thái Hậu tỏ vẻ cạn lời với sự nhiệt tình muốn đi xem náo nhiệt của Bối Tịnh Sơ , có công chúa nhà ai mới từng này tuổi mà cứ đi khắp nơi nghe ngóng việc riêng của người ta không.

 

Khụ, tuy rằng bà cũng thích.

 

Nhưng mà vẫn nên kiềm chế một chút thì hơn.

 

Bối Tịnh Sơ thấy không ai để ý đến nàng thì không lên tiếng nữa, quyết định một mình giận dỗi để Thái Hậu dỗ.

 

Kết quả vẫn là vẫn không ai để ý đến nàng.

 

Vì thế lại càng tức giận, hờn dỗi dùng tay nhỏ mập mạp ôm lấy cái bụng béo.

 

Bên kia. Chu phu nhân nhìn thấy nữ nhi, lập tức nước mắt rơi như mưa.

 

“Tửu Nhi, phụ thân con thật đáng chết, thế mà lại muốn dùng một đứa con hoang do hạ nhân sinh ra để thay thế con!”

 

Sau khi được Thái Hậu nhắc nhở, nàng ta lập tức đi điều tra, trực tiếp bắt quả tang trượng phu đang chuẩn bị “chuyển nhà”.



 

Sau đó cũng đã tra ra được chuyện cũ.

 

Nói đến chuyện này nàng lại thấy buồn nôn, không nghĩ tới trượng phu mà mình vẫn luôn ỷ lại, đem lòng yêu thương lại là đoạn tụ.

 

Nói thật, nếu đổi nam nhân thành một nữ tử, cứ coi như hắn ở bên ngoài lén nuôi ngoại thất.

 

Tuy rằng sụp đổ hình tượng trượng phu trong lòng nàng, nhưng nghiêm túc mà nói cũng không phải vấn đề lớn gì.

 

Nhưng mà tên đáng c.h.ế.t đó vậy mà lại vì nữ nhi của một gã sai vặt mà muốn đổi đi nữ nhi mà nàng hoài thai mười tháng vất vả nuôi lớn.

 

Chu phu nhân làm sao có thể chấp nhận được.

 

Chu phu nhân ôm nữ nhi, không nhìn thấy vẻ mặt của bé.

 

Từ bệ hạ rồi lại đến mẫu thân, cho dù không muốn tin nhưng chân tướng cứ lần lượt được chứng thực.

 

Chu Hoan Tửu rốt cuộc cũng tin, phụ thân muốn lừa bán mình.

 

Cho nên, bệ hạ giáng tước vị của phụ thân, thật ra là đang trút giận giúp mình.

 

Cho nên, giọng nói kỳ lạ mà mình nghe thấy lúc trước là đang giúp mình.

 

Chu phu nhân hỏi Chu Hoan Tửu: “Nếu mẫu thân hòa ly với phụ thân con, con đi với mẫu thân có được không?”

 

Chu Hoan Tửu gật đầu.

 

Trước khi cửa cung khóa lại, Chu phu nhân cần phải xuất cung.

 

Theo lý thuyết, chuyện này đã điều tra ra, theo như ước định lúc trước, nàng phải đón nữ nhi trở về.

 

Nhưng tình huống trong nhà phức tạp, nàng vẫn chưa hòa li với cái tên đáng c.h.ế.t kia!

 

Chu phu nhân thật sự không muốn đón nữ nhi về nhà vào lúc này nên không nhắc đến việc này.

 

Cũng may Thái Hậu cũng không có đuổi người, Chu phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi mới đi.

 

Xuất cung về nhà, phủ Tín Quốc Công đã bị niêm phong, lúc này bọn họ đang ở trong một thôn trang gần đó.

 

Chu Dự, cũng chính là tên của Tín quốc công trước đây.



 

Hắn nghe thấy tiếng Chu phu nhân trở về, sốt ruột đi ra nghênh đón, mặt mày tươi cười, giống như tình thâm nghĩa trọng với người thê tử là nàng đây cỡ nào vậy.

 

Đây là đãi ngộ chưa từng có trước kia.

 

Chu Dự đi tới đỡ Chu phu nhân xuống xe ngựa, Chu phu nhân tránh khỏi tay hắn, giống như là tránh đi thứ đồ dơ bẩn gì đó.

 

Nụ cười trên mặt Chu Dự cứng đờ.

 

Nữ nhân c.h.ế.t tiệt này, chờ ngày nào đó hắn vực dậy, nhất định sẽ bỏ nàng ta!

 

Lại nói như thế nào thì Chu Dự  hắn cũng là tiểu cữu của thiên tử,  cho dù hắn phạm sai lầm chọc cho bệ hạ tức giận.

 

Nhưng chờ đến khi bệ hạ hết giận, còn có thể để cữu cữu của mình làm một thường dân sao?

 

Sao bệ hạ có thể không cần mặt mũi được chứ?

 

Hiện tại Chu Dự hắn chính là hổ lạc đồng bằng, mới để một nữ nhân dẫm lên đầu mình!

 

Quả nhiên  tiện phụ này chỉ có thể cùng phú quý, không thể chung hoạn nạn.

 

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong lòng, trên mặt hắn không dám biểu lộ ra chút nào.

 

Chỉ dám ở trong lòng tưởng tượng, chờ sau này khi được khôi phục tước vị, Chu phu nhân nhất định sẽ quỳ dưới chân hắn cầu xin hắn đừng hưu thê.

 

Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho hắn cảm thấy sảng khoái.

 

Mải lo mơ tưởng hão huyền, Chu phu nhân đã vào đến cửa hắn mới hồi phục tinh thần lại.

 

Mà người gác cổng là hạ nhân bồi gả của Chu phu nhân, theo lệnh của Chu phu nhân cũng không có chờ hắn mà trực tiếp đóng cửa.

 

Chu Dự chen vào một khe nhỏ ở cửa mà xông vào vừa kịp lúc.

 

“Phu nhân, phu nhân, Tửu Nhi ở trong cung như thế nào? Vẫn được Thái Hậu thích sao?”

 

Có một đứa trẻ nhút nhát sợ sệt đứng ở cửa, trông cực kỳ đáng thương.

 

Chu phu nhân chỉ cảm thấy ghê tởm, trước đây làm sao mà nàng lại cảm thấy nam nhân này tốt được nhỉ.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi