[Ông ta cho rằng qua mấy năm, Đồng Hoài Ân từng bước thăng chức, nhìn thấy mỹ nữ như mây sẽ quên đi hồng nhan tri kỷ năm xưa.]
[Ông ta ép buộc Đồng Hoài Ân thành thân với nữ nhi của mình, Đồng Hoài Ân thà c.h.ế.t không đồng ý, Điền Hồng cũng không thể làm gì Thám Hoa lang được Hoàng Thượng thân phong, chỉ có thể buông tha hắn. ]
[Đồng Hoài Ân khi đó vừa mới bước vào quan trường, ngây thơ cho rằng từ chối cũng sẽ không có việc gì.]
[Hắn áo gấm về làng, mang theo sính lễ, thậm chí trước khi đi đến nơi còn tìm một trạm dịch*.]
*là điểm dừng chân hoặc trạm dừng để nghỉ ngơi và thay ngựa khi di chuyển trên các con đường, thường được thiết lập trên các tuyến đường quan trọng.
[Tẩy rửa bụi bặm trên người, búi lại tóc, cả người đoan đoan chính chính, mặc vào Thám Hoa phục triều đình phát xuống, thậm chí còn cài trâm lên tóc, vui mừng đi đón người thương.]
[Đồng Hoài Ân biết, cưới một nữ tử có tiện tịch làm thê tử sẽ không có lợi cho con đường làm quan của mình, nhưng vậy thì có sao?]
[Không có nàng sẽ không có Đồng Hoài Ân vượt long môn thành công của hiện tại!]
[Kết quả khi hắn tới nơi, để lại cho hắn chỉ có một nấm mồ đã xanh cỏ.]
[Đây chính là cái giá cho sự từ chối của hắn.]
[Điền Hồng không thể làm gì Thám Hoa lang được Hoàng Thượng thân phong, nhưng một nữ tử thanh lâu thì lại đơn giản giống như bóp c.h.ế.t một con con kiến!]
[Sau đó Đồng Hoài Ân hắc hóa, quyền thế trở thành mục tiêu duy nhất mà hắn theo đuổi, cuối cùng hắn đã báo thù thành công, nhưng mà thiếu niên đồ long nay đã biến thành ác long.]
[Hắn rốt cuộc không thể tìm lại con người một lòng muốn vì nhân dân lập mệnh ban đầu.]
Hoàng đế: … Không quá hiểu.
Nhưng hắn tôn trọng.
Không phải chỉ là một tên Hữu Thượng Thư thôi sao?
Đối với hoàng đế mà nói, cũng là đơn giản như bóp c.h.ế.t một con kiến.
……
Bình Châu, Đồng Hoài Ân được khâm điểm thành Thám Hoa, tin tức đã trước một bước được truyền tới.
Tỷ muội trong Liên Hoa Viện đều rất vui mừng.
“Hương Xảo cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi địa ngục này rồi!”
Nhưng là có người lại ghen tị nói: “Người ta hiện tại là Thám Hoa lang, là quan chức. Chúng ta còn không tính là bình dân lương tịch, người ta đã là rồng ở trên trời, còn có thể nhìn trúng nàng ta sao? Không trở lại g.i.ế.c người diệt khẩu, hủy diệt vết nhơ này đã là không tồi rồi!”
Thấy sắc mặt Hương Xảo không tốt, một người đánh cô nương kia một cái: “Ngươi chính là không muốn người ta tốt hơn mình!”
Hương Xảo không để tâm lắm, cho dù đa số mọi người đều không xem trọng bọn họ, nhưng nàng vẫn tin tưởng nhân cách của Hoài lang.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người đá văng ra, cửa gỗ đụng vào trên tường phát ra một tiếng vang lớn.
Tú bà muốn ngăn cản: “Khách quan, khách quan, có chuyện gì có thể thương lượng một chút, xin đừng xông vào.”
Tên tráng đinh cầm đầu đẩy bà ta ra: “Tránh ra!”
Sau đó nhìn vào bên trong phòng: “Ai là Hương Xảo?”
Nhìn dáng vẻ hung dữ này, mọi người đều biết hắn ta đang muốn kiếm chuyện.
Không có cô nương nào trong phòng dám đáp lại, thế là hắn ta ngẫu nhiên chộp lấy một người.
“Ngươi là Hương Xảo đúng không? Nói cho ta biết, nếu không ta sẽ rạch mặt ngươi!”
Nói xong, hắn rút ra một con dao, cô nương bị bắt run rẩy chỉ vào Hương Xảo: “Là nàng! Là nàng!”
Tên cầm đầu ném cô nương kia xuống đất rồi dẫn những người khác đi về phía Hương Xảo.
Nàng buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng giọng nói lại run run: “Các vị, có phải là có hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm?”
“Ngươi biết đấy, Đồng công tử thi đậu thám hoa rồi, hiện tại hắn đã là quan chức.”
“Hiện tại hắn sắp phải vào nhà chúng ta làm cô gia, nghe nói hắn ở quê còn có một cái phiền phức.”
“Chúng ta chính là tới để cắt đứt thứ phiền toái nhà ngươi đó!”
Những lời này giống như một viên sỏi rơi xuống mặt nước tĩnh lặng. Các cô nương xung quanh nhìn nhau, có người lo lắng, có người thở dài, có người vui sướng khi người gặp họa.
Hương Xảo giữ chặt góc bàn phía sau để đứng vững.
Hóa ra nàng thực sự đã trêu chọc phải một kẻ bạc tình phụ lòng, thậm chí còn đưa tới họa sát thân.
Tên cầm đầu cầm d.a.o từng bước tiến tới, Hương Xảo muốn chạy nhưng một đám tráng đinh đã chặn cửa, nàng biết mình căn bản không thể chạy thoát được.
Cô nương nói lời chua ngoa trước đó tiến lại gần một bước: “Thưa ngài, chúng ta đều tự hiểu lấy mình.”
“Thân bồ liễu tàn tạ làm sao xứng được với thám hoa lang tiền đồ vô lượng!”
“Thiếp và Hương Xảo trước chúc mừng tân hôn của tiểu thư quý phủ và Đồng công tử. Hương Xảo sẽ không bao giờ chạy tới gây chướng mắt bọn họ!"
“Tiền giúp đỡ lúc trước coi như là quà tân hôn, chúng ta cũng không cần nữa.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ đưa nàng đi xa, tuyệt đối không để Đồng công tử lại nhìn thấy, có thể tha cho một mạng người được không?”
Nàng cố đè nén sợ hãi tiến lên đàm phán, nhưng đầu lĩnh đẩy nàng ra, lão gia đã nói rồi, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân kia!
Hắn càng đi càng gần.