SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Triệu Kiềm bối rối, không biết tại sao mẫu thân lại tức giận.

 

Nhưng cậu biết sau đó mình sẽ phải chịu đủ các loại nhục mạ.

 

Mỗi lần đều là như thế này, mỗi lần đều như vậy.

 

Đệ đệ làm cái gì cũng đều có thể chọc cho mẫu thân vui vẻ, mà cậu làm cái gì cũng chỉ làm mẫu thân tức giận.

 

Sau khi mắng xong, trưởng công chúa ngồi xuống, liếc mắt nhìn đại nhi tử đang ngơ ngác, chỉ cảm thấy càng thêm tức giận.

 

"Quá tức giận sẽ tổn thương thân thể, thái y đã từng nói như thế, muốn cho mẫu thân của ngươi ít tức giận. Tên nghịch tử nhà ngươi mỗi ngày bớt chọc tức ta đi."

 

Triệu Kiềm theo bản năng phản bác: "Con không có..."

 

"Còn dám tranh luận!"

 

"Ngươi có bản lĩnh rồi có đúng không!"

 

"Nói một câu đáp mười câu!"

 

Triệu Kiềm uất ức ngậm miệng lại, không phản bác nữa, chỉ lẳng lặng chờ cho trưởng công chúa phát tiết xong.

 

Trưởng công chúa lại quát lên: "Nói chuyện đi!"

 

"Miệng ngươi bị may lại rồi hay sao?"

 

"Vừa rồi không phải nói rất nhiều sao? Sao không nói tiếp đi!"

 

Triệu Kiềm không biết bản thân rốt cuộc phải làm thế nào mới được.

 

Hiện tại cậu còn ngây ngốc tưởng rằng bản thân mình làm sai, là do mình không biết cách làm cho mẫu thân vui vẻ.

 

Là do hắn quá thành thật, không giống đệ đệ như vậy có thể chọc cho mẫu thân vui vẻ.

 

Cậu nhận hết tất cả lỗi lầm lên trên người mình, mà chưa từng suy nghĩ đến cốt lõi của vấn đề.

 

Cho dù cậu làm gì cũng đều là sai.



 

Cuối cùng, chuyện này vẫn kết thúc bằng một câu quen thuộc: "Tại sao ngươi không thể hiểu chuyện bằng một nửa đệ đệ của ngươi chứ hả?"

 

Tuy Triệu Kiềm không có làm việc nặng nhọc gì, nhưng lúc trở lại trong phòng thì cậu đã cạn kiệt sức lực rồi.

 

Đó là loại cảm giác mỏi mệt từ sâu trong nội tâm, mũi miệng giống như bị keo dán thật chặt, bao vây toàn thân cậu.

 

Đau khổ, nhưng lại không thể thoát ra.

 

Làm sao bây giờ?

 

Cậu không muốn mỗi ngày đều trôi qua như vậy, cậu không muốn mỗi ngày đều phải đối mặt với những lời quở trách, những cơn thịnh nộ vô lý và sự thiên vị của mẫu thân.

 

Nhưng mà cậu không biết bản thân phải làm thế nào mới được.

 

Có ai đó giúp được cho cậu không, còn có ai có thể giúp cậu đây?

 

Đứa nhỏ cuộn tròn trong chăn khóc thầm, mang theo nước mắt tiến vào ác mộng của hôm nay.

 

Sáng sớm hôm sau, mẫu tử ba người cùng nhau ngồi trong xe ngựa hướng về phía cửa cung.

 

Trên xe ngựa, Triệu Ngọc hỏi trưởng công chúa: "Mẫu thân, lần này vào trong cung, lúc phụ thân trở về Ngọc nhi sẽ không được gặp phụ thân sao?"

 

Nhắc tới đến nam nhân kia, vẻ mặt trưởng công chúa đanh lại: "Gặp hắn làm gì, ở trong cung đương nhiên không thể tùy ý ra ngoài rồi."

 

Vừa nghe vậy, Triệu Ngọc lập tức mặc kệ, lôi kéo cánh tay của trưởng công chúa lắc lắc: "Không muốn không muốn, con muốn phụ thân cơ!"

 

"Mẫu thân người nghĩ cách để phụ thân cũng tiến cung với con đi!"

 

Lời này đúng là chẳng ra làm sao.

 

Cho rằng Thái Cực Cung là cái chợ sao, muốn vào là vào sao?

 

Nhưng mà thấy tiểu nhi tử khóc nháo làm loạn như vậy, trưởng công chúa vẫn kiên nhẫn dỗ dành:"Ngọc nhi ngoan, phụ thân con không được vào hoàng cung, chờ sau này lại tìm phụ thân có được không?"

 

Triệu Ngọc trực tiếp nằm vật xuống sàn của xe ngựa, đạp chân giãy giụa, la lối khóc lóc.



 

"Không chịu không chịu, con muốn phụ thân cơ!"

 

"Mẫu thân người nhất định là đang lừa gạt con, người chính là không muốn con gặp phụ thân!"

 

"Bọn họ điều nói người là bởi vì phụ thân ở bên ngoài tìm di nương khác nên mới tức giận."

 

"Nhưng mà ông ấy cũng không có bỏ mặc chúng ta, tổ mẫu đã tha thứ cho ông ấy, con cũng đã tha thứ cho ông ấy."

"Tại sao mẫu thân vẫn luôn không chịu tha thứ cho ông ấy chứ?"

 

"Mẫu thân người đừng nhỏ mọn như vậy được không?"

Trưởng công chúa có chút đau lòng, nhưng cũng không có quát mắng nó, ngược lại còn ôn tồn giảng đạo lý cho nó hiểu: “Ngọc nhi, có một số việc không thể nhẫn nhịn mãi, có một thì sẽ có hai.”

 

Triệu Ngọc lập tức cắt ngang lời nàng ta nói: “Có hai thì có hai thôi, phụ thân nhà người khác đều có rất nhiều di nương, mà phụ thân con một cái cũng không có, chỉ bởi vì mẫu thân là công chúa sao?”

 

“Người không thể nhẫn nhịn một chút sao? Ngọc nhi muốn phụ thân cơ!”

 

Trưởng công chúa rất là khổ sở, cúi đầu không nói, Triệu Kiềm nhịn không được: “Đệ đệ, sao đệ có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy, còn không mau xin lỗi mẫu thân!”

 

Triệu Kiềm vẫn luôn là một người huynh trưởng dịu dàng, chính xác mà nói là một người huynh trưởng bị bắt phải dịu dàng.

 

Khó có dịp cậu trở nên nghiêm khắc một lần.

 

Thậm chí cậu cảm thấy, giọng điệu của mình cũng không tính là nghiêm khắc.

 

Triệu Ngọc trước giờ chưa từng bị nói như vậy, nó lập tức chui vào trong lòng trưởng công chúa: “Mẫu thân, huynh trưởng mắng con!”

 

Tiểu nhi tử không làm loạn đòi tìm phụ thân nữa, còn cuộn tròn trong lòng n.g.ự.c của mình.

 

Trưởng công chúa lập tức quên đi sự đau lòng lúc nãy, quay qua khiển trách Triệu Kiềm: “Triệu Kiềm, sao ngươi lại mắng đệ đệ?”

 

“Mẫu thân đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải bảo vệ đệ đệ, nhường nhịn đệ đệ!”

 

“Đệ đệ nhỏ tuổi hơn nhiều so với ngươi, cần được quan tâm và yêu thương.”

 

“Ngươi bây giờ còn dám đối xử không tốt với đệ đệ, sau này trưởng thành rồi có phải sẽ còn đánh thằng bé hay không?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi