Thái Hậu cũng không hiểu, trước kia hoàng đế cũng không thích nói chuyện, bà ấy cũng chấp nhận việc nhi tử của mình có tính nết này.
Bà thật sự không rõ tại sao Quảng Đức trưởng công chúa lại có thành kiến với đại nhi tử của mình tới mức như vậy.
Bà cũng nhìn ra đứa bé kia chỉ là tương đối thẹn thùng mà thôi.
Thái Hậu sai cung nhân dẫn hai đứa nhỏ đi xuống, giữ một mình Quảng Đức trưởng công chúa ở trong điện hỏi chuyện riêng.
Nàng ta nói chuyện không chút cố kỵ, không sợ tổn thương đứa nhỏ, Thái Hậu hoàn toàn không muốn bọn nhỏ nghe được những lời này.
“Ngồi đi.”
“Kiềm Nhi đã làm việc gì khiến ngươi chán ghét sao? Quảng Đức, ngươi đừng phủ nhận, thái độ của ngươi đối với hai đứa nhỏ khác biệt quá lớn.”
Quảng Đức trưởng công chúa rũ mắt, trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Mẫu hậu, ngài cho rằng nhi thần không muốn thương Kiềm Nhi sao?”
“Nó cũng là miếng thịt trên người nhi thần rớt xuống, nhi thần cũng muốn đối xử với nó giống như Ngọc nhi!”
“Đều là con của nhi thần, nhi thần có thể không thương nó sao? Là do Kiềm Nhi, là nó không muốn thân thiết với nhi thần!”
Nàng ta hình như là bực bội, hai tay ôm ngực, nhăn chặt mày.
“Ngọc nhi là từ khi sinh ra đã luôn nuôi nấng bên người nhi thần, mỗi một bộ quần áo, nói mỗi một chữ đều là nhi thần tự mình chọn, tự mình dạy.”
“Nhưng còn Kiềm Nhi, nó…”
Nói tới đây, trưởng công chúa giương mắt nhìn Thái Hậu một chút.
“Kiềm Nhi từ nhỏ đã được nuôi ở bên người bà mẫu của nhi thần, chờ đến lúc trở về bên cạnh nhi thần, đã trở nên xa cách.”
Bối Tịnh Sơ không quá hiểu, Quảng Đức trưởng công chúa tuy có địa vị cao quý nhưng tính cách lại rất yếu đuối.
Bà mẫu của nàng ta thương đại tôn tử, muốn đón con của nàng ta về nuôi, Quảng Đức trưởng công chúa không dám phản kháng, lập tức đồng ý.
Sau đó Triệu lão thái thái mất, Triệu Kiềm mới được đưa trả về cho nàng ta, nàng ta lại ghét bỏ đại nhi tử của mình không phải do chính mình nuôi lớn, không thân thiết với nàng ta bằng tiểu nhi tử…
Bối Tịnh Sơ: [Xa cách rốt cuộc là do lỗi của ai?]
[Khi hắn còn nhỏ đã bị bà mẫu của ngươi mang đi, hắn khi đó có thể tự quyết định, có thể phản kháng sao?]
[Nhưng còn ngươi, lúc đó ngươi hoàn toàn có thể từ chối, hơn nữa ngươi muốn từ chối dễ như trở bàn tay!]
[Hơn nữa, người ta chính là đoán chắc ngươi yếu đuối như vậy sẽ không từ chối, nếu mà đổi thành một vị công chúa khác, dám nói với nàng ta rằng muốn ôm đứa con nàng ta mới vừa sinh ra đi mất.]
[Người ta có thể trực tiếp xé một tầng da của đồ không biết xấu hổ kia ra!]
[Kết quả ngươi yếu đuối với người ngoài, nhưng đối với nhi tử của mình lại không yếu đuối, ngươi chỉ biết ức h.i.ế.p người nhà thôi sao?]
[Ta thật khâm phục mà…]
Thái Hậu nghe đại tôn nữ lòng đầy căm phẫn, mắng một tràng liên tục không ngừng, chỉ cảm thấy đáng yêu quá.
Bà ấy không có kích động như vậy, đến tuổi này của bà ấy rồi, sóng gió đã thấy nhiều, người có đầu óc không bình thường cũng gặp nhiều.
Chỉ là đối với kẻ đầu óc không bình thường với người thân của mình, có chút không quen.
“Ai gia nhìn ra được, đứa nhỏ kia là muốn thân cận với ngươi, ngươi chỉ cần kiên nhẫn với nó một chút.”
Quảng Đức trưởng công chúa theo bản năng phản bác: “Mẫu hậu, không phải nhi thần không muốn, chỉ là nhi thần làm không được.”
“Nhi thần cũng muốn đối tốt với nó, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy nó làm gì đó không đúng, làm sai một chút là đã nhịn không được mà nổi nóng.”
“Không phải nhi thần muốn, mà là thật sự nhịn không được.”
Nàng ta giảo biện một phen cũng không thuyết phục được Thái Hậu, ngay cả Bối Tịnh Sơ cũng không có bị thuyết phục.
[Nhịn không được? Vậy ngươi đối với bà mẫu của ngươi làm sao lại nhịn được vậy? Đối với người ngoài, thậm chí đối với hạ nhân làm sao đều nhịn được, chỉ riêng đối với đại nhi tử của ngươi là nhịn không được?]
[Còn không phải là biết đứa nhỏ này ngoan ngoãn nghe lời, thiệt tình yêu mẫu thân của mình sao?]
[Suy cho cùng chính là bắt nạt kẻ yếu, thật vất vả mới tìm được một người yếu đuối hơn mình, rốt cuộc có nơi trút giận đúng không?]
[Phiền muốn chết, kẻ không bình thường hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.]
Trưởng công chúa nói ra nguyên nhân khác khiến nàng ta không thích Triệu Kiềm.
“Đứa nhỏ kia có vẻ ngoài giống với phò mã, nhi thần cũng chưa từng nói với mẫu hậu.”
“Phò mã hắn lén lút nuôi ngoại thất ở sau lưng nhi thần, nhi thần vừa nhìn thấy gương mặt kia của hắn đã khó chịu, Kiềm Nhi rất giống hắn, hoàn toàn là một cái khuôn mẫu khắc ra.”
“Nhi thần vừa nhìn thấy Kiềm Nhi liền nhớ tới bộ dáng làm người buồn nôn của phò mã, thật sự là không có cách nào đối xử với nó giống như Ngọc nhi.”
Nói xong, trưởng công chúa còn ngóng trông được nghe lời khích lệ, ngóng trông Thái Hậu sẽ khen nàng ta hiểu chuyện.
Phát hiện phò mã làm sai, một mình đau khổ chịu đựng, cũng không làm phiềnThái Hậu và Hoàng Thượng.
Nữ nhi hiếu thuận như vậy, muội muội hiểu chuyện như vậy~.
Nhưng mà Thái Hậu chỉ nói: “Tại sao ngươi không nói?”