SAU KHI NGOÀI Ý MUỐN ĐÁNH DẤU ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN

Lúc này Cố Tử Chương mới tỉnh táo lại, vội vàng buông Hạ Trăn ra, lui về phía sau vài bước.

Tình huống bây giờ khá là lúng túng, không gian chật hẹp đều là chất dẫn dụ của hai người bọn họ, hơn nữa còn hòa quyện với nhau, ngửi thấy vừa chua vừa ngọt. Người sáng suốt vừa nghe sẽ cảm thấy quan hệ của hai người không đơn giản.

Hạ Trăn tinh thần lực hải vừa động, hàng rào tinh thần lực phong bế sơn động buông lỏng một chút, đem đại lượng chất dẫn dụ đang tụ tập từng chút một thả ra ngoài.

Nồng độ chất dẫn dụ trong sơn động quá cao, một khi toàn bộ được thả ra, phỏng chừng đến lúc đó tất cả phụ cận đều là mùi chất dẫn dụ, hay là loại nhất thời không tiêu tán được.

Chất dẫn dụ bốn phía càng ngày càng ít, Cố Tử Chương càng nghe rõ dấu hiệu trên người Hạ Trăn thuộc về hắn, nôn nóng gãi gãi cổ, theo chất dẫn dụ tản đi ra khỏi sơn động.

Trên người Cố Tử Chương đều là chất dẫn dụ và tinh thần lực dính lên từ Hạ Trăn, tinh thần lực vừa chạm vào hắn, liền nhận ra chất dẫn dụ và tinh thần lực của chủ nhân, lập tức thả đi.

Bên ngoài là thác nước, các dòng mùi vị chất dẫn dụ được sơ tán được pha loãng thông qua dòng nước, sau đó phát ra không khí, và sau đó gió thổi, không có mùi.

Chính là trên người cùng trên quần áo dính vào chất dẫn dụ không thể xua đi được, sợ là người đến xem cũng có thể biết hắn vừa rồi đã làm cái gì.

Xuất phát từ ý nguyện cá nhân, Cố Tử Chương không muốn vứt bỏ một thân chất dẫn dụ trên người, nhưng xuất phát từ suy nghĩ thực tế, Cố Tử Chương cởi bỏ trang phục chiến đấu trên người, để gió thổi tan đi chất dẫn dụ trên người.

Cố Tử Chương ngồi bên cạnh dòng suối, thổi gió lạnh, nghe tiếng nước chảy của thác nước, trái tim phiền não chậm rãi bình tĩnh lại.

Đợi đến khi Hạ Trăn đi ra, đại não Cố Tử Chương cuối cùng cũng không còn thời khắc mà tưởng niệm đến chất dẫn dụ kia nữa, bởi vì dấu hiệu mà cảm giác được thân thể hưng phấn cũng đã bình tĩnh lại.

Lúc này hắn có thể thản nhiên đối mặt với Hạ Trăn, hỏi: "Anh không sao chứ? "

"Cậu để cho tôi c4nmột cái, xem cậu có thể tốt hay không?" Hạ Trăn không nói gì, đối với alpha mà nói, bị đánh dấu quả thực là một chuyện kỳ quái, tâm lý thập phần kháng cự, thân thể lại thành thật hưởng thụ.

Anh cho rằng đây là lần thứ hai, đối phó coi như là có một ít kinh nghiệm, có thể khắc chế một loạt phản ứng bị đánh dấu.

Nhưng mà Hạ Trăn vừa tới gần Cố Tử Chương, sắc mặt không tốt.

Có lẽ là nguyên nhân đánh dấu, tâm tình Hạ Trăn rất không ổn định, anh không ngửi thấy được chất dẫn dụ mình đánh dấu trên người đối phương, tâm tình trong nháy mắt liền trở nên không tốt.

Chất dẫn dụ cũng theo tâm tình của anh mà chạy ra, dính tới trên người Cố Tử Chương, vây quanh hết vòng này đến vòng khác.

Cố Tử Chương bị chất dẫn dụ nhào tới trước mặt, dở khóc dở cười, hắn thật vất vả mới tản hết chất dẫn dụ dính vào trên người, Hạ Trăn thao tác như vậy, hương vị chất dẫn dụ trên người hắn càng nặng hơn.

Hạ Trăn trừng mắt nhìn Cố Tử Chương một cái nói: "Không thể chỉ có một mình tôi chịu đựng. "

Cố Tử Chương sờ sờ sau gáy, nhìn thẳng Hạ Trăn nói: "Vậy anh c4ntrở về? "

Hạ Trăn mở nhầm tầm mắt nói: "Ai hiếm lạ. "

Tuy rằng trong miệng nói như vậy, khóe miệng lại lơ đãng nhếch lên một góc độ.

Cố Tử Chương thấy vậy, cũng lộ ra một nụ cười.

Hạ Trăn dư quang nhìn thấy, mím môi ngồi xuống bên cạnh Cố Tử Chương, ngón tay khuấy xuống suối rửa tay, sau đó nói: "Cười đến khó coi thì đừng cười. "

Cố Tử Chương sờ sờ mặt, nghi hoặc: "Thật sự rất khó coi sao? "

Hạ Trăn nhớ lại nụ cười vừa rồi của Cố Tử Chương, gật gật đầu nói: "Rất khó nhìn. "

Nhưng trên thực tế rất đẹp, để nhìn thấy anh không biết nên hình dung như thế nào, chỉ nhớ rõ ý cười tràn đầy trong mắt của Cố Tử Chương.

Hạ Trăn nghiêng đầu, không cho Cố Tử Chương nhìn thấy trên mặt anh hiện tại không được tự nhiên.

Cố Tử Chương đang nhìn dòng suối rối rắm nụ cười của mình, không chú ý tới phản ứng của Hạ Trăn, hắn dứt khoát nghĩ rối rắm cũng không được gì, dứt khoát buông tha.

Khó coi thì khó coi đi, dù sao hắn cũng không thường xuyên cười.

Hắn giật giật khóe miệng, quay đầu liền nhìn thấy Hạ Trăn chuyên chú khuấy động trí não, không được tự nhiên hỏi: "Bây giờ anh có cảm giác không thoải mái không? "

"Không có. " Hạ Trăn đầu cũng không ngẩng đầu lên, trả lời qua loa một câu, suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Lát nữa cậu đi theo tôi, có chút việc. "

Cố Tử Chương không hiểu, nhưng không cản trở hắn gật đầu: "Được."

Sau đó ánh mắt Cố Tử Chương để trống rỗng, không nhúc nhích, ngơ ngác nghĩ.

Nghe nói alpha đối mặt với đối tượng đánh dấu sẽ có chút giảm chỉ số thông minh, có lẽ đây là sự thật, nếu không hắn làm sao cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nhìn chằm chằm Hạ Trăn.

Trên cao bay tới hai chiếc máy b4y chiến đ4u, dừng lại ở trên bầu trời cách đó không xa, Tạ Nhạc Phong và Lục Khởi trước tiên nhảy xuống máy b4y chiến đ4u, đi thẳng về phía Hạ Trăn.

Sau đó bọn họ cảm nhận được một cỗ chất dẫn dụ uy áp thuộc về alpha cường đại, dưới bản năng k1ch thích, dùng tốc độ nhanh hơn lui về phía sau một đoạn đường.

Bởi vì biết trước Hạ Trăn đang ở trạng thái nhạy cảm, mỗi người tới đều đeo khẩu trang cách ly chất dẫn dụ, nhưng mà thân thể bại lộ ra bên ngoài, thật sự vẫn cảm thụ được sự uy áp của chất dẫn dụ cấp cao.

Thế cho nên sau khi bọn họ nhảy xuống máy b4y chiến đ4u, chỉ có thể đứng ở khoảng cách mười mấy thước với hai người.

Tạ Nhạc Phong lớn tiếng hô: "Trăn nhi, em không sao chứ? "

"Không có việc gì. " Hạ Trăn gọi lại một câu, nghiêng đầu liếc Cố Tử Chương một cái: "Cậu thu liễm một chút. "

Tạ Nhạc Phong bọn họ vừa đến, anh liền cảm giác được bốn phía chất dẫn dụ tố càng thêm nồng đậm.

Anh vừa mới bị Cố Tử Chương đánh dấu, chất dẫn dụ của Cố Tử Chương đang ở giai đoạn ỷ lại, đương nhiên không có vấn đề gì lớn.

Nhưng chất dẫn dụ của Cố Tử Chương tương đối mạnh mẽ, nhất là trong thời kỳ đặc thù, những người khác cảm nhận được cỗ chất dẫn dụ này tuyệt đối sẽ không dễ chịu.

Cố Tử Chương dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Anh hẳn là không muốn để cho bọn họ biết chuyện đánh dấu. "

Hạ Trăn mím môi, không phủ nhận, mặc kệ hành vi của Cố Tử Chương.

Tạ Nhạc Phong từ xa nhìn thấy động tác của hai nhưng cái gì cũng không nghe thấy, lại không rõ ràng tình huống của Hạ Trăn, vội vàng lớn tiếng hô: "Trăn nhi, các ngươi khống chế chất dẫn dụ lại một chút, để cho người kiểm tra đi vào kiểm tra cho em một chút. "

Hạ Trăn làm bộ như không nghe thấy.

Lục Khởi trầm tư, đưa ra đề nghị: "Như vậy không phải là biện pháp tốt, nếu không đẩy máy móc qua, để cho Tiểu Trăn tự mình kiểm tra?"

Lúc này Hàn Phong vừa vặn chạy tới hiện trường, hắn cũng không phụ trách trận đấu lần này, nhưng Hạ Trăn là đứa nhỏ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, hắn vừa nhận được chất dẫn dụ cứu viện liền lập tức chạy tới.

Xét thấy tình huống đặc biệt, hắn trước tiên liền thông báo cho cựu Trưởng quan của mình —— phụ huynh của Hạ Trăn.

Hơn nữa hắn vừa cảm nhận được chất dẫn dụ, vội vàng khuyên hai người Tạ Nhạc Phong và Lục Khởi: "Hạ đại tá đã đến hành tinh C-54SXX, đang trên đường tới bên này. "

Tạ Nhạc Phong và Lục Khởi hai người liếc nhau một cái: Sao lại kinh động đến mức anh cả phải lại đây?

Hàn Phong không quan tâm họ đang nghĩ gì, nói với các giáo viên và bác sĩ khác: "Mọi người trước tiên cứ trở về đi, cha mẹ của học viên này sẽ đến đón cậu ấy về và làm kiểm tra."

Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía Tạ Nhạc Phong và Lục Khởi nói: "Hai người các cậu đều ấn tín hiệu cầu cứu, dựa theo quy tắc thi đấu, thành tích của các cậu đã đình chỉ tính toán, đi theo các giáo sư trở về điểm đóng quân đi."

Tạ Nhạc Phong há miệng: "Nhưng mà..."

Lục Khởi giữ chặt Tạ Nhạc Phong, hỏi: "Đây là ý của Tiểu Trăn? "

Hàn Phong lắc đầu: "Đây là ý của Hạ đại tá. "

Vừa nghe được ý tứ của Hạ thượng tá, Tạ Nhạc Phong và Lục Khởi cuối cùng cái gì cũng không nói, thầy giáo cùng bác sĩ đi theo cùng nhau tới đây, một đám người đến như thế nào, liền cứ như thế mà trở về.

Ở phía bên kia, văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng cầm một tài liệu hỏi: "Thượng tá Hạ Mân, các người có ý gì đây?"

Hạ Mân hành quân lễ: "Báo cáo Kỳ trung tướng, chấp hành theo văn kiện."

Hiệu trưởng cũng chính là Kỳ Thăng, thuộc quân đoàn đệ nhất, hắn đương nhiên biết văn kiện trong tay là văn kiện chấp hành, nhưng văn kiện này giao cho hắn là có ý gì?

Hắn bất mãn nói: "Nhiệm vụ này đã được tiếp quản bởi Quân đoàn Đệ Nhất, tài liệu này tôi sẽ không ký! "

Nói xong, hắn đem văn kiện ném lên mặt bàn, ý đồ gây áp lực cho alpha trước mặt.

Chỉ là alpha trước mắt ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, không hoảng không chậm nói: "Báo cáo, quân đoàn đệ tam đã được tổng nguyên soái phê chuẩn, từ bây giờ trở đi, nhiệm vụ này đã do quân đoàn đệ tam tiếp nhận. "

Sau đó, Hạ Mân hơi giương mắt nhìn Kỳ Thăng, nói: "Kỳ trung tướng, xin ngài không nên chậm trễ quá trình chấp hành nhiệm vụ. "

Kỳ Thăng hơi giật mình, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là một trung tướng, khí tràng không thể thua một tiểu tử mới mọc lông mọc cánh được.

Hắn mở văn kiện ra, cười lạnh một tiếng: "Trên văn kiện này lại không có con dấu của nguyên soái, ngươi bảo tôi làm sao tin tưởng cậu đây? Cho đến khi tôi nhìn thấy văn kiện phê duyệt của tổng nguyên soái, nhiệm vụ này chính là của quân đoàn đệ nhất. "

Hạ Mân rũ mắt nhìn thoáng qua văn kiện, trên mặt không có vẻ mặt gì biến hóa, thản nhiên nói: "Ngài nói đúng. "

Kỳ Thăng nghe vậy, cười nhạo nhìn Hạ Mân, không có văn kiện cũng đi tới trước mặt hắn tác oai tác phúc.

Nhưng hắn còn chưa cao hứng bao lâu, liền nhìn thấy Hạ Mân lấy ra trí não, chiếu ra một văn kiện, đặt ở trước mặt hắn.

Hơn nữa còn nghe được thanh âm lạnh lùng của Hạ Mân: "Đây là văn kiện phê duyệt của đại nguyên soái."

Kỳ Thăng nhìn rõ văn kiện trong nháy mắt, thiếu chút nữa khống chế không được lực hồng hoang trong lòng mình, bẻ gãy bút trong tay.

Từ lúc hắn biết được có học viên dùng chất cấp mới qua được bao lâu?

Mới chỉ qua một giờ, Kỳ Thăng tức giận nghĩ.

Thời gian này hắn còn chưa kịp chính thức báo cáo với cấp trên, đám tôn tử quân đoàn đệ tam này cũng đã được đại nguyên soái phê chuẩn, lấy được quyền sở hữu nhiệm vụ!

Hắn thập phần không phục, chỉ có thể cầm lấy văn kiện ký tên cảu mình lên: "Chuyện của mấy học viên, các ngươi thế nhưng hưng sư động chúng như thế, trực tiếp xin đại nguyên soái. "

Hạ Mân nhận lấy văn kiện ký xong, trả lời một câu: "Trung tướng, cẩn thận lời nói. "

Kỳ Thăng đương nhiên biết nhiệm vụ này không chỉ là chuyện của mấy học viên, vừa rồi thuần túy là không phục, hơn nữa miệng nhanh mới nói ra.

Lập tức sắc mặt hắn tái đen, xua tay với Hạ Mân: "Mang theo tài liệu của cậu đi đi! "

Hạ Mân thu thập xong văn kiện, cũng không lập tức lăn, lại lấy ra hai phần văn kiện điện tử đưa đến trước mặt Kỳ Thăng, nói: "Hai bản xin nghỉ phép này cũng nhờ ngài hỗ trợ ký một chút. "

"Xin nghỉ tìm giảng viên ký tên không phải là được rồi sao, còn phải cầm đến trước mặt hiệu trưởng." Kỳ Thăng nói như vậy, hai tay lại tự động tiếp nhận văn kiện lật xem.

Sau đó hắn chỉ vào một phần trong đó nói: "Giấy xin nghỉ của Hạ Trăn tôi hiểu, giấy xin nghỉ của Cố Tử Chương là chuyện gì xảy ra? Chuyện này không liên quan gì đến cậu ta. "

Hạ Mân nhìn chằm chằm Kỳ Thăng, sâu kín nói: "Ngài làm sao biết không có quan hệ? "

Kỳ Thăng nghẹn một chút, nói tiếp: "Cậu không thể làm việc mà không có sự đồng ý của học viên đó. "

Hạ Mân thấy chiêu hủy chiêu: "Ngài ký là được rồi, tôi cam đoan với ngài sẽ không làm trái với ý nguyện của cậu ta. "

Kỳ Thăng hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn ký hai tờ giấy xin nghỉ.

Hạ Mân thu dọn giấy xin nghỉ, lập tức đề nghị rời đi, Kỳ Thăng ước gì hắn nhanh chóng lăn, không kiên nhẫn xua tay.

Lần này Hạ Mân dẫn theo một đội tinh anh của quân đoàn đệ tam tới đây, vừa ra đã phân phó: "Trước tiên đi tiếp quản năm học sinh kia, không nên đánh rắn động rừng."

Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, dưới tình huống có thể bảo đảm nhiệm vụ thuận lợi chấp hành, hắn mới điều khiển một chiếc máy b4y chiến đ4u đi đón Hạ Trăn và Cố Tử Chương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi