SAU KHI NGỦ VỚI TRÚC MÃ - KHÊ TỊCH TỊCH

Chương 30: Quá khứ.

Cô gái Hoắc Dung này thật sự quá đê tiện.

Sau khi Kỷ Lưu Thành và cô ta yêu đương, mặc dù Thích Âm rất buồn và không thể tin nổi, nhưng cô không làm gì cả.

Thậm chí cô còn cách xa Kỷ Lưu Thành một thời gian.

Tuy rằng Kỷ Lưu Thành chẳng sợ đang yêu đương, về sau vẫn đối xử với cô như trước, tốt như thế nào thì vẫn như thế ấy, chỉ là Thích Âm không có cách nào tiếp nhận nó như trước kia được nữa.

Cô không có cách nào tin rằng hóa ra hết thảy cũng chỉ có mình cô đơn phương, không có cách nào tin rằng Kỷ Lưu Thành không phải tên đầu gỗ mà chỉ là không có ý với cô, càng không tin rằng Kỷ Lưu Thành thế nhưng chỉ coi cô là em gái, không có chút tình cảm nam nữ nào.

Cho nên khoảng thời gian đó cô thường xuyên trốn học, học xong đánh nhau hút thuốc, thậm chí còn tùy tiện yêu đương để khiến mình không đến nỗi chật vật.

Kỷ Lưu Thành không phải chưa từng tìm cô mắng cô nói cô, nhưng cô không nghe mà còn cãi lại Kỷ Lưu Thành.

Tất nhiên những lời mắng mỏ đó không liên quan gì tới tình yêu.

Cô đã thua rồi, cô không thể vứt cả mặt mũi được, nếu Kỷ Lưu Thành thích người khác, vậy thì cô sẽ vĩnh viễn không cho Kỷ Lưu Thành biết được tâm tư của mình.

Thích Âm không thấy mình làm sai cái gì, nhưng Hoắc Dung đã liên lạc với cô, hẹn cô gặp mặt, địa điểm là nhà họ Kỷ.

Hoắc Dung nói: “Tớ biết, cậu thích anh ấy, trong thời gian này cậu lại trốn học đánh nhau trong trường hết sức nổi bật, kỳ thật chính là muốn thu hút sự chú ý của anh Lưu Thành, đúng không?”

Thích Âm khó hiểu, cô nói: “Cậu có bệnh sao?”

Sau đó Hoắc Dung cho Thích Âm xem bộ phim thần tượng Đài Loan kia, nói Kỷ Lưu Thành thích cô ta giống như nam chính thích nữ chính vậy.

Thích Âm đúng như dự đoán bị chọc giận, cho cô ta một cái tát, sau đó Hoắc Dung liền ngã xuống, hôn mê.

Sau đó Kỷ Lưu Thành dĩ nhiên nghe thấy động tĩnh liền đi lên, cuối cùng còn gọi xe cứu thương, đã gây ra huyên náo rất lớn.



Chờ đến khi tới bệnh viện, ba mẹ Kỷ đều đã đến, mắt Hoắc Dung phiếm hồng, mím môi, điềm đạm đáng yêu mở miệng: “Chú Kỷ, dì Tô, và anh Lưu Thành nữa, mọi người đừng trách Thích Âm, có lẽ cậu ấy không cố ý.”

Ba Kỷ muốn nói lại thôi nhìn Thích Âm một cái, rốt cuộc không nói gì, chỉ đi đến nhẹ nhàng hỏi thân thể Hoắc Dung thế nào.

Mẹ Kỷ Lưu Thành – Tô Tuyết ngược lại liếc mắt, nhưng lại không hướng về Thích Âm, mà đối với Kỷ Uyên chồng mình.

Người cô của Hoắc Dung – Hoắc Liên ở một bên kêu trời kêu đất, vừa nói để cho Kỷ Uyên

đòi lại công bằng cho cháu gái mình vừa nói phải đưa Thích Âm tới đồn cảnh sát nhận hình phạt của pháp luật.

Tô Tuyết muốn nói gì đó, nhưng Kỷ Lưu Thành lại đi trước một bước.

Kỷ Lưu Thành lạnh giọng nói: “Không thể nào.”

Hoắc Dung sửng sốt một chút, có chút không phản ứng kịp ý của Kỷ Lưu Thành là gì, liền kêu anh một tiếng: “Anh Lưu Thành…”

Kỷ Lưu Thành nhìn Hoắc Dung, mặt càng lạnh hơn: “Em gái tôi không thể vô duyên vô cớ đánh người, cô đã nói với cô ấy cái gì? Hay là đã làm gì?”

Nước mắt Hoắc Dung trong nháy mắt liền chảy xuống, dáng vẻ oan ức: “Em không có…”

Tô Tuyết cũng thuận thế hỏi thêm: “Đúng thế, lúc ấy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Thích Âm nói: “Cháu muốn đánh cậu ta nên đánh.”

Tô Tuyết nghẹn lại, Hoắc Liên lại nói muốn đưa Thích Âm đến đồn cảnh sát để luật pháp trừng trị.

Tô Tuyết không nghe nổi nữa: “Bọn trẻ chỉ ẩu đả một chút, chị Hoắc, có nhất thiết phải làm như vậy không?”

Kỷ Uyên cũng ra mặt hòa giải: “A Tuyết nói đúng, chỉ là bọn trẻ ẩu đả chút thôi, như vậy đi, tôi để Tiểu Âm xin lỗi Dung Dung, chuyện này cứ tính như vậy đi.”

Còn không chờ Thích Âm tỏ thái độ, Kỷ Lưu Thành liền đứng ra, anh nói: “Em gái con không cần phải nói bất kỳ lời xin lỗi nào cả.”



Sau đó không bao lâu Kỷ Lưu Thành chia tay với Hoắc Dung, Hoắc Dung cũng ra nước ngoài, có lời xin lỗi nhưng là Hoắc Liên đến gặp Thích Âm để hối lỗi, nói bà ấy lúc đó tình thế cấp bách nói những điều không thể chấp nhận được, cầu xin Thích Âm tha thứ.

Thích Âm không chấp nhận, không bao lâu sau Hoắc Liên cũng từ bỏ việc làm bảo mẫu cho Kỷ Lưu Thành.

Thích Âm thật ra không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cô rất vui.

Kỷ Lưu Thành ngược lại không giúp Hoắc Dung mà đi khắp nơi bảo vệ cô, hẳn là thích cô chứ?

Cho nên cô đi hỏi Kỷ Lưu Thành, cô nói: “Có phải đột nhiên cậu phát hiện cậu thích tớ không?”

Kỷ Lưu Thành vỗ đầu cô, cười nói: “Nói linh tinh gì đấy? Cậu là em gái tớ.”

Thích Âm truy hỏi: “Vậy sao cậu lại chia tay với Hoắc Dung? Chẳng lẽ không phải vì tớ sao?”

Kỷ Lưu Thành nói: “Vấn đề đấy không liên quan đến cậu, Âm Âm, cậu không cần nghĩ nhiều.”

Thích Âm: “Được.”

Cô không nghĩ nhiều, chỉ là lòng cô lạnh.

Không biết Kỷ Lưu Thành có biết hay không, nhưng quá thực Thích Âm đã đối xử mất tự nhiên với anh một năm.

Nếu như không phải Kỷ Lưu Thành vẫn như thường lệ đối tốt với cô, hết sức quan tâm cô, nếu như về sau không xuất hiện một cô gái Hoắc Dung, nếu không phải Thích Âm lại dao động với Kỷ Lưu Thành, có rất nhiều giấc mộng xuân được anh làm, có thể đời này Thích Âm sẽ không ra tay.

Chỉ là không có nếu như.

Thích Âm vẫn rất thích Kỷ Lưu Thành, vẫn rất muốn anh.

Cho nên Thích Âm dụ dỗ anh.

Cũng may hiện giờ anh cũng là của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi