Chuyện này Tô Tuyết cũng không có biện pháp.
Năm năm trước khi ba của Kỷ Lưu Thành – Kỷ Uyên gặp tai nạn đã được ba và anh trai của Hoắc Dung cố gắng bảo vệ ông, đến nỗi mất mạng, vì vậy Kỷ Uyên vẫn luôn cảm thấy mình mang nợ Hoắc Dung.
Cho nên chỉ cần Hoắc Dung không yêu cầu quá đáng, Kỷ Uyên nhất định sẽ tận lực đáp ứng, mấy năm nay vẫn luôn như thế.
“Ba không thể bàn bạc với con trước khi đồng ý với cô ta sao?” Kỷ Lưu Thành lập tức nổi giận.
“Ba và con bàn bạc cái gì?” Sắc mặt Kỷ Uyên cũng không tốt, “Ban đầu con khăng khăng muốn đưa Hoắc Dung ra nước ngoài, ba đã nói là bởi vì nó muốn đi nước ngoài nên ba mới đồng ý, thì đương nhiên ba đây cũng không nói hai lời đón nó trở về.”
Kỷ Lưu Thành cười: “Nói cách khác Hoắc Dung ở trong lòng ba còn quan trọng hơn so với đứa con trai này đúng không?”
Kỷ Uyên cũng bực: “Con nói cái gì vậy?”
Kỷ Lưu Thành: “Lúc trước Hoắc Dung vì muốn con hẹn hò với cô ta, viết nhật ký muốn tự tử cố ý cho ba xem, lại muốn sống muốn chết làm giả bằng chứng bản thân bị trầm cảm, một nữ sinh có vấn đề về đầu óc như vậy, ba đưa cô ta về làm gì?”
“Kỷ Lưu Thành!” Trên trán Kỷ Uyên nổi lên gân xanh, đứng dậy trách cứ Kỷ Lưu Thành: “Con đừng quên, ba nợ ba Dung Dung một mạng!”
Kỷ Lưu Thành cười lạnh: “Đó là ba nợ ba cô ta, cũng không phải con nợ mạng cô ta!”
“Tiểu Thành,” Tô Tuyết đi ra sau lưng Kỷ Lưu Thành, “Đừng nói chuyện với ba như vậy. Kỷ Uyên anh cũng thật là,” Tô Tuyết nhìn về phía Kỷ Uyên, “Đừng có hung dữ với con như vậy, có cái gì không thể thương lượng được sao?”
“Thương lượng cũng được,” Kỷ Lưu Thành hít sâu một hơi, nhìn về phía Kỷ Uyên, “Hoắc Dung muốn về nước đúng không? Con có điều kiện.”
Tô Tuyết: “Con nói đi.”
Kỷ Lưu Thành: “Đừng để cô ta tới Nhất Trung, cũng đừng để cô ta quấy rầy con và Âm Âm.”
Kỷ Uyên nghe không lọt: “Nhưng con rõ ràng biết Hoắc Dung về nước chính là vì con, chiều nay trong điện thoại nó còn nói với ba, nó vẫn rất thích con…”