Chương 45: Em dễ chảy nước như vậy sao?
Sau khi Kỷ Lưu Thành biết chuyện này liền tìm người muốn quăng hết đồ của Hoắc Dung ra ngoài, Thích Âm liền ngăn lại.
Không cần thiết.
Cô có ý tưởng khác, cũng có chủ ý khác.
Thích Âm đem những người Kỷ Lưu Thành tìm đến, buổi chiều Thích Âm không tới trường, mà mang theo những người đó đến nhà Kỷ Lưu Thành.
“Cậu muốn làm gì? Các người muốn làm gì?” Hoắc Liên ngăn ở trước mặt Hoắc Dung, hung dữ nói: “Là Kỷ tổng để dì và Dung Dung ở đây, Thích Âm, cháu muốn đuổi chúng ta ra thì nên nghĩ tới hậu quả!”
Hoắc Dung cũng nhăn mặt lại, ấm ức hỏi: “Thích Âm, không phải lúc trưa cậu đã đồng ý cho tớ ở lại nhà anh Lưu Thành sao? Hiện tại… Lại vì cái gì?”
Thích Âm buồn cười nói: “Vì cái gì? Tôi ngược lại còn muốn hỏi một chút các người vì sao lại làm như gặp phải đại dịch thế? Tôi đã nói qua câu nào là đuổi hai người ra chưa? Không phải các người suy nghĩ quá nhiều rồi chứ?”
Hoắc Dung: “Vậy cậu đây là…”
Thích Âm cười rạng rỡ: “Những người này là anh Lưu Thành của cô tìm tới, giúp anh Lưu Thành của cô dọn đồ, tôi chỉ đến trông coi.”
Hoắc Dung có chút phản ứng không kịp: “Có ý gì?”
Thích Âm không muốn nói lời vô nghĩa với Hoắc Dung nữa.
Cô chỉ đạo những người mình đem đến, đi lên lầu bảo họ dọn từng đồ vật của Kỷ Lưu Thành đi.
“Ga trải giường và chăn đều ném hết đi, không biết có bị thứ gì dơ bẩn chạm qua không, tôi thấy ghê tởm.”
“À, đúng rồi, cái máy tính chơi game kia nhất định phải mang đi, Kỷ Lưu Thành rất thích.”
“Bàn và sách đều chuyển hết đi.”
Sắc mặt Hoắc Dung trắng bệch, cô ta đi qua hỏi Thích Âm: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Thích Âm: “Không phải cô muốn ở đây sao, tôi cho cô ở.”
Hoắc Dung: “Vậy tại sao cậu lại muốn dọn đồ của anh Lưu Thành đi? Anh Lưu Thành thật sự đồng ý sao?”
Thích Âm mỉm cười: “Sao anh ấy lại không đồng ý chứ, căn bản đều là ý của anh ấy, anh ấy nói nếu Dung Dung cô không có chỗ ở, nhất định mặt dày mày dạn mà ở cùng anh ấy, thì anh ấy đành phải dọn đến nhà tôi ở.”
Hoắc Dung nắm chặt ngón tay.
Cô ta vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Thích Âm sẽ làm như vậy.
Nếu Thích Âm tìm người đuổi cô ta đi, thì Thích Âm không chỉ vô lý mà còn lưu lại cho Kỷ Uyên hình tượng tùy hứng ngang ngược, đến lúc đó có Kỷ Uyên làm chỗ dựa, cô ta tự nhiên có thể quang minh chính đại tiến vào.
Hai mắt Thích Âm cong lên một độ cong đẹp mắt: “Làm sao, chẳng lẽ cô còn muốn theo anh Lưu Thành của cô đến nhà tôi ở à?”
Hoắc Dung ngược lại rất muốn.
Nhưng Kỷ Uyên có thể dạy dỗ Kỷ Lưu Thành, lại không có cách nào quản được Thích Âm.
Cho nên mặc dù trong lòng sông cuộn biển gầm, Hoắc Dung vẫn đáp lại Thích Âm một nụ cười nhạt: “Đương nhiên không rồi, chỉ là Thích Âm, cậu thật sự không cần phòng bị tớ như thế, trước kia tớ và Kỷ Lưu Thành yêu nhau, anh ấy coi cậu như em gái, hiện tại tớ cũng chỉ muốn làm em gái của anh ấy, không có gì hơn.”
Thích Âm lười nghe kỹ nữ diễn.
Hiện tại cô đã biết được chân tướng chuyện yêu đương của Hoắc Dung và Kỷ Lưu Thành, cũng biết trước nay Kỷ Lưu Thành không thích Hoắc Dung, cho nên những lời này của Hoắc Dung hoàn toàn không khiến lòng cô dâng trào, dù chỉ là một gợn sóng.
So với nhìn Hoắc Dung diễn trò, cô ngược lại càng mong đợi buổi tối cùng Kỷ Lưu Thành đóng cưỡиɠ ɠiαи play.
Thích Âm không đến lớp buổi chiều, mà tham gia tiết tự học buổi tối là một việc mà từ trước đến nay cô chưa từng làm, nhưng hôm nay cô lại đi.
Bạn học hoặc nghi vấn hoặc trêu ghẹo nên cô tùy tiện tìm một lý do đối phó cho qua, sau đó cứ như vậy bắt đầu học, mãi cho đến khi hết tiết tự học.
Thích Âm không sốt ruột đi về.
Cô kiên nhẫn chờ tất cả bạn học ra ngoài hết, toàn bộ trường đều đã yên tĩnh, sau đó mới thu dọn sách vở ra cửa.
Kỷ Lưu Thành liền đi theo sau cô.
Hai người chỉ cách nhau có mười bước chân.
Kỷ Lưu Thành trơ mắt nhìn Thích Âm đi về hướng ngược lại với nhà mình, đi vào con hẻm đã hẹn trước.
Vì thế anh đuổi theo, từ phía sau bịt kín miệng cô, kéo cô vào nơi sâu nhất của con hẻm.
“Đây là đồ dâʍ đãиɠ của ai? Hơn nửa đêm đi vào ngõ hẻm như vậy, là muốn quyến rũ ai thế?” Vừa nói vừa không màng Thích Âm giãy dụa, kéo quần đồng phục của cô xuống, thò ngón tay vào trong tiểu huyệt.
“Chà, đã chảy nước rồi, em dễ dàng ướt như vậy sao?”