Anh đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Đây là Thích Âm, đây là em gái nhỏ mà anh che chở từ bé đến lớn, phát hiện mình không chỉ ở trong mơ làm cô mà ngoài hiện thực còn tàn phá miệng cô, phản ứng đầu tiên là muốn làm lần nữa?
Nhưng Kỷ Lưu Thành rốt cuộc không phải một tên cầm thú, lí trí chiến thắng dục vọng, lần nữa chiếm thượng phong, vì vậy anh vừa tự tát mình hai cái, vừa vội vàng đi đến bên cạnh Thích Âm lấy hai tờ khăn giấy đặt ở trước miệng cô, muốn cô nhè ra.
Thích Âm khẽ cau mày lại.
Sau đó cô đẩy tay Kỷ Lưu Thành, ngửa cổ lên.
“Ực ——”
Nuốt xong rồi.
Thích Âm đã nuốt tinh dịch của anh.
“Đệt!” Kỷ Lưu Thành vừa vội vừa tức lại muốn mắng người, anh không còn kịp suy nghĩ tại sao Thích Âm lại đêm hôm khuya khoắt tới đây liếm côn thịt của anh, liền theo bản năng lấy tay mở miệng cô ra.
Sao có thể ăn thứ dơ bẩn đấy được?
Phải mau phun ra!
Nhưng Thích Âm kéo tay anh lại.
Thích Âm nắm lấy ngón tay Kỷ Lưu Thành lướt qua gò má mình, chờ cho bàn tay khớp xương rõ ràng kia dính lấy tinh dịch, cô lại đem bàn tay kia đưa đến môi, sau đó hơi ngước đầu, vươn đầu lưỡi phấn nộn ra cuốn lấy.
Trên đầu ngón tay còn sót lại một chút dịch trắng.
Kỷ Lưu Thành chỉ cảm thấy bên tai “ầm” một tiếng, trong nháy mắt đó, chút lí trí còn lại của anh đều bị chặt đứt.
Miệng Thích Âm thật mềm, cũng rất nóng, đầu lưỡi của cô rất mê người, không biết mới vừa rồi có phải cũng liếm cây gậy của anh như thế hay không.
Đệt…
Cô gái này gần đây bị yêu tinh nhập vào người sao?
Kỷ Lưu Thành đè lại dương vật đang cương cứng của mình, ép buộc mình rút khỏi dục vọng, nhưng ngay khi miễn cưỡng thu tay về, khi đang định mở miệng nói gì đó, Thích Âm lại đẩy anh ngã xuống ghế salon, nói với anh: “Đừng động.”
Kỷ Lưu Thành căn bản không nhúc nhích được.
Bởi vì Thích Âm đẩy anh về ngã về phía sau, lại cưỡi trên người anh, trước tiên thiếu nữ quyến rũ giơ tay vén tóc ra phía sau tai, sau đó lại vươn đầu lưỡi mê người liếm “cậu nhỏ” của anh.
Nhẹ nhàng ngậm, ma sát, dọc theo mã mắt nhẹ nhàng xoay một vòng tròn.
“Âm Âm…”
Cự vật bên dưới Kỷ Lưu Thành hung hăng run lên, cổ họng khàn khàn kêu tên Thích Âm, muốn bảo cô dừng lại.
Nhưng Thích Âm lại cắn côn thịt, ngẩng đầu, lưỡi dài trượt qua chóp đỉnh, rồi nhẹ nhàng hôn xuống, nghiêng đầu hỏi: “Thoải mái không?”
Không ai có thể chịu được sự quyến rũ như vậy, lí trí trong đầu Kỷ Lưu Thành hoàn toàn nổ tung, anh hóa thành cầm thú, một lần nữa vùi côn thịt vào nơi ấm áp.
Cuối cùng một khắc kia Kỷ Lưu Thành muốn rút ra rồi bắn, mặc dù là cầm thú, nhưng trong tiềm thức của anh vẫn còn giữ lại chút tình cảm và tôn trọng với Thích Âm.
Nhưng ngay trước khi anh muốn rút ra thì Thích Âm lại nhét sâu vào miệng, vì vậy Kỷ Lưu Thành cứ như vậy không chút phòng bị, không thể tự kiềm chế đạt tới cao trào.
Lần này anh lại bắn vào miệng Thích Âm.
Vẫn bắn vào sâu trong cổ họng của Thích Âm.
Cho dù đã sớm chuẩn bị, nhưng miệng bị tàn phá như vậy, Thích Âm vẫn bị sặc ho khan đứng lên.
Kỷ Lưu Thành bị sợ hết hồn.
Anh vốn hối hận khi làm chuyện này với Thích Âm, hiện giờ nhìn thấy Thích Âm khó chịu thành như vậy, anh lại càng tự trách biết vậy không làm, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, hối hận là chuyện vô dụng nhất, việc duy nhất phải làm chỉ có thể là khắc phục nó.
Kỷ Lưu Thành ôm cô đi đến phòng bếp, cho cô uống nước ấm súc miệng.
Thích Âm súc miệng mấy lần, khi nhổ ra ngụm nước ấm cuối cùng, cô nghe thấy Kỷ Lưu Thành ở bên tai nói: “Âm Âm, tớ sẽ chịu trách nhiệm.”
Thích Âm lại bất ngờ không kịp đề phòng cười giễu cợt.
Chịu trách nhiệm sao?
Kỷ Lưu Thành vẫn luôn chăm sóc, cưng chiều cô nhiều năm như vậy, đã làm hết trách nhiệm rồi.
Nhưng từ trước đến nay điều cô muốn không phải chịu trách nhiệm.