SAU KHI NGƯỜI CHƠI VÔ HẠN LƯU VỀ HƯU


Kê Huyền nhanh chóng rời khỏi ảo cảnh do quỷ gương tạo ra.
So với trước khi hắn nhắm mắt, khung cảnh xung quanh không có gì thay đổi.
Âm khí u ám bao trùm khắp căn phòng, hai tên nhân loại nhỏ yếu hoảng sợ rúc sát góc tường, gương mặt chúng méo mó và trắng bệch vì bị quỷ khí ăn mòn, tuyệt vọng chờ đợi cái chết ập đến.
Kê Huyền cụp mắt nhìn Diệp Ca đang nằm trong tay mình.
Chàng thanh niên tựa đầu trên vai hắn, mái tóc đen nhánh mềm mại lộ ra dưới lớp mũ trùm, hơi hơi vểnh lên.

Cái cằm mịn màng tái nhợt để hở, cùng với viền môi xinh đẹp mím chặt ngay cả trong giác ngủ, trông có vẻ hờ hững khó gần.
Khiến người ta mềm lòng.
Kê Huyền thầm thở dài tiếc nuối.
Tốc độ thời gian trôi qua trong ảo cảnh mà quỷ gương tạo ra khác với thực tế, hai người ở trong thế giới ảo ba ngày, ngoài hiện thực lại chỉ vừa qua vài phút.
Tính thế này thì không lâu nữa Diệp Ca sẽ tỉnh lại.
Kê Huyền cúi xuống nhìn những mảnh kính vỡ dưới đất, đôi mắt thoáng hiện vẻ u ám mờ mịt.
Xem ra…anh ấy không thích ý tưởng thế giới hoàn hảo này rồi.
Nhưng không sao, hắn có thừa thời gian, rồi sẽ có ngày hắn có thể tạo ra một kết cục hoàn mỹ chỉ dành cho hai người họ.
Khóe môi hắn cong lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán người đang say ngủ.
Hắn đặt Diệp Ca ngay ngắn xuống đất, sau đó đứng dậy đi về phía hai tên nhân loại đang sợ mất mật.
Đống Quái run rẩy lủi về phía sau, nhưng lưng gã đã dính chặt vào vách tường rồi, không còn đường lui nữa.
Gương mặt gã phờ phạc, trân trối nhìn người đàn ông đang chậm rãi đến gần.

Cảm giác tồn tại đầy mạnh mẽ của đối phương ập xuống khiến gã gần như ghẹt thở.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi…
Đổng Quái mặc niệm.
Nhưng ngoài dự đoán của gã, đối phương dừng lại cách đó một bước.
Kê Huyền cụp mắt dò xét hai nhân loại nhỏ yếu trước mặt, nói:
“Tiếc quá, nếu như ta giết các ngươi ở đây, anh ấy sẽ biết ta đã tới.”
Họ thở cũng không dám thở mạnh, chỉ run rẩy sợ hãi, chờ đợi phán quyết cho số phận của mình.
Kê Huyền cười như không cười, hỏi:
“Vậy nên ta tin các ngươi sẽ giữ bí mật thay ta, đúng không?”
Đổng Quái thót tim, như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, gã lắp bắp lên tiếng: “Tôi…Tôi đảm bảo, tôi sẽ không…sẽ không nói gì hết…”
Tên cao gầy còn lại cũng vội vàng thề thốt.
Ngay sau đó, giọng nói của chúng đồng thời nghẹn lại.
Trong âm thầm, dường như có một quy tắc nào đó đã được kích hoạt, cảm giác quái dị ấy ập xuống người bọn họ, khiến họ ý thức rằng nếu như dám trái lại lời thề, sẽ có chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra với họ.
Hai người hoảng loạn vội nhìn sang nhau, ngay khi ánh mắt chạm vào nhau, hai người họ đã biết những gì họ vừa cảm nhận được không phải là ảo giác.
Kê Huyền hài lòng gật đầu.
“Chẳng qua…” Dường như hắn bất chợt nhớ ra gì đó, nói:
Cùng với âm cuối kéo dài, đôi mắt đỏ sẫm bắt đầu xoay chuyển, ánh mắt lạnh băng ghim vào người tên cao gầy:
“Ngươi thì khác.”
Nhớ lại hình ảnh mình thấy trong gương máu, huyết khí quanh người Kê Huyền dần dần dày đặc.
Dù biểu cảm không thay đổi quá nhiều, nhưng vẻ mặt không rõ vui buồn kia lại càng khiến người ta sợ hãi và khiếp đảm.
Hắn hờ hững giơ một ngón tay.
Một luồng ánh sáng đỏ tươi lập tức phủ xuống người tên cao gầy, sau đó chui sâu vào cơ thể hắn ta như một vật sống.
!!!
Tên cao gầy trợn mắt, đôi mắt đục ngầu giăng đầy tia máu, gương mặt xấu xí trở nên vặn vẹo quái dị vì nỗi sợ cực độ.

Kê Huyền cong môi, nhưng sâu trong mắt hắn lại chẳng có vẻ vui cười.
“Chơi vui nhé.”

Trong cảnh ảo.
Lưỡi dao hình trăng khuyết buông xuống, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo bóng loáng.
Người thanh niên bước từng bước về phía trước, màu máu đỏ tươi dần lan rộng theo mỗi bước chân anh, những nơi bị quỷ vực chạm qua như thể bị axit ăn mòn, chúng nhanh chóng trở nên méo mó rồi vỡ vụn, biến thành bụi mù đen kịt, từ từ bay lên.
Mặt đất, những tòa nhà, đường phố, bầu trời…
Tất cả những nơi mà quỷ vực bao phủ đều như bị một luồng sức mạnh đáng sợ nghiền nát, tan thành mây khói, chỉ còn lại khoảng không lạnh lẽo.
Nơi hai màu đỏ đen giao thoa, thân hình người thanh niên như một cái bóng sắc bén, ngang tàng cắt mở thế giới này làm đôi.
Ánh đao lóe lên, rạch một vòng cung rộng lớn, cắt ngang ranh giới giữa khoảng không và ảo cảnh.
Dễ như trở bàn tay, mọi thứ nhanh chóng bị chôn vùi.
Đột nhiên, một khu vực chưa bị ăn mòn trước mặt anh chợt dao động.
Trình Sách Chi, Lưu Triệu Thừa, Kê Huyền…từng bóng người quen thuộc lần lượt xuất hiện.
“Anh Diệp? Anh đang làm gì thế?” Trình Sách Chi lo lắng nhìn anh: “Anh muốn đi đâu à?”
“Diệp Ca, muộn thế này rồi cậu còn ở bên ngoài làm gì?” Lưu Triệu Thừa cau mày: “Ngày mai còn phải đi làm đấy.”
Kê Huyền từ từ bước lên.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh mà điềm đạm, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ ân cần.
Hắn nói: “Đàn anh, lâu rồi không gặp, anh không muốn ôn chuyện với em sao?”
“Chúng ta từng là bạn tốt vậy mà,” Kê Huyền khẽ cười: “Em sẽ không bao giờ đối nghịch với anh.”
Diệp Ca hờ hững lướt mắt qua những ảnh ảo kia.
Biển máu sau lưng anh gầm thét vọt tới một cách vô tình.
Nhanh chóng nuốt chửng những hình ảnh vỡ vụn.
“…Tiểu Ca.”
Ngay lúc này, một tiếng gọi khẽ khàng vang lên từ một hướng khác.
Đồng tử Diệp Ca chợt run lên, anh quay sang nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Mẹ nhìn anh từ xa.
Những nếp nhăn trên mặt và mái tóc điểm bạc đều biến mất, bà mặc một bộ váy màu vàng nhạt, trên cổ mang sợi dây chuyền ngọc trai yêu thích, mái tóc dài vấn cao, trông rất xinh đẹp và nhã nhặn.
Bà lặng lẽ mỉm cười.
Thoạt trông…giống hệt dáng vẻ đêm trước khi bà mất.
Diệp Ca vô cảm nhìn bà, ngón tay siết chặt cán lưỡi hái.
Mẹ anh cười dịu dàng, từ từ đưa tay về phía anh.
“Con không muốn ở lại với bố mẹ sao?”
Bà nhẹ giọng nói: “Ở lại với mẹ đi, mẹ sẽ không rời bỏ con nữa đâu.”
Diệp Ca lẳng lặng đứng tại chỗ, cảm xúc trầm lắng nào đó cuộn trào sâu trong đôi mắt nhạt màu, tựa như những đám mây đen cuộn trào trên bầu trời trước con giông bão.
Anh khẽ cười:
“Không biết hối cải.”
Diệp Ca chậm rãi bước tới, giọng nói vẫn bình thản: “Mày biết có bao nhiêu boss trong trò chơi từng dùng loại mánh lới này không?”
Anh hờ hững hỏi: “Mày có biết tao đã làm gì không?”
Trong trò chơi, thông thường thứ bọn quỷ tìm kiếm không gì ngoài thoả mãn ham muốn ăn uống và giết chóc, bọn chúng muốn mạng của anh, anh cũng muốn mạng của chúng.
Bản chất của việc này chỉ là đấu tranh sống còn, không phải thù oán cá nhân.
Nhưng loại quỷ quái rắp tâm đọc trộm ký ức của anh, tìm nhược điểm trong tâm hồn anh, thậm chí lợi dụng cả người mẹ đã khuất của anh…
…thì đây đã trở thành thù oán cá nhân rồi.
Nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi Diệp Ca, nhưng trong mắt anh lại là trời đông giá rét:

“Tao sẽ cố gắng khiến nó biến mất bằng cách đau khổ và dai dẳng nhất có thể.”
Biển máu sau lưng anh không bị điều gì trói buộc, điên cuồng lan rộng, mạnh mẽ nhấn chìm cả thế giới.
Tiếng hét thảm thiết vang lên phía xa.
Một con rắn dài trong suốt với hoa văn sặc sỡ hiện ra: “Aaaaaaaaaaaa!”
Sau khi bị ép phải hiện hình, quỷ gương lúc này mới nhận ra mình đã tính sai.
Sau khi bị tên quái vật đáng sợ kia bắt được, nó vốn cho rằng mình đã xong đời, nhưng không ngờ đối phương chỉ nói vài câu khó hiểu rồi thả nó đi một cách dễ dàng.
Mặc dù quỷ gương không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, nhưng có một điều nó vô cùng chắc chắn.
Rằng bất kể nó định làm gì, thứ mạnh mẽ đáng sợ kia cũng không định nhúng tay vào.
Thế nên quỷ gương liều lĩnh hơn hẳn.
Nó đã từng nghe đến danh tiếng ACE, cũng biết người này khó nhằn, nhưng nó cũng ngửi được mùi thơm mê người của thứ hắc ám mạnh mẽ tỏa ra từ anh, dụ dỗ nó làm liều.
Dù cho…ACE có được đồn thổi kì diệu đến mấy thì anh ta cũng chỉ là một con người thôi.
Chỉ cần là con người sẽ có nhược điểm và dục vọng, mà nó là sinh vật trưởng thành từ dục vọng, chỉ cần có đủ thời gian, nó có thể biến linh hồn và sức mạnh của người này thành của nó.
Nhưng ai mà ngờ được…lần này nó lại bê đá đập chân mình.
Đôi mắt gian xảo đảo láo liên, nó bắt đầu quen đường quen lối xin tha: “Đại ca tha mạng! Tha mạng, tôi không dám nữa! Không dám đâu!”
Diệp Ca lạnh lùng nhìn nó.
Ánh mắt anh rét lạnh mà xa cách nhìn từ trên cao xuống, như thể anh chỉ đang nhìn bụi đất tầm thường dưới chân mình.
Tim quỷ gương như hẫng một nhịp, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng nó.
Người này…có vẻ không phải là kiểu người sẽ bị ngôn từ mê hoặc.
Nó rùng mình, sau đó xoay người bỏ chạy bạt mạng.
Nhưng còn chưa kịp chạy mấy bước, dòng máu đặc sệt dưới đất như có ý thức, bắt đầu dâng trào lên từng đợt, bao phủ lấy nó.
“Aaaaaaaaaaaaa!!!!”
Tiếng thét thảm thiết chói tai vang vọng trong thế giới bị bao trùm bởi bóng tối và màu máu đỏ tươi.
Quỷ gương quay cuồng trong biển máu, thân thể nhỏ dài như thể phải gánh chịu sự tra tấn dã man, nó không ngừng cuộn lại rồi duỗi ra, vặn vẹo thành những hình dáng quái dị, miệng không ngừng phát ra tiếng thét thê lương thảm thiết… Đau, đau quá, nó chưa từng trải qua cảm giác kinh khủng đến vậy.

Khi cảm giác đau đớn mãnh liệt đến mức này, bản thân từ “đau” cũng như không còn ý nghĩa.

Nó giãy dụa trên lằn ranh vụn vỡ, bị dày vò bởi nỗi đau được kiểm soát một cách tỉ mỉ, tựa như cả linh hồn và cơ thể đang sống sờ sờ bị mổ ra, tất cả cảm giác đều bị phóng đại gấp trăm lần.

Lần đầu tiên, cảm giác hối hận cùng sợ hãi nảy sinh trong lòng nó.
Diệp Ca chỉ đứng một bên bình tĩnh lắng nghe, như thể đang thưởng thức một giai điệu du dương, đôi mắt nhạt màu híp lại, toát ra vẻ tàn khốc khiến người ta sợ hãi dưới ánh sáng từ bầu trời đẫm máu phía sau.
Mãi lâu sau, lâu đến mức tiếng kêu rên thê thảm gần như đã hóa thành nhạc nền.
Dường như Diệp Ca cũng đã chán, quỷ vực đỏ thẫm dần rút lui dưới sự điều khiển của anh.
Lưỡi hái bay lên, lơ lửng trên người quỷ gương, như thể ngay giây tiếp theo sẽ lập tức rơi xuống và kết thúc sinh mạng của nó.
“Mày…cảm thấy ý chí của mình rất kiên định, phải không?”
Con rắn trong suốt vặn vẹo dưới đất, phần đầu tam giác nâng lên, đôi mắt ánh lên vẻ độc ác điên cuồng, nó khàn giọng, nói: “…Những thứ tao phản chiếu ra đều là khát vọng chân thật nhất sâu trong nội tâm mày.”
“Mày rất mạnh, ngay từ đầu mày đã có thể dùng cách này để ép tao lộ diện, đúng không?” Quỷ gương cười oán độc: “Nhưng mày không làm vậy, mày chọn ở lại nơi này ba ngày, không phải sao? Mấy ngày này mày đã nghĩ gì thế?”
Nó tự biết mình không thoát được kiếp này.
Vậy nên… dù có tự hại mình thì nó cũng phải cho đối phương cảm nhận được sự đau đớn ngang bằng.
Quỷ gương há miệng, lưỡi rắn trong suốt thè ra như đang nếm thử hương vị từ cảm xúc tỏa ra trên người đối phương, nó cười giễu: “Ở một góc khuất bí ẩn nào đó, chẳng lẽ những khao khát này chưa từng xuất hiện qua dù chỉ một lần hay sao? Rằng nếu như những chuyện đó chưa từng xảy ra thì tốt, nếu những chuyện này là thật thì tuyệt vời biết bao…”
“Mày đầu hàng trước dục vọng của mình, sống cuộc sống mày vĩnh viễn sẽ không có được trong ba ngày, mày cảm thấy thế nào? Thỏa mãn không? Hay là tuyệt vọng?”
Nó hả hê cười ầm lên, giọng nói mang theo ác ý lộ liễu:

“Ai mà ngờ được, ham muốn khó cưỡng lại nhất, nguyện vọng bị chôn giấu sâu nhất của một ACE danh tiếng lẫy lừng lại là trở thành một con người nhỏ bé bình thường!”
Diệp Ca cụp mắt.
Vẻ mặt anh không hề thay đổi, như thể anh đã quá quen với việc giấu kĩ hết thảy cảm xúc của mình dưới lớp mặt nạ cứng rắn hoàn hảo.
“…Đúng thế.” Anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói bình tĩnh như thể không bị đối phương ảnh hưởng chút nào, chỉ lạnh lùng lặp lại lời nó: “Ai mà ngờ được chứ.”
Chín giờ đi làm năm giờ về, dầu gạo củi muối, những thứ vụn vặt và tất bật lấp đầy cuộc sống, mỗi ngày trôi qua như dòng nước chảy trôi, bình thản đến mức khiến người ta không ý thức được thời gian đang trôi qua.
Cho đến khi đầu tóc bạc phơ, rồi qua đời.
Cả đời bình thản không có gì thú vị.
Nhưng đối với anh mà nói, chuyện đó thật sự…
Đầy cám dỗ.
…Cám dỗ đến mức dù biết rõ tất cả là ảo tưởng, anh cũng không ngăn được mình nảy sinh hi vọng xa vời.
Diệp Ca cụp mắt, lưỡi dao sắc bén dứt khoát hạ xuống.
Ánh sáng rét lạnh lóe lên trong im lặng, chỉ một chớp mắt đã kết liễu tính mạng của quỷ gương.
Khi lưỡi dao giáng xuống, ảo ảnh xung quanh bắt đầu nhanh chóng sụp đổ như những quân bài domino.
Bóng dáng chiếc lưỡi hái trong tay anh dần dần biến mất.
Diệp Ca đơn độc đứng trên ranh giới giữa bóng tối và máu tươi, bóng dáng thon dài khiến anh càng thêm vẻ cô độc.
Giọng rất khẽ, khẽ đến mức ngay khi vừa thoát ra khỏi miệng đã bị gió cuốn đi:
“Giả thì mãi mãi là giả.”
Đáng tiếc.

Quỷ gương biến mất, ảo ảnh cũng tiêu tan.
Diệp Ca mở mắt, anh chống tay lên đất, chậm rãi ngồi dậy.
Ngay khi anh tỉnh lại, âm khí vốn mất không chế xung quanh đã quay trở về cơ thể anh, như một con thú hoang bị tròng dây vào cổ.
Nhiệt độ lạnh lẽo trong phòng từ từ tăng lên, ánh sáng cũng dần trở lại.
Âm khí nồng nặc đến chết người trước đó cũng chậm rãi tản đi, căn phòng nhỏ cũng dần dần trở lại như cũ.
Diệp Ca day huyệt Thái Dương, cảm giác đầu mình đau nhói.
Anh ngước mắt nhìn hai người đang rúc trong góc phòng xa nhất, trông họ có vẻ rất sợ hãi, run rẩy nép mình lên vách tường phía sau, sợ hãi nhìn chằm chằm về phía Diệp Ca.
“…Quỷ gương?” Diệp Ca lạnh lùng nói: “Thế mà bọn mày cũng nghĩ ra được.”
Đổng Quái gắng gượng nặn ra một nụ cười còn kinh khủng hơn khóc: “Đại ca ACE, chuyện này là do tên cao gầy kia gây ra hết, không liên quan gì đến em đâu!”
Gã ta vịn tường, run rẩy đứng dậy, vồn vã nói: “Để…để bày tỏ sự áy náy! Em…em sẽ ra đầu thú ngay!”
Thái độ nhận tội tốt thật đấy.
“Còn những thứ đồ này của mày?” Diệp Ca híp mắt, ngờ vực nhìn hắn.
Đổng Quái gấp gáp nói: “Dĩ nhiên là sẽ giao nộp hết một lượt! Kể cả sổ sách của em, những thứ vật phẩm bị nguyền rủa và cả những cách hóa giải lời nguyền… Em sẵn lòng lấy công chuộc tội, bảo đảm không giấu giếm bất kì điều gì! Cam đoan tích cực hợp tác.”
Diệp Ca nhìn sang tên cao gầy, nhìu chặt mày: “Còn tên này?”
Trạng thái của tên cao gầy này…trông hơi khác thường.
Đổng Quái gấp gáp cười xòa: “Hắn cũng vậy! Hắn cũng vậy!”
Gã đạp hắn ta một cú, nửa thật nửa giả nói: “Tên này nhát gan, ban nãy hắn bị anh dọa sợ, chắc phải một lúc nữa mới tỉnh táo lại.”
…Cũng có thể sẽ không tỉnh táo lại nữa.
Trực giác và linh tính được rèn luyện từ trong trò chơi nói cho Đổng Quái biết tốt nhất gã không nên nói với chàng trai trước mắt những chuyện đã xảy ra vừa nãy, nếu không hắn sẽ không thể gánh vác hậu quả.

Đổng Quái giơ tay thề, cam kết sẽ tích cực phối hợp điều tra với Cục quản lí, hơn nữa còn tỏ ý sẽ hỗ trợ xử lí những vật phẩm bị nguyền rủa khác trôi nổi từ trong trò chơi ra ngoài – bất kể nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.
Nhìn dáng người như quả bí đao lùn của đối phương khuất sau cổng Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, đến tận lúc này, Diệp Ca mới thật sự tin gã có thành ý muốn tự thú.
…Lạ thật.
Dù Diệp Ca hiểu rõ bản lĩnh gió chiều nào theo chiều nấy của Đổng Quái, nhưng thái độ trước sau thay đổi đến long trời lở đất như vậy thì quả thật anh chưa từng nghĩ đến.
Ở một góc khuất bên ngoài tòa nhà.
Chàng thanh niên đội mũ trùm lẳng lặng đứng trong bóng tối, thân hình cao ráo thẳng tắp gần như hòa thành một thể với bóng đen xung quanh.
Diệp Ca nhìn cửa vào Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên cách đó không xa, đôi mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
Có lẽ anh vẫn không ý thức được, hoặc có lẽ đã nhận ra lâu rồi, nhưng anh không muốn thừa nhận.
Rằng từ khi qua cửa trò chơi đến nay, mọi cố gắng và trải nghiệm mà anh làm ra đều là đang mô phỏng lại cuộc sống của “người bình thường” trong tưởng tượng của mình.

Dù rất vụng về, khó khăn, và thất bại, nhưng anh chưa từng thấy mệt mỏi.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chỉ cần thêm vài năm, hoặc mười mấy năm nữa, Diệp Ca sẽ thật sự sẽ thực hiện được mong muốn của mình, có được sự bình thường và yên bình mà anh luôn mơ ước.
Nhưng thực tế luôn rất tàn khốc.
Khi anh cho rằng mình đã vượt qua tất cả, những kí ức anh đã cố quên đi vẫn ám ảnh anh như bóng với hình.
Trò chơi sụp đổ, Quỷ Môn rộng mở, những thứ ác quỷ và quái vật anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại…thậm chí cả người quen cũ, hết kẻ này đến kẻ khác xuất hiện trước mặt anh.

Chúng rêu rao, mưu đồ muốn kéo anh trở lại cơn ác mộng trong quá khứ, thì thầm vào tai anh rằng…
Tất cả vẫn chưa kết thúc.
Mi là một phần của bọn ta.
Đừng nghĩ rằng chỉ cần khoác thêm lớp da người dối trá, là có thể giả vờ như mình đã quên hết tất cả.
Đừng có mơ mộng nữa.
Sự yên bình giả dối như trăng trong nước, hoa trong kính, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà mãi mãi không thể chạm đến được.

Giờ đây anh đã dần dần hiểu được điều này.
Diệp Ca cụp mắt.
Đến lúc này, anh vẫn nhớ khi mình mới bị kéo vào trò chơi đã sợ hãi luống cuống thế nào, vật lộn tìm đường sống trong những phó bản đầy nguy hiểm ra sao.
Nhưng lúc này đây…
Mọi thứ đều đã khác biệt.
Bất kể là thế giới, trò chơi, hay chính bản thân anh, mọi thứ đã không như trước nữa.
Diệp Ca ngước lên, đôi mắt nhạt màu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo và cứng rắn như kim loại, anh chăm chú nhìn bầu trời đằng xa, những đám mây đen từ từ tụ lại phản chiếu vào mắt anh, mây mưa kéo đến đen kịt bên trên thành phố, như đang giương nanh múa vuốt tuyên chiến với nhân gian.
Anh nhận thức rõ ràng cuộc sống bình yên của anh đang bắt đầu xáo trộn, và nếu cứ mặc kệ không quan tâm thì nó sẽ sớm biến mất thôi.
…Nếu đã không tránh được, vậy thì không tránh nữa.
Diệp Ca giơ tay lên, những ngón tay trắng nõn thon dài kéo thấp mũ trùm xuống, đổ bóng che đi sự lạnh lẽo vừa bao trùm trong mắt anh.
Chỉ là quay lại nghề cũ thôi mà.
Anh chậm rãi bước lùi về sau, thân thể lập tức hòa vào bóng tối sau lưng.

Ngũ Túc không ngờ trên đời lại có chuyện may mắn từ trên trời rơi xuống thế này.
Ngay lúc hắn ta bận rộn tra cứu những tài liệu liên quan đến vật phẩm bị nguyền rủa thì một gã đàn ông béo lùn bước vào Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Gã ôm trên tay một thùng giấy lớn đựng đầy những món đồ bị đủ loại lời nguyền bám vào.
“Tôi là Đổng Quái,” Bí đao lùn nói:” Gọi đội trưởng của các anh tới đây.”
Cái tên Đổng Quái này vô cùng quen tai.
Người này cũng là một người chơi, nghe nói gã ta từng lợi dụng khả năng chống lại mọi lời nguyền của mình làm không ít việc bẩn thỉu.

Tuy rằng sau này gã đã “rửa tay gác kiếm”, nhưng là một tay cáo già trong trò chơi, Ngũ Túc không nghĩ gã là hạng lương thiện gì.
Ngũ Túc lập tức cảnh giác, nhanh chân chạy sang phòng thẩm vấn.
Nhưng hắn ta có mơ cũng không ngờ rằng…
Đối phương lại đến để đầu thú.
Nhìn Đổng Quái ngoan ngoãn giao nộp địa chỉ phòng trọ, chìa khóa và tất cả tang vật hắn đem lậu ra ngoài, còn vô cùng tốt bụng nộp luôn cả danh sách những vật phẩm mình từng tiêu thụ và cả thông tin của người mua, Ngũ Túc chợt cảm thấy không thực tế.
Vậy…vậy thôi à??
Không buồn đôi co với họ chút nào luôn??
Chỉ đơn giản vậy thôi??
Ngay lúc Ngũ Túc đang ngẩn ngơ, Đổng Quái bất chợt chú ý đến tầm mắt của hắn ta.
Gã ngẩng gương mặt mập mạp trông có vẻ rất khôn ranh lên, sải bước đến trước mặt hắn ta.
“Ngũ Túc phải không?”
Ngũ Túc ngạc nhiên, như thể không ngờ đối phương lại biết mình.

Hắn ta gật đầu: “Tôi đây.”
“ACE nhờ tôi chuyển lời cho anh.”
Giọng Đổng Quẻ không lớn, nhưng lại như tiếng sấm vang rền bên tai Ngũ Túc.
“Anh ấy muốn chuyện với các anh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi