SAU KHI NGƯỜI CHƠI VÔ HẠN LƯU VỀ HƯU


Diệp Ca ngây người trước hành động này của hắn.
Các cơ bắp trên vai và cánh tay vẫn căng cứng, dồn sức đợi bộc phát, như thể anh có thể bước vào trạng thái chiến đấu ngay giây tiếp theo, song lại đứng hình trước hành động ngoài ý muốn của đối phương.
Kê Huyền vùi mặt vào hõm vai Diệp Ca, mái tóc đen lạnh lẽo mềm mại rũ xuống cọ vào cổ và má anh, cực kì ngứa ngáy.
Gò má người đàn ông không lạnh băng như mọi khi mà giống như một khối ngọc còn lưu lại chút hơi ấm mỏng manh từ nhiệt độ cơ thể.
Có gì đó kì lạ.
“Kê Huyền, cậu…” Diệp Ca cau mày, toàn thân cứng đờ.

Anh từ tốn hỏi: “Cậu sao đấy?”
Kê Huyền không trả lời mà chỉ hơi siết chặt cánh tay quanh hông Diệp Ca.
“…” Diệp Ca khéo léo thoát khỏi ngực đối phương, sau đó vươn tay bật đèn phòng.
Kê Huyền có vẻ hơi bất thường thật.
Tuy vẫn là gương mặt vô cảm, không rõ vui giận như mọi khi, xương cung mày lạnh lùng gồ lên đổ bóng xuống gương mặt, mang theo một áp lực vô hình khó nói thành lời.
Nhưng…
Đôi mắt đỏ rực của hắn đã trở về trạng thái bình thường, mống mắt hơi giãn, ánh mắt có vẻ rời rạc, dưới ánh đèn trông hệt như hồng ngọc ngâm nước.
Khiến cho Diệp Ca bất giác nhớ đến trạng thái của đối phương trước khi cánh cửa kết thúc.
Trong khi Diệp Ca quan sát hắn, Kê Huyền lại bướng bỉnh sáp đến.
Chàng thanh niên đặt tay lên vai hắn, kéo giãn khoảng cách giữa đôi bên.
“Khoan đã.”
Anh híp mắt, hỏi: “Chuyện cuối cùng cậu nhớ là gì?”
Kê Huyền: “Anh bảo em ôm anh.”
???
Giọng Diệp Ca hơi vút lên: “…Tôi nói thế lúc nào?!”
Kê Huyền cụp mắt, nghiêm túc ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: “Anh nói anh xử lí thuộc hạ của em xong chắc chắn sẽ quay lại…”
Diệp Ca: “…”
Ừm, đúng là anh có nói thật.
Thấy Kê Huyền còn định nói tiếp, Diệp Ca hít thật sâu rồi cắt ngang lời đối phương định nói:
“Rồi rồi, tôi hiểu ý cậu rồi.”
Kê Huyền lại thừa cơ sáp tới, hắn vòng tay qua eo đối phương, nhỏ giọng nói: “Anh lừa em.”
Diệp Ca: “…”
“Khoan đã.” Anh chợt cảm thấy có gì đó không đúng, đôi mắt khẽ híp lại, giọng nói xen lẫn vẻ nguy hiểm: “Vậy là khi đó cậu tỉnh rồi?”
Kê Huyền cọ má lên hõm vai Diệp Ca, ỡm ờ nói: “Không có.”
Diệp Ca cau mày: “?”
Kê Huyền: “Em chỉ nghe thấy thôi.”
Diệp Ca: “…”
Anh lại giơ tay định kéo đối phương ra khỏi người mình.
Nhưng anh không ngờ Kê Huyền tỉnh rồi còn khó chơi hơn cả lúc hôn mê.

Mãi mười phút sau anh mới kéo được Kê Huyền ra khỏi người mình, sau lưng cũng nhễ nhại mồ hôi.
Diệp Ca thở gấp, cúi đầu nhìn lệ quỷ trước mặt mình.
Kê Huyền ngồi yên trên sôpha, thoạt trông ngoan ngoãn lạ thường, song đôi mắt hắn vẫn dán chặt trên người Diệp Ca, như vẫn đang rục rịch.
Diệp Ca thăm dò hỏi: “Cậu… còn nhớ gì nữa?”
Kê Huyền: “Gì cũng nhớ.”
Diệp Ca nghẹn họng: “…”
Kê Huyền bắt đầu nói: “Em nhớ em cắn anh…”
Diệp Ca: “Dừng!”
Anh hít sâu, cảm giác cõi lòng mệt mỏi.
Diệp Ca vươn tay, áp mu bàn tay mình lên trán đối phương, sau đó nhanh chóng rụt về trước khi Kê Huyền lại cọ lên lần nữa… cảm giác trước đó của anh không sai, đúng là nhiệt độ cơ thể đối phương hơi cao, tuy so với loài người thì vẫn thấp đến đáng sợ, nhưng với một con quỷ vốn không nên có thân nhiệt thì thế này đã rất bất thường rồi.
Quỷ cũng sốt à?!
Diệp Ca chớp mắt, bỗng chốc chưa “tiêu hóa” ngay được.
Anh lấy điện thoại ra, xoay người đi sang một bên.
Chưa đi được mấy bước, anh chợt khựng lại rồi ngoái đầu nhìn Kê Huyền đang dợm bước theo sau, cảnh cáo: “Đứng lại.”
Đôi mắt đỏ rực của Kê Huyền đăm đăm nhìn đối phương.

Diệp Ca: “Ngồi xuống”.
Kê Huyền thất vọng thốt lên một tiếng “Ồ”, sau đó lại ngồi xuống.
Diệp Ca không chút yên tâm lườm hắn, sau đó xoay người đi đến phòng ăn bên cạnh gọi cho Mi.
Sau vài hồi chuông, đối phương bắt máy.
“Quỷ có bị sốt không?” Diệp Ca hỏi thẳng vấn đề.
Nghe câu hỏi của đối phương, Mi sửng sốt: “Dĩ nhiên là không rồi…”
Diệp Ca quay đầu nhìn về phía phòng khách cách đó không xa.
Đèn phòng khách sáng choang, chiếu rọi căn phòng rõ như ban ngày, người đàn ông cao gầy ngồi trên sô pha, tuy không đi theo nhưng ánh mắt luôn dõi theo bước chân của Diệp Ca, khiến anh thấy gai lưng.
Diệp Ca cụp mắt, chuẩn bị cúp máy: “Được, ta hiểu rồi.”
“Chà, nhưng mà…” Mi như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên nói: “Chuyện đó cũng không phải hoàn toàn không thể xảy ra.”
Diệp Ca khựng lại: “Là sao?”
Mi nói: “Dù sao lệ quỷ cũng là một dạng linh thể, nếu linh thể bị xé sẽ gây ra tổn thương bên trong cơ thể và khiến lệ quỷ lâm vào trạng thái bất thường, biểu hiện sẽ là nhiệt độ tăng cao, như khi hòa tan kim loại ấy, dù sao cũng phải sửa chữa linh hồn bị xé mà… Nhưng tình trạng này cực kì hiếm thấy, dù sao đã là nội thương thì tức là con quỷ đó phải tự ra tay với mình, có con quỷ nào lại làm chuyện như thế chứ?”
Nó huyên thuyên không ngừng: “Chẳng phải ngươi cũng là lệ quỷ cấp cao sao? Sao thường thức lại kém vậy…”
“Ta từ dưới quê lên.” Diệp Ca trả lời qua loa.
Mi: “…”
Lúc nó còn đang trầm mặc đối phương đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng “tút tút” báo bận.
Diệp Ca cất điện thoại đi, vừa quay đầu đã thấy Kê Huyền xuất hiện sau lưng mình.
Hắn tủi thân nói:
“Anh nói chuyện với ai thế?”
Theo cách nói của Mi thì Kê Huyền đúng là đang sốt.
Bởi vì trong cánh cửa đó hắn đã cưỡng ép xé một phần của bản thân, sau đó bỏ nó vào trong ảo cảnh do chính mình tạo ra, và hiện tại linh hồn hắn đang tự chữa trị.
Diệp Ca thất thần, anh lơ đãng đáp: “Không ai.”
Kê Huyền tiến một bước.
Diệp Ca đột nhiên cảnh giác, anh lùi về sau: “Cậu đừng…”
“Anh nói không giữ lời.” Kê Huyền cụp mắt, hắn nhìn chăm chăm chàng thanh niên trước mắt, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa trên người anh còn có mùi của con quỷ khác.”
Giọng hắn rất bình tĩnh nhưng vẫn thơm nồng mùi “gato”.
Diệp Ca: “…”
Kê Huyền lại thừa cơ ôm lấy anh, hắn dụi vào chiếc cổ ấm áp của đối phương, ngón tay miết lên vết cắn vẫn chưa lành hẳn trên xương quai xanh của anh, sau đó hài lòng cong môi:
“Nhưng mà, giờ thì hết rồi.”
Diệp Ca bất lực thở dài.
…Quá ư là mệt.
Anh thôi không chấp nhặt với đối phương nữa, lúc này Diệp Ca chợt nghĩ tới chuyện gì đó, anh nghiêm túc nói:
“Đúng rồi, vừa hay cậu đã tỉnh, tôi có việc cần nói chuyện với người điều khiển rối.”
Kê Huyền: “Vậy anh sẽ thực hiện lời hứa của mình chứ?”
Diệp Ca cau mày: “Lời hứa gì?”
Kê Huyền: “Để em…”
Người đàn ông vừa mở lời Diệp Ca đã hối hận, anh vội vàng ngắt lời đối phương: “Không được.”
Kê Huyền mím môi: “Anh lừa em.”
Diệp Ca ỷ đối phương đang yếu hơn mình nên ngang nhiên thừa nhận: “Đúng, tôi lừa cậu đấy.”
Kê Huyền: “…”
Hắn thương lượng: “Một đêm?”
Diệp Ca: “Không thể.”
Kê Huyền: “Năm tiếng.”
Diệp Ca lòng dạ sắt đá: “Cậu mơ đi.”
Kê Huyền: “…Nửa tiếng.”
Diệp Ca ngẫm nghĩ giây lát: “Cũng được.”
Nhưng đối phương còn chưa kịp vui mừng, anh đã lấy điện thoại ra, liếc nhìn thời gian trên đó: “Tôi về đây đã hai mươi lăm phút, cậu còn năm phút.”
Kê Huyền: “…”
Hắn miễn cưỡng buông Diệp Ca: “Thôi được rồi.”
Nói xong, hắn duỗi tay, dầu ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt rạch qua không trung, giây tiếp theo cả hai đã đứng trong kho hàng quen thuộc.
Kê Huyền đứng tại chỗ: “Em ở đây chờ anh.”
Diệp Ca nhìn hắn: “Được.”

…Anh biết rõ Kê Huyền có câu trả lời mà anh cần, nhưng vì hắn là chi trưởng nên hắn chịu áp chế từ huyết thống nghiêm trọng hơn những lệ quỷ khác nhiều.

Vậy nên nếu anh muốn xác nhận suy nghĩ của mình có chính xác hay không thì chỉ có thể xuống tay từ các nơi khác.
Diệp Ca đi sâu vào kho hàng.
Phần lớn sách tham khảo toán học đều đã bị xé vụn, chỉ còn sót lại vài cuốn được đối phương dùng để xây dựng tường lũy và pháo đài chất đống xiêu vẹo, hệt như một đứa trẻ đang tự tìm trò vui.
Diệp Ca đứng lại bên ngoài đống đề toán học, cúi đầu nhìn xuống tường.
Người điều khiển rối ngồi bên trong, những con rối được xếp ngay ngắn bên cạnh hắn.
Trông thấy Diệp Ca, người điều khiển rối cảnh giác giấu đám rối ra sau lưng mình: “Ngươi muốn gì?”
Diệp Ca lười vòng vo với gã, anh thẳng thắn hỏi: “Mày còn nhớ VISION không?”
Người điều khiển rối thản nhiên hỏi ngược lại: “VISION gì?”
Diệp Ca cũng không vạch mặt gã giả ngu.
Anh bật cười, nhưng đôi mắt nhạt màu lại chẳng có chút ý cười: “Đã vậy thì để tao đổi một câu khác.”
Diệp Ca khom người, hai mắt chăm chú nhìn con quỷ trước mặt, áp lực vô hình tản ra:
“Một số lệ quỷ cấp S là do người chơi biến thành, đúng chứ?”
Người điều khiển rối nhìn anh, gã không trả lời mà híp mắt lại, vẻ mặt khó dò.
Diệp Ca đứng lên.
Anh cũng không cần đối phương trả lời trực tiếp.
…Phản ứng của người điều khiển rối đã cho anh đáp án.
Diệp Ca thong thả nói: “Thành phố mày bảo tao đi điều tra đúng là có dấu vết hoạt động của lệ quỷ.”
Người điều khiển rối trầm mặt nhìn anh.
“Tao biết mày chẳng có ý tốt gì, mày cũng biết tao chắc chắn sẽ đi.” Diệp Ca cong môi nở nụ cười rét lạnh: “Nhưng mà, tao mong mày nghĩ kĩ hơn chút về một khả năng khác… giả như tao thắng thì sao?”
Vẻ mặt người điều khiển rối càng thêm u ám, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mặt, như thể gã muốn lột da anh bằng ánh mắt.
Diệp Ca mỉm cười: “Nếu để Mẹ biết tin tức mày nhả ra khiến bà ta tổn thương nguyên khí nặng nề thì sẽ ra sao nhỉ? Bà ta cũng đâu biết mày chỉ cho tao địa chỉ, hay là cung cấp toàn bộ tin tức?”
Đến lúc này, mặt người điều khiển rối đã hoàn toàn biến sắc.
Khuôn mặt nhỏ xíu tái nhợt vặn vẹo vì sợ hãi và hằn học, gã mím chặt môi, giọng nói như rít ra từ kẽ răng:
“Ngươi…”
Diệp Cơ hờ hững cười: “Dĩ nhiên, không phải tao đang dọa mày đâu.”
Anh nhún vai: “Chẳng qua trên thế giới này chẳng có bức tường nào không lọt gió, đúng không?”
“Thế nên tao đề nghị mày tranh thủ thời gian tới mà suy nghĩ cho kĩ vấn đề này.” Diệp Ca quay người, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt sắc bén như dao đảo qua người đối phương, khóe môi khẽ cong: “…Cùng với, mày nên dùng thái độ gì để hợp tác với bọn tao.”
Nói xong Diệp Ca cũng không chờ đối phương trả lời mà quay người rời đi.
Ánh mắt của người điều khiến rổi vẫn dán chặt trên người anh, như thể muốn đốt ra hai lỗ thủng trên tấm lưng thẳng tắp của chàng thanh niên.
Phía cuối bóng tối đằng xa, Kê Huyền đang chờ anh.
Diệp Ca nói: “Đi thôi.”
Kho hàng sau lưng đột ngột biến mất.
Hai người lại lần nữa đứng giữa phòng khách đèn đuốc sáng choang.
Diệp Ca như nhớ ra gì đó, anh lấy viên đá xanh nhạt trong túi ra đưa Kê Huyền: “Đúng rồi, trả cậu cái này.”
Kê Huyền cúi đầu nhìn nó, nhưng không nhận lại: “Anh không thích sao?”
Diệp Ca nhếch môi: “Không cần.”
Khóe mắt chân mày Kê Huyền đều rầu rĩ cụp xuống, hắn mím môi, nói: “Nhưng em đã tặng anh rồi mà.”
Diệp Ca: “…”
Anh thà rằng Kê Huyền cứ vô lại như trước, ít nhất như vậy dễ ứng phó hơn nhiều.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên trong túi Diệp Ca.
Anh lấy ra xem.
Là tin từ BLAST.
Cậu ta báo với Diệp Ca rằng số đạo cụ mà họ thừa dịp cháy nhà hôi được đã được đưa đến Cục quản lí, vài món có chức năng khá cơ bản như máy dò được giao cho Ngũ Túc để phân phối lại cho nhân viên ban Chiến đấu và phòng Hậu cần, những món quá nguy hiểm không thể kiểm soát thì bị cất vào kho khóa kín.

BLAST, Vệ Nguyệt Sơ và Trần Thanh Dã đều đã chọn được vài đạo cụ để dùng trong chuyến đi thành phố F lần này.
Đối với Cục quản lí vốn yếu thế hơn trong trận chiến này, những món đạo cụ này hệt như cơn mưa giữa ngày hạn.
BLAST hỏi: “Vậy khi nào chúng ta đến thành phố F?”
Diệp Ca ngước nhìn Kê Huyền đã tỉnh lại, sau đó cúi xuống trả lời:

“Ngay bây giờ.”
Anh tạm ngừng rồi lại nói: “Báo cho Ngũ Túc biết mọi thứ đã sẵn sàng.”
BLAST: “Ông xem tui như người sai vặt hay gì?!”
Diệp Ca cong môi: “Cảm ơn.”
Khung chat với BLAST hiển thị “đang nhập” hồi lâu, mãi một lúc sau đối phương mới gửi tin nhắn đến:
“Đúng lần này thôi đấy!!!”
Với ba dấu chấm than nổi bật đó Diệp Ca có thể nhìn ra bên kia màn hình đối phương tuy có vẻ cáu kỉnh nhưng thật ra thì lại đang cực kì đắc ý.
Ngay sau đó, những ngón tay mảnh khảnh lộ rõ khớp xương của người đàn ông phủ lên màn hình của Diệp Ca, chặn đi dòng chữ trên đó.
Diệp Ca thoáng ngạc nhiên, anh ngẩng đầu nhìn về phía đổi diện.
Kê Huyền cụp mắt, đôi mắt đỏ rực đầy vẻ tủi thân: “Sao anh không để ý tới em.”
Hắn hỏi dồn: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Diệp Ca: “…Đồng nghiệp.”
Đột nhiên anh nghĩ tới gì đó, nói: “Đúng rồi, mấy ngày tới có lẽ tôi phải đến thành phố F một chuyến…”
“Em đi với anh.” Kê Huyền nói ngay tắp lự.
Diệp Ca cũng không hề do dự đáp: “Không cần.”
Kê Huyền: “Tại sao chứ?”
Diệp Ca vô cảm nói: “Cậu dưỡng thương cho tốt đi đã rồi tính.

Qua đó rồi cậu cũng có làm được gì ngoài cản trở tôi đâu.”
Kê Huyền sững sờ.
Hắn ngây người nhìn Diệp Ca, đôi mắt đỏ rực trông vẫn hơi rã rời, ánh đèn chiếu xuống trông như đang ngần ngận nước.
Diệp Ca: “…”
Không hiểu sao anh đột nhiên cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Có phải anh nặng lời quá rồi không?
Anh mím môi, đang định nói thêm gì đó.
Lúc này sắc mặt đối phương bỗng nhiên tươi tắn hơn, khóe môi cong cong nở nụ cười thỏa mãn:
“Anh, anh đang quan tâm em đúng không?”
Diệp Ca: “…”
Tôi quan tâm cái đầu cậu.

Bên kia, BLAST cất điện thoại vào túi, khóe miệng không kềm được mà cong lên.
Cậu ta đút tay vào túi quần lủng liểng xích kim loại, vẻ mặt dạt dào đắc ý.
Cậu ta vênh váo đi tới phòng làm việc của Ngũ Túc, tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống rồi gác đôi chân dài lên bàn làm việc của đối phương.
Ngũ Túc nhìn đôi chân gác trên bàn mình.
Sau đó hắn ta hít thật sâu, chậm rãi nói: “Cậu có việc gì?”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là chuyển lời giúp ACE thôi,” BLAST đắc chí nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng.”
Ngũ Túc: “…”
Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ đã chọn xong đạo cụ bước vào.
Trần Thanh Dã nhìn đôi chân dài đang gác trên bàn của đối phương, đầu lông mày nhíu chặt.
Anh ta gõ tập tài liệu trên tay vào chân cậu ta, nói: “Bỏ xuống.”
BLAST ngang bướng nói: “Sao tui phải nghe lời ông?”
A Trường ló cái đầu đen thui ra từ trong tay áo Trần Thanh Dã, cặp mắt kép ánh lên vẻ sáng bóng kì lạ.
BLAST sợ hết hồn.
Cậu ta giật lùi trong vô thức, suýt chút thì cả người lẫn ghế đều ngã nhào.
Trần Thanh Dã lấy khăn ướt ra, cẩn thận lau kĩ chỗ vừa rồi bị chân BLAST đạp lên, sau đó anh ta ném tờ khăn ướt vào thùng rác rồi mới quay sang nhìn Ngũ Túc ngồi sau bàn làm việc, hỏi: “Kế tiếp chúng ta sẽ làm gì?”
Ngũ Túc vuốt râu, hắn lấy một xấp tài liệu từ hộc bàn ra để lên bàn:
“Lần điều tra này có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian và các cô cậu sẽ cần đến sự hỗ trợ từ Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên thành phố F, vì vậy tôi đã xin điều động liên tỉnh với cấp trên, tương đương với việc các cô cậu xem như sẽ là nhân viên ngoài biên chế của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, chi phí ăn ở cơ quan trả…”
Vệ Nguyệt Sơ nhận ra cái gì đó: “Các cô cậu? Ý là cậu không đi hả?”
Ngũ Túc thở dài: “Không phải tôi không muốn đi, chẳng qua tôi không dứt được công việc bên thành phố M, nhất là sau khi các cô cậu rời đi… Mặc dù tôi đã gỡ bỏ thông báo có chữ kí của ACE xuống nhưng ai mà biết được được liệu có quái vật hay người chơi nào tìm tới không, tôi không ở đây không được.”
Trần Thanh Dã gật đầu: “Hiểu.”
Ngũ Túc tiếp tục nói: “Tuy nhiên các cô cậu chắc vẫn cần một nhân viên kì cựu có thể giao tiếp và trao đổi với cục bên kia, tôi đề nghị các cô cậu chọn Triệu Đông của phòng Hậu cần, cậu ta…”
“Diệp Ca thì sao?” Vệ Nguyệt Sơ chớp mắt, hỏi.
Ba người trong phòng đều giật mình.
…Chẳng qua là vì những lí do khác nhau.
“Diệp Ca?” Ngũ Túc cau mày: “Cậu ta cũng là nhân viên kì cựu thật, nhưng về thái độ làm việc thì…”
Hắn ta hỏi: “Sau cô lại nghĩ đến cậu ta?”
“Tại đẹp trai á.” Vệ Nguyệt Sơ nhún vai: “Mấy anh đẹp trai làm mấy công việc này sẽ dễ hơn.”
“Đúng thế.” Trần Thanh Dã đẩy kính, thản nhiên nói: “Nghiên cứu đã chứng minh những người có ngoại hình đẹp sẽ dễ lấy được lòng tin của người khác hơn.”
Ngũ Túc sửng sốt: “…Cái đó cũng đúng, nhưng mà…”
“Tùy các người,” BLAST nhún vai, cậu ta nói với vẻ mặt xụ xuống: “Tóm lại tui không có ý kiến.”
Ngũ Túc: “???”

Chuyện gì thế này?
Thế mà lại có người lấy được hết lòng của ba người chơi kỳ cựu mỗi người một tính này bằng cái mặt sao?
Hắn ta giơ tay sờ râu mình, lưỡng lự không biết có nên đi tút tát lại dung nhan không.

Diệp Ca cảm thấy áp lực tâm lí hơi cao.
Tầm giờ này này cũng không có bao nhiêu người di chuyển từ thành phố M đến thành phố F, cả toa xe ngoài bốn người họ thì chẳng được mấy người.
Vệ Nguyệt Sơ buồn chán nhìn ra cửa sổ, Trần Thanh Dã ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thoạt trông rất điềm tĩnh.
Mà BLAST là người bộp chộp nhất trong cả ba, thỉnh thoảng Diệp Ca lại thấy đối phương liếc sang mình, bị anh phát hiện thì vội vàng quay đi.
Tất cả đều vờ như không biết Diệp Ca.
Diệp Ca: “…”
Bầu không khí thật sự rất bất ổn.
May mà khoảng cách giữa hai thành phố cũng không quá xa, đi tàu cao tốc chẳng mấy chốc đã đến.
Sau khi xuống tàu, Diệp Ca thở phào như tù nhân mãn hạn tù.
Tốt rồi, ít nhất bây giờ không phải ở trong không gian kín nữa.
Đoàn người đi đến chi cục thành phố F.
Mặc dù Diệp Ca thường xuyên trộm lười nhưng xét về phương diện nghiệp vụ thì vẫn rất ổn thỏa, nhất là anh còn có khuôn mặt tươi cười thân thiện, có thể xem như bất khả chiến bại trong khoản xã giao.
Chẳng mấy chốc họ đã thảo luận xong với các ban ngành liên quan tại thành phố F, song vì số lượng dữ liệu liên đới quá lớn nên hôm nay họ chỉ có thể lấy được một phần tài liệu, để có được toàn bộ số còn lại thì cần thêm ít thời gian nữa.
Thành viên phòng Hậu cần phụ trách tiếp đón họ là Lương Nghi.
Cậu ta nhiệt tình nói: “Hôm nay cũng trễ lắm rồi, hay là mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi trước đã? Ngay mai lấy được dữ liệu rồi chúng tôi sẽ báo cho các anh biết.”
Diệp Ca gật đầu: “Cũng được.”
Ban lãnh đạo cấp cao của Cục quản lí thành phố M cũng biết những người chơi này đều có cá tính cực mạnh, chắc chắn không muốn mà cũng không hợp ở chung với người khác, vì vậy tuy lần này họ dùng chi phí nhà nước tài trợ để đi công tác nhưng vẫn đặt riêng bốn phòng tiêu chuẩn.
Hiện danh tính của ACE vẫn đang được bảo mật nên không có tên trong chuyến công tác lần này.
Mà Diệp Ca là nhân viên phòng Hậu cần duy nhất cũng may mắn có một phòng riêng.
Bốn người dặn dò vài câu, sau đó tản ra về phòng riêng của mình.
Diệp Ca ngồi trên giường, bắt đầu xem xấp tài liệu mình cầm.
Vì họ cần toàn bộ những ca chết do tai nạn và chết tự nhiên, vậy nên thật sự có rất nhiều thứ phải xem.
Diệp Ca đọc lướt qua những tài liệu trong tay mình.
Bệnh tim…
Tai nạn giao thông…
Vật rơi từ trên cao…
Dường như không có gì đặc biệt.
Anh cau mày trầm tư.
Cách khách sạn vài con phố.
Một người đàn ông trung niên mặc com-lê và giày da đang vui vẻ về nhà, đôi giày hơi mòn, bộ vest trên người cũng có vẻ đã được vài năm nhưng trên mặt ông ta lại tràn ngập sự vui vẻ.

Ông cầm trên tay một bó hoa cùng với một phần quà, dường như đang muốn tạo niềm vui bất ngờ cho người nhà.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe hàng từ xa lao nhanh tới, chiếc xe chở những ống thép đã được cố định chắc chắn vào xe.
Giữa đường có một tảng đá.
Tài xế xe hàng ngáp dài.
Bánh xe cán qua, chiếc xe chấn động.
Một bó ống thép bị nới lỏng, giây kế tiếp, một tiếng “xoạt” vang lên, những ống thép kia tuột ra, “ầm ầm” nện xuống đường, một trong số đó nương theo thế năng lao tới của chiếc xe bay thẳng về phía người đàn ông mặc com-lê…
Nụ cười vẫn còn vương trên mặt người đàn ông nọ.
Ống thép bén nhọn cắm thẳng vào hốc mắt, xuyên qua toàn bộ phần đầu ông ta.
“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tiếng thét chói tai vang khắp con đường.
“Nhanh lên, nhanh gọi cảnh sát!”
“Cứu người, mau cứu người với!”
Không một ai thấy có thứ gì đó rơi xuống túi xác chết rồi tự động bốc cháy trên mặt đất, sau đó nhanh chóng tan thành mây khói.
Trong khách sạn.
Diệp Ca dụi đôi mắt nhức nhối vì đọc quá lâu, đặt tài liệu lên đầu giường.
Anh đánh răng rửa mặt đơn giản rồi quay lại giường, sau đó tắt đèn.
Ngay khi anh mơ màng buồn ngủ, Diệp Ca đột nhiên có cảm giác trong phòng anh còn có thứ gì đó tồn tại.
Cơ buồn ngủ bay mất, anh chợt mở to mắt.
Chỉ thấy…
Trong bóng tối, Kê Huyền đứng bên mép giường, nhẹ nhàng kéo một góc chăn như thể đang định chui vào.
Diệp Ca: “….”
Anh hít thật sâu, nghiến răng nói: “Không phải tôi đã bảo cậu đừng đi theo à?”
Kê Huyền chớp mắt, ra vẻ vô tội nói:
“Nhưng còn năm phút cơ mà.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi