SAU KHI NGƯỜI CHƠI VÔ HẠN LƯU VỀ HƯU


Trên đỉnh tòa nhà DM, căn phòng làm việc hình bán cầu lơ lửng giữa không trung, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào bầu trời qua cửa sổ sát đất trong suốt.
Dream Maker sung sướng ngồi trên chiếc ghế da cao cấp, tay cầm một chiếc bình thủy tinh to bằng lòng bàn tay, bên trong là chất lỏng bán trong suốt nào đó đang chảy quanh.
Y thong thả mở nắp chai.
Ngay sau đó, cằm y dài ra, miệng cũng bị kéo dài đến mức đáng sợ, y thò cái lưỡi đỏ tươi dài ngoằng, bề mặt đầy vết rỗ lồi lõm nhễu nhão chất nhầy dính dớp vào trong miệng chai nhỏ hẹp, cuốn chất lỏng nửa trong suốt kia vào miệng.
Dream Maker híp mắt, vẻ mặt say đắm vô cùng.
Linh hồn con người được ủ trong tuyệt vọng… đúng là món ngon tuyệt trần.
Nghĩ đến kho dự trữ ngày càng dồi dào của mình, nụ cười trên mặt y càng sâu hơn.
Đúng lúc này, y chợt nghe thấy tiếng gõ “cộc cộc” trên cửa sổ sau lưng.
Dream Maker ngạc nhiên.
Chờ đã, y đang ở… tầng cao nhất mà.
Dream Maker cau mày, quay đầu nhìn ra sau.
Chàng thanh niên mảnh khảnh đứng ngoài cửa số, gió rét lồng lộng trên cao cuốn qua, thổi tung vạt áo anh; ánh nắng rực rỡ sau lưng mạ lên cơ thể anh một lớp vàng nhàn nhạt.

Người thanh niên khom lưng, môi nở nụ cười hờ hững, hệt như anh chỉ vừa gõ cửa nhà hàng xóm:
“Chào buổi sáng.”
Giây tiếp theo, bóng chiếc lưỡi hái to lớn xuất hiện giữa không trung, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh mặt trời lóe lên ánh hồ quang lạnh lẽo trong veo, tựa như một luồng suốt trong không có khối lượng.
Lưỡi hái trong tay chàng thanh niên mang theo sức mạnh to lớn cắt qua không khí, xé tan ánh mặt trời; mũi hái sắc nhọn đâm vào một thứ gì đó vô hình trong không trung, cú va chạm đột ngột phát ra tiếng rít đinh tai nhức óc.

Sau đó, lớp kết giới bên ngoài bị xé toạc như tờ giấy mỏng, mũi hái xuyên qua không khí, đập thẳng vào lớp kính bên ngoài…
“Choang”…
Tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên, những vết nứt chi chít như mạng nhện bất chợt lan rộng.
Dream Maker trợn mắt, lưỡi hái bén nhọn in bóng sâu trong mắt y.

Ngay lúc này, cảm giác khủng hoảng rợn người dâng lên từ gan bàn chân y, kí ức đã bị lãng quên thật lâu chợt hiện lên trong đầu… Mũi dao sắc bén rét buốt như băng, cái lạnh bất chợt khi nó cắt qua cổ y, cảm giác sợ hãi khi sức mạnh trong cơ thể bị cắn nuốt biến thành cơn hồng thủy dàng trào, bất ngờ tràn lên nhấn chìm y dưới đó.
Y ngả ra sau theo bản năng.
Ngay khoảnh khắc Dream Maker tránh đi, lớp kính cường lực dày cộp cũng không chống nổi áp lực nữa mà vỡ vụn, gió lớn cuốn những mảnh vụn thủy tinh vào trong văn phòng rộng lớn, lưỡi hái nương đà phá vỡ lớp kính, nặng nề vạch qua khoảng không.
“Xoẹt…”
Ghế da cao cấp của Dream Maker bị chẻ thành hai nửa ngã “rầm” xuống đất, tấm thảm dày dưới ghế cũng bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, cả sàn đá hoa cương bên dưới cũng xuất hiện dày đặc vết nứt nhỏ.
Cái bàn phía sau ghế cũng bị chém ngã, máy tính nổ “lách tách” bắn ra vô số tia lửa điện.
Diệp Ca thong thả thu hồi lưỡi hái, anh bước tới, giẫm lên mặt đất phủ đầy mảnh kính vỡ.
Gió lớn gào thét sau lưng anh, cuốn miểng thủy tinh bay vào không trung, mảnh vỡ lấp lánh lẳng lặng rơi xuống, thoắt cái đã chẳng thấy đâu nữa.
Anh mỉm cười, nói: “Ngại quá, lần này tao không hẹn trước.”
Lúc này Dream Maker mới hoàn hồn từ cơn hoảng sợ, y đứng cách Diệp Ca vài bước, sắc mặt u ám, cái lưỡi dài đỏ tươi còn chưa kịp rụt về trong miệng bấy giờ đang rũ ra ngoài, chậm rãi nhểu xuống thứ chất lỏng dính dớp tanh hôi.

“…ACE!!”
Giọng y không mấy rõ ràng, sâu bên trong còn lờ mờ mang theo sự ác độc.
Dream Maker chỉnh trang lại bộ vest xộc xệch, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm chàng thanh niên đứng trước mặt mình.
“Sao? Ngươi nghĩ thông rồi à?” Dream Maker híp mắt, khuôn mặt lại khoác lên vẻ bình tĩnh lịch sự, nhưng dưới lớp ngoài nho nhã lễ độ là ác ý được giấu kĩ.
“Xem ra ngươi đã quyết định kệ xác đám sâu bọ đáng thương kia và mặc cho tay mình nhuốm máu của lũ người vô tội đó rồi nhỉ? Chúc mừng, cuối cùng thì giờ đây ngươi cũng đã tìm ra cách để tồn tại trên thế giới này rồi.”
Vừa nói y vừa chậm rãi vỗ tay, như thể đang thật tâm vui mừng cho Diệp Ca.
“Nếu mày nói vậy…” Diệp Ca bước về phía y, từ tốn nói: “Tao sẽ tưởng mày muốn đánh nhau với tao lần nữa thật đấy.”
Anh cong môi cười nhẹ.
“Hiếm lắm tao mới được thấy đấy, không ngờ lại có một con quỷ sẵn lòng thất bại dưới tay con người tầm thường như mày.”
Vẻ mặt Dream Maker trở nên u ám, vết thương trên cổ như lại bắt đầu âm ỉ.
Còn Diệp Ca thì vô cảm.
Dream Maker dùng cách trói buộc tính mạng của y với hàng ngàn con người khác để phòng ngừa Diệp Ca ra tay với mình, đó là một biểu hiện khác của sự yếu thế, hơn nữa hắn còn dùng giọng điệu ghen tị nói Kê Huyền được Mẹ thiên vị vì là chi trưởng nên vết thương do vũ khí của anh gây ra mới lành nhanh như vậy… Điều đó chứng minh vết thương Diệp Ca “tặng” y lần trước còn chưa hồi phục hẳn nên y chỉ đành tránh xung đột trực diện với anh.
Diệp Ca đã thử dò xét đối phương trong lần gặp trước… và phản ứng của Dream Maker lúc đó đã chứng mình suy đoán của anh.
Đó là lí do tại sao y bố trí một kết giới khiến lệ quỷ không thể ra vào tại nơi của mình, và cũng vì đó mà y kiêng dè khi thấy Kê Huyền xuất hiện đến vậy.
Dream Maker nhìn chằm chằm Diệp Ca như muốn dùng ánh mắt xé nát anh.
Sau hồi lâu, y cười gằn: “Ta biết ngươi muốn làm gì.”
Dream Maker phủi rơi miểng thủy tinh trên quần áo, nói: “Ngươi cho rằng, đã chịu nhiều thua thiệt vậy rồi mà ta lại không chuẩn bị kĩ càng hơn sao?”
Y vừa dứt lời, gương mặt Vệ Nguyệt Sơ, BLAST và Trần Thanh Dã xuất hiện trên màn ảnh, khung cảnh phía sau mỗi người đều là bên trong tòa nhà này, hơn nữa còn đều đang bị một đám lệ quỷ vây đánh.

Những đốm lửa bắn ra từ cưa điện và ngọn lửa bốc cao chiếu sáng không gian nhỏ hẹp, tiếng gào thét thảm thiết của lũ lệ quỷ và tiếng vo ve của bầy sâu bọ xen lẫn vào nhau giữa căn phòng trống trải, nghe càng thêm đáng sợ.
Vẻ mặt Dream Maker đầy ngạo mạn và khinh thường, y nói:
“Ngươi tự mình tới đây thu hút sự chú ý của ta, thực tế lại để đồng đội đi trộm khế ước… Ngươi nghĩ trước kia ngươi chưa từng chơi chiêu này à?”
Y nở nụ cười lọc lõi: “Tỉnh táo lại đi, có ích gì đâu chứ? Ngươi cho rằng ta sẽ cất khế ước trong tòa nhà này sao?”
Diệp Ca híp mắt nhìn chăm chăm đối phương, không nói không rằng.
Dream Maker: “Chẳng qua thì… nếu lần này ngươi đã đến thì đừng hòng rời đi dễ dàng như lần trước.”
Y cười phá lên chói tai, khóe miệng nứt toác đỏ tươi, cái lưỡi dài màu đỏ từ trong miệng vọt ra khua khoắng trên không, chất lỏng sền sệt nhểu xuống đất phát ra tiếng ăn mòn xì xèo trông cực kì đáng sợ, giọng nói trầm thấp ấm ách phát ra từ cổ họng y: “Hiện giờ các đồng đội của ngươi đã không cướp được khế ước rồi, ngươi còn dám ra tay với ta không?”
Gương mặt Dream Maker méo mó như tượng sáp, tiếng cười phách lối độc ác vang theo cái lưỡi khua khoắng càng thêm bén nhọn kinh khủng:
“Yên tâm, ngươi sẽ trở thành món ăn ngon lành nhất trên bàn ăn của ta, không chỉ linh hồn ngươi mà cả khối cơ thể bao quanh linh hồn ngươi ta cũng sẽ nhấm nháp từng chút một… Há há há há há há há há há há há!!!!”
Đầu lưỡi đỏ tươi sần sùi như lưỡi dao sắc bén đột ngột lao về phía Diệp Ca.
Diệp Ca lách người tránh khỏi công kích của đối phương.
Cơ thể anh nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển giữa những đòn tấn công của y, hệt như cái bóng không thể nào bắt được, song Diệp Ca lại rề rà không đánh trả.
Dream Maker bắt đầu nóng nảy.
Cơ thể y từ từ dài ra và căng phồng, âm khí tối tăm lạnh lẽo chậm rãi tràn ra, sương mù màu xám tro ngưng tụ thành không khí, nó ngọ nguậy như có sinh mệnh, mặt sàn và vách tường nơi nó quét qua vang lên tiếng kêu rên thảm thiết, biến thành chất lỏng sền sệt sém đen, chảy dọc bức tường xuống rồi thấm vào mặt đất, hệt như những con rắn dài tàn phá không trung, từng bước dồn về phía chàng thanh niên.
Đúng lúc này, Diệp Ca đột ngột lên tiếng: “Ngươi nói rất đúng.”

Dream Maker khựng lại, dường như không hiểu được ý của đối phương.
Chàng thanh niên trước mặt thong thả nói: “Đúng là bọn tao dùng chiêu che mắt phân tán sự chú ý của mày.”
Không rõ vì sao, Dream Maker bỗng cảm nhận được… một dự cảm không lành đầy quái lạ.
“Chẳng qua…” Diệp Ca cố ý ngừng lại, sau đó anh nghiêng đầu mỉm cười chỉ ba người đang chiến đấu với lệ quỷ trên màn ảnh cách đó không xa, rề rà nói: “Họ cũng vậy.”
Là…?
Là sao?!
Con ngươi Dream Maker co lại.
Đúng lúc này, chuông di động vang lên trong túi Diệp Ca, anh ung dung lấy điện thoại ra rồi nhìn xuống màn hình, nụ cười trên môi càng thêm sâu đậm:
“Mánh lới càng cũ càng hữu dụng, đúng không?”
Mặt Dream Maker tức thì biến sắc.
Dường như Y đã nhận ra điều gì rồi.
Sức mạnh trong cơ thể y đang biến mất, những bản khế ước y dùng như bùa hộ mạng kia đang nhanh chóng mất hiệu lực!!
Diệp Ca mỉm cười: “Bây giờ tao chẳng còn gì để kiêng kị nữa, đúng chứ?”
Giây kế tiếp, lưỡi hái trong tay anh lóe sáng rực rỡ, vạch một vòng cung trọn vẹn trong không trung rồi bất chợt hạ xuống.
Tiếng lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí vang lên, những cái lưỡi đỏ tươi bị cắt phăng cùng lúc, khối thịt dính dớp sần sùi ghê tởm văng ra, dòng máu màu đỏ đen tanh hôi phun ra từ bên trong, nhanh chóng thấm xuống sàn nhà, bắn lên vách tường đã lồi lõm vì bị ăn mòn, trông hệt như một bức tranh trừu tượng méo mó và kinh dị.
“A a a a a a a a a a a a a!!!!!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp tầng cao nhất đã tan tác, sau đó bị gió mạnh trên cao thổi tan, hòa vào bầu trời bao la vô cùng tận.
“Ngươi… ngươi đã làm gì?” Gương mặt Dream Maker vặn vẹo, giọng y the thé chói tai, y hét đến khàn giọng.
Diệp Ca bước từng bước về phía y, máu tươi đỏ sậm chảy dọc theo lưỡi dao của anh, song chưa kịp rơi xuống đất đã bị lưỡi dao sáng trong như được ánh trăng gột rửa hấp thu sạch sẽ, ánh lên vẻ sắc bén như có thể chém đôi một người.
Cái lưỡi còn thừa lại của Dream Maker rũ trên mặt đất.
Diệp Ca càng đến gần, y càng lùi lại, như thể đang sợ hãi gì đó.
Dream Maker cảm giác được đối phương đã mạnh hơn so với lần trước hai người gặp nhau, không biết anh đã cắn nuốt bao nhiêu lệ quỷ rồi… mà y bị thương nặng còn chưa lành, đối đầu với nhau trong tình trạng này mà y lại mất đi vật thương lượng, giờ đây y đã hoàn toàn mất đi vị thế có lợi trước đó.
E là tình hình… không được lạc quan.
Diệp Ca cụp mắt, anh trịch thượng nhìn con quỷ trước mặt, thờ ơ nói:
“Bản chất của khế ước mà mày kí với những người bình thường vẫn là một hợp đồng, nếu đã là hợp đồng thì phải tuân thủ quy tắc của nó, người thỉnh cầu trả giá, còn mày thỏa mãn nguyện vọng của họ… bất kể là hợp đồng lao động hay hợp đồng đầu tư, mối quan hệ duy nhất giữa các người chỉ là tiền bạc.”
Dream Maker như chợt hiểu ra gì đó, vẻ mặt cứng đờ.
Đó… đó là lí do tại sao ACE vừa xuất hiện đã đập nát máy tính trong phòng y?
Bởi vì thứ mà anh động tới không phải là khế ước của y mà là công ty y!!!
Diệp Ca híp mắt cười: “Không phải mày thích chơi trò tư bản lắm à?”
“Nếu đã vậy thì để tao dạy cho mày một kiến thức mà toàn bộ con người đều biết…” Anh ngồi xổm xuống, nói giọng ôn hòa: “Tư bản đều là thú dữ ăn thịt người, song những kẻ muốn đùa giỡn với tư bản thường thường sẽ bị cắn ngược đó.”

Khi ba người còn lại lên đến tầng cao nhất, mọi chuyện đã kết thúc.

Phòng làm việc khổng lồ mất đi cửa sổ sát đất bị không khí bên ngoài thốc vào, căn phòng rộng rãi bị phá hủy hoàn toàn, trên tường và sàn nhà khắp nơi đều là máu đen sền sệt bẩn thỉu, nơi này trông đáng sợ như thể vừa xảy ra một trận thảm sát.
Từng mảnh lưỡi xấu xí bị cắt thành khối vụn còn ngọ nguậy vương vãi trên mặt đất giữa mảng phế tích đen sì, vẫn còn đang cử động.
Chàng thanh niên cao gầy tựa vào chiếc bàn bị vũ khí sắc bén cắt làm đôi, đôi chân dài chống trên sàn nhà, một tay cầm chiếc lưỡi hái to lớn, tay còn lại nắm tóc Dream Maker kéo cái đầu vẫn chưa được chữa lành của y ra khỏi cổ, chỉ dính với phần cơ thể còn lại nhờ một lớp da… Tay chân con quỷ đã bị chặt đứt, lúc này đang co giật trên sàn nhà bừa bãi.
Trong miệng y chỉ còn một cái lưỡi có thể gắng gượng nói chuyện, còn lại đều bị cắt tận gốc.
Máu đen chảy ra từ cuống lưỡi trong miệng y, “tí tách” nhỏ từng giọt xuống ăn mòn sàn nhà, phát ra tiếng đốt cháy “xèo xèo”.
ACE lắc lắc cái đầu con quỷ, thong thả nói:
“…Mày vẫn không nói à?”
“…” Ba người Vệ Nguyệt Sơ, Trần Thanh Dã và BLAST câm nín, họ đứng đơ ngoài cửa, vào không được mà đi cũng không xong.
…Thế trong hai người ai mới là nhân vật phản diện hả?
“Ờm… ông muốn hỏi gì vậy?” BLAST không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Diệp Ca quay đầu nhìn sang, không hề thay đổi sắc mặt, nói: “À, cũng không có gì, tôi chỉ muốn biết kho bạc của y ở đâu thôi.”
BLAST: “…”
Ông bất ổn lắm á.jpg
Cuối cùng Dream Maker cũng buông xuôi, đọc liền một dãy địa chỉ.
Diệp Ca mỉm cười: “Thế mới phải chứ.”
Anh quay sang nhin mấy người còn lại: “Các cậu có túi nhựa không?”
Ba người tròn mắt nhìn nhau: “Không có…”
“Thế đành phải dùng tạm vậy.” Diệp Ca nhún vai, lưỡi hái trong tay quạt xuống, cắt tấm thảm đã bị ăn mòn gần hết thành một miếng vuông vắn, kế tiếp anh tay không vặt đầu Dream Maker khỏi cổ y, sau đó bọc cái đầu vẫn đang kêu gào vào trong mảnh thảm, quấn lại thật kĩ rồi xách cái gói đơn sơ đó đứng lên:
“Các cậu muốn đi cùng không?”
Ba người: “…”
Đệt, quả nhiên anh mới là phản diện đúng không!
Sau nửa tiếng chạy xe, họ đã tới nơi.
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của tài xế, Trần Thanh Dã nhắm mắt nhét cho người nọ gấp đôi số tiền trước khi xuống xe… dù sao cũng chẳng có ai lại xách một cái đầu kêu gào thảm thiết lên taxi cả, cho người ta chút bồi thường tinh thần là hơn.
Nơi này là một ngân hàng tư nhân, Dream Maker thuê một trong số những kho bạc ở đây.
Nữ lễ tân mặt mũi tái mét, bước chân cứng đờ, cô gắng gượng giữ thái độ lịch sự dẫn họ tới kho bạc số 362.

Sau khi khớp mật mã và mở cửa sắt ra, cô vội vàng chạy đi khuất mắt họ.
Trước mắt họ là một kho bạc khổng lồ, được bảo vệ cẩn thận bằng công nghệ tiên tiến, bên trong là từng hàng kệ chất đầy những lọ thủy tinh nhỏ bằng lòng bàn tay, mỗi lọ đều chứa chất lỏng bán trong suốt, màu sắc có đậm có nhạt và đều được đặt ngay ngắn trên kệ hàng, nhiều đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Cả nhóm không khỏi nín thở.
Nhiều như vậy… đều là linh hồn của người bị hại.
Đựng bên trong mỗi lọ nhỏ là một sinh mạng từng sống sờ sờ.

Diệp Ca ngoái đầu nhìn ba người phía sau: “Giờ các cậu có thể liên lạc với Cục quản lí rồi.”
Họ rối rít gật đầu rồi quay người rời đi.
Tuy thường chứng kiến giết chóc và tử vong, nhưng họ thật sự không muốn ở lại nơi này quá lâu.
Chỉ còn lại mình Diệp Ca trong kho bạc.
Anh xách cái đầu trong tay, mảnh thảm bị thấm ướt chậm rãi nhỏ từng giọt máu tanh hôi xuống sàn nhà sáng bóng sạch sẽ.
Diệp Ca từ từ đi về phía trước dọc theo hành lang, ánh mắt anh chầm chậm quét quanh các dãy kệ, lướt qua từng chiếc lọ chứa linh hồn con người một.
Anh đi đến tận cùng, không ngờ lại thấy giữa những kệ hàng cuối kho bạc lại có một chỗ trống… như thể nơi đó từng đặt một thứ gì đó nhưng đã bị dời đi, chỉ còn lại một khoảnh trống không.

Diệp Ca cúi xuống nhìn kĩ khoảng trống đó.
Nhìn lớp bụi trên kệ, đoán chừng thứ từng đặt ở đây chỉ vừa mới bị lấy đi không lâu.
Anh kéo cái thảm bọc quanh đầu Dream Maker ra, túm tóc của đối phương và nhìn thẳng vào gương mặt dữ tợn kinh khủng bị máu đen nhuộm kín: “Cái gì từng được để ở đây?”
Dream Maker thù hằn nhìn Diệp Ca, không trả lời.
Diệp Ca híp mắt, rề rà hỏi: “Có liên quan đến nhiệm vụ Mẹ giao cho mày à?”
Vẻ mặt Dream Maker càng thêm dúm dó, y chậm rãi nói với chất giọng khàn đục: “Sao ngươi lại nghĩ… ta sẽ nói với ngươi?”
“Bởi vì bất kể có nói hay không, mày đều sẽ chết.” Diệp Ca bình tĩnh nói: “Hợp tác với tao thì ít ra mày còn chết nhanh gọn hơn chút.”
Anh suy nghĩ chốc lát rồi bổ sung: “Chẳng qua với ác quỷ bọn mày mà nói thì dùng chữ chết hình như cũng không thích hợp lắm… dù gì bọn mày cũng chẳng thể coi là sống được.”
Dream Maker bỗng điên cuồng cười phá lên, từng dòng máu đen trộn với thịt vụn trào ra từ miệng y, nhỏ tí tách xuống đất.
Diệp Ca cau mày.
Sau vài phút, Dream Maker ngừng cười, y nhìn chằm chằm Diệp Ca với cặp mắt đen kịt như có thể chảy mực, chậm chạp nói: “Con người các ngươi luôn cảm thấy thế giới này là của các ngươi đúng không?”
Y phát ra những tiếng “khà khà” quái dị: “Nhưng chờ Mẹ ra được rồi, mọi thứ sẽ thay đổi…”
Diệp Ca hỏi dồn: “Ý mày là gì?”
Tiếng cười của Dream Maker lại trở nên điên cuồng: “Thế giới này… thuộc về chúng ta… Mà loài người các ngươi chỉ xứng làm heo thịt chúng ta nuôi, là nguyên liệu nấu ăn, chất dinh dưỡng và thức ăn của chúng ta…”
Y đang cười thì bị sặc máu, ho khan.
“À…” Diệp Ca cụp mắt, anh nhẹ nhàng cười: “Xem ra mày tự tin với khả năng chịu áp lực của mình đấy nhỉ.”
Gương mặt dính đầy máu của Dream Maker lại trở nên vặn vẹo.
Vẻ mặt Diệp Ca không hề thay đổi, anh nhẹ giọng thì thầm: “Tin tao đi, người điều khiển rối khi mới bị bọn tao bắt được cũng phản ứng giống hệt mày vậy…”
Nụ cười trên môi anh càng tươi hơn: “Đoán xem vị trí của mày là ai nói cho bọn tao?”
Gương mặt dữ tợn của Dream Maker càng thêm đáng sợ, song sâu trong đôi mắt đen kịt đầy hận thù lại thoáng xẹt qua vẻ sợ hãi.
Diệp Ca chờ đợi, trên môi là nụ cười nhàn nhã, như thể anh không hề lo lắng chút nào.
Ác quỷ là tập hợp của dục vọng thuần túy và ác ý, cũng chính vì vậy mà chúng đều cực kì ích kỉ, cực kì xấu xa… cũng dễ dàng bị nỗi sợ chi phối hơn cả.
Nhất là khi một trong những đồng loại của nó đã khuất phục, Dream Maker càng không dám chạm đến giới hạn của mình.
Tuy nhiện, nhiệm vụ của Mẹ thì…
Khả năng Dream Maker nói thẳng cho anh biết không cao lắm.
Vậy nên tốt nhất là anh phải tìm ra một điểm đột phá.
Diệp Ca cụp mắt, như chợt ra điều gì đó, anh hỏi: “…Hồi trước tao từng kí khế ước với mày đó, mong muốn của tao lúc đó là gì?”
Anh từng kí khế ước với Dream Maker, nhưng lại quên mất tình hình và nội dung cụ thể của nguyện vọng lúc ấy.
Dream Maker chậm rãi ngước mắt, gương mặt đẫm máu nở nụ cười méo mó: “Ngươi muốn một câu trả lời.”
“…Câu trả lời gì?” Diệp Ca ngạc nhiên.
Chuyện này khác với tưởng tượng của anh.
“Câu trả lời” là một thứ rất trừu tượng, hoàn toàn không cần đến nửa tháng để hoàn thành giao ước, chỉ cần Dream Maker trả lời ngay tại chỗ, khế ước coi như đã hoàn thành.
Thậm chí anh còn không có thời gian để tìm được sơ hở trong khế ước của Dream Maker.
“…Nói sao nhỉ…” Dream Maker ngoác miệng cười, đôi mắt đăm đăm nhìn vào mặt Diệp Ca, như thể đang nhấm nháp hưởng thụ mọi cảm xúc của đối phương, sau đó y rề rà nói từng chữ một:
“…Ngươi muốn biết… nguyên nhân cái chết của mẹ ngươi.”
————————-
Tác giả:
Tác khác của truyện: Trăm đường tìm chết của lệ quỷ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi