SAU KHI NHẬN VIỆC Ở MINH PHỦ

Chu Vỹ cẩn trọng từng li từng tí cầm tờ giấy kia lên, phủi đi ít bụi vô hình rồi đặt lên bàn trà. Lúc rút tay về, suýt chút nữa cậu ta làm rơi cái đèn sen bằng phỉ thúy kia, lại vội vàng đỡ cho nó đứng thẳng lại.

Nhưng giờ để lại cũng không được, cầm đi cũng không xong.

Sao trước đó không hề nghe Tiểu Bạch nói gì về việc xin chức cho Chung Thời Ninh nhỉ? Chu Vỹ nghĩ thầm.

“Tiểu, Tiểu Bạch, công văn này… là ông chủ Lục mới ký hôm nay hả?” Chu Vỹ nhỏ giọng hỏi.

Ôn Bạch gật đầu.

“Vậy cậu nói cho Thời Ninh biết chưa?”

Ôn Bạch lắc đầu: “Tôi cũng vừa mới biết.”

“Vậy à…” Chu Vỹ cười khan, “Tớ nghe Lâm Khâu nói, từ tuần trước nhà họ Chung cho mời rất nhiều chuyên gia điêu khắc về làm, làm suốt một tuần mới xong.”

Ngụ ý chính là ông nhỏ nhà họ Chung đưa quà trong tình huống không hề biết mình sắp có công việc, là tình người chứ không phải là đút lót.

Đương nhiên Ôn Bạch hiểu ý của Chu Vỹ, cậu mỉm cười cầm cái đèn sen kia lên ngắm nghía.

Mời cả những chuyên gia thì tay nghề khỏi phải nói, tuy phỉ thúy chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng đường nét điêu khắc cực kỳ sinh động.

Trước đó Chung Thời Ninh cũng từng nói có thể dùng phỉ thúy này điêu khắc thành một món đồ chơi, hóa ra là muốn điêu khắc thành cái này.

Quà cáp nhà họ Chung đưa Ôn Bạch đều không nhận, nhưng cái đèn sen phỉ thúy này lại là của Chung Thời Ninh, Ôn Bạch tưởng tượng ra được cảnh nếu mà mình trả cái này về thì Chung Thời Ninh sẽ làm ầm ĩ trong giấc mơ của lão chủ tịch Chung như thế nào.

“Đẹp thật.” Ôn Bạch khen.

Nói xong, cậu quay người lại, đưa cái đèn cho Lục Chinh xem: “Anh thấy sao?”

Lục Chinh nhìn mòn đủ loại trân bảo của đất trời này, một cái đèn sen phẩm chất bình thường dĩ nhiên không lọt vào nổi mắt của hắn nhưng nể mặt Ôn Bạch, hắn vẫn đáp lại một tiếng.

Biểu cảm của ông chủ Lục tuy có vài phần ghét bỏ nhưng không kín đáo phê bình gì về chuyện “nhân viên mới hối lộ” nên Chu Vỹ thoáng yên lòng, cơ mặt thả lỏng ra không ít, nói: “Tớ cảm thấy cái đèn sen này làm rất tỉ mỉ, lúc nào mang qua cho Nguyên Nguyên xem, hẳn là nó cũng sẽ rất thích.”

Chu Vỹ vừa nói vừa chỉnh lại hộp quà ở trên bàn, lúc quay lại thì thấy Ôn Bạch và Lục Chinh đang nhìn mình chằm chằm.

Chu Vỹ cứng đờ: “Sao, sao vậy?”

“Nguyên Nguyên đâu rồi ạ?” Ôn Bạch hỏi Lục Chinh.

Lục Chinh: “Bên chỗ Đế Thính.”

Vẫn kịp! Ôn Bạch vội vã bước tới bàn trà, định giấu cái hộp đèn phỉ thúy kia đi.

Cứ mải nghĩ về Chung Thời Ninh, quên mất trong nhà đã có sẵn một cái đèn rồi.

Lần trước mang Tiểu Thái Tuế về nó còn tủi thân suốt hồi lâu, lần này lại mang về một cái đèn sen, không biết sẽ náo loạn thành thế nào nữa.

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trong tích tắc Ôn Bạch vừa mở hộp quà ra thì có một nhóc đèn mập lẽ ra đang ở bên chỗ Đế Thính bay thẳng từ cửa sổ vào, đến Lục Chinh cũng không kịp cản.

Bởi vậy mà hai cái đèn sen trực tiếp đối mặt với nhau.

Ban đầu đèn sen nhỏ còn cảm thấy món đồ bằng ngọc gì đó Ôn Bạch đang cầm trên tay rất đẹp, đến khi nhìn thấy rõ hình dáng của nó: “…”

Trời sập.

“Đây, đây là cái gì ya?”Giọng nói mang theo tiếng nức nở rõ ràng.

Tim Ôn Bạch và Lục Chinh đập mạnh.

Chỉ có Chu Vỹ không nhận ra, còn cảm thấy âm thanh này rất đáng yêu, thấy Ôn Bạch và Lục Chinh không trả lời, Chu Vỹ tươi cười hớn hở nói: “Là đèn sen đó, em xem, nó được làm bằng phỉ thúy, màu xanh rất đẹp đúng không?”

Trả lời cậu ta là tiếng khóc ầm trời.

Ôn Bạch ở bên ngoài có một cái đèn khác, còn làm bằng phỉ thúy, hai thông tin này ập tới làm cánh hoa của đèn sen nhỏ rụng hết, thu mình tự bế ngay tại chỗ.

Càng nghĩ càng thấy buồn, nước mắt to như hạt đậu rơi trúng bấc đèn đang nóng, bốc hơi xì xì.

Chu Vỹ: “…”

Chuyện, chuyện này thì có gì mà phải khóc?

Còn khóc thương tâm như thế?

Chu Vĩ không hiểu: “Nguyên Nguyên… đang vui à?”

Ôn Bạch bỏ cái đèn phỉ thúy xuống, đi qua ôm nhóc đèn mập lên, còn không quên lườm Chu Vỹ một cái: “Cậu nhìn dáng vẻ này của nó thấy giống đang vui lắm à?”

Chu Vỹ: “…”

Sau đó Lục Chinh và Ôn Bạch phải thay phiên nhau vừa ôm vừa dỗ, còn liên tục bảo đảm không hề có cái đèn sen thứ hai, Ôn Nguyên Nguyên mới chịu bỏ qua.

Có thể là do nhìn thấy cái đèn bằng phỉ thúy kia, đèn sen nhỏ cảm thấy mình không đẹp bằng nó, một mực quấn lấy Lục Chinh đòi hắn nạm trân châu vàng ròng lên người cho mình.

Lục Chinh không biết rốt cuộc mình đang nuôi con trai hay con gái nữa.

Nhưng do ngày hôm qua nó khóc quá thương tâm, cánh hoa biến màu đỏ chót, thỉnh thoảng còn nấc lên, cuối cùng Lục Chinh vẫn không nỡ từ chối mà chiều theo ý nó.

Cho nên khi nhân viên của âm ty nhìn thấy tiểu thái tử mặc trang phục đẹp đẽ bay từ phòng của ông chủ ra, tất cả mọi người đều: “…”

Ở đâu ra cái gu thẩm mỹ “quý phu nhân” này vậy?

Cả đống ngọc trai và nguyên bảo, bán một viên đi thôi cũng đủ phát tài.

Đèn sen nhỏ cảm thấy mình thật hoàn mỹ, gặp ai cũng hỏi “có đẹp không?”, dưới ánh mắt “nên trả lời thế nào lòng cậu tự biết, không cần tôi phải dạy” của ông chủ, đám âm sai ở âm ty thi nhau khen nức nở, lời khen phát ra từ tận nội tâm: “Cực đẹp! Vô cùng rực rỡ! Vô cùng lóa mắt!”

Cuối cùng đèn sen nhỏ cũng được thỏa mãn, sau lại cảm thấy quá nặng nề nên mới chịu để Ôn Bạch gỡ ra cho mình.

*

Đèn sen nhỏ ít tuổi, thường hay ngủ nhiều, lại còn khóc suốt hai ngày nên chẳng mấy chốc đã cảm thấy mệt mỏi.

“Buồn ngủ rồi à?” Ôn Bạch nhìn đèn sen nhỏ đang dần thu lại, hỏi.

Đèn sen nhỏ lăn tròn trong lòng bàn tay Ôn Bạch, đáp: “Vâng.”

Sau khi Tiểu Thái Tuế khỏe lại, một bên tai bị Huyền Đức cắt mất cũng mọc ra hoàn chỉnh nên Tạ Cửu Chương đưa nó trở về chỗ địa huyệt.

Lúc trước đèn sen nhỏ còn tủi thân, khi biết Tiểu Thái Tuế sắp phải đi, nó lại vô cùng lưu luyến.

Ôn Bạch cũng hơi không nỡ, nhưng Lục Chinh nói vật trời sinh đất dưỡng, ngoại trừ sống cùng đất trời ra thì không ai chăm sóc nó tốt được, cậu đành đưa nó cho Tạ Cửu Chương.

Vừa về đến địa huyệt, Tiểu Thái Tuế lập tức chìm vào ngủ say, cả Lục Chinh cũng không dự đoán được giấc ngủ này kéo dài bao lâu, có thể là mấy chục năm hoặc mấy trăm năm, cũng có thể là lâu hơn nữa, hắn nói sẽ thường xuyên nhắc Tạ Cửu Chương đi kiểm tra thử.

Tiểu Thái Tuế đi rồi, ngọc hồ lô lại trống.

Ôn Bạch cũng phát hiện, thường ngày Lục Chinh không hề tỏ thái độ nuông chiều đèn sen nh, nhưng cũng chỉ là thường ngày mà thôi, thực tế thì hắn chưa từng để đèn sen nhỏ phải chịu một chút ấm ức nào.

Nói nạm ngọc trai là nạm ngọc trai, bây giờ là vậy, trước đây cũng vậy.

Lúc Đế Thính nói muốn nuôi Tiểu Thái Tuế trong ngọc hồ lô, Lục Chinh bèn rót cho hồn tranh một lượng linh khí cực lớn, so với một nén hương công đức thì hữu dụng hơn rất nhiều, làm hồn tranh no đến mức mấy ngày liền không thể nằm lại trong tranh nổi, còn liên tục nấc lên vì quá no, hắn làm vậy là để con mình có chỗ ngủ thoải mái hơn một chút.

Không biết có phải là do quen ở trong tranh rồi hay không, sau khi Tiểu Thái Tuế đi, đèn sen nhỏ cũng không thường ngủ trong ngọc hồ lô nữa.

Mỗi khi muốn đi ngủ, Ôn Bạch phải hỏi một câu: “Muốn ngủ trong tranh hay ngủ trong hồ lô?”

Lần này cũng vậy.

“Trong tranh.” Đèn sen nhỏ nhẹ giọng nói, “Tìm trâu, muốn cái đuôi.”

Ôn Bạch hiểu nó đang nói gì, đuôi của con trâu già kia hiện tại chính là cái nôi của đèn sen nhỏ, thỉnh thoảng mục đồng còn ngồi bên cạnh hát ru nó bằng mấy giai điệu dân ca.

Cách này khá hữu hiệu.

Ôn Bạch mỉm cười: “Được rồi, anh dẫn em đi tìm đuôi.”

Ôn Bạch ôm nó vào lòng, đứng dậy định đi ra chỗ hồn tranh.

Nhưng bỗng nhiên đèn sen nhỏ lại nói: “Em đói bụng.”

Đèn sen nhỏ thường hay kêu buồn ngủ, thế nhưng rất ít khi kêu đói bụng, bình thường cũng hay ăn một ít đồ linh tinh, không phải đói thì ăn mà là ăn vặt cho vui thôi.

Đế Thính từng nói, khi đèn sen nhỏ thực sự đói bụng, đút cho nó cái gì cũng vô ích, chỉ có thể đút hai giọt máu.

“Vậy Nguyên Nguyên từ từ hẵng ngủ, chúng ta đi tìm Lục Chinh trước nhé?” Ôn Bạch nhìn đồng hồ báo thức trên tường, nửa đêm rồi, không biết giờ này Lục Chinh ngủ chưa.

Cậu vừa định cầm điện thoại lên gọi cho Lục Chinh thì đèn sen nhỏ dùng lá ôm lấy ngón trỏ của cậu, mơ màng nói: “Không muốn Lục Chinh, muốn Bạch Bạch cơ.”

Ôn Bạch ngừng động tác: “Anh cũng được hả?”

Chuyện này Ôn Bạch thật sự chưa từng thử nên không thể xác định.

Bởi vì cậu mới chỉ nhìn thấy Lục Chinh đút cho nó ăn, chưa từng thấy người nào khác làm, theo phản xạ cho rằng khi đèn sen nhỏ đói là phải đi tìm Lục Chinh.

Nghe đèn sen nhỏ nói vậy, Ôn Bạch cũng hơi hoang mang.

“Vâng.” Đèn sen nhỏ đáp.

Ôn Bạch hơi do dự nhưng nhìn lửa trên bấc đèn của Ôn Nguyên Nguyên cháy nhỏ đi một vòng, giọng điệu nói chuyện cũng ủ rũ, lại nghĩ đến từng nghe Đế Thính nói, tuy tuổi của nó còn nhỏ nhưng dù sao cũng là do Lục Chinh nuôi lớn, không sao, không cần phải chú ý nhiều.

Nhìn thời gian, đi qua đi lại cũng quá bất tiện.

“Nguyên Nguyên đói bụng rồi.” Đèn sen nhỏ nói.

Ôn Bạch sợ nó bị đói lâu, cậu quyết định đi tìm hộp thuốc, lấy cồn lau quanh đầu ngón tay của mình, cẩn thận làm xong bước khử trùng đầu tiên rồi mới cầm con dao nhỏ cắt lên vùng da ở đầu ngón tay một đường ngắn.

Đèn sen nhỏ ngửi thấy mùi máu, hai cái lá hưng phấn lay lay.

Ôn Bạch nhìn máu dính vào cánh hoa, ngấm dần vào rồi chảy ngược về vị trí của bấc đèn.

Đèn sen nhỏ ăn rất chậm, hai giọt máu mất tròn ba phút, mãi đến tận khi toàn bộ cánh hoa được phủ một tầng ánh sáng màu hồng nhạt mới dừng lại.

Ăn no rồi ý thức mới dần quay về, nhìn vết cắt trên tay Ôn Bạch, trời như sụp xuống.

“Bạch Bạch bị đau rồi!”

Ôn Bạch nhìn miệng vết thương dài khoảng 1cm kia, nghe ngữ điệu thương tâm của đèn sen nhỏ, cậu an ủi nó: “Không đau đâu.”

Đèn sen nhỏ hoàn toàn không nghe thấy gì, kề sát cánh hoa lên ngón tay của Ôn Bạch, kiên cường giữ vững tinh thần niệm một chuỗi linh văn mà Lục Chinh từng dạy cho nó.

Khi các cánh hoa rời ra, vết thương trên tay Ôn Bạch đã biến mất, đến một vết tích nhỏ cũng không còn.

Đây là lần đầu tiên Ôn Bạch biết đèn sen nhỏ còn có năng lực đó nhưng nhìn nó buồn ngủ đến mức nằm ra lòng bàn tay mình, cậu không hỏi nhiều mà nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa của nó, thầm nói một câu “cảm ơn Nguyên Nguyên” rồi ôm nó đi vào trong tranh.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Bạch cầm bức Dắt Trâu tới âm ty.

Tuy tối qua đèn sen nhỏ không sao, thoạt trông còn ngủ rất ngon nhưng dù sao cũng là ăn hai giọt máu của cậu, Ôn Bạch hơi không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định đi hỏi Lục Chinh cho chắc.

“Chào buổi sáng Tiểu Bạch.” Có âm sai nhìn thấy Ôn Bạch, nhiệt tình chào hỏi.

“Đây là bức Dắt Trâu à?” Đèn sen nhỏ đang ở độ tuổi thích làm ầm ĩ, tới Đông Thái là không chịu ngồi yên, bất kể chuyện lớn hay nhỏ cũng đều phải kể lại một lần, các âm sai đương nhiên cũng biết bức Dắt Trâu và hồn tranh ở bên trong, mối quan hệ của nó và cậu chủ nhỏ còn khá thân thiết.

Bây giờ lại thấy Ôn Bạch mang bức Dắt Trâu tới, âm sai hoài nghi hỏi: “Nguyên Nguyên đang ở bên trong đó hả?”

“Vâng, đang ngủ.”

“Tiểu Bạch tới tìm ông chủ à?”

“Ông chủ không có ở đây, Đế Thính cũng không, tối hôm qua bên dưới mở họp.”

Ôn Bạch khựng lại.

Chẳng trách tối qua cậu gửi tin nhắn cho Lục Chinh và Đế Thính nhưng đều không nhận được hồi âm.

“Có nói khoảng khi nào thì về không?”

“Không nói, nhưng chắc cũng không lâu đâu, nếu như họp lâu ông chủ sẽ phái người về báo lại một tiếng.”

Cũng chẳng phải báo cho bọn họ mà chủ yếu là để bọn họ báo cho người trước mặt này.

“Hôm nay sao Tiểu Bạch qua đây sớm thế? Có chuyện gì cần tìm ông chủ à?”

Ông chủ xuống dưới họp cũng không phải lần một lần hai, cơ bản mỗi lần đều sẽ trở về Đông Thái trước khi Tiểu Bạch tới, nhưng ngày hôm nay Tiểu Bạch đến sớm quá nên không gặp được.

Âm sai cảm thấy hơi khó hiểu.

Ôn Bạch: “Vâng.”

“Có gấp không? Gấp thì cậu cứ nói trước đi, có thể giải quyết được thì chúng tôi sẽ giải quyết cho cậu.”

“Đúng đó, ông chủ không có ở đây, tạm thời bọn tôi cũng không bận gì.”

Ôn Bạch nhìn bức họa trên tay, hiện tại đèn sen nhỏ đang ngủ, cậu dặn hồn tranh nếu như có vấn đề gì thì báo ngay lại với cậu, hẳn là giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Sự tình không gấp, có lẽ hỏi âm sai trước cũng được.

“Bình thường khi Nguyên Nguyên đói bụng đều là Lục Chinh đút cho nó hai giọt máu đúng không ạ?” Ôn Bạch hỏi.

“Ừ.” Âm sai đáp, dù sao cũng là con trai của ông chủ, không thể để qua tay kẻ khác.

“Nguyên Nguyên đói bụng rồi à?” Một âm sai khác hỏi.

Ôn Bạch gật đầu, cậu chưa kịp nói “nhưng mà giờ ăn no rồi” thì thấy các âm sai bối rối quay sang nhìn nhau.

“Vậy chúng tôi bó tay, việc này chỉ có thể tìm ông chủ thôi.”

Ôn Bạch mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Chỉ có thể tìm Lục Chinh ạ?”

Âm sai gật đầu.

“Đế Thính cũng không được?” Ôn Bạch thăm dò.

Âm sai lắc đầu: “Không được.”

Ôn Bạch: “…”

Cậu có dự cảm xấu: “Nguyên Nguyên luôn được Lục Chinh cho ăn là vì linh khí và âm khí của Lục Chinh phải không ạ?”

“Đúng vậy.” Các âm sai trả lời.

Ôn Bạch: “Vậy tại sao Đế Thính lại không được?”

Đạo hạnh và tu vi của Đế Thính cũng rất cao, tuy không sánh được với Lục Chinh nhưng không kém quá nhiều, cần linh khí và âm khí để nuôi một ngọn đèn sen là điều chắc chắn, vậy tại sao Lục Chinh lại được mà Đế Thính thì không?

“Nguyên Nguyên do một tay ông chủ nuôi lớn, chỉ nhận máu của ông chủ, nghiêm túc mà nói, là chỉ có thể ăn máu của ông chủ, không tiếp nhận máu của bất kỳ ai khác, đừng nói là đại nhân Đế Thính, kể cả máu của Đại Đế cũng không được.”

Đám âm sai khó hiểu nhìn Ôn Bạch, biểu cảm như đang nói “tại sao cậu lại hỏi bọn tôi chuyện này?”.

Ôn Bạch: “…”

Thấy Ôn Bạch ngẩn ra, các âm sai cuống quít hỏi: “Ai, ai đút máu cho nó à?”

“Nếu đút thì sẽ thế nào?” Ôn Bạch bắt đầu lo lắng, là cậu nghĩ quá đơn giản, cứ cho rằng mình tự làm chủ được những vấn đề của đèn sen nhỏ.

Dù thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con, tối hôm qua mệt lả đến mức thần trí không còn rõ ràng thì còn phân biệt được cái gì nữa?

Các âm sai nghe câu này xong, trong lòng thầm kêu không hay rồi.

“Rất lâu trước đây Đại Đế từng đút cho Nguyên Nguyên một giọt, chỉ một giọt thôi, đèn sen nhỏ lăn ra bệnh nặng mất mấy ngày, cuối cùng ông chủ phải dùng linh lực ép nó nôn giọt máu kia ra mới khá lên.”

“Sau đó Đại Đế trốn ông chủ tròn ba tháng, hai ngày trước nhóc đèn mập nạm ngọc trai lên cánh hoa, đó cũng là quà tạ lỗi mà Đại Đế lấy từ Đông Hải, việc này không phải là bí mật của âm ty.”

Nhưng bọn họ thực sự nghĩ không thông: “Không thể nào, Tiểu Bạch, ai ép cho nó ăn máu? Cậu gặp phải người hay nhóm người nào à?”

“Sau lần Nguyên Nguyên đổ bệnh nặng thì không dám cho nó ăn máu của ai nữa, ông chủ cũng hạ cấm chế lên người nó, trừ phi phá cấm chế kia đi, nếu không thì căn bản là không thể đút được.”

Bọn họ nghĩ không ra mà cũng không dám nghĩ, phá được cả cấm chế của ông chủ, đến cùng là ai?

Quan trọng nhất là cấm chế của ông chủ bị phá, còn liên quan đến Tiểu Bạch và đèn sen nhỏ, ông chủ chắc chắn sẽ biết và không thể ngồi yên, vậy mà còn đi họp?

Càng nghĩ càng cảm thấy việc này quá khó giải thích, các âm sai ngậm miệng không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn Ôn Bạch.

Sau đó bọn họ nghe thấy Ôn Bạch nói ra một chữ qua hồi lâu cau mày: “Tôi.”

*

Ôn Bạch không có tâm trạng để mà đi nghiên cứu xem tại sao mình lại phá được cấm chế của Lục Chinh, hiện tại cậu chỉ muốn biết đèn sen nhỏ có đổ bệnh hay không thôi.

Mặc dù biết Lục Chinh đang họp, cậu cũng rất không muốn quấy nhiễu đối phương nhưng vẫn phải gửi đi hai tin nhắn.

Lục Chinh không trả lời.

Ở trong phòng làm việc của Lục Chinh, Ôn Bạch đứng ngồi không yên, mới qua hai mươi phút ngắn ngủi mà cậu đã ra vào bức Dắt Trâu bảy, tám lần.

Hồn tranh và mục đồng cũng bị Ôn Bạch làm cho căng thẳng, tầm mắt không rời khỏi đèn sen nhỏ, nhưng nhìn thế nào chăng nữa cũng chỉ thấy đèn sen nhỏ đang ngủ rất say.

Cánh haa hơi mở ra khép vào theo quy luật, đến mình cũng không lật, thỉnh thoảng còn nấc lên một cái.

“Không đổ bệnh đúng không?” Hồn tranh nhỏ giọng hỏi.

Không chỉ không bệnh mà trông còn béo mượt thêm ra.

“Em cũng thấy không giống bị bệnh, nhưng mà Tiểu Bạch đang rất lo lắng.”

“Vậy thì chúng ta trông thêm một lúc nữa.”

“Vâng.”

Bên trong hồn tranh và mục đồng cảnh giác tinh thần cao độ, bên ngoài các âm sai cũng vậy.

Ngoại trừ lo lắng cho tiểu thái tử ra, bọn họ còn lo lắng cho Ôn Bạch.

“Cứ để yên như vậy cũng không phải là cách, Nguyên Nguyên chưa đổ bệnh khéo Tiểu Bạch đã bệnh trước mất.”

“Ra ra vào vào hơn chục lần, ông chủ vẫn chưa về nữa chứ, tôi thấy Tiểu Bạch nóng ruột sắp khóc luôn rồi.”

“Không được không được, tôi phải xuống dưới một chuyến, không mời được ông chủ về thì tạm thời gọi đại nhân Đế Thính về trước cũng được.”

“Ừ, ông đi đi.”

Trùng hợp làm sao, âm sai sắp đến nơi thì đụng phải Đế Thính đi từ trong phòng họp ra.

Âm sai hoảng loạn thuật lại đầu đuôi sự tình một lượt.

Việc này có liên quan đến đèn sen nhỏ và Tiểu Bạch, âm sai cũng không dám rề rà, sau khi kể xong ngọn nguồn lập tức nói: “Đại nhân, mau đi cứu mạng!”

Âm sai chạy vội đi trước, cách xa mấy mét rồi mà không nghe tiếng thấy bước chân của Đế Thính, quay đầu lại nhìn thì thấy Đế Thính không chỉ đứng bất động tại chỗ mà còn nở nụ cười.

Đại nhân ơi ngài tỉnh táo lại đi! Xảy ra chuyện lớn rồi đó! Âm sai thầm kêu rên trong lòng, lại chạy ngược về chỗ Đế Thính.

“Vẫn còn một cuộc họp nhỏ nữa.” Đế Thính bình thản nói.

Âm sai: “???”

“Đại nhân, giờ là lúc đi họp sao?” Âm sai khóc không ra nước mắt.

Nếu không phải ngại thân phận của Đế Thính, khả năng cao âm sai đã trói người lại khiêng về.

“Tiểu Bạch gấp sắp khóc rồi!”

Đế Thính nghe vậy, lại cười.

Bởi thế nên mới mở thêm một cuộc họp nữa.

“Cậu về trước đi, tôi đi tìm Lục Chinh.”

Nói xong, Đế Thính quay đầu đi mất.

Tuy không dẫn Đế Thính về được nhưng Đế Thính đã nói là sẽ đi tìm ông chủ, âm sai cũng yên lòng hơn, lại quay về Đông Thái.

Đế Thính đẩy mở cửa phòng họp.

Bên trong đang rất náo nhiệt, đợt đầu tiên mới kết thúc, mọi người đang nghỉ giải lao mười mấy phút trước khi bắt đầu đợt tiếp theo.

Đế Thính đi lướt qua bọn họ, ngồi vào vị trí bên cạnh Lục Chinh.

Lục Chinh đang lật xem tài liệu.

Đế Thính đẩy chung trà qua.

Lục Chinh không thèm ngẩng đầu lên: “Có gì thì nói.”

“Đợt thứ hai tôi chủ trì thay cậu.” Đế Thính nói thẳng, “Cậu nợ tôi một ân tình, nhớ kỹ đó.”

Lục Chinh không để ý đến đối phương.

Đế Thính bưng chung trà trước mặt mình lên, mở nắp ra uống hai hớp rồi chậm rãi nói tiếp: “Xảy ra chuyện rồi.”

Ngòi bút của Lục Chinh khựng lại.

“Người ở Đông Thái vừa đến.”

Lục Chinh ngẩng đầu lên, sắc mặt tương đối khó coi.

Đế Thính: “Nói Ôn Bạch khóc…”

Vừa nói xong hai chữ “Ôn Bạch”, chữ “khóc” mới chỉ nói được một nửa thì Lục Chinh đã biến mất.

Ý cười của Đế Thính càng sâu hơn, uống thêm hớp trà, từ từ bổ sung nốt một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói: “Rồi.”

Khi âm sai truyền lời quay trở về Đông Thái, trước cửa phòng làm việc của Lục Chinh không còn thấy bóng dáng của ai nữa.

Cậu ta ngẩn ra, định vào bên trong xem tình hình của Ôn Bạch thì bị bịt miệng kéo sang hàng lanh gần đó.

Chưa có ai hỏi âm sai đã nói: ”Tôi báo với đại nhân Đế Thính rồi, đại nhân nói sẽ báo lại với ông chủ, ông chủ sắp đến rồi đó, chúng ta nói trước với Tiểu Bạch một tiếng để cậu ấy bớt lo lắng.”

Âm sai càng nói tiếng càng nhỏ dần, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhìn ánh mắt chết chóc khắp bốn phía đổ dồn vào mình, âm sai hơi hoảng: “Không phải chứ, ánh mắt này của mấy người là sao? Không qua xem Tiểu Bạch đi còn nhìn tôi làm gì? Bộ trên mặt tôi có ông chủ hả?”

“Báo với đại nhân Đế Thính?” Một âm sai đặt câu hỏi.

“Đúng vậy.”

“Đại nhân nói sẽ báo lại với ông chủ?” Một âm sai khác tiếp lời.

“Đúng vậy.”

“Ông chủ sắp đến rồi?” Lại thêm một âm sai nữa lên tiếng.

“Đúng vậy!”

“Thôi đi ông ơi.”

Âm sai truyền lời: “???”

“Ông chủ đến trước khi cậu về cả năm phút rồi.”

“…”

Trong lòng Lục Chinh biết rõ Đế Thính đang nghĩ gì, biết đối phương cố ý ngắt đầu bỏ đuôi, thậm chí còn biết chín phần mười là chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng trong nháy mắt nghe thấy tên của Ôn Bạch, hắn vẫn phải đứng dậy.

Sau khi nhìn thấy người kia vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, hắn mới thực sự yên tâm. Mặc dù biết cái chữ “khóc” của Đế Thính khả năng cao là nói bừa nhưng hắn vẫn quan sát thật kỹ hai mắt của Ôn Bạch.

“Sao vậy?” Lục Chinh hỏi.

Ôn Bạch kéo tay Lục Chinh, dẫn đối phương đi về phía bức tranh, vừa đi vừa nói lại một lần.

Lục Chinh bế đèn sen nhỏ lên lòng bàn tay, yên lặng nhìn nó hồi lâu.

Ôn Bạch không nhịn được, hỏi: “Chúng ta có nên gọi Nguyên Nguyên dậy trước không?”

Lục Chinh: “Không cần.”

“Vậy làm sao mà nôn máu ra được?”

Lúc này Lục Chinh mới ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Không cần nôn ra, nó không sao.”

Ôn Bạch nhíu mày.

Việc này có liên quan đến đèn sen nhỏ, Lục Chinh chắc chắn sẽ không nói dối, cũng không có lý do gì để lừa cậu.

Hắn nói không sao tức là thực sự không sao.

Nhưng các âm sai đâu có nói vậy.

Ôn Bạch chỉ thả lỏng được một nửa: “Không sao ạ? Là cấm chế không còn nữa sao?”

Theo ý của các âm sai, nếu như còn cấm chế thì đèn sen nhỏ không thể ăn máu của cậu mới đúng.

Lục Chinh đặt đèn sen nhỏ về lại trên đuôi trâu, nói: “Vẫn còn.”

“Vậy tại sao…?”

“Ôn Bạch.”

Ôn Bạch bị hai tiếng “Ôn Bạch” này của Lục Chinh cắt ngang dòng suy nghĩ.

Cậu ngẩn ra.

Hình như xưa nay cậu chưa bao giờ nghe Lục Chinh nghiêm túc gọi tên mình như vậy. Mỗi lần người này gọi tên cậu, không phải đang tức giận thì là sắp tức giận.

Ôn Bạch ngơ ngác.

Ngay sau đó, cậu nghe Lục Chinh nói: “Tôi cũng muốn biết tại sao.”

Thái độ của Lục Chinh vẫn khá bình thường nhưng nói rất nghiêm túc khiến Ôn Bạch không thốt nên lời.

Bức Dắt Trâu vốn tách biệt hoàn toàn với thế gian, cực kỳ yên tĩnh, hồn tranh và mục đồng nhìn thấy Lục Chinh đi vào nên cũng thức thời nấp qua một bên, bởi vậy nên giờ càng yên tĩnh.

Tiếng ngáy nhẹ của đèn sen nhỏ chính là tiếng động duy nhất.

Lục Chinh khẽ thở dài một hơi, nhìn Ôn Bạch đang ngơ ngác, cười nói: “Đi thôi.”

Ôn Bạch vẫn chưa kịp phản ứng: “Dạ?”

Lục Chinh nắm cổ tay Ôn Bạch, dẫn cậu ra ngoài: “Không sao, cứ chờ nó ngủ dậy rồi nói tiếp.”

Không biết thì không biết, từ khi hắn gặp người này, rất nhiều chuyện trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Lục Chinh chẳng để ý lắm khi xuất hiện thêm một chuyện nữa.

*

Vấn đề của đèn sen nhỏ đến cuối cùng cũng không có lời giải đáp, Lục Chinh không biết, Đế Thính không nói gì, Ôn Bạch càng mù mịt nên đành thôi.

Ngược lại thì Chung Thời Ninh, sau khi nhận được công văn bổ nhiệm làm âm sai, cực kỳ phấn khích, lập tức muốn báo mộng cho lão chủ tịch Chung, bảo ông ấy đập nốt mấy cục đá còn lại ra, làm thêm cho Ôn Bạch và đèn sen nhỏ mấy món đồ trang trí, cuối cùng bị Chu Vỹ dùng quy tắc của âm ty ngăn lại.

Theo lý mà nói, Chung Thời Ninh sinh ra ở Dương Thành nên cũng phải ở lại Dương Thành nhưng Chung Thời Ninh là nhân viên được phê chuẩn đặc biệt, không huấn luyện cũng không lên cấp từ từ, được dẫn tới thẳng Đông Thái luôn.

Hôm đó, trong lúc Ôn Bạch và Chung Thời Ninh đang nghiên cứu các quy trình và thủ tục thì Lâm Khâu bỗng gọi điện thoại đến, nói mình đang ở bên ngoài Đệ Nhất sơn trang, hỏi Ôn Bạch có tiện ra ngoài gặp mặt không.

Chung Thời Ninh từng gặp Lâm Khâu, cũng có biết Chính Thiên Quán, cậu ta theo chân Ôn Bạch cùng ra ngoài.

Lâm Khâu nhìn thấy Ôn Bạch, lập tức tiến lên chào đón: “Tiền bối!”

Lâm Khâu không nhìn thấy Chung Thời Ninh nhưng lại cảm nhận được một luồng âm khí đang áp sát.

“Thời Ninh.” Ôn Bạch nói.

Lâm Khâu hơi hoảng: “Chung, Chung Thời Ninh?”

Ôn Bạch: “Ừ, Thời Ninh muốn qua chào hỏi cậu một lần, nói khoảng thời gian trước Chính Thiên Quán bận rộn vì chuyện của anh ấy, vất vả nhiều rồi.”

Lâm Khâu vội vàng xua tay với không khí: “Không có không có, là nhà họ Chung chăm chỉ kết thiện duyên, hơn nữa nhà họ Chung còn là khách hành hương quan trọng của Chính Thiên Quán, đây cũng là chuyện mà chúng tôi nên làm.”

“Sai rồi.” Ôn Bạch mỉm cười.

Lâm Khâu gãi đầu: “Dạ? Sai, sai cái gì ạ?”

“Phương hướng sai rồi.” Ôn Bạch chỉ tay vào Chung Thời Ninh, “Ở bên này.”

Lâm Khâu xấu hổ đỏ bừng mặt.

Đang là cuối thu nhưng trên trán Lâm Khâu lại đầy mồ hôi, có vẻ như vừa chạy suốt một đường tới.

Ôn Bạch định dẫn Lâm Khâu đi vào trong sơn trang nhưng Lâm Khâu sợ quấy rầy Lục Chinh nên không dám vào, Ôn Bạch nghĩ làm thế lại hay, dù sao cũng là âm ty, âm khí trong Đông Thái khá nặng, may mà bên ngoài Đệ Nhất sơn trang cũng có không ít địa điểm đẹp dùng để nghỉ chân.

Ôn Bạch dẫn Lâm Khâu tới một hiên nhà rồi ngồi xuống.

“Bên Chính Thiên Quán có việc gì à?”

“Vâng.” Lâm Khâu đi thẳng vào vấn đề, “Tiền bối có biết phim trường của điện ảnh Thừa Phong không?”

Ôn Bạch gật đầu.

Từ bấy tới nay, Nam Thành vẫn luôn là một thành phố nổi tiếng với hơi thở cổ xưa phong nhã, vừa có bối cảnh lịch sử dày, vị trí địa lý thuận lợi, hấp dẫn không ít công ty phim ảnh tìm đến, điện ảnh Thừa Phong chính là một trong những nhóm đến sớm nhất.

So với các nơi khác, điện ảnh Thừa Phong được chính phủ nâng đỡ nên diện tích rộng lớn hơn hẳn, vị trí cũng cao hơn, trở thành một trong những điểm du lịch nổi tiếng mang tính tiêu biểu của Nam Thành.

“Lần này tìm tới Chính Thiên Quán chính là người phụ trách của điện ảnh Thừa Phong.” Lâm Khâu nói.

Ôn Bạch nhớ mấy ngày trước còn có tin một bộ phim mới quay xong, địa điểm quay ở ngay trong phim trường của điện ảnh Thừa Phong, cậu không nghe thấy có bất kỳ tin đồn xấu nào.

Ôn Bạch hỏi lại.

Lâm Khâu đáp: “Cái mà tiền bối nói là phim trường Xích Bình mở công khai với bên ngoài, còn người phụ trách tới tìm chúng tôi vì một cái khác.”

“Một cái khác?” Ôn Bạch là người địa phương của Nam Thành, đương nhiên biết và từng đi qua phim trường của điện ảnh Thừa Phong nhưng cậu lại không biết Thừa Phong còn có một cơ sở khác.

“Ngoại trừ Xích Bình còn có một phim trường khác?”

“Phim trường thì chưa đến, chỉ là một con phố cổ độc lập, nghe nói vì muốn bảo vệ đất đai nguyên vẹn nên lúc khai thác làm phim trường đã cố ý tách nó ra.”

“Vốn dĩ khu này dán giấy niêm phong, không cho ai vào, nhưng mấy tháng trước là thời gian hoàng kim của sản xuất phim nên nhiều đoàn làm phim tụ tập, khách du lịch cũng đến tham quan, thời tiết lại nóng nực nên có rất nhiều cư dân vùng phụ cẩn đẩy xe tới bán, bán ít nước uống và đồ ăn vặt.”

“Con phố cổ nằm ở đằng sau khu phim trường chính, chỉ bị chặn bởi một bức tường, các tiểu thương thấy không có ai quản lý nên gỡ giấy niêm phong ra, đẩy xe vào trong đó tránh nắng, và thế là xảy ra chuyện.”

Ôn Bạch nhíu mày.

Chung Thời Ninh ở bên cạnh lại nghe rất say sưa.

“Các tiểu thương cứ như bị trúng tà, mỗi ngày vào lúc mặt trời lặn sẽ chạy tới con phố cổ đó, hết người này tới người kia, ban đầu chỉ ở lại khoảng vài phút, dần dần thời gian càng ngày càng dài hơn.”

“Thực ra cũng không phải lần đầu ở phim trường xuất hiện chuyện lạ, người phụ trách khá quen với điều đó nên vừa phát hiện lập tức tìm tới sư phụ của tôi.”

Ôn Bạch: “Trưởng đạo quán không giải quyết được sao?”

Lâm Khâu lắc đầu: “Xử lý rồi, lúc đó có xử lý.”

“Sự tình cũng không khó, chỉ là bị vật bẩn thỉu ở đó yểm vào, sau khi làm pháp sự cho những người dân kia, chúng tôi cho là đã xong xuôi hết.”

“Ừm…” Ôn Bạch ra hiệu cho đối phương nói tiếp.

“Nhưng sau đó lại có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra.”

“Rất nhiều?” Ôn Bạch ngạc nhiên.

Lâm Khâu gật đầu: “Lại có rất nhiều người không hiểu sao cứ xông vào, tuy mỗi lần đều có thể giải quyết nhưng hình như mỗi lần đều chỉ có thể trị được ngọn, không trị được gốc.”

“Sau đó sư phụ tôi lưu ý hơn, mỗi lần đi ghi chép lại một lần, kết quả phát hiện… linh áp ở con phố cổ đó càng ngày càng cao.”

“Nói cách khác, nếu như không giải quyết được triệt để, rất có thể sẽ  phát sinh chuyện càng khó giải quyết hơn.”

Ôn Bạch vẫn còn đang suy tư về câu nói của Lâm Khâu thì Chung Thời Ninh mở miệng trước: “Linh áp?”

Ôn Bạch quay sang hỏi: “Anh biết à?”

Chung Thời Ninh: “Hồi xưa khi tôi còn ở trên núi Hương, lão chủ đạo quán của Chính Thiên Quán từng lên núi làm pháp sự cho chúng tôi, cũng từng đề cập tới cái này.”

“Ông ấy nói khi linh áp quá cao, thường sẽ xảy ra hai khả năng, một là oán khí quá nặng, hai là linh hồn quá nhiều, hơn nữa những linh hồn này còn là linh hồn giữ được ý thức của bản thân.”

“Núi Hương thuộc vế sau, bởi vì linh thể tồn tại trong thời gian càng dài, ý thức sẽ càng hỗn loạn, cho nên trước khi âm ty dẫn đi toàn bộ hồn phách trên núi Hương, số lượng linh hồn trên núi Hương tuy không tăng không giảm nhưng hằng năm linh áp đều dần giảm xuống.”

Ôn Bạch: “Tức là nếu linh áp càng ngày càng cao, không phải oán khí càng nặng thì là số lượng linh hồn còn ý thức đang tăng lên?”

Chung Thời Ninh gật đầu.

Trước kia khi chưa làm âm sai Chung Thời Ninh cũng không hiểu đây là khái niệm gì nhưng sau khi đọc qua một lượt sổ tay âm ty thì cậu ta biết rồi.

Một nơi nào đó ngoại trừ âm ty đang thu gom linh hồn, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì không chỉ là trật tự của âm ty bị ảnh hưởng.

“Cũng may, nghe ý của Chính Thiên Quán thì tình hình vẫn có thể khống chế được.” Chung Thời Ninh nói tiếp.

Lâm Khâu quên mất Ôn Bạch có thể đang nói chuyện với Chung Thời Ninh, thấy Ôn Bạch nhìn ra hướng khác, còn tưởng là cậu đang lo lắng, bèn bổ sung: “Tạm thời tiền bối không cần phải lo lắng, sư phụ bảo tôi tới tìm tiền bối cũng là để phòng ngừa nhỡ may, trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.”

“Xảy ra chuyện thì muộn mất rồi.” Ôn Bạch vừa nói vừa rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Chinh.

Nhưng cậu lại không ngờ, lần này… thật sự xảy ra chuyện.

*


[Hết chương 45]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi