SAU KHI NHẶT ĐƯỢC MỘT CON MÈO

Cuộc sống không có thức ăn và Peppa Pig thì có ý nghĩa gì? À không, còn có Thường Hạ.

——Bản ghi chú của Thí Đào

Đồ hộp của Thí Đào được Thường Hạ giấu trong tủ lạnh, ngoại trừ việc Thường Hạ múc ra hai thìa và cho vào khay ăn của nó vào mỗi buổi sáng thì không còn cách nào khác để Thí Đào ăn thêm đồ hộp được nữa. Ngay cả lượng thức ăn cho mèo cũng được Thường Hạ kiểm soát chặt chẽ.

Mỗi ngày bốn bữa, một bát rưỡi thức ăn cho mèo, lượng Miao Xian Bao (bánh ăn dành cho mèo) và kem dinh dưỡng cũng giảm đi. Sống như thế này có ích gì? Thí Đào buồn bã liếm đệm thịt.

Cửa phòng làm việc không đóng chặt, ánh sáng lọt ra từ khe cửa.

Thí Đào siết chặt cửa và bước vào, nhìn lên trên bàn làm việc đặt một chiếc máy tính để bàn chất đống tài liệu và nhiều món ăn nhẹ khác nhau.

Tôi muốn ăn! Thí Đào nhảy lên bàn làm việc của Thường Hạ, cúi đầu vào bàn tay đang đánh máy của Thường Hạ, và hét lên từ cổ họng của nó để bày tỏ sự không hài lòng.

“Này, lát nữa anh sẽ chơi với cưng.” Thường Hạ tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, xoa đầu Thí Đào và ôm nó rời khỏi bàn.

Thường Hạ, tôi đói! Tôi muốn ăn đồ hộp! Thí Đào không muốn nhảy lên đầu gối của Thường Hạ, duỗi thẳng đôi chân dài đầy lông của nó, cố gắng gãi cằm Thường Hạ.

Thường Hạ bị nó làm cho ngứa ngáy nên bế nó lên, hôn ngấu nghiến, nhẹ giọng thì thầm: “Anh biết cưng đang thấy chán. Khi nào xong việc anh sẽ chơi với cưng, có được không?”

Cơ thể Thí Đào đột nhiên cứng đờ, trên vành tai nổi lên một vệt đỏ nhạt lan đến chóp tai. Nó lắc đầu và tức giận cào mạnh móng vuốt của nó lên bàn làm việc của Thường Hạ, thấy Thường Hạ không quan tâm đến nó, nó đành phải im lặng ngồi xuống và không gây chuyện nữa.

“Thí Đào là tốt nhất mà.” Lúc rảnh rỗi, Thường Hạ cúi đầu, thỏa mãn hôn lên đỉnh đầu của nó.

Hừm, sau này phải nhớ cho tôi ăn đồ hộp đấy nh, nếu không tôi giận cho mà xem. Thí Đào đạp lên người Thường Hạ và thút thít.

Hai tiếng sau, công việc của Thường Hạ đã hoàn thành, đợi đến khi Thí Đào lăn quay ra ngủ trên đùi của Thường Hạ và ngáy khò khè rồi mà vẫn không thấy đồ hộp đâu.

Thường Hạ không đáp ứng nhu cầu của nó, điều này khiến Thí Đào rất bất mãn sau khi tỉnh dậy. Nó đã thay đổi phương thức để bày tỏ sự phẫn nộ đối với Thường Hạ, nhưng dù nó có quay lại trước tủ lạnh bao nhiêu lần thì Thường Hạ vẫn alfm như không thấy hành động đó của nó.

Thí Đào không hài lòng đã trở nên u sầu, và gia đình vui vẻ của Peppa Pig trên TV cũng không thể làm cho nó vui lên.

Ngoài trời, gió lạnh nổi lên khiến cho cửa sổ xào xạc, khiến lòng người xốn xang.

Thường Hạ đã thay đổi, anh ấy không thích nó nữa sao? Thí Đào lôi một ít thức ăn cho mèo trong bát thức ăn ra, vẻ u sầu khủng khiếp.

Ôi, lòng người. Thí Đào thở dài. Có vẻ như nó phải sử dụng chút ít thủ thuật nào đó …

Thường Hạ đang vào bếp rót nước đi ra, nhìn thấy một quả cầu màu cam gần như vo tròn đang quay mặt ra ngoài cửa sổ, không biết nó đang nghĩ gì, bầu không khí có vẻ rất nghiêm trọng.

Làm sao con người ngu ngốc có thể hiểu được những gì con mèo mướp vàng đang suy nghĩ cơ chứ. Thường Hạ chỉ nghĩ rằng Thí đào béo lên cũng siêu đáng yêu, thật sự cảm thấy rất nhẹ lòng khi nhìn thấy một bóng lưng dễ thương như vậy sau giờ làm việc. Chắc chắn, nuôi một con mèo là một quyết định đúng đắn.

Thí Đào trở lại trạng thái bình thường, nó ăn thức ăn mà Thường Hạ đã lên kế hoạch cho nó mỗi ngày, ngoài việc ngủ như một con lợn con hàng ngày, mọi thứ khác đều hoạt động vô cùng đáng kinh ngạc. Thường Hạ thờ phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy mình có một con mèo ngoan và thấu tình đạt lí nhất trên đời, sau mỗi ngày làm việc, anh đăng rất nhiều ảnh lên Weibo cá nhân của mình.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, cuộc sống tưởng chừng êm đềm lại tan vỡ trong một đêm.

Đồng hồ kỹ thuật số trên bàn cạnh giường cho biết đã 2:35 sáng.

Thường Hạ ngủ không yên, trong giấc ngủ mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng sập tủ lại trong phòng, âm thanh rất nhẹ nhàng nhưng lại bị sự tĩnh lặng của màn đêm làm nổi bật lên. Trong một khoảng thời gian, anh không thể phân biệt được đó là giấc mơ hay là hiện thực.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Thường Hạ đã kiểm tra khắp căn hộ, đồ đạc của anh không bị mất, thậm chí vị trí cũng không bị thay đổi. Thứ bị động duy nhất là một nửa số xúc xích trong tủ lạnh, Miao Xian Bao trong tủ cũng thiếu một gói.

Thường Hạ cau mày, sau khi suy nghĩ một lúc, anh quay lại với vẻ mặt rối rắm và nghi ngờ nhìn Thí Đào. Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Thường Hạ, Thí Đào đột nhiên kẹp chặt mông nó lại, dùng đuôi dựng đứng như không có chuyện gì xảy ra.

“…” Trường Hạ nghĩ có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều.

Lần thứ hai xảy ra chuyện kỳ ​​lạ cách lần thứ nhất không lâu, Thường Hạ vì làm thêm quá lâu nên ngủ không sâu giấc. Khi tiếng động lạ vang lên, anh tỉnh dậy gần như ngay lập tức.

Không phải là mơ? Thường Hạ nhặt mắt kính trên bàn đầu giường, bật đèn, ngáp dài bước ra khỏi phòng kiểm tra. Phòng khách không khác gì phòng ăn, mọi thứ đều được đặt đúng vị trí, không gian trống trải yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở của anh. Anh bước đến nhà mèo của Thí Đào và thấy Thí Đào vẫn ngủ như mọi khi, chỉ khác là hơi thở có chút dao động.

“…” Sao dập dìu giống như sóng biển vậy, ngủ không yên giấc sao?

Thường Hạ cũng không vội rời đi, yên lặng nhìn Thí Đào, một hồi lâu, móng mèo trên cằm Thí Đào hơi run lên.

Nó sẽ lộ tẩy sao … Bộ não nhỏ của Thí Đào bắt đầu nhảy số, nhưng nó vẫn giả vờ bình tĩnh theo bản năng.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm, tim Thí Đào nhảy lên đến cổ họng luôn rồi.

Quên đi. Nhìn quả cầu lông màu vàng đang căng thẳng khắp người, Thường Hạ khẽ thở dài, anh cúi xuống xoa xoa lỗ tai của nó, lựa chọn trở về phòng tiếp tục ngủ.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, con mèo ngồi phịch xuống, móc ra một miếng xúc xích nhỏ giấu dưới bụng, không khỏi thở dài, tiết kiệm một ít đồ ăn cũng không dễ dàng chút nào, suýt chút nữa làm mình rơi vào tình cảnh đói đến hao gầy mất thôi.

Kể từ đêm đó, Thường Hạ không bao giờ nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào vào lúc nửa đêm nữa. Thỉnh thoảng đêm tối đi ngang qua phòng khách thấy Thí Đào đang sải rộng tứ chi ngáy ngủ ngon lành, không biết trong mơ có mơ thấy món gì ngon không, miệng nhỏ còn chảy nước miếng. Liếm quanh miệng.

Thí Đào vô cùng ngoan ngoãn và không còn hành vi quái đản nữa. Mỗi ngày, nó đều dính lấy Thường Hạ. Chẳng mấy chốc, Thường Hạ đã không còn bận tâm những chuyện như thế nữa.

Rốt cuộc, mèo vẫn là công lý, và đôi khi một số hành động nhỏ kỳ lạ không phải là vấn đề quan trọng.

Một người và một con mèo sống với nhau vô cùng hòa hợp. Thường Hạ trông giống như một ông bố ngốc nghếch và chiều chuộng đứa con của mình. Anh đã chụp rất nhiều bức ảnh gãi ngứa hàng ngày của Thí Đào và đăng trên Weibo. Một trong số chúng là hình ảnh có khi đang ngủ, đang ăn và làm tổ trong vòng tay của anh. Hành động như một em bé đã thu hút một làn sóng nhỏ người hâm mộ mèo mướp vàng. Trong các bình luận, mọi người thường hét lên đáng yêu quá và yêu cầu cập nhật mỗi ngày.

Dù không biết tại sao nhưng vóc dáng của Thí Đào đã được kiểm soát chặt chẽ về chế độ ăn uống mà vẫn ngày càng tròn trịa.

Mọi thứ thật yên bình và dễ chịu.

Cho đến nửa tháng sau, Thường Hạ, người đang ngủ, bị đánh thức bởi tiếng kính vỡ trong phòng ăn.

Hết chương 2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi