SAU KHI NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TRÚNG ĐỘC TÌNH

Editor: Hoàng

Sở Mộ tuy đã ăn một cánh cửa đóng kín, nhưng hắn chưa từng là người dễ dàng bỏ cuộc.

Tề Dư từ chối dùng rượu thịt với hắn. Không thành vấn đề. Nếu nàng không uống rượu, không ăn thịt, nhưng nàng phải để hắn nhìn thấy nàng.

Cửa đã đóng, cũng không thành vấn đề. Hắn nào phải là người đàn ông tầm thường, chỉ có thể đi bộ vào bằng cửa chính. Miễn sao hắn vào được phòng, hắn có thể vào bằng cửa phụ, cửa sổ, đằng trước, ở giữa và cả đằng sau.

Theo thói quen hắn bí mật đột nhập vào phòng Tề Dư như lần trước, ngay khi màn đêm đã buông xuống hoàn toàn. Sở Mộ đi thẳng ra phía sau chủ viện, nơi có cửa sổ sau...

Đèn trong phòng Tề Dư vẫn chưa tắt. Sở Mộ im lặng chờ đợi bên ngoài. Chờ đến sau khi nghe Tề Dư bảo nha hoàn đi nghỉ ngơi, nha hoàn rời khỏi rồi đóng cửa lại, Sở Mộ khom người bí mật thăm dò, đưa tay ra đặt lên bệ cửa sổ sau, mở ra chỉ bằng một chút sức lực. Vì trời chưa khuya, Sở Mộ không muốn náo loạn kinh động, vì vậy, sau khi mở cửa sổ được một lúc, hắn mới mở rộng hơn, chống tay lên bệ cửa sổ,trong tâm thế sẵn sàng nhảy vào phòng nàng mà dọa.

Nhưng ai biết được, ngay khi hắn chống tay lên bệ cửa sổ, cơ thể hắn chưa kịp nhảy lên, một thố nước lạnh đã dội ra từ cửa sổ, Sở Mộ không kịp tránh, thế là bị thố nước lạnh làm cho ướt cho từ đầu đến chân.

Hắn trông thấy đầu của Hổ Phách từ phía sau bệ cửa sổ, nàng đang cầm một chậu rỗng trên tay, với vẻ mặt ngạc nhiên, nàng nhìn Sở Mộ như thể nhìn thấy con chuột lột đang đứng phía bên kia cửa sổ.

“Vư...vươ...vương gia! Sao, sao người lại xuất hiện ở đây?” Giọng nói thỏ thẻ của Hổ Phách khiến Sở Mộ cảm thấy tức giận.

Minh Châu đỡ Tề Dư đi qua, Tề Dư nhìn xuống Sở Mộ, người đang liên tục vuốt mặt, lạnh lùng hỏi:

“Vương gia sẽ không nói với thần thiếp là người chỉ tình cờ đi ngang qua thôi chứ?”

Tiết trời tháng 11 thật sự rất lạnh, nhưng dù trời có lạnh đến đâu, cũng không thể bằng Sở Mộ lúc này, không thể nào bằng được trái tim của hắn lúc này.

Hắn chỉ vào Tề Dư một lúc lâu mà không thể nói được câu nào, ngay khi hắn vừa mở miệng, đã đánh ngay một cái hắt xì, Sở Mộ thở ra làn khói trắng, rùng mình, hắn không quan tâm gì nữa mà lập tức trèo từ ngoài vào trong.

Tề Dư sững sờ, bảo Hổ Phách và Minh Châu ngăn hắn lại, Sở Mộ gầm lên:

“Cút!”

Hai nha hoàn bị dọa cho giật bắn người nên không dám nhúc nhích nữa, chỉ dám quay sang nhìn Tề Dư, Tề Dư thấy vậy đành vẫy tay bất lực, bảo họ lùi lại, đừng chọc tức Sở Mộ, nếu không hậu quả Minh Châu và Hổ Phách không thể nào gánh nổi.

Sở Mộ run rẩy chui vào phòng, bắt đầu tháo dây đai mà không nói lời nào. Cả Tề Dư và hai nha hoàn đều cứng đơ người. Hai nha hoàn hét lên rồi lập tức lấy tay che hai mắt lại. Tề Dư thì khá hơn một chút, nàng quay người, cau mày hỏi:

“Người đang làm gì vậy?”

Sở Mộ tháo dây đai trong lúc sai bảo Hổ Phách: “Không nhìn thấy ta đang cởi đồ sao? Ngươi, che mắt lại làm gì, đi đóng cửa sổ lại đi, muốn đóng băng bổn vương à? Còn ngươi, có bị ngơ hay không mà không đi nấu nước nóng đi, một vấn đề cỏn con như vậy ngươi cũng để bổn vương phân phó từng cái một sao?”

Tề Dư cười khẩy, hắn luôn tự nhiên như vậy, ban đêm tự tiện chạy vào phòng nàng, thậm chí còn dám sai bảo nha hoàn của nàng.

Hổ Phách và Minh Châu ngược lại không có sự bình tĩnh của Tề Dư. Chỉ cần nghe Sở Mộ kêu lên, cả hai đã sợ hãi đến nỗi phải lập tức đi đóng cửa sổ lại, rồi ra bên ngoài lấy nước nóng.

Nếu bây giờ Tề Dư dám quay đầu lại, nàng nhất định sẽ chĩa vào mũi Sở Mộ và mắng hắn, nhưng thật không may, nàng chẳng dám. Đứng trước giường của nàng, Sở Mộ cởi bộ quần áo ướt của mình ra từng cái một, ném từng cái dưới chân Tề Dư, đánh giá bằng số quần áo hắn để lại dưới chân Tề Dư gần như có thể kết luận rằng bây giờ còn không quá hai mảnh quần áo trên người Sở Mộ, một chiếc quần lót, một chiếc áo lót...

Đột nhiên, lớp áo cuối cùng trên người cũng bị ném xuống chân Tề Dư...

Vậy chỉ còn một chiếc quần lót… nàng chưa kịp nghĩ tiếp, chiếc quần lót cũng bị ném vào giữa chân nàng, trực tiếp phủ lên chân nàng.

Bây giờ Tề Dư không có thời gian để suy nghĩ về cách Sở Mộ thoát y và hất nó vào chân Tề Dư. Nàng chỉ muốn biết Sở Mộ muốn làm gì.

Chiếc quần lót còn vương cả nhiệt độ cơ thể của hắn, nó khiến Tề Dư sởn hết cả da gà. Nàng ghét bỏ nhấc chân lên đá mọi thứ ra khỏi, Tề Dư hỏi:

“Chỉ là nửa nồi nước thôi mà. Người có cần như... vậy không?”

Khi Tề Dư nói xong, Sở Mộ không lập tức trả lời, nhưng có tiếng xột xoạt và cọ xát. Tề Dư không dám quay đầu lại nhưng cũng biết hắn đang làm gì. Vội vàng nói:

“Đừng có mà chạm vào chăn của ta, đừng chạm vào gối của ta!”

Với bản tính không biết xấu hổ của Sở Mộ thì hẳn là hắn sẽ cởi hết quần áo rồi chui vào trong chăn của nàng.

Quả đúng là như vậy. Sau khi cởi hết quần áo ướt trên người, hắn đã chui vào chăn của Tề Dư. Căn phòng đang đốt sáp hương, chiếc chăn của Tề Dư cũng thơm và ấm áp. Khoan hãy đề cập đến việc thoải mái bao nhiêu khi quấn nó trên người mình, Sở Mộ đã gần như run rẩy một cách thoải mái, nhưng luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng.

Hóa ra tóc của Tề Dư rất đen và dài, ngang eo nàng. Vào những ngày trong tuần, hắn luôn thấy nàng buộc tóc lên. Hắn chưa bao giờ thấy nàng xõa tóc ra. Duy chỉ có một lầm hắn đã từng trông thấy khi liếc nhìn qua cửa sổ, nó đã khiến trái tim băng giá của Sở Mộ hồi xuân ngay lập tức.

Sở Mộ thoải mái thở hắt một hơi, cơ thể hắn được bọc trong một chiếc chăn nhỏ, tầm mắt hắn rơi xuống gối, hắn đưa tay ra ôm nó trong tay, hắn vừa nhìn vừa chạm vào:

“Này, đừng nói vậy chứ, gối của nàng mềm hơn những chiếc gối được dùng trong thư phòng của bổn vương. Trên chúng được thêu hoa đào hả? Nàng thích hoa này sao?”

Tề Dư bình tĩnh, cố gắng nói với bản thân mình không nên bị hắn ảnh hưởng. Đối với những loại người này, mình càng để ý tới hắn, hắn lại càng đắc ý. Nếu mình không đếm xỉa tới hắn, nói một lúc thì miệng hắn cũng sẽ ngừng lại.

Tuy nhiên, có vẻ Tề Dư vẫn đánh giá thấp độ dày của da mặt hắn.

Sở Mộ thấy Tề Dư không trả lời câu hỏi của mình, nhưng tấm lưng siết chặt kia đã phản bội lại nàng. Hắn chưa bao giờ thấy Tề Dư như thế, Sở Mộ vui vẻ, bắt đầu nghịch thứ dưới gối của Tề Dư.

“Hoa Trâm Ký... cuốn sách mà vương phi đọc trước khi đi ngủ không phải là một cuốn học vấn hay là một học thuyết về ý nghĩa, nghiêm túc như nàng, mà thậm chí còn đọc những cuốn sách tạp nham trên phố như này à?” Sở Mộ cố ý nói.

Tề Dư nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh và tự nhủ mình phải tiếp tục chịu đựng, chịu đựng một chút nữa thôi hắn sẽ im ngay.

“Than ôi, đây là cái gì? Một miếng ngọc bội, nàng để ngọc bội dưới gối làm gì? Thậm chí còn không có dây nữa...”

Sở Mộ đang cầm miếng ngọc bội chơi, đột nhiên cái bóng trước mặt hắn thấp thoáng. Không biết tự khi nào nàng đã xoay người lại, đi đến thẳng trước mặt Sở Mộ, nắm lấy miếng ngọc bội hắn đang chơi, lạnh lùng nói:

“Người náo loạn đủ chưa? Người muốn gì?”

Sở Mộ giật mình vì giọng nói thờ ơ của Tề Dư. Hắn muốn trêu chọc nàng nhiều hơn nữa. Ai có thể ngờ nàng thật ra không cần chọc, ánh mắt hắn rơi vào viên ngọc trên tay, hỏi:

“Lai lịch của viên ngọc bội có thể khiến nàng phát hỏa này là gì vậy?”

Tề Dư giữ ngọc bội trong lòng bàn tay: “Nó liên quan gì đến người? Người chỉ cần cho ta biết, người có ý gì thôi.”

Sở Mộ nheo mắt nghi ngờ, rút tay lại, ôm lấy gối của Tề Dư và quấn chăn thật chặt, ngồi càng thêm thẳng người hơn, ngay thẳng nói:

“Giữa đêm giữa hôm nha hoàn của nàng tạt cho bổn vương ướt từ đầu tới chân, giờ nàng lại hỏi bổn vương có ý gì? Còn không mau hầu bổn vương thay y phục, nếu bổn vương bị bệnh, ta không biết khi nào ta sẽ rời khỏi đây đâu.”

Thoạt nhìn Sở Mộ rất nghiêm chỉnh nhưng hai con người hắn lại ánh lên chút ý cười.

Tề Dư chưa từng thấy người đàn ông nào táo tợn như Sở Mộ, nàng cười khẩy rồi kêu lên:

“Người đâu! Hầu vương gia thay đồ!”

Sở Mộ cũng kịp thời vội vàng kêu lên: “Bổn vương đang cởi y phục, ai dám vào!”

Tề Dư kiên nhẫn hỏi hắn:

“Không cho người ta vào, vậy thì ai sẽ giúp người thay y phục? Ta sao?”

Sở Mộ kiên quyết mỉm cười:

“Không phải nàng, thì còn ai khác nữa. Nàng là vương phi của bổn vương, thân thể ngọc ngà của bổn vương chỉ cho phép nàng nhìn thôi. Những người phụ nữ khác đừng mơ chạm được vào.”

Lời nói này, không chỉ khiến cơ thể Tề Dư lạnh buốt, mà ngay cả Minh Nguyệt và Hổ Phách, những người đang đứng ngoài cửa chờ đợi phân phó, cũng dở khóc dở cười. Nếu được, Hổ Phách thực sự muốn lao vào phòng mắng Sở Mộ một tiếng ‘thật không biết xấu hổ’.

“Nếu vương phi không giúp bổn vương, thế thì... bổn vương chỉ đành ở lại đây qua đêm nay thôi. Điều đó cũng tốt, bổn vương cầu còn không được.” Tề Dư trong thâm tâm phải cảm thán trước Sở Mộ rằng, luận về người vô sỉ như hắn, thật không ai bằng.

Dĩ nhiên, Tề Dư sẽ không để Sở Mộ lấy một cái cớ nào mà ở lại qua đêm. Sau khi bình tâm, nàng lấy một chiếc khăn khô từ trên cọc treo bước đến trước mặt Sở Mộ. Sở Mộ nhìn Tề Dư mang trên mình chiếc áo choàng dài, đôi mắt dường như đắm chìm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thật khó để có thể thoát ra, cho đến khi Tề Dư ném chiếc khăn khô lên đầu hắn, rồi xoa vào đầu hắn đến mức rối như tơ vò.

Dù rất thô lỗ, Sở Mộ cũng sẵn lòng.

Tề Dư lau mái tóc ướt của Sở Mộ một chút, bỏ khăn ra, nhìn mái tóc rối bù giống như ổ quạ của hắn, quay lại lấy ra một bộ y phục sạch trong tủ ném đến trước mặt Sở Mộ.

Sở Mộ bắt lấy rồi nhìn chằm chằm bộ y phục, hỏi:

“Sao nàng lại có y phục nam ở đây?”

Dứt lời, Sở Mộ liền cảm thấy hối hận. Bởi vì hắn nhận ra mình đang hỏi những điều vô nghĩa, không chỉ là vô nghĩa, mà còn là một điều đặc biệt không thỏa đáng.

Hắn và Tề Dư đã kết bái phu thê, nhưng sau khi thành thân, hắn chưa bao giờ tới chỗ Tề Dư, nhưng nếu hắn không đến, thì Tề Dư không giúp hắn chuẩn bị y phục. Khi hắn hỏi điều này, chẳng khác nào là đang nhắc lại cho Tề Dư biết hắn chưa từng đến đây.

“Trời càng lúc càng lạnh rồi, vương gia vẫn nên mau chóng mặc y phục vào thì hơn, nhỡ người ngả bệnh, triều thần không ai quản, thiếp thân không đủ khả năng chịu tội đâu.”

Tề Dư lạnh lùng nói.

Rốt cuộc thì Sở Mộ cũng không phải là một kẻ không hiểu đạo lý, bởi hắn biết rõ rằng trêu chọc Tề Dư thì được, nhưng nếu thực sự cho rằng Tề Dư là một người phụ nữ có thể thu phục được, thì sai hoàn toàn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi