SAU KHI NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TRÚNG ĐỘC TÌNH

Editor: Kan Kudo

Sở Mộ một đường mạnh tay bứt hoa, để lại cánh hoa hồng rơi đầy đất, nếu không nhờ có Hàn Phong và Kỷ Thư ở phía sau can ngăn, Sở Mộ hận không thể lật tung những bồn hoa xanh um tươi tốt xung quanh lên hết.

"Tức chết bổn vương! Tức chết bổn vương rồi!"

Sở Mộ tức giận đến mức đấm ngực dậm chân, khó có thể bình phục.

Hàn Phong khuyên nhủ: "Vương gia bớt giận, đừng làm cho thân thể bị thương a."

"A! ! !" Sở Mộ điên cuồng hét lên đầy giận dữ: "Đem Lâm Khâm đến cho ta! Còn muốn bổn vương phải chịu đựng cuộc sống như thế này đến bao giờ nữa! Tim bổn vương, tim bổn vương... Đau muốn chết rồi!"

Sau khi rống lên một câu ‘Đau chết rồi’, Sở Mộ chống đỡ không nổi nữa, ôm ngực ngồi xổm xuống, nhìn tàn hoa vụn lá trên mặt đất, bi thương dâng trào trong Sở Mộ, hắn đau lòng mà nói:

"Nàng làm sao có thể đạp nát một mảnh tình nghĩa mà ta dành cho nàng? Thế mà lại nạp thiếp cho ta, nàng dựa vào cái gì mà dám nạp thiếp cho ta? Tề Dư ấy dựa vào cái gì chứ?"

Sở Mộ đột nhiên đứng dậy, rơi lệ đầy mặt nhìn về phía Hàn Phong, xúc động tuôn trào mà hỏi:

"Hàn Phong ngươi nói ta nghe, có phải nàng phụ ta rồi không?"

Hàn Phong nhìn vương gia nhà mình thế mà lại chảy nước mắt bi thương, thực sự có chút kinh ngạc, hướng ánh mắt cầu cứu về Kỷ Thư bên kia:

"A? Chuyện đó —— "

Nhưng Sở Mộ không đợi Hàn Phong cho ra đáp án, liền tự mình nói:

"Chuyện này còn cần suy nghĩ sao? Nàng chính là phụ ta rồi. Tề Dư, nữ nhân này thế mà lại muốn ta nạp thiếp, nạp thiếp a! Cái này còn chưa tính là đã phụ ta sao? Ngươi còn do dự cái rắm a!"

Hàn Phong dở khóc dở cười, muốn nói lý lẽ với Sở Mộ: "A, có thể, có thể vương phi là cho vương gia nạp thiếp, chứ không phải chính tay nàng nạp thiếp."

Nhưng rất rõ ràng, Sở Mộ hiện tại cũng không muốn nói lý lẽ gì với hắn, nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, khịt khịt mũi, lòng đầy căm phẫn chỉ vào Hàn Phong đến nửa ngày rồi mới kích động nói:

"Ta yêu nàng như vậy, nàng làm thế nào có thể cho ta nạp thiếp? Ta cứ tưởng rằng Hàn Phong ngươi hiểu ta, mà ta hôm nay mới phát hiện, Hàn Phong ngươi cũng chỉ là một kẻ vô tình vô nghĩa, khổ thân ta tín nhiệm ngươi như vậy! Ngươi khiến ta quá thất vọng đi."

Hàn Phong không hiểu tại sao lại gặp tai bay vạ gió: Ặc...

Kỷ Thư thấy vương gia quá điên cuồng, sợ hắn lại xúc động nói ra cái gì, chạy lên trước đỡ lấy Sở Mộ, tùy mặt gửi lời nói:

"Vương gia, nạp thiếp hay không nạp thiếp, chẳng đều là do ngài quyết định sao? Ngài yêu vương phi như thế, vương phi một ngày nào đó sẽ cảm nhận được tình yêu của ngài. Lần qua năm mới này, hay là ta đi tìm Lâm Khâm uống rượu đi, nhường Lâm Khâm cũng đến bình bình này lý nhi, ngài cũng tốt tán giải sầu nhi không là?"

Chuyện vương gia trúng cổ không thể hô hào bốn phía, luôn truyền Lâm Khâm vào phủ sợ là sẽ khiến người ta nghi ngờ, còn không bằng bọn họ tự mình ra cửa tìm Lâm Khâm đi.

Sở Mộ nâng hàm dưới nhìn trời, thở ra một hơi thật dài, làm tư thế 'Ta muốn phấn chấn trở lại':

"Đi."

Hắn này hai ngày vì Tề Dư, vẫn luôn đối phó người nhà Tề gia, chính là muốn khiến nàng vui vẻ, ai thành nghĩ nàng coi tự mình là phiền toái không nói, hôm nay lại đây như vậy vừa ra!

Quá đáng!

Hơi quá đáng!

*****************************

Tề Dư kêu người đuổi như cô nương kia đi, ngồi trong phòng thanh thanh tĩnh tĩnh lau hoa lan diệp, chẳng được bao lâu, một cái nằm sấp chân tường nhi tiểu nha hoàn bị Minh Châu mang tiến vào, hồi bẩm nói:

"Vương gia phát cơn giận, nói thật nhiều, giờ thì đã ra ngoài, nói là đi tìm Lâm tiên sinh uống rượu."

Tề Dư hãy còn lau hoa lá, thuận miệng đáp lời, bảo tiểu nha hoàn truyền lời đi xuống.

Minh Châu thay Tề Dư cất cái xẻng đi, nhịn không được hỏi:

"Vương phi, nô tì không rõ, vì sao người lại muốn chủ động nạp thiếp cho vương gia?"

Phu nhân bình thường nhà người ta, ước gì tướng công nhà mình không nạp thiếp, mà vương phi ngược lại, chủ động tiếp cận chuyện này. Cũng may vương gia không động lòng, nếu không trong phủ thật sự rước mấy di nương thiếp thị về, kia sau này ngày còn thế nào qua nha.

Hổ Phách cũng không hiểu: "Đúng vậy, đây không phải là tự khiến mình ngột ngạt sao? Hơn nữa, lại đả thương cảm tình dữ lắm, khó khăn lắm gần đây vương gia mới đối tốt với vương phi một chút"

Tề Dư đem hoa lá lau sạch sạch sẽ sẽ, lại dùng ấm nước thuận tiện rót chút nước, thuận miệng hỏi:

"Thiếp kia rốt cuộc có nạp không?"

Hai cái nha hoàn không hiểu: "Không có a. Vương gia chẳng phải tức giận đến rời đi rồi sao."

Tề Dư ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Đây là vấn đề."

Hiện tại Sở Mộ, tuyệt đối có vấn đề. Từ trước thái độ của Sở Mộ đối với mình vô cùng lãnh đạm, có thể nói là chán ghét, hiện tại lại như biến thành một người khác, yêu thích của một người yêu làm sao có thể thay đổi trong một thời gian ngắn như thế, thậm chí còn bắt đầu ảnh hướng đến cảm xúc thường ngày của hắn.

Nếu như khi trước Tề Dư chỉ nghi ngờ thôi, vậy thì hiện tại cơ bản đã xác định được rồi, nhưng mà nàng chỉ xác định Sở Mộ chắc chắn có vấn đề, nhưng vẫn không làm rõ được cụ thể vấn đề ở chỗ nào.

"Kêu Xảo Nương buổi tối đến đây một chuyến." Tề Dư nói.

********************************

Sở Mộ rời khỏi vương phủ, bị Hàn Phong cùng Kỷ Thư trực tiếp kéo đến tiểu viện của Lâm Khâm, bốn người ở hành lang ngồi quanh một cái bàn, để hai cái lò sưởi bên cạnh, cũng coi như ấm áp.

Lâm Khâm bảo đầu bếp trong nhà làm mấy món ăn kèm, tự mình rót cho Sở Mộ sắc mặt đầy uể oải một bát rượu.

"Ai nha, ta còn đang lo ở nhà cô đơn thì các ngươi lại tới rồi, rượu này của ta..."

Lâm Khâm còn chưa có nói xong, chợt nghe 'Ba' một tiếng, Sở Mộ đã đem hắn vừa ngược lại kia bát rượu cho một miệng buồn. Lâm Khâm bên này, thậm chí còn chưa kịp rót chén thứ hai, trực tiếp sửng sốt.

"Đầy thượng." Sở Mộ nói.

Lâm Khâm một bên thêm rượu, một bên nhìn Hàn Phong và Kỷ Thư, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, trêu ghẹo hỏi: "Gia thế này là sao? Đến chỗ này của ta để uống rượu giải sầu?"

Kỷ Thư âm thầm xua xua tay với Lâm Khâm, còn chưa kịp nói, đã nghe Sở Mộ ở một bên kêu lên:

"Nói nhảm cái gì, gia uống với ngươi hai bát rượu thì còn phải viết thư trần tình ra cho ngươi sao?"

Lửa giận lớn đến thế!

Lâm Khâm líu lưỡi, vội vã cười làm lành: "Không dám không dám." Quyết đoán cho Sở Mộ thêm rượu: "Gia, mời ngài uống thoải mái, nếu không đủ thì trong hầm của ta vẫn còn."

Cứ như thế sau khi viện cớ thoái thác, Sở Mộ mới bớt lửa giận, bưng bát rượu, âm thầm thở dài, quay sang một bên, hối hận mà uống.

Lâm Khâm đặt bình rượu xuống, khoa tay múa chân hỏi Hàn Phong cùng Kỷ Thư, Kỷ Thư cũng khoa tay múa chân mà trả lời, cứ như vậy qua qua lại lại, Lâm Khâm thế mà xem hiểu được thủ thế khoa tay múa chân của Kỷ Thư, bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, hai người ăn ý mười phần, nhìn nhau cười, Hàn Phong ở một bên bưng bát rượu, dùng ánh mắt hơi kính nể nhìn bọn họ ngươi tới ta đi, thế mà không cần mở miệng cũng có thể giải thích được tình huống.

Sau khi biết được mọi chuyện, Lâm Khâm đột nhiên đứng dậy trở về phòng, một lát sau, cầm một cái hộp thức ăn tinh xảo đi ra.

"Ha ha, suýt nữa thì quên, năm trước vương phi chủ ý sai người làm tám loại đưa tới, thứ này nào là hạch đào, hạt thông, dùng để uống rượu thì không còn gì bằng."

Lâm Khâm nói xong, mở hộp thức ăn ra, lấy hoa quả khô bên trong ra bày biện lên bàn, nhìn Kỷ Thư một cái, Kỷ Thư lập tức hiểu ý, khoa trương cầm một hạt thông lên, nói:

"Đúng rồi đúng rồi, loại hoa quả khô này là thích hợp để uống rượu nhất, năm trước vương phi cũng sai người làm tặng bọn ta."

Sở Mộ ở bên cạnh uống rượu, vốn là đã hạ quyết tâm uống vài chén rượu sầu, ai ngờ bọn họ đột nhiên nhắc tới 'Vương phi', còn chẳng phải là Tề Dư sao.

Tề Dư này vương phi làm được miễn bàn nhiều xứng chức, hàng năm cả những người hầu hạ bên Sở Mộ cũng không quên chiếu cố, Tề Dư chẳng sợ phân một ít chuẩn bị cấp dưới nhóm tâm tư cho Sở Mộ, Sở Mộ trong lòng chỉ sợ đều có thể tốt hơn điểm.

Bọn Kỷ Thư ở bên cạnh bóc hạt thông, Sở Mộ nhịn rồi lại nhịn, đến cùng vẫn là không nhịn xuống được, xoay người lại, ánh mắt u oán dừng tại tám loại kia, nhanh nhẹn bốc lấy một nắm hạt thông để ở bên cạnh người, lấy từng viên từng viên mà bóc ra.

"Nữ nhân đều là không có lương tâm."

Sau khi ăn vài hạt thông, Sở Mộ đột nhiên nói một câu như thế.

Lâm Khâm, Hàn Phong cùng Kỷ Thư nhìn nhau, Lâm Khâm vội ho một tiếng hỏi: "Vương gia sao lại nói lời ấy?"

Sở Mộ hừ nói:

"Bổn vương đối với nàng nghìn tốt vạn tốt, nàng đều thờ ơ thì thôi đi, vậy mà còn làm ra những chuyện khiến bổn vương thương tâm thế này."

Hàn Phong cùng Kỷ Thư không dám xen mồm, dứt khoát vùi đầu mà ăn.

Lâm Khâm nói: "Vương gia là do trúng cổ nên mới sinh ra loại tình cảm đặc biệt này đối với vương phi, nhưng nó lại chẳng phải chân thật, nếu đã không chân thật, kia vương gia làm sao tu vì thế quấy nhiễu."

Sở Mộ giận dữ bỏ vỏ của một hạt thông xuống:

"Ngươi nói thì đơn giản lắm, thứ gọi là cảm tình làm gì có thể thoải mái thu lại hay bộc lộ ra, ta chỉ cần nghĩ tới chuyện nàng không thích ta, thậm chí chán ghét ta, ta nơi này... Tâm tình muốn chết cũng có. Đương nhiên, ta chết chắc chắn là sẽ không đi chết, chính là ý tứ này."

Ba người ba mặt nhìn nhau: ...

"Thế thì vương gia hiện tại là một lòng muốn ở cùng với vương phi?" Lâm Khâm hỏi.

Sở Mộ không chút nào che giấu: "Nằm mơ cũng muốn. Đáng tiếc a, nàng không cảm kích, còn muốn để ta nạp thiếp, thẳng mặt mà ghét bỏ ta a."

"Điều đó chứng tỏ vương gia có lẽ vẫn chưa đủ chu đáo tận tình." Kỷ Thư xen mồm.

Những lời mà Kỷ Thư nói ra tựa như vừa mở ra một đề tài mới, ở đây mặt khác ba nam nhân, liền như thế nào truy nữ nhân trên chuyện này nhiệt liệt mỗi người phát biểu ý kiến của mình.

"Chuyện nam nhân theo đuổi nữ nhân, nói dễ cũng dễ, mà nói không dễ cũng không dễ, nếu như là nữ nhân bình thường thì hoặc là yêu tài học, hoặc là yêu săn sóc, hoặc là yêu giàu có, hoặc là yêu tuấn tú, ngoài ra không còn gì khác."

"Ngoài hỏi han ân cần, còn muốn có chút biểu lộ tình cảm chân thành. Tặng đồ các thứ."

"Sau khi tặng đồ vật, còn phải hoa tiền nguyệt hạ mà dỗ ngọt."

"Chỉ cần khiến nàng lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng hài lòng, đến khi lúc nào cũng từng giây từng phút đều không chia xa ngươi, kia cách sự thành cũng liền không xa ."

Ba cái liền lão bà đều không có đại nam nhân bảy miệng tám lời dạy Sở Mộ 'Làm thế nào để theo đuổi nữ nhân', Sở Mộ càng nghe càng phiền muộn:

"Các ngươi thật sự tưởng rằng chỉ cần bổn vương tặng chút đồ vật, lời ngon tiếng ngọt dỗ một chút, khắp nơi theo nàng, Tề Dư nàng có thể động tâm với bổn vương?"

Thanh âm khuyên bảo của ba người ngừng lại im bặt.

Hình như vương gia cũng liên tục làm như thế, thường xuyên đưa đồ ăn, đưa hoa, thường thường nói với vương phi vài câu thổ lộ cõi lòng, sau đó theo vương phi đến khắp nơi, liền ngay cả việc đối đầu sống chết với Tề quốc công, vương gia vì vương phi mà bây giờ đã có thể mặt đầy ôn hoà mà nói chuyện, mừng năm mới còn cùng nhau uống rượu.

Ấy vậy mà, vương phi còn muốn để vương gia nạp thiếp.

Ba người xấu hổ nâng chén, Lâm Khâm uống một ngụm rượu, sửa sang lại một loạt suy nghĩ, lại nói:

"Nếu là những điều trên đều không thành công, thực ra vẫn còn có một biện pháp."

Sở Mộ cùng hai người còn lại mở to ánh mắt hiếu học nhìn về phía hắn, Lâm Khâm đặt chén rượu xuống, gằn từng chữ:

"Bá vương ngạnh thượng cung!"

Sau đó hành lang chỉ còn một mảnh yên tĩnh.

Trừ bỏ tiếng gió ở ngoài, tiếng châm rơi cũng có thể nghe.

Xấu hổ không cần nói cũng biết.

Sở Mộ tức giận chỉ vào Lâm Khâm giận dữ hỏi:

"Ngươi coi bổn vương là loại người như thế nào? Loại sự tình cầm thú không bằng này, bổn vương tuyệt đối sẽ không làm." Sở Mộ vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên, thần thánh không thể xâm phạm.

"Ta muốn tâm của Tề Dư tâm, cũng không phải vì… thứ kia. Lại nói, theo tính của Tề Dư, ta có làm như vậy, nàng cũng tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà thỏa hiệp, ngược lại sẽ cả đời hận chết ta."

Vậy thì, vương gia, ngươi là vì đạo đức tiêu chuẩn tài cao nên mới không làm thế, hay là vì biết làm như vậy cũng vô dụng nên mới không làm? Nếu làm như thế mà có tác dụng, vậy thì ngươi sẽ làm hay không làm đây?

"Thuộc hạ cũng không phải kia loại người xấu xa như thế, vương gia hiểu lầm ý của thuộc hạ rồi." Lâm Khâm tựa hồ có ý tưởng mới.

"Thuộc hạ là nói, nếu đi đường văn không được, vậy thì hãy đi đường võ, đường võ này có thể là chỉ chuyện đó, cũng có thể là chỉ cái khác. Hoàng đế nội kinh vân, nữ vì âm, nam vì dương, âm dương điều hòa mới có thể ngũ hành lưu loát, mà từ xưa âm dương tướng hút cũng lẽ thường, vương gia sao lại không lợi dụng 'Âm dương hút nhau' để đối phương thức khác để hóa giải khốn cục hiện tại?"

Lâm Khâm nói, rung đùi đắc ý, Sở Mộ nghe nhức não lắc đầu.

"Ý là gì? Nói tiếng người đi."

Lâm Khâm gặp gỡ Sở Mộ, cũng là tú tài ngộ binh, không nói lời vô nghĩa với Sở Mộ, đưa tới đồ đệ Tiểu Lưu, sau khi ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, Tiểu Lưu liền lĩnh mệnh đi xuống, ước chừng qua thời gian nửa nén hương, Tiểu Lưu vội vàng trở về, trong tay ôm một chồng sách, chất đống bên người Lâm Khâm.

Lâm Khâm lấy một quyển trên cùng, sau khi tùy tay lật xem hai trang thì đưa cho Sở Mộ, Sở Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua, trông thấy mặt ngoài của sách có ghi tên sách —— nam sương phòng diễm kí.

Tên sách không đứng đắn như thế ngay lập tức khiến mặt Sở Mộ sa sầm.

Lâm Khâm hình như nhìn thấu được Sở Mộ đang nghĩ cái gì, giải thích nói: "Tiểu thư trong quyển sách này có tên là Nam Sương Phòng, họ Nam tên Sương Phòng, không phải là thứ nam sương phòng mà vương gia nghĩ."

Sở Mộ trên mặt biểu lộ rõ là không tin: "Kia chẳng phải là 'Diễm Kí' sao."

Lâm Khâm bất đắc dĩ: "Quyển sách này trong viết rất nhiều người cùng người ở giữa ở chung thời gian tấc đắn đo, các loại bí mật nhỏ hỗn tạp, vương gia thông thiên xem xuống dưới, cần phải có thể lĩnh hội một hai tinh túy, biết thuộc hạ nói 'Đi đường võ' và 'Bá vương ngạnh thượng cung' là có ý tứ gì."

Nói xong, Lâm Khâm trực tiếp nhét hết sách vào trong tay Sở Mộ, Sở Mộ cực kì ghét bỏ mà đem sách nhét vào trong túi áo, lại nhìn qua một chồng trên mặt đất nữa, đứng dậy chỉ chỉ, nói:

"Đã muốn đọc, thì tất cả cùng nhau đọc. Toàn bộ mang về đi."

Hàn Phong cùng Kỷ Thư tỏ vẻ cạn lời, nhưng phải y mệnh mà làm, một người một nửa, chia làm hai xấp ôm lấy.

Nói xong, Sở Mộ liền cất bước đi ra ngoài, rượu trong tay Lâm Khâm còn chưa có uống xong, thấy thế vội vàng đuổi theo hỏi:

"Vương gia, không uống rượu sao?" Rượu còn chưa quá bán tuần, này muốn đi ?

Sở Mộ khoát tay: "Lần sau đi." Sự tình của hắn và Tề Dư ngày nào còn chưa giải quyết, ngày ấy hắn vẫn không thể bình tâm lại được.

Hàn Phong cùng Kỷ Thư cầm hai chồng sách chạy theo ở phía sau, Lâm Khâm vẫn tiễn bọn Sở Mộ ra đến tận cổng, nhìn Sở Mộ xoay người lên ngựa, Lâm Khâm vái chào cáo biệt.

Sở Mộ kẹp chặt bụng ngựa, kéo gấp dây cương, trên cao nhìn xuống, lời nói thấm thía nói với Lâm Khâm một câu:

"Lâm Khâm à, ngươi cũng lớn rồi, đi mà tìm một lão bà đi, đừng có xem mấy loại sách nhìn ba không thấy bốn này nữa, cái kia... chú ý... thân thể... khụ khụ. Ta đi đây."

Sở Mộ cùng Hàn Phong bọn họ ba cưỡi tuyệt trần, chỉ để lại Lâm Khâm hỗn độn trong gió, hơn nửa ngày mới nhận ra Sở Mộ nói thế là có ý gì, vội vàng đuổi theo muốn giải thích, nhưng mà đầu ngõ đã không còn bóng người.

Lâm Khâm trong lòng kêu rên:

Vương gia, ngươi là thật sự suy nghĩ nhiều quá rồi. Những thứ kia thư đều là báu vật của hắn, rất đứng đắn đó biết không? Trong đó có học vấn rất lớn a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi