SAU KHI NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TRÚNG ĐỘC TÌNH

Editor: Lục

Ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, Tề Dư và Sở Mộ cùng đi dạo trên đường Chu Tước. Bây giờ đã là giờ Tuất một khắc (19h15') rồi, đường Chu Tước náo nhiệt của ban ngày lúc này lại khá quạnh quẽ. Đến gần tiêu cấm, những người dạo phố cũng trở về nhà từ lâu, trên đường chỉ còn vài cửa hàng treo đèn lồng đang thu dọn.

Tay Tề Dư bị Sở Mộ nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, tay Sở Mộ rất ấm, hai người tay trong tay, vai kề vai đi trong đêm xuân lành lạnh vắng vẻ. Không biết có phải do uống nhiều hơn vài chén rượu không, nhưng tựa hồ có gì đó rất khác. Tề Dư cảm thấy chân mình hơi nhũn ra, cứ như người đang bay trên mây vậy, nhẹ nhàng, hoặc là một con diều giấy, đong đưa theo hướng thổi của gió đêm, như muốn thổi luôn suy nghĩ và cơ thể này về phương xa kia. Mà tay Sở Mộ, chính là thứ giữ dây diều của nàng, ngay cả khi bị gió thổi bay thật xa, cũng sẽ không đánh mất phương hướng để quay đầu.

"Đúng là giống như mơ vậy." Bỗng Sở Mộ mở miệng, kéo suy nghĩ của Tề Dư về.

"Cái gì?" Tề Dư hỏi.

Sở Mộ đưa đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai lên, cười nói với Tề Dư: "Nếu một năm trước có người nói với ta, ta sẽ vì nắm được tay của Tề Dư nàng mà mừng như điên vào nửa đêm ở trên đường, có lẽ ta sẽ ban cho người nọ một trận đòn nhừ tử mất."

Tề Dư cong môi cười nhẹ:

"Có lẽ không chỉ là một trận đòn nhừ tử thôi đâu."

Sở Mộ nghĩ một lát, gật gật đầu: "Ừ, đúng nhỉ, không chừng ta còn giết hắn luôn ấy chứ."

"Nhưng mà, hiện tại ta lại muốn thưởng cho hắn, thưởng cho hắn một đời phú quý giàu sang, bởi vì hiện tại ta cảm thấy hắn thật sự rất tinh mắt." Sở Mộ nói tiếp.

Tề Dư quay sang nhìn chằm chằm Sở Mộ một lát, rồi nói:

"Nếu một năm trước có người nói với ta như thế, ta cũng sẽ không tin. Cho nên ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc điều gì đã làm Vương gia thay đổi vậy?"

Trong lòng Sở Mộ căng thẳng, giả ngu hỏi: "Thay đổi cái gì?"

Tề Dư liếc mắt một cái là nhìn ra ngay: "Ngài biết ta đang nói tới điều gì mà. Tình cảm của một người với một người khác, sao đột nhiên lại thay đổi lớn thế được? Bên trong nhất định có ẩn tình."

Đối mặt với sự chất vấn của Tề Dư, Sở Mộ vô cùng chột dạ. Thật ra cả hắn cũng không rõ, rằng yêu thích của mình dành cho Tề Dư là chân tình, hay là do tác dụng của tình cổ nữa. Hắn chỉ biết ngay tại lúc này, trong lòng, trong mắt, trong những suy nghĩ của hắn tất cả đều là Tề Dư, chỉ cần Tề Dư ngáp một cái thôi, hắn cũng đã thấy hết sức đáng yêu rồi, cứ muốn ôm nàng vào lòng yêu thương mãi.

Trước đây hắn không thích Tề Dư, thế nên chưa bao giờ tìm hiểu về nàng, nếu như không trúng tình cổ, thì thậm chí hắn còn cảm thấy Tề Dư là một quý nữ trong kinh bình thường như bao quý nữ khác, cứ như một đoá hoa được nuôi trong nhà kính vậy, luôn cần có nam nhân che chở và chăm sóc. Nhưng sau khi hiểu biết hơn về Tề Dư, hắn mới phát hiện, nàng không hề giống vậy chút nào.

Chẳng những Tề Dư không cần nam nhân chiếu cố mình, thậm chí so với nam nhân nàng còn đàn ông hơn, có một số việc nàng làm nằm ngoài dự đoán của người khác, mức độ ác tâm và kiên cường khiến người người phải khiếp sợ.

Sở Mộ không thích nữ nhân quá nhu nhược, cảm thấy làm nữ nhân ở trên đời vốn đã không dễ rồi, nếu còn đem hi vọng cả đời gửi gắm lên người nam nhân, để nam nhân nắm giữ quyền sinh sát của mình trong tay thì ngu ngốc biết bao nhiêu. Đều là con người như nhau, dù là nam nhân hay nữ nhân, cứ nhẫn nhịn một cách mù quáng, mất đi lòng tự trọng, mất đi bản sắc, đó là vẻ đẹp của quốc gia, một ngày nào đó chắc chắn sẽ gây nên phiền toái.

"Bởi vì... có một ngày ta đột nhiên phát hiện, nàng không phải là người tốt." Sở Mộ suy nghĩ nửa ngày, thốt ra được một câu như vậy.

Tề Dư cứ tưởng mình nghe lầm : "Hả?"

Sở Mộ thấy nàng ngửa đầu, trừng đôi mắt xinh đẹp tròn xoe lên, trong ánh nhìn chứa đầy sự kinh ngạc. Sở Mộ ôm lấy nàng thoải mái nở nụ cười, Tề Dư vất vả giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay của hắn, khăng khăng muốn Sở Mộ nói chuyện cho rõ ràng.

"Tuy nàng không phải là người tốt, nhưng ta lại thích nàng như vậy." Sở Mộ ôm Tề Dư thổ lộ.

Đường phía trước không còn một bóng người, phía sau lại có một chiếc xe ngựa theo sát. Hổ Phách và Minh Châu đi cạnh bên xe ngựa, Hàn Phong và Kỷ Thư thì dẫn ngựa đuổi theo, hoàn cảnh rất thích hợp để hôn trộm một cái.

Sở Mộ đưa môi lại gần, nhưng bị Tề Dư nhanh tay che miệng đẩy ra, Sở Mộ muốn tránh chướng ngại để tập kích bất ngờ, Tề Dư thì hoảng loạn né tránh, đột nhiên hai người đồng thời kêu lên một tiếng.

Tề Dư kêu là do trong lúc tránh thoát phát ra theo phản xạ, còn tiếng kêu của Sở Mộ nghe thảm thiết vô cùng.

Bởi Tề Dư vừa né hắn vừa nhấc chân đạp lên chân hắn. Người Sở Mộ đầy cơ bắp, bị đánh hai ba cái cũng không hề gì, song bị đạp mạnh lên chân thì cũng đau lắm. Sau khi ăn đau tay hắn lập tức lơi lỏng, rồi bị Tề Dư đẩy ra một phát, Sở Mộ đành nhìn Tề Dư như con thỏ chạy đi ngay trước mặt hắn.

Đánh lén thất bại!

Hai nha hoàn cùng hai hộ vệ thấy thế tất cả đều cúi đầu, mím môi âm thầm cười trộm. Sở Mộ một bên xoa chân, một bên tiếc nuối thở dài, sau đó trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, may mắn ứng phó được một lần hoài nghi của Tề Dư.

Nếu như cổ độc trên người Sở Mộ vĩnh viễn không thể giải được, vậy hắn hi vọng cả đời này Tề Dư đừng phát hiện ra. Dù sao xem tình trạng hiện tại của hắn, tuyệt đối không có khả năng động tâm với bất kì nữ nhân nào khác rồi, cũng chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tề Dư. Chỉ cần hắn chân thành tốt với Tề Dư, thì Tề Dư biết là do trùng cổ hay thật tâm có khác gì nhau đâu.

*************************

Trong am Từ Hàng, Tề Dư đứng phía sau một cái xích đu, cầm dây đẩy cho lão tổ tông đang ngồi trên ván đu, bất đắc dĩ nói:

"Sư thái à, người có biết kiếp sống tu hành này của người rất là thư thái không?"

Lão tổ tông ngồi trên xích đu —— Định Ninh sư thái nghe lời Tề Dư nói, vẫn ngồi thoải mái mà bốc lột sức lao động của Tề Dư.

"Con lâu ngày mới đến một lát, kêu con làm chút chuyện mà đã than mệt rồi. Đẩy cao chút đi, chưa ăn cơm sao?" Định Ninh sư thái hỏi.

Tề Dư nói theo: "Sư thái người nói đúng điểm mấu chốt rồi đó, cũng đúng là con chưa ăn cơm mà, bữa nay phòng bếp nấu món gì vậy?"

"Con thật là!"

Định Ninh sư thái nâng tay, Tề Dư lập tức tạm dừng động tác, sư thái kêu Tề Dư cũng ngồi vào ván đu, hai người sóng vai vừa ngồi phơi nắng vừa trò chuyện.

"Nuôi nó bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có tác dụng." Định Ninh sư thái nói.

Tề Dư hiểu ý bà, nói: "Nhờ lúc trước người nhìn xa trông rộng, đoán được việc ngày hôm nay."

"Cái gì mà nhìn xa trông rộng chứ. Còn không phải là do bị buộc phải trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc này, nhạt nhẽo sống qua ngày sao."

Tề Dư dựa vào tựa lưng của ván đu, nhìn cành cây trên cao đã nảy mầm non, nói: "Mùa xuân là mùa tốt, vạn vật hồi sinh, qua một thời gian, viện của người sẽ thành muôn hồng nghìn tía ngay ấy mà, không còn lạnh lẽo buồn tẻ nữa."

"Con đã đem đồ giao cho Sở Tiêu rồi, hẳn y sẽ nhanh chóng tra ra manh mối. Hiện tại chỉ còn kém nước đem người nọ đưa đến trước mặt y nữa thôi." Tề Dư nói.

"Thằng cháu thứ tư kia của ta nhìn thì ôn hòa lịch sự, thực ra tâm địa cứng rắn lạnh lùng, rất có thủ đoạn, sức nhẫn nại kinh người; còn thằng cháu thứ ba tuy rằng bá đạo, nhưng cũng sáng sủa thống khoái, khinh thường bè lũ xu nịnh, quan trọng nhất là, nó tự mình biết mình, không hề có dã tâm." Đột nhiên Định Ninh sư thái lại đi so sánh phân tích Sở Tiêu và Sở Mộ với nhau.

"Dường như sư thái rất yên tâm với Sở Mộ."

"Với nó, ta thật sự rất yên tâm." Định Ninh sư thái nói chắc chắn.

Tề Dư không hiểu phần tín nhiệm này của sư thái xuất phát từ đâu, trong tay Sở Mộ nắm trọng binh, nếu hắn có ý đồ tạo phản sẽ là kẻ khó đối phó nhất.

Chẳng biết sao lại nghĩ đến ngày ấy trên đường Chu Tước, dáng vẻ hắn nắm tay nàng tay đi về phía trước, khóe miệng Tề Dư nhịn không được hơi hơi cong lên.

Trở về từ am Từ Hàng, trông thấy Xảo Nương đứng ở chỗ gác cổng chờ nàng.

"Vương phi, việc người nhờ chúng tôi điều tra đã có manh mối." Xảo Nương nói.

Con ngươi Tề Dư động đậy, để Xảo Nương vào nội viện nói chuyện.

Trong phòng, Tề Dư đóng hết các cửa lại rồi mới cho Xảo Nương lên tiếng, Xảo Nương lấy một miếng giấy ra từ trong tay áo rồi đưa cho Tề Dư:

"Bên người Lâm tiên sinh như bị vây bởi tầng tầng giáp sắt, người của ta không thể tra được mảy may chút tin gì về bệnh tình của Vương gia. Nhưng Đồng Tâm đường ở thành Nam thường xuyên phái người mang chút nhân sâm núi và tuyết liên đến, thế nên chúng tôi để Trương Ba trà trộn vào Đồng Tâm đường, qua lại vài lần liền làm thân với dược đồng Tiểu Lưu của Lâm tiên sinh. Trương Ba luôn nghĩ cách để mời Tiểu Lưu ra ngoài song vẫn cứ bị từ chối, ai ngờ hai ngày trước vừa hỏi xong Tiểu Lưu thế mà lại đồng ý rồi, sau ba hồi rượu vào bụng, Tểu Lưu mới ấp úng nói vài thứ, Trương Ba nghe không hiểu, nên âm thầm ghi nhớ hết, đợi về thì viết lên giấy rồi cho người gửi qua."

"Trên giấy ghi lại nội dung những thứ mà chưởng quầy cũng chưa từng nghe qua, nghĩ chắc là của phiên bang gì đó, nên phải tìm người của phiên bang để hỏi. Tìm khắp mọi nơi, mới tìm được một tên vu y tới từ Nam Cương, tên vu y nọ cũng chỉ được nghe qua về loại cổ độc này, chưa gặp bao giờ, nên không biết là thật hay giả."

Xảo Nương nói rõ từng chi tiết nội dung điều tra được mấy ngày nay cho Tề Dư nghe, ánh mắt Tề Dư lại nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay, vẫn không nhúc nhích.

Tình cổ.

Là một loại cổ độc của Nam Cương có thể khiến người ta từ yêu thành hận, từ hận thành yêu.

Chợt nhớ từ sau khi Sở Mộ hồi kinh do xuất chinh đi Nam Cương là bắt đầu trở nên bất bình thường. Trước khi đi, hắn yêu sư muội tha thiết, còn đối với Tề Dư thì hận đến tận xương. Nhưng lúc hắn trở về, tất cả đều thay đổi.

Hắn vẫn nuông chiều sư muội của mình, song lại chẳng thân thiết mấy; nhưng với Tề Dư thì càng ngày càng quan tâm, càng ngày càng yêu thích.

'Ta thích nàng, thích đến nổi như sắp điên đến nơi rồi.'

'Hai ta cứ như vậy mãi nhé, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.'

'Tề Dư, Tề Dư, Tề Dư...'

Giọng nói của Sở Mộ hãy còn bên tai, nhưng có lẽ thực tế cũng chỉ là một mảnh duyên mỏng manh mà thôi.

Thật quá châm chọc.

Sau khi Xảo Nương bẩm báo xong mọi việc, đứng tại chỗ đợi thật lâu vẫn chưa thấy tiếng trả lời của Tề Dư, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tề Dư nhìn chằm chằm miếng giấy trên tay, mặt không cảm xúc, cả người như bất động.

Đợi thêm một lát, Tề Dư vẫn chưa phản ứng, Xảo Nương nhịn không được hô một tiếng:

"Vương phi."

Mi mắt Tề Dư động đậy, thu hồi suy nghĩ, vừa đứng lên và gấp tờ giấy lại ngay ngắn lại, vừa nói với Xảo Nương:

"Ta biết rồi. Lúc phái người đi điều tra, có bị bại lộ thân phận không?"

Xảo Nương lắc đầu: "Tuyệt đối không, người của ta không có ai ra mặt cả, sẽ không lộ dấu vết để người khác bắt thóp."

"Ừm. Vậy là tốt. Chuyện này liên quan rất lớn, thời buổi loạn lạc, nếu lộ ra thì sẽ không có lợi cho chúng ta." Tề Dư nói.

"Vâng, nếu Vương phi không có dặn dò gì nữa, vậy ta..." Xảo Nương nói xong định cáo lui, bị Tề Dư ngăn lại: "Đợi chút."

Xảo Nương chắp tay: "Vương phi còn gì phân phó?"

Tề Dư để tờ giấy đã gấp lại vào tay áo, sau khi đứng dậy bước đi thong thả suy nghĩ chốc lát thì nói với Xảo Nương:

"Chuyện này, đừng bẩm báo với sư thái."

Xảo Nương sửng sốt, cụp mắt trả lời: "Vương phi yên tâm, chuyện của người..."

Còn chưa nói xong, Tề Dư đã cắt ngang câu nói của Xảo Nương:

"Dù sao thì ngươi và Kim Vinh đều là người của sư thái, vi sư phân việc thì không thể chối. Nhưng ta cũng có ơn tri ngộ với các ngươi, hơn nữa đây là chuyện riêng của ta, giờ đang là lúc quan trọng, đừng làm mọi thứ phức tạp thêm. Bất quá, nếu yêu cầu của ta quá khó thực hiện, thì ngươi cứ xem như ta chưa nói gì đi. Nên làm thế nào cứ việc làm như thế ấy."

Xảo Nương trầm mặc chốc lát, chắp tay nói với Tề Dư:

"Vương phi, quả thật năm đó là do sư thái cho chúng tôi một con đường sống, nhưng người thật sự cứu lấy tính mạng của chúng tôi là người. Ta và Kim Vinh bất kể thế nào cũng sẽ không quên ân tình của người, người yên tâm đi, ta biết phải nói thế nào mà."

Xảo Nương một phen biểu đạt lòng trung thành với Tề Dư, ở chung bao nhiêu năm, dĩ nhiên Tề Dư hiểu chứ, chỉ là dặn dò trước chút thôi.

"Được rồi, ngươi đi đi." Tề Dư lại phân phó Xảo Nương thêm một câu: "Người bên dưới làm việc, nên thưởng thì thưởng, đừng tiếc bạc, đừng để người khác chê cười."

Xảo Nương cái gì cũng tốt, song lại hay tính toán chi ly, sau lưng thị thuộc hạ thường gọi thị là phu nhân thiết kê, bây giờ còn bị Tề Dư nhắc ngay mặt nữa, Xảo Nương cũng thấy hơi thẹn thùng.

"Người nghĩ ta là người thế nào vậy. Nên thưởng bạc, có bao giờ ta thiếu bọn họ phần nào đâu. Vương phi không cần nhắc nhở ta cũng biết." Xảo Nương nói.

Tề Dư nở nụ cười, Xảo Nương nhìn nàng, cảm thấy biểu cảm của Tề Dư hơi khác thường, nhịn không được hỏi:

"Vương phi vẫn còn chuyện khác cần dặn dò ạ?"

Tề Dư không hiểu: "Còn chuyện gì à? Đâu có."

"Ta thấy Vương phi hơi khác thường ngày, như là muốn nói lại thôi." Trực giác của nữ nhân đôi khi nhạy cảm như vậy đấy.

Tề Dư bật cười:

"Đừng nghi thần nghi quỷ nữa, nhanh ra khỏi đây đi. Cứ đợi đến khi tất cả mọi người tỉnh ngủ là lớn chuyện bây giờ."

"Dạ."

Sau khi Tề Dư nói xong, Xảo Nương cũng không nán lại lâu hơn nữa, hành lễ rồi lập tức cáo lui.

Xảo Nương rời đi rồi, Tề Dư lại ngồi trở lại, cầm lấy ấm trà trên bếp nhỏ, đâu vào đấy, quy quy củ củ làm một quy trình trà nghệ, nâng chung trà lên đặt ở chóp mũi, nhưng không uống, lại lấy tờ giấy kia ở trong túi ra, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nó một lát, lạnh lùng cười.

Vừa ngâm trà ngon thả ở một bên.

Tề Dư lấy một mồi lửa trên đèn lồng xuống, trực tiếp châm cho tờ giấy đang cầm trong tay, thả dưới nền gạch xanh, nhìn nó chậm rãi bị lửa đốt thành tro.

Đến khi nâng mắt lần nữa, ánh nhìn đã khôi phục sự thanh tỉnh, như tất thảy mọi chuyện chưa hề xảy ra.

**************************

Sở Mộ thị sát đại doanh Tây Sơn xong trở về, đi qua ngã tư đường Chu Tước, chợt muốn đi mua vịt tương Bát Bảo mới ra lò cho Tề Dư, nên kêu mấy giáo úy khác của Binh bộ đi về trước, Trương giáo úy lại nhịn không được trêu ghẹo:

"Vương gia của chúng ta thay đổi rồi, lần nào cũng mang đồ này đồ nọ về cho Vương phi, phu thê ân ái, đúng là không để người khác sống yên mà."

Mấy giáo úy đi chung lập tức cười vang, Sở Mộ chịu đựng cười cười:

"Đi đi đi, các ngươi muốn đỏ mắt thì cứ tự kiếm cho mình một nương tử. Bổn vương đâu rảnh mà phụng bồi."

Cả đám giáo úy đều cười, Trương giáo úy đi theo Sở Mộ thời gian dài, nói đùa đã quen, cũng không sợ hắn, lên tiếng:

"Vương gia ngài ân cần như vậy, chừng nào có thể cho ta thêm một tiểu vương gia đây?"

Sở Mộ chỉ chỉ những người đang ngồi trên ngựa cười hắn kia, dáng vẻ như sắp đi qua tính sổ với bọn họ vậy, Trương giáo úy thấy thế, vội kéo cương ngựa chạy nhanh:

"Thuộc hạ cáo lui, thuộc hạ cáo lui."

Nói xong thì nguyên đám chạy như được mùa, Sở Mộ tức giận thu tay về, đem cương ngựa đưa cho Hàn Phong, bản thân lại mang một thân quần áo nhẹ nhàng đến đường Chu Tước trước, vừa đi vừa nghĩ về câu nói của bọn Trương giáo úy.

Tiểu vương gia à.

Hắn và Tề Dư cùng sinh... tiểu vương gia.

Gần đây hắn có thể cảm nhận được rõ rệt thái độ của Tề Dư đối với hắn thay đổi rất nhiều, trong dĩ vãng thì hờ hững, đến bây giờ lại không bài xích nữa, thậm chí có đôi khi còn chủ động nói chuyện với hắn.

Nếu cứ thế phát triển, rồi để Tề Dư sinh cho hắn một tiểu vương gia, dường như cũng chẳng phải là chuyện không thể.

Ngẫm lại còn thấy vô cùng kích động.

Hàn Phong và Kỷ Thư dắt ngựa theo sau lưng Sở Mộ, nhìn Sở Mộ một chốc cúi đầu bật cười, một chốc lại ngẩng đầu nghẹn cười, cảm xúc hết sức là phong phú, cả hai chỉ biết nhìn nhau khó hiểu.

Ai, bệnh của Vương gia càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Đời này cũng không biết có cơ hội khỏi hẳn hay không nữa.

Sở Mộ mua một nồi lá sen tương vịt Bát Bảo mới ra lò ở Ngũ Vị Trai, dùng túi giấy dầu bọc về, vừa định rời đi thì thấy trong đám người có một bóng dáng chạy tới trước mặt mình.

Là đồ đệ Tiểu Lưu của Lâm Khâm.

Tiểu Lưu thở hổn hển chạy đến cạnh Sở Mộ, nói: "Tiên sinh nhà con có đại sự muốn trao đổi với ngài, mời ngài vất vả đi qua một chuyến."

Sở Mộ và bọn Hàn Phong nhìn nhau, hỏi:

"Đại sự gì? Gấp lắm sao?"

Tiểu Lưu ghé sát vào tai Sở Mộ nói: "Dạ, sư phụ nói là về bệnh tình của ngài, sư phụ có phát hiện mới."

Về tình trạng bệnh của Sở Mộ, vậy thì đúng là đại sự thật, không thể chậm trễ, Sở Mộ lập tức đi theo Tiểu Lưu đến dược quán của Lâm Khâm nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Sở Mộ đã ngồi trong dược quán của Lâm Khâm, Lâm Khâm châm trà cho hắn, Sở Mộ lại thoát cái đoạt lấy ấm trà, rằng:

"Nói chính sự, còn uống trà gì nữa."

Lâm Khâm sửng sốt: "Đại hồng bào(*) mới phao xong đó, không uống tiếc lắm."

(*) Đại hồng bào: trà đen dùng để nấu hồng trà

Nói xong, lại giật ấm trà về, châm cho bọn họ mỗi người một một chén, tự uống một ngụm, rồi hỏi Sở Mộ:

"Vương gia, cổ độc trên người ngài giờ vẫn còn muốn giải chứ?"

Sở Mộ nhìn chằm chằm Lâm Khâm một lát, nói:

"Đương nhiên muốn giải."

Lâm Khâm hơi bất ngờ: "Gần đây tình cảm giữa ngài và Vương phi tốt lên nhiều lắm mà, vậy cũng còn muốn giải sao?"

"Vô nghĩa! Cổ độc như đạn pháo chẳng biết lúc nào sẽ nổ, cứ để trên người nguy hiểm biết bao nhiêu? Hôm nay nó có thể khiến ta yêu Tề Dư, sao ngươi dám chắc ngày mai nó không thể khiến ta đi yêu một con heo mẹ hả?"

Lâm Khâm, Hàn Phong, Kỷ Thư: ...

Vương gia nói được đạo lý hay đến thế, không biết phải phản bác ra sao.

Lâm Khâm vội ho một tiếng, thu hồi tâm, nói:

"Vương gia đã muốn giải, đúng lúc tiểu nhân tìm được biện pháp. Chẳng qua..."

Giọng Lâm Khâm có chút do dự, Sở Mộ chờ không kịp phải hỏi: "Ấp úng làm gì, nói mau!"

Lâm Khâm do dự chốc lát, như đang suy xét xem nên hay không nên nói cho hắn biết.

Hồi lâu y mới đứng dậy, lấy một quyển sách cũ kỹ ra từ trong phòng, đưa tay lật đến một trang rồi đẩy qua cho Sở Mộ xem.

'Độc tình cổ Nam Cương, trái với lẽ thường, hại thân hại tính, nhưng tình cổ có thể giải, chỉ cần lấy đi máu đầu tim của người trong lòng là được.'

Trên sách cổ viết rõ ràng như thế.

Sở Mộ nhìn chằm chằm những câu chữ ấy cả nửa ngày vẫn chưa hết bàng hoàng, đến tận khi Hàn Phong và Kỷ Thư cùng kêu hắn.

Bỏ sách cổ xuống, Sở Mộ uống cạn cả chén trà, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới nói:

"Người trong lòng ở đây là chỉ ai? Trước đây người ta thích là sư muội, chẳng lẽ muốn ta đi lấy máu đầu tim của nàng sao? Hơn nữa lấy máu đầu tim rất nguy hiểm, làm không tốt thì sẽ xảy ra tai nạn chết người ngay. Đó tốt xấu gì cũng là sư muội của ta, ngay cả... ta..."

Sở Mộ nói xong, chỉ thấy mình nói năng lộn xộn hết cả lên.

Lâm Khâm thở dài một hơi:

"Vương gia cũng biết rõ 'người trong lòng' là chỉ ai mà, đừng tự lừa mình dối người nữa."

Lâm Khâm nói một câu đã làm Sở Mộ ngậm miệng lại, vô thanh vô tức tiếp tục uống trà, một chén rồi tiếp một chén, uống đến lúc hết ấm trà mới chịu thôi.

Hàn Phong và Kỷ Thư hỏi: "Người trong lòng này chẳng lẽ là Vương phi?"

Lâm Khâm gật đầu: "Chứ còn ai vào đây?"

Hai người trầm mặc nhìn nhau chốc lát, rồi chỉ biết cúi đầu im lặng. Vấn đề này đúng là có hơi nan giải. Hiện tại Vương gia đang đặt Vương phi lên đầu quả tim mà cưng chiều, đột nhiên lại để ngài ấy phải quyết định giữa hai lựa chọn khó khăn này.

"Tình cổ này cũng không phải là không thể gỡ bỏ, chỉ cần chờ lúc tình cảm từ hận thành yêu của Vương gia sâu đậm nhất, tình cổ sẽ nhờ đó mà phát sinh biến đổi, nói trắng ra thì lúc đó chính là lúc tình cổ hỗn loạn nhất, ngay tại thời điểm ấy uống canh giải độc là có thể giải được cổ. Nhưng chẳng mai đúng lúc tình cảm của Vương gia chưa đậm nhất mà các người đã tự ý quyết định uống máu giải độc, lại chẳng khác nào giúp tình cổ định tính, mà một khi đã định tính rồi thì khó mà cứu được."

"Nói cho cùng, nguyên bản là không cần thiết thương cùng vương phi . Lại cứ..."

Lâm Khâm không nói không chịu được đem chuyện liên quan với tình cổ kể hết ra, xong rồi lại còn phụ hoạ thêm một cái thở dài thật to nữa chứ.

Sở Mộ khép sách cổ lại, hỏi Lâm Khâm:

"Còn biện pháp nào khác không?"

Lâm Khâm buông tay: "Tình cổ vốn đã nan giải, mấy cách giải đều ở trong này cả, đây là biện pháp cuối cùng rồi."

Sở Mộ rối rắm một lát, lại nói:

"Có lẽ vẫn còn biện pháp khác, ngươi cứ từ từ tìm cũng được, bổn vương không vội đâu."

Nói xong Sở Mộ lập tức đứng dậy định đi, lại bị Lâm Khâm giữ chặt:

"Vương gia, ngoại trừ cách này, không pháp nào khác nữa."

Sở Mộ chỉ có thể ngồi xuống tiếp, phiền muộn châm trà, nhưng lại phát hiện trà trong ấm đã bị hắn uống cạn từ nãy.

"Máu đầu tim. Lấy rồi, người sẽ chết nhỉ." Sở Mộ gian nan hỏi.

Sau khi Lâm Khâm suy xét, đáp: "Nghiêm túc mà nói, cũng không nhất định sẽ chết. Chỉ cần người cầm dao..."

Không đợi Lâm Khâm nói xong, Sở Mộ lại chen ngang lần nữa:

"Vậy thì vẫn có khả năng là sẽ chết."

Chuyện này đúng thật Lâm Khâm không thể phủ nhận, bởi vì việc lấy máu đầu tim này, ngay cả đại phu lợi hại nhất thế gian, tay mát nhất trên đời cũng chưa dám đảm bảo chắc chắn sẽ lông tóc vô thương, bình yên vô sự.

"Vâng. Có khả năng." Lâm Khâm thẳng thắn.

"Thế thì sao có thể!" Sở Mộ đập bàn giận dữ đứng dậy: "Ta, ta làm sao có thể mạo hiểm tính mạng của Tề Dư để giải độc cơ chứ? Đây chẳng phải... chẳng phải là... thảo gian nhân mệnh(*) sao."

(*) Thảo gian nhân mệnh: xem mạng người như cỏ rác

Sau khi bốn chữ 'thảo gian nhân mệnh' thốt ra từ miệng Sở Mộ, đã làm ba người khác ở đây không hẹn mà cùng nhìn nhau.

Từng giết người như chặt dưa trên chiến trường, khiến cho máu chảy thành sông, bây giờ lại nói với bọn họ không được thảo gian nhân mệnh.

Lâm Khâm cũng đứng lên theo, đi đến phía sau Sở Mộ, nói:

"Nhưng đây là cách giải độc cuối cùng cho Vương gia, nếu không dùng cách này, e rằng đời này kiếp này độc của Vương gia chẳng thể giải được nữa."

"Không phải Vương gia luôn bị cổ độc quấy nhiễu sao, lệnh cho thuộc hạ bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp ngài tìm cách giải độc sao? Hôm nay phương pháp đó ngay trước mắt, nhưng ngài lại do dự là tại sao vậy?"

Sở Mộ cảm thấy ngực mình nặng nề vô cùng, đành lấy tay ôm ngực. Đương nhiên hắn biết cổ độc lợi hại, hiện tại chẳng phải hắn đang bị cổ độc ăn mòn sao? Bởi vì cổ độc, nên hắn chỉ cần nghĩ đến việc vì nó mà phải mất đi Tề Dư, tim hắn lập tức co rút như bị một cái lồng sắt hung hăng bóp nghẹn, siết chặt cả trái tim hắn.

Lý trí nói hắn biết, hắn nên giải độc.

Đừng nói Tề Dư có thể sẽ chết, cho dù nàng nhất định sẽ chết đi nữa, Sở Mộ cũng không nên mềm lòng.

Nhưng mà... Nhưng mà...

Nhưng thế nào thì hắn cũng không thể chấp nhận biện pháp này! Hắn không chấp nhận việc Tề Dư bị bất cứ thương tổn nào.

"Không hiểu, ta không hiểu. Chẳng phải là yêu Tề Dư cả đời thôi sao? Sao mà không được! Ta ước gì có thể trải qua đời này cùng nàng!"

Sở Mộ thở phì phò nói ra lời này với Lâm Khâm, nói xong rồi đi ngay, Lâm Khâm lại còn kêu sau lưng hắn:

"Vương gia, ngài không thể lòng dạ đàn bà mà hành động theo cảm tính được."

Sở Mộ đã đi về phía trước vài bước, nhịn không được quay đầu tức giận mắng:

"Không nghe thấy lời bổn vương nói sao? Không hiểu! Ta không hiểu! Về sau đừng nhắc tới chuyện này lần nào nữa!"

Nổi giận nói xong, Sở Mộ đi thẳng một mạch không quay đầu lại, ra khỏi dược quán của Lâm Khâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi