SAU KHI NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TRÚNG ĐỘC TÌNH

Tám năm sau.

Trung Châu Túc vương trong phủ nghênh đón vài vị trong kinh đến khách nhân.

Tiết Ngọc Chương theo trên ngựa xuống dưới, chạy nhanh đến trước xe ngựa, đem nữ nhi ôm xuống dưới, sau đó lại nâng đỡ lần nữa thê tử mang lục giáp xuống xe.

Túc vương phi Tề Dư theo nội môn nghênh đón, Tề Ninh trông thấy nàng, lập tức nhảy vẫy tay, này vừa động làm nhưng làm Tề Dư cùng Tiết Ngọc Chương đều sợ hãi, Tiết Ngọc Chương ôm nữ nhi vội la lên:

"Tiểu tổ tông ôi, nàng có thể cẩn thận chút không."

Tề Ninh cũng không để ý, mà thoát khỏi nâng đỡ, liền hướng Tề Dư chạy chậm mà đi, Tề Dư thấy thế, bước chân vội vàng nhanh hơn, miệng không quên nhắc tới:

"Chậm một chút chậm một chút, không nóng nảy không nóng nảy."

Tề Ninh ưỡn bụng liền muốn nhào vào Tề Dư ôm ấp, bị Tề Dư vội vàng ngăn lại: "Cô nãi nãi, người bình tĩnh một chút."

"Tỷ, thật lâu không thấy, ôm một chút đi."

Tề Ninh hoàn toàn không giống thân phận hai hài tử, tiếp tục ở trước mặt Tề Dư làm nũng, Tề Dư có chút bất đắc dĩ:

"Nào có thật lâu, các ngươi mùa xuân vừa qua không khỏi đến? Bây giờ bất quá tháng mười mà thôi."

"Tháng mười như thế nào, lúc mùa xuân rời khỏi, đến bây giờ nhanh cũng nửa năm. Tỷ tỷ, người là không muốn thân thiết với muội muội sao?”

Tề Ninh cảm thấy rất bị thương.

Tề Dư cảm thấy rất không nói lên lời.

Tiết Ngọc Chương cầm tay nữ nhi đi lại, Tề Dư trông thấy tiểu nữ này mới cười mở mắt:

"Nha, Nhã Nhã của chúng ta cũng tới rồi, mau nhường dì nhìn xem, trưởng thành, thật đáng yêu. Đến đến đến, dì ôm ôm."

Đối với đại nữ nhi Tiết Phức Nhã của Tiết Ngọc Chương cùng Tề Ninh trời sinh mặt mày sáng sủa, da trắng non mềm, đặc biệt đáng yêu, Tề Dư nhìn tiểu nha đầu này liền kìm lòng, không giấu được sự hâm mộ.

Nghĩ đến hai tiểu tử trong nhà kia, Tề Dư liền đau đầu.

"Dì cũng xinh đẹp nha." Tiết Phức Nhã cũng rất vui mừng khen dì xinh đẹp, cái miệng nhỏ toàn nói lời ngọt.

Tề Dư theo trong tay Tiết Ngọc Chương tiếp nhận tiểu nữ tay, Tiết Ngọc Chương có chút ngượng ngùng nói: "Trưởng tỷ, chúng ta lại làm phiền rồi."

Bọn họ đi đến, Tề Dư tự nhiên là cao hứng, chính là nhìn bụng Tề Ninh, lòng còn sợ hãi: "Này cũng quá mạo hiểm, vạn dọc theo đường đi xóc nảy có thể thế nào được."

Tiết Ngọc Chương cũng rất bất đắc dĩ:

"Ai, nếu không có hài tử, nàng ngày hè đã đòi đi đến, thật là kéo dài cho tới bây giờ có thai mới dám đến ."

Tề Dư theo Sở Mộ đến Trung Châu, muốn nói kinh thành chứa vướng bận của nàng, đó chính là Tề Ninh, Tề Ninh từ nhỏ đi theo Tề Dư, tỷ muội hai người không thế nào rời nhau, như vậy ngăn tách, khó trách Tề Ninh nghĩ thường xuyên đi đến.

Tề Ninh đi lại ôm Tề Dư một cái, hai mẫu thân, hài tử liền như vậy lại ở trên người Tề Dư vào vương phủ.

"Đi đưa Hằng nhi cùng Lỗ nhi đến, nói Nhã Nhã muội muội tới."

Tề Dư bảy năm trước sinh một đôi nam tử, Sở Hằng cùng Sở Lỗ, hai hài tử giống nhau như đúc, nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực.

Tề Dư để Tề Ninh ngồi ở trên giường La Hán, thân thủ sờ soạng bụng của nàng một chút, hỏi: "Mấy tháng ?"

Tề Ninh so ra một bàn tay: "Năm."

"Thật sự là hồ nháo!" Tề Dư nhịn không được lại trách cứ một câu.

"Muội nghĩ tỷ nghĩ gấp, ban đêm nằm mơ đều mơ thấy tỷ." Nếu có thể, Tề Ninh nghĩ cả đời đều theo tỷ tỷ ở cùng một chỗ.

"Muội như nghĩ ta, phái người đến cho ta truyền một phong thư, ta biết muội mang thai, ta mang hài tử đi trong kinh nhìn muội cũng không khác nhau. Làm gì muốn muội mạo hiểm, lần tới không cho làm như vậy." Tề Dư nói.

"Ta lúc này ở Trung Châu lâu chút, có thể tốt?" Tề Ninh hỏi, gặp Tề Dư nhìn về phía Tiết Ngọc Chương, Tề Ninh lại nói: "Hắn qua hai ngày trở về kinh, ta cùng Nhã Nhã lưu lại."

Tiết Ngọc Chương bất đắc dĩ đứng dậy đối Tề Dư chắp tay: "Vừa muốn quấy rầy trưởng tỷ, nàng thân ở kinh thành, lòng đang Trung Châu, ta cũng giữ nàng không nổi, bất quá trưởng tỷ yên tâm, xong việc ta sẽ đến đón các nàng."

Bên này đang nói chuyện, Minh Châu cùng Hổ Phách dắt vào một hài tử, trên người đều là bụi đất, trong tay còn cầm một cây súng tre nhỏ nhỏ có dây đỏ, tóc tai loạn rối vò, mồ hôi đầy đầu, cũng không biết là vừa đánh nhau hay vừa cãi nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.

Tề Dư nhìn nhi tử như vậy thật là có chút đau đầu: "Lại như thế nào? Hằng nhi đâu?"

Thực tình rất hâm mộ những môn sinh có hài tử, tiểu hài tử càng lớn càng đáng yêu, mỗi ngày xinh xắn đẹp đẽ, không có càn quấy, ngoan ngoãn nghe lời, Tề Dư từ trước đối với chuyện sinh nam tử, nữ tử không có nề hà gì, cảm thấy chỉ cần là hài tử, mặc kệ nam hài nữ hài đều cũng rất tốt, nhưng từ khi nàng sinh ra hai hài tử tinh ma này, liền triệt để từ bỏ suy nghĩ, đối với những nhân gia có nữ nhi mà không kìm được lòng hâm mộ.

Minh Châu cũng rất bất đắc dĩ:

"Lúc trước nô tì tìm được bọn họ, Lỗ ca nhi cùng Hằng ca nhi đang đánh nhau, Hằng ca nhi xiêm y đều hỏng, nô tỳ kêu Hổ Phách đưa Hằng ca nhi đi thay quần áo, nghĩ quận vương cùng quận vương phi đang đợi, liền đưa Lỗ ca nhi đến đây. Cái này --- nô tỳ đưa Lỗ ca nhi đi thay y phục.”

Nhã Nhã nhận thức Lỗ ca nhi, trông thấy hắn đến liền theo ghế tựa xuống dưới, chạy đến bên người Lỗ ca nhi, ngọt ngào hô: "Biểu đệ."

Nhã Nhã năm nay chín tuổi, so với Lỗ ca nhi cùng Hằng ca nhi hơn hai tuổi, xem ra đã hiểu chuyện.

Lỗ ca nhi đối với Nhã Nhã lộ ra hai cái răng cùng khuôn mặt tươi cười, dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: "Biểu tỷ."

"Đưa Nhã Nhã cùng bọn họ đi làm bạn đi." Tề Dư nói xong, không quên trừng mắt nhi tử, cảnh cáo nói: "Nhưng không được lại nháo, bằng không chờ cha con trở về, con sẽ ăn trái roi.”

Hai con trai đều đến bảy tám tuổi cũng đã lớn, năm nay chiến sự có chút nhiều, biên cảnh nhiều lần có đánh nhau, dân tình chạy loạn không ngừng, Sở Mộ lúc đầu có hối hả, số lần về nhà giảm sút, Tề Dư một mình quản giáo hai hài tử tinh ma, cũng đến lực bất tòng tâm.

Quả nhiên Lỗ ca nhi vừa nghe đến uy danh của cha mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười liền mất. Minh Châu đưa hắn cùng Nhã Nhã ra ngoài, Tề Dư theo bản năng ngồi xuống nói chuyện cùng phu thê Tề Ninh.

Chỉ thấy Tề Ninh chịu đựng cười nói:

"Từ nhỏ chợt nghe nói, ác nhân đều có ác nhân trị, đại tỷ là không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại bị hai tiểu hài tử chế trụ."

Tiết Ngọc Chương đi theo phụ họa:

"Hài tử đứt ruột mà. Có thể hiểu được."

Tề Dư thở dài một tiếng: "Các ngươi đứng nói chuyện không đau thắt lưng, chưa thấy qua như vậy nha."

Tề Ninh dùng ánh mắt đối với Tiết Ngọc Chương, Tiết Ngọc Chương vừa uống ngụm trà hiểu ý đứng lên, tỏ vẻ chính mình đi ra ngoài dạo, để tỷ muội các nàng nói chuyện riêng tư với nhau.

"Phụ thân cùng Tiểu Di thế nào ?" Tề Dư hỏi.

Từ lúc sự tình An thị giải quyết xong, Tề Dư liền liên tục hi vọng phụ thân có thể cùng Tiểu Di đi đến cùng nhau, dù sao năm đó bọn họ là từng có tình nghĩa, bởi vì An thị chặn ngang một chân mới mỗi người đi một ngả, bây giờ An thị không ở, mẫu nữ ba người đều bị phụ thân lặng lẽ đưa đến rất xa địa phương, Tuyển ca nhi thì bị lưu trong Tề gia tổ trạch.

Phụ thân cùng Tiểu Di ở giữa cũng không có chướng ngại, theo lý thuyết hai người cần phải ở cùng nhau, nhưng vẫn cứ năm năm đi qua, hai người như trước bình tĩnh như nước, nửa điểm không có ý tứ khác.

Tề Ninh sờ bụng nói:

"Vẫn là như vậy. Muội tháng trước ở phòng Tiểu Di có hỏi qua nàng, nghĩ phụ thân không chủ động, nàng chủ động chút cũng là giống nhau, nhưng Tiểu Di lại lắc đầu, nói vô số lời rằng phụ thân không thể quên được mẫu thân. Nàng thậm chí cảm thấy, lúc trước phụ thân muốn cưới nàng, cũng là cảm thấy nàng cùng mẫu thân có chút tương tự..."

Cảm tình đời trước của bọn họ có khúc mắc, Tề Dư cùng Tề Ninh cũng không thể nói gì thêm, dù sao loại chuyện này vốn chính là người trong cuộc sẽ hiểu rõ, bọn họ còn chưa nóng nảy, người ngoài cuộc sốt ruột cũng không xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi