Giang Phóng biết Trình Tứ nhất định sẽ tới, nhưng không ngờ hắn sẽ chào sân với cách thức như vậy, cảm giác này khác với lúc anh trò chuyện với Trình Tứ trên mạng.
Lúc làm việc, dường như Trình Tứ đã thu lại một mặt khác của bản thân, chỉ để lộ ra mặt tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng, hắn dựng nên một bức tường đồng vách sắt ở xung quanh mình, khiến mọi người không thể nhìn trộm được bất cứ thứ gì từ sâu trong trái tim hắn.
"Tốc độ của anh cũng khá nhanh, tôi vừa mới trang điểm xong."
Giang Phóng tựa lưng vào ghế, vừa nãy vì để Trần Tây Ni trang điểm tốt hơn mà cơ thể anh vẫn luôn ưỡn khá là thẳng, trong căn phòng tất cả mọi người đều đứng, nhưng chỉ có một mình anh ngồi, nổi bật đến mức không thể nổi bật hơn.
Trình Tứ lại tiến lên vài bước, hắn không nhìn Giang Phóng trong gương, mà cúi đầu nhìn chăm chú vào Giang Phóng đã trang điểm xong: "Để mặt mộc vẫn tự nhiên hơn một chút."
"Ý tưởng lớn gặp nhau, tuy chỉ là trang điểm nhẹ, nhưng cảm giác như trên mặt đang đeo một cái mặt nạ vậy." Giang Phóng không quen với loại cảm giác này cho lắm, nhưng anh phải tập làm quen, bởi vì về sau còn rất nhiều cơ hội trang điểm.
Trình Tứ nói: "Nếu không thích thì cũng có thể không trang điểm."
Giang Phóng lắc đầu: "Vậy thì không được, chúng ta vẫn phải có đạo đức nghề nghiệp."
Trình Tứ thích từ "chúng ta" mà anh nói.
Trần Tây Ni không nhận ra Trình Tứ, dạng người đứng sau màn cấp độ lắm tiền nhiều quyền như hắn, bình thường gã không thể nào trông thấy được, nhưng gã nhìn thấy tổng giám đốc Tôn đứng ở sau lưng người đàn ông này, từ đó gã liền biết thân phận của người này chắc chắn không đơn giản.
Sau đó, gã nhìn thấy hắn đi đến bên cạnh Giang Phóng, người mà gã vẫn đang thèm thuồng ban nãy, hai người cứ như đang tán gẫu, cách nói chuyện rất tự nhiên, như thể đã quen biết từ lâu, nhưng gã vẫn nhận ra, hình như cơ bắp của người đàn ông có hơi căng cứng.
Trần Tây Ni cười thầm trong lòng, quả nhiên, bên cạnh những người ưu tú xưa nay sẽ không thiếu người theo đuổi, thật ra sau đó gã đã nhìn ra.
Giang Phóng đúng là không quá giống người cùng loại với mình, chỉ là đã rất lâu rồi gã không gặp được đàn ông chất lượng tốt như thế, nên khó tránh khỏi sẽ có hơi chộn rộn không yên.
"Trình tổng, ngài có quen với cậu đây ư?" Tổng giám đốc Tôn vẫn chưa phản ứng lại kịp, nhìn thấy Trình tổng nói chuyện với một thanh niên vô cùng đẹp trai, giọng điệu còn rất quen thuộc nên ông không khỏi mở miệng hỏi.
Trình Tứ cau mày đáp một tiếng, như là có chút không hài lòng khi đang nói chuyện với Giang Phóng mà bị cắt ngang, "Quay quảng cáo bắt đầu và kết thúc lúc nào?"
Chuyện này thì hỏi khó tổng giám đốc Tôn quá, ông cũng mới nhớ ra hình như hôm nay có một ngôi sao sẽ đến quay quảng cáo cho sản phẩm của bọn họ.
Cuối cùng, vị đạo diễn đang đứng xem náo nhiệt ở cửa đã trả lời vấn đề này: "Nếu đã trang điểm xong thì có thể bắt đầu ngay bây giờ, còn thời điểm kết thúc thì phải tùy theo tiến độ, nếu thuận lợi thì chỉ cần một buổi sáng là xong."
Trình Tứ quay đầu nhìn về phía Giang Phóng: "Chờ cậu quay xong thì chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?"
"Được, nhưng tôi không thể đảm bảo đó là cơm trưa hay cơm tối đâu." Lịch trình hôm nay của Giang Phóng chỉ có một việc này, bởi vì nếu quay quảng cáo không suôn sẻ thì rất có thể sẽ phải tốn cả một ngày, thậm chí là mấy ngày, La Vĩ Kỳ cũng không dám hứa chắc, vậy nên hôm nay chỉ có một công việc này mà thôi, khi nào quay chụp xong thì khi đó kết thúc công việc.
"Dù là khi nào thì tôi cũng chờ cậu, cậu làm việc trước đi, lát nữa tôi lại đến." Trình Tứ nhìn đồng hồ, suy nghĩ nên làm thế nào để xong việc càng sớm càng tốt, nếu đã lấy danh nghĩa là đến thị sát thì vẫn nên làm dáng một chút.
Vì một chút làm dáng của hắn mà nhân viên Đóa Lan đã run rẩy cả một ngày, nếu biết được sự thật thì e rằng bọn họ sẽ khóc thét.
Tuy nhiên hình như đã có người đoán ra được.
Trình Tứ vừa đi, bầu không khí trong trường quay liền khôi phục sự hài hòa một cách rõ rệt.
Có rất nhiều người mới nhìn thấy ông chủ lớn phía sau màn lần đầu, không ngờ hắn lại đẹp trai và có khí thế như vậy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi của mọi người.
La Vĩ Kỳ há to mồm nhìn về phía Giang Phóng: "Cậu không có lời gì muốn nói sao?"
Anh ta nhớ khi vừa tới nơi, anh ta còn nói với Giang Phóng nếu như nhìn thấy ông chủ lớn sau lưng Đóa Lan thì nhớ phải để lại ấn tượng tốt cho người ta, ai dè anh đã quen biết với ông chủ lớn từ lâu!
Giang Phóng lật xem kịch bản quảng cáo trong tay, "Nói cái gì?"
La Vĩ Kỳ có chút kích động, anh ta cố gắng hạ giọng để người khác không nghe được: "Đương nhiên là chuyện cậu đã quen biết với ông chủ lớn này như thế nào!"
Giang Phóng vừa nhớ lời thoại, vừa nói: "Chúng tôi là bạn quen qua mạng, hôm nay là lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy cũng là fan của tôi."
La Vĩ Kỳ chớp chớp mắt: "Cho nên, hai người đã hẹn gặp mặt bạn gay ở đây?"
Giang Phóng nhớ tới việc Trình Tứ cứ luôn nhắc chuyện gặp mặt trực tiếp với mình, anh mỉm cười rồi nói: "Không có hẹn trước, tôi chỉ nói cho anh ấy biết hôm nay mình sẽ đến Đóa Lan quay quảng cáo."
La Vĩ Kỳ cảm thấy chuyện này còn gây sốc hơn cả chuyện hẹn trước, gặp điều tốt, anh ta bỗng ló cái khôn ra: "Cậu vừa mới nói anh ta là fan của cậu... Chẳng lẽ là chín dấu chấm câu?"
Giang Phóng chỉ cười không nói.
La Vĩ Kỳ cứ như bị sét đánh, anh ta khó có thể tưởng tượng rằng tổng giám đốc của tập đoàn Trình Gia mà cũng sẽ đu idol.
Lúc này, phía đạo diễn cũng đã sắp xếp xong, ông bảo Giang Phóng đến bàn bạc chuyện kịch bản.
Khi Giang Phóng đi ra, bầu không khí trong trường quay không còn nghiêm túc như trước nữa, không ít người nhìn như đang làm việc, nhưng thật ra là đang lén nhìn anh, trong lòng thầm đoán xem mối quan hệ giữa anh và Trình tổng là gì.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Phóng quay quảng cáo đại ngôn, nhưng may là từ nhỏ đến lớn anh đã quen bị người khác nhìn nên không cảm thấy khó chịu lắm khi bị nhiều người quan sát chằm chằm như vậy.
Lần thứ nhất do tìm vị trí góc máy không thành thạo nên có vài sai sót, làm lại lần nữa thì đã không còn vấn đề.
Đạo diễn hiểu hoàn cảnh của anh, biết anh chưa từng học diễn xuất, hơn nữa cũng là lần đầu tiên quay quảng cáo, trước khi quay ông còn nghĩ có lẽ hôm nay sẽ phải quay tới tối.
Không ngờ năng lực học tập của anh lại vô cùng mạnh, vấn đề đã nhắc một lần thì lần thứ hai tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, không hổ là sinh viên ưu tú của đại học Yến.
Có thể nói, hợp tác với một ngôi sao như thế này chính là ước mơ tha thiết của mỗi đạo diễn, bọn họ không sợ ngôi sao NG (*), chỉ sợ kiểu người dù dạy thế nào cũng không làm được mà thôi.
(*) NG: Viết tắt của "no good" hoặc "not good", đó là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.
Nhiếp ảnh gia cũng chụp rất hào hứng, Giang Phóng giống như là con cưng của ống kính, dù anh ta chụp ở góc độ nào thì hình ảnh mà ống kính thể hiện ra cũng vô cùng hoàn mỹ, anh ta cũng không cần vất vả chỉnh sửa thêm.
Sau hai tiếng rưỡi, cảnh quay cuối cùng cũng được hoàn thành, đạo diễn nhìn hiệu quả làm việc, kích động nói: "Được, rất hoàn hảo."
Giang Phóng vươn vai, không ngờ quay quảng cáo còn mệt hơn khi anh chạy bộ một tiếng, để đáp ứng yêu cầu của đạo diễn, trong suốt thời gian đó anh không ngừng lặp đi lặp lại một số động tác, đến nỗi tứ chi đều cứng lại.
Đạo diễn đi tới, hưng phấn nắm chặt tay anh: "Cậu Giang, hợp tác vui vẻ, hy vọng lần sau chúng ta có thể hợp tác với nhau nữa."
"Có thể buông tay ra không?"
Giang Phóng còn chưa lên tiếng, Trình Tứ - người không biết đã vào đây từ lúc nào - liền đi tới, ánh mắt hắn rơi vào bàn tay của Giang Phóng bị đạo diễn nắm, cứ cảm thấy có chút chói mắt.
Đạo diễn đối mặt với ánh mắt mang theo cảm giác đè ép của Trình Tứ, ông buông tay trong vô thức: "Đương, đương nhiên là được."
"Anh đến đây từ lúc nào thế?" Giang Phóng cũng không phát hiện hắn đến, khi tập trung tinh thần thì anh sẽ xem nhẹ những người xung quanh theo thói quen.
Trình Tứ đưa cho anh tờ khăn giấy ướt mà mình vừa rút ra: "Nửa tiếng trước, có muốn lau mặt không?"
Giang Phóng nhận lấy, trực tiếp đưa lên lau mặt một cách tùy ý, khăn giấy ướt lập tức liền bị dơ.
Trình Tứ lại đưa thêm một tờ.
Giang Phóng lau liên tục ba tờ khăn giấy ướt, nhưng cứ cảm thấy trên mặt vẫn còn mỹ phẩm sót lại.
Phim trường càng lúc càng yên tĩnh, nhìn xem bọn họ một người đưa, một người lau, giống như đang ở chốn không người khiến toàn thể nhân viên cũng không biết nên có biểu cảm như thế nào.
Thân là người đại diện, La Vĩ Kỳ không nhịn được mà nhắc nhở: "Giang Phóng, tẩy trang thì phải dùng nước tẩy trang mới có thể lau sạch sẽ, cậu..."
Anh ta không nói ra câu kế tiếp, bởi vì anh ta bỗng nghĩ đến Giang Phóng thậm chí còn không dưỡng da thì làm sao biết khi tẩy trang phải dùng nước tẩy trang, còn ông chủ lớn đưa khăn giấy ướt hẳn là càng không có khả năng biết được.
Hai người đồng thời dừng động tác, sau đó hai khuôn mặt khẽ cau mày, giống như đang nói tại sao lại phiền toái như vậy, ngay cả biểu cảm cũng đồng bộ như thế.
Giang Phóng hỏi: "Có nước tẩy trang không?"
La Vĩ Kỳ: "Chắc có trên xe, nhưng phải chờ một lát."
Một nhân viên nữ thận trọng giơ tay lên, thấy mọi người nhìn sang, vẻ mặt của cô có hơi ngượng ngùng, "Tôi có này, nếu như mọi người không ngại."
Giang Phóng: "Không ngại, cảm ơn, anh đợi tôi một chút."
Câu cuối cùng là nói với Trình Tứ.
Giang Phóng vừa đi, phim trường liền yên tĩnh lại, có Trình Tứ ở đây, dường như mọi người không dám thở mạnh một chút nào, lúc đi cũng trở nên rón rén, cho đến khi Giang Phóng tẩy trang xong rồi quay lại, mọi người mới đứng thẳng lưng một lần nữa.
Thời điểm Giang Phóng chuẩn bị rời khỏi, một nhân viên của Đóa Lan bỗng nhớ ra là quên đưa sản phẩm đã được chuẩn bị sẵn cho anh.
Khi các thương hiệu mời ngôi sao quay quảng cáo đại ngôn thì đều sẽ tặng sản phẩm của nhà mình cho ngôi sao đó, Đóa Lan cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, lúc đầu bọn họ đã chuẩn bị một thùng sữa dưỡng ẩm thuộc series này, nhưng sau khi tổng giám đốc xuất hiện, lãnh đạo liền yêu cầu bọn họ đổi sang sản phẩm khác tốt hơn, thế là đổi thành sản phẩm mới mà Chương Ti Na chuẩn bị đại ngôn.
"Chỉ đưa có mấy thứ này?" Trình Tứ liếc mắt nhìn mỹ phẩm dưỡng da trong thùng, sự ghét bỏ trong giọng nói có hơi rõ rệt.
Nhân viên có chút lúng túng, bình thường đều đưa như vậy mà.
"Tất nhiên là không chỉ có nhiêu đó, còn trả phí đại ngôn nữa." Giang Phóng lên tiếng giải vây, ra hiệu cho La Vĩ Kỳ cầm đồ lên, tuy anh không cần, nhưng có thể đưa cho người thân bạn bè xung quanh, dù nói thế nào thì một bộ cũng tốn không ít tiền.
Anh mới lên tiếng, Trình Tứ liền không nói gì nữa.
Bọn họ vừa đi, bầu không khí trong trường quay liền thoải mái một cách rõ rệt, ban nãy bọn họ còn suýt tưởng rằng tổng giám đốc sẽ nổi giận.
Ba người đi thang máy dành riêng cho lãnh đạo xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, La Vĩ Kỳ cũng không dám đi ăn cùng bọn họ nên vừa ra khỏi thang máy liền mở miệng.
"Giang Phóng, vậy tôi mang những thứ này về trước nhé, cậu cứ đi ăn với Trình tổng, lát nữa tôi lại lái xe đến đón cậu nhé?"
Trình Tứ nói: "Không cần, tôi sẽ đưa cậu ấy về."
La Vĩ Kỳ: "À ừ, được, vậy thì làm phiền Trình tổng rồi."
Hai người đi bộ thêm mấy chục mét, nhìn thấy chiếc Maybach nổi bật giữa một rừng xe, trực giác nói cho Giang Phóng biết chính là chiếc xe đó.
"Anh bảo tài xế trở về rồi à?"
"Ừ, bọn họ đã đi về trước."
Giang Phóng cười nói: "Vậy chẳng phải anh sẽ không có tài xế sao, có muốn tôi làm tài xế cho anh hay không?"
Câu nói này khiến Trình Tứ có hơi rục rịch, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ chối, hắn không có cách nào biến Giang Phóng thành tài xế của mình, cho nên suy nghĩ này phải bị ngăn chặn tận gốc.
Cùng lúc đó, hai cậu cháu đã đi về theo lời Trình Tứ đang đứng nhìn nhau trước cổng công ty Đóa Lan.