SAU KHI NÓI XẤU SAU LƯNG TỔNG TÀI

Diệp Thu Đồng ngơ ngác nhìn hành động của Tần Dịch, trong giây lát không kịp phản ứng lại. 

Tần Dịch ném đồ xong, lập tức thoải mái ngay, lắc lắc tay, nói: “Không được giữ.” 

Bị tay của rác rưởi đụng tới thì cũng thành rác rưởi, cứ mặc tiếp ở trên người chỉ thấy cay đôi mắt. 

Diệp Thu Đồng bấy giờ mới cảm thấy thấy thịt đau, nhìn áo khoác bị vo tròn nằm trong thùng rác, trong lòng run rẩy. 

Lần trước, Tần Dịch ghét bỏ quần áo của cậu, cậu liền tốn số tiền lớn mua mấy bộ trang phục, lần này tới N thành chính là mặc quần áo mới mua, bây giờ lại bị Tần Dịch tùy tay ném đi. 

A, là cảm giác đau lòng.

Diệp Thu Đồng hiểu ra, Tần Dịch đây là lên cơn ở sạch, không thích đồ bị Tạ Phi Triết chạm vào, dù sao thì Tần Dịch đã ra mặt giúp cậu, Diệp Thu Đồng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống răng và máu, ép buộc chính mình không nhìn tới cái áo khoác chưa mặc được mấy lần kia. 

“Còn thất thần làm gì, đi thôi.” Tần Dịch nói. 

“Vâng, Tần tổng.” Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, cũng không biết là phải đi đâu, cứ đi theo là được. 

Hai người một trước một sau mà đi về phía phòng nghỉ. 

Tuy Tần Dịch không ở lại khách sạn do ban tổ chức hội nghị sắp xếp, nhưng ở hội trường vẫn có phòng nghỉ của mình, qua giờ cơm trưa, hắn vốn nên đi nghỉ ngơi, nhưng không biết sao lại xuất hiện trước mặt Diệp Thu Đồng. 

Tần Dịch mặc áo khoác đi về phía trước, chân bước như gió, hắn vốn đã cao, lúc bước đi vạt áo khoác cũng chuyển động theo, nếu lại ghép thêm mấy con bồ câu trắng bay bay ở bên cạnh nữa thì trông chẳng khác nào đại ca xã hội đen trong phim luôn. 

Mà Diệp Thu Đồng thì chỉ còn lại cái áo sơmi, cậu nhắm mắt đi theo phía sau Tần Dịch. 

Mặc dù nơi này có hệ thống sưởi ấm, nhưng trên hành lang vẫn có chút lạnh, Diệp Thu Đồng không dám rụt người lại mà giữ thẳng lưng, mặc kệ tay chân lạnh lẽo. 

Đang đi tới, Tần Dịch lại đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Diệp Thu Đồng. 

Diệp Thu Đồng vội vàng dò hỏi: “Làm sao vậy, Tần tổng?”

Tần Dịch nói: “Cậu sợ lạnh.”

Nói, chính là câu trần thuật.

Khó trách hôm qua lại bảo hắn thổi tóc cho bằng được, hoá ra là đã tự mình trải nghiệm, cho rằng mọi người để tóc ướt đều sẽ bị lạnh. 

Diệp Thu Đồng không dám thừa nhận chính mình sợ lạnh, chỉ là nói: “Hôm nay mặc ít ạ.” Sớm biết sẽ không còn áo khoác, cậu nên mặc thêm một lớp áo len ở bên trong. 

Tần Dịch híp mắt nhìn đôi môi tái nhợt của cậu. Diệp Thu Đồng bị nhìn mà da đầu tê dại, lại nghe thấy Tần Dịch đột nhiên nói: “Cậu đã làm hỏng hai bộ quần áo của tôi.” 

Diệp Thu Đồng còn chưa hiểu ra sao, áo khoác màu đen đã từ trên đầu rơi xuống vai cậu, tựa như chim đại bàng giương cánh, mang theo cảm giác ấm áp nhiệt liệt. 

Diệp Thu Đồng kinh ngạc, ngẩng đầu lên.

Làn da của cậu vốn đã trắng, ngũ quan lại cực kỳ tinh xảo, hiện tại chiếc áo khoác to rộng bao phủ lên người cậu, cổ áo thẳng thớm vòng lại dưới cằm, cậu  mở to đôi mắt nhìn lên trên, làm gương mặt trông càng nhỏ xinh. 

“Tần, Tần tổng, này không thích hợp.” 

Diệp Thu Đồng hoang mang bối rối mà muốn cởi áo khoác ra, Tần Dịch ngăn cậu lại: “Cậu đã chạm qua rồi, cho rằng tôi sẽ muốn nó nữa sao.” 

Diệp Thu Đồng: “……”

Tần Dịch chính là có loại bản lĩnh này, rõ ràng là làm chuyện tốt, nhưng một hai cứ phải làm cho người ta không được thoải mái.

Diệp Thu Đồng thành thành thật thật mà mặc áo khoác vào, nói: “Cảm ơn Tần tổng.” 

Lớp áo khoác dày dặn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể, cùng với hương nước hoa của nam mát lạnh toả ra từ vải dệt. 

Diệp Thu Đồng biết đây là mùi hương mà Tần Dịch hay dùng, nhưng vẫn không nhịn được mà hơi hơi đỏ mặt.

Trên người Tần Dịch vẫn còn nguyên bộ âu phục, hắn sửa sang lại cà vạt của  mình, hướng về phía Diệp Thu Đồng ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Đuổi theo.” 

Diệp Thu Đồng mặc chiếc áo khoác không vừa người, tiếp tục đi theo phía sau Tần Dịch, giống như đàn em vậy.

Đến chiều, Diệp Thu Đồng vẫn luôn mặc áo khoác của Tần Dịch, các đồng nghiệp thấy cậu như vậy liền lộ ra nét mặt kinh ngạc và khó hiểu, Diệp Thu Đồng dứt khoát thoải mái mà giải thích: “Lúc trưa, tôi lỡ tay làm dơ quần áo, Tần tổng đưa áo khoác của hắn cho tôi mượn.” 

Mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì, nhưng mặt ngoài mọi người đều tỏ vẻ ‘thì ra là thế’. 

Nói là mượn, nhưng Diệp Thu Đồng biết chiếc áo khoác này rơi vào tay cậu, ở trong mắt Tần Dịch cũng có nghĩa là đồ bỏ đi. 

Toàn bộ hội nghị liên tục hai ngày rưỡi, nửa ngày cuối cùng là tham quan cơ cấu. Nhưng thật ra, Tần Dịch chỉ tính tham gia ngày đầu tiên, còn chương trình hội nghị sau đó sẽ để hai người trợ lý theo vào. 

Sau khi hành trình vào ngày đầu tiên kết thúc, Tần Dịch quả nhiên bắt lấy Diệp Thu Đồng, bảo cậu tiến hành tổng kết nội dung, sàng lọc trọng điểm của cuộc hội nghị, rồi bắt cậu soạn ra một phần báo cáo đưa cho hắn. 

Độ ấm do chiếc áo khoác mang đến cũng gần vơi đi, tối hôm qua Diệp Thu Đồng chỉ ngủ được hai tiếng, hiện tại lại nhìn chằm chằm tư liệu trên máy tính, không ngừng nghiến răng nghiến lợi trong lòng. 

Nhà tư bản đúng là nhà tư bản, chỉ biết tìm mọi cách để bòn rút hết giá trị thặng dư. 

Diệp Thu Đồng chìm trong địa ngục công tác, hoàn toàn quên mất chuyện khó chịu lúc trưa, ném luôn Tạ Phi Triết ra sau đầu, nên cũng không biết vào buổi chiều, Tạ Phi Triết đã bị mời ra hội trường. 

Ban tổ chức hội nghị tìm được Tạ Phi Triết, nói với hắn là có người khiếu nại hắn quấy rầy những người khác, cũng tước đoạt quyền phát biểu của hắn ở hội trường phụ. 

Tạ Phi Triết không thể tin được, nói với nhân viên công tác: “Ai khiếu nại, tôi muốn kiện họ tội phỉ báng.” 

Nhân viên công tác khó xử đáp lại: “Nếu như anh không đi, người nọ sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó cảnh sát có mặt cũng không hay.” 

Tạ Phi Triết thay đổi sắc mặt, tưởng tượng đến hình ảnh cảnh sát tiến vào hội trường bắt hắn đã muốn đổ mồ hôi lạnh, nhìn nét mặt của người nhân viên công tác này, e là người cử báo có quyền cao chức trọng, hắn đắc tội không nổi. 

Tạ Phi Triết cân nhắc mãi, chỉ có thể nhịn cục tức này xuống, rời khỏi hội trường. 

Hắn lại lần nữa hoài nghi là do Diệp Thu Đồng giở trò quỷ, nhưng cũng biết rõ, Diệp Thu Đồng không có năng lực ảnh hưởng đến ban hội nghị. 

Đột nhiên, gương mặt lạnh nhạt của người nọ xuất hiện trong đầu Tạ Phi Triết, hắn hoảng hốt, chẳng lẽ là vị Tần tổng kia? 

Hắn nghĩ không ra, tại sao Tần tổng lại muốn ra mặt giúp Diệp Thu Đồng, dù là  sếp của một công ty, nhưng cũng không đến mức quản cả việc riêng của nhân viên chứ. 

…… Chẳng lẽ quan hệ giữa bọn họ không chỉ là sếp và thư ký? 

Tuy Tần Dịch không chuẩn bị tham gia cuộc hội nghị tiếp theo, nhưng cũng không có nghĩ, hắn tới N thành là không có chuyện gì làm.

Thời Duệ có văn phòng làm việc ở N thành, chủ yếu là bộ tiêu thụ và bộ dịch vụ hậu mãi, Tần Dịch đến phòng làm việc khảo sát một ngày, cổ vũ nhân viên nhà mình. 

Cổ phiếu pin động lực của Thời Duệ ở trên thị trường rất cao, ở trong nước là đứng đầu, ở quốc tế cũng có lực ảnh hưởng nhất định, nhưng thế thôi vẫn chưa đủ, Tần Dịch hy vọng Thời Duệ càng chiếm lĩnh nhiều thị trường hơn. 

N thành dựa Bắc, mà phương Bắc lại là nơi đóng quân của vài công ty ô tô lớn, cho nên phòng làm việc ở N thành có ý nghĩa chiến lược rất lớn, Tần Dịch tiến thêm một bước để tìm hiểu tình huống, tự mình chỉ đạo công tác của mấy bộ môn. 

Diệp Thu Đồng đi theo Tần Dịch cả một đường, đã quen với tính soi mói của Tần Dịch, dọc theo đường đi ngược lại cũng không xảy ra vấn đề gì lớn. 

Sau khi kiểm tra phòng làm việc xong, Diệp Thu Đồng vốn nghĩ chuyện công tác đến đây là kết thúc, nhưng Tần Dịch về khách sạn lại tổ chức một cuộc hội nghị qua video, triệu tập phó tổng của công ty cùng với mấy vị trợ lý cấp cao để tiến hành thảo luận. 

Mỗi lần mở họp, công tác chủ yếu của Diệp Thu Đồng là bố trí hội trường và thông tri nhân viên, còn chuyện ký lục cùng với tổng kết hội nghị thì không tới phiên cậu. 

Lần này đi công tác, bởi vì nhân viên không đủ, nên Diệp Thu Đồng liền phụ trách công việc của thư ký hội nghị.

Hội nghị vừa mới bắt đầu, Tần Dịch nói sơ qua về tình hình công tác tại N thành, sau đó đốc xúc và bố trí nhiệm vụ công việc cho giai đoạn tiếp theo. 

Nhờ phúc của mấy ngày làm việc cao độ, Diệp Thu Đồng cũng đã bắt đầu nghe hiểu và bắt kịp nội dung hội nghị, lúc này Diệp Thu Đồng mới nhận ra, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã có tiến bộ không ít. 

Cậu tìm cơ hội trộm liếc sang Tần Dịch một cái, không thể không nói, phương pháp nhồi thức ăn cho vịt của tổng tài đúng là có hiệu quả khá tốt. 

Tần Dịch dùng thời gian rất ngắn để nói xong công việc tại N thành, Diệp Thu Đồng mới vừa suy nghĩ cuộc hội nghị này lại ngắn như vậy, thì nghe thấy Tần Dịch nói: “Lần này đến N thành còn phát hiện một chuyện.” 

Hắn hơi dừng lại, rồi nói: “Thời Hâm giảm bớt quy mô bán ra ở N thành.” 

Lời vừa dứt, mọi người liền trầm mặc, Diệp Thu Đồng không biết lúc này nói đến Thời Hâm để làm gì, mấy hôm trước Uông Đức Thành tới tìm Tần Dịch nói chuyện, Tần Dịch còn muốn xa lánh. 

Có người ở trong video mở miệng: “Thời Hâm là muốn bất chấp tất cả sao.” 

Tần Dịch nói: “Chuyện này chỉ có thể chứng minh rằng, vấn đề của Thời Hâm còn nghiêm trọng hơn so với số liệu thống kê.”

Những người khác tiếp tục trầm mặc.

Mấy năm nay, Thời Hâm học theo người khác làm cục sạc, công năng không có đột phá, thiết kế cũng cũ xưa, còn tốn không ít tiền, ngay cả nghề chính là làm pin khô cũng không có tiến bộ, thị trường liên tục suy thoái.

“Vậy thì sao, tại sao chúng ta phải xen vào Thời Hâm.” Có một vị trợ lý ngay thẳng hỏi ra vấn đề trong lòng Diệp Thu Đồng. 

Diệp Thu Đồng vốn cho rằng Tần Dịch không muốn quan tâm đến Uông Đức Thành, không nghĩ tới hôm nay lại nói chuyện này. 

Tần Dịch nhìn các nhân viên của mình, nói: “Con người lúc chết đuối sẽ theo bản năng muốn giãy giụa, phản ứng đầu tiên chính là túm chặt lấy người cách mình gần nhất.” 

Mà cách Thời Hâm gần nhất, chính là Thời Duệ.

Những người khác đã hiểu, nói: “Chúng ta có thể gạt đi cánh tay muốn kéo theo người khác của Uông Đức Thành, suy nghĩ của ông ta quá viển vông, lại còn muốn lôi kéo chúng ta cùng nhau làm điện thoại.” 

Mọi người cùng nhau cười rộ lên.

Tần Dịch lại chẳng cười, chỉ là nói: “Cậu không muốn quản, nhưng bên tập đoàn cũng sẽ ép cậu quản, hơn nữa Uông Đức Thành không phải là đồ ngu, vì để cứu chính mình, ông ta chắc chắn sẽ có hành động.” 

“Tóm lại, cẩn thận để ý đến hướng đi của Uông Đức Thành.” 

Tần Dịch lại tiến hành sắp xếp công việc, cuộc hội nghị này mới tính kết thúc. 

Cũng may sau khi họp xong, Tần Dịch không có tiếp tục ép buộc Diệp Thu Đồng, tự mình trở lại phòng không biết là làm cái gì. 

Diệp Thu Đồng ngồi trong phòng khách sạn chỉnh sửa lại nội dung hội nghị, đồng nghiệp cùng phòng mời cậu cùng đến quán bar của khách sạn để giải toả, nhưng bị Diệp Thu Đồng từ chối. 

Một mình cậu ngồi trong phòng, hưởng thụ yên lặng một lát. 

Chỉnh sửa ký lục xong, Diệp Thu Đồng lấy ra một chai nước lọc có ga từ tủ lạnh, dựa vào đầu giường, vừa lướt điện thoại vừa nhàn nhã uống nước. 

Nước có ga lạnh lẽo trượt xuống yết hầu, nhẹ nhàng lại kích thích, trên đường đi công tác khó lắm mới được thả lỏng, tâm tình của Diệp Thu Đồng không tệ. 

Cậu lướt xem tài khoản, vốn chỉ là tùy tiện nhìn xem chứ không suy nghĩ gì, đột nhiên lại bị một người hấp dẫn sự chú ý. 

Ngô Nhược Dao: “A a a a, bạn của tui đi N thành, tui cũng muốn đi quá a a a, nhưng là muốn đi làm emo……” 

Bên dưới có kèm theo một tấm ảnh, trên ảnh là Nhan Phái và Tạ Phi Triết đứng cạnh nhau ở nhà ga tàu cao tốc của N thành, hai người nhìn màn hình giơ chữ V, trên ảnh còn viết hàng chữ: “N thành, tôi tới rồi, cảm ơn bảo bối đến đón em”. 

Nói cách khác, bài đăng này của Ngô Nhược Dao, là cố ý lấy ảnh chụp trên tài khoản của Nhan Phái rồi đăng lại trên tài khoản của mình. 

Diệp Thu Đồng: “……”

Đến nỗi quanh co như vậy sao, gác ở đây để dụ con nít à. 

Diệp Thu Đồng hợp lý hoài nghi, bài đăng này của Ngô Nhược Dao hẳn là chỉ có  mình cậu nhìn thấy được. 

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi