SAU KHI NÓI XẤU SAU LƯNG TỔNG TÀI

Diệp Thu Đồng được tan làm sớm, trong lòng vô cùng vui vẻ. 

Cậu lập tức gọi điện thoại cho Tạ Phi Triết. 

Điện thoại vang lên thật lâu bên kia mới nhận được, Diệp Thu Đồng nói: “Phi Triết, sếp em lâm thời khai ân, cho em về trước, em đi tìm anh nhé.” 

Một lát sau, Tạ Phi Triết mới đáp lại: “Nhưng anh nghe em nói không rảnh, nên đã sắp xếp thêm công việc rồi, bây giờ không rời đi được.” 

Diệp Thu Đồng nghe vậy, sửng sốt. 

Giọng nói của Tạ Phi Triết hơi khàn khàn, thở dài nói: “Xin lỗi nhé.” 

Tâm trạng vui vẻ của Diệp Thu Đồng lập tức nguội lạnh, cậu cười nói: “Sao anh lại nói xin lỗi chứ, ngay từ đầu là em sai, là em lỡ hẹn trước.” Cậu vờ như bình tĩnh nhẹ nhàng, nói: “Vậy để lần sau đi.” 

Tạ Phi Triết chần chờ một lát: “Em chờ anh nửa tiếng, anh thu xếp công việc xong rồi qua đó.” 

Tâm trạng của Diệp Thu Đồng bởi vì một câu của Tạ Phi Triết mà lại phấn chấn hẳn lên, nhưng ngoài miệng vẫn muốn khách sáo: “Có gây trở ngại cho anh không, nếu không hay là thôi đi.” 

Tạ Phi Triết gấp gáp nói câu “em chờ anh”, rồi cúp điện thoại. 

Diệp Thu Đồng vẫn chưa ăn cơm, cậu đi đến khu trung tâm thương mại gần đó tìm nơi để ngồi, yên lặng chờ Tạ Phi Triết, muốn chờ hắn đến rồi cùng nhau ăn. 

Nhiệt độ không thấp, thời tiết không lạnh, Diệp Thu Đồng không bước vào tiệm, mà là tìm cái ghế dài ở ven đường ngồi xuống. 

Người thanh niên tùy ý duỗi thẳng chân dài, dựa vào lưng ghế, nhìn người đi đường trước mặt, gương mặt cậu tinh xảo như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh sáng ngời tựa xuân thuỷ, trông cảnh đẹp ý vui, làm người ta không nhịn được muốn đến gần. 

Bên cạnh, có mấy cô gái trẻ đã bắt đầu ngập ngừng do dự, muốn tiến lên xin WeChat của Diệp Thu Đồng, chỉ là nhìn thấy cậu mặc tây trang, nên không dám tới gần. 

Diệp Thu Đồng vốn dĩ có tâm trạng không tồi vì được về sớm, ngồi ven đường hóng gió đến thoải mái, nhưng đợi hơn nửa ngày vẫn chưa thấy Tạ Phi Triết đến nơi, cậu dần dần có chút bực bội.

Nói là nửa giờ, nhưng hơn một tiếng rồi mà Tạ Phi Triết vẫn chưa tới. 

Diệp Thu Đồng đã từ chối đợt người thứ năm đến ngỏ ý làm quen, Tạ Phi Triết rốt cuộc cũng tới. 

“Xử lý công việc chậm trễ một chút, làm em đợi lâu rồi.” 

Lúc Tạ Phi Triết đuổi tới còn hãy thở dốc, Diệp Thu Đồng mềm lòng: “Không sao đâu, chuyện hôm nay đều tại em mà.” 

Cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác, làm nũng với Tạ Phi Triết: “Em vẫn chưa ăn cơm, đói muốn chết luôn.” 

Tạ Phi Triết giương khoé môi, nói: “Đáng thương như vậy sao, sếp của tụi em bắt em tăng ca còn không cho em ăn cơm.” 

Diệp Thu Đồng nói: “Hắn không cho em ăn đòn là đã không tệ rồi, hắn còn có thói ở sạch, còn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, ánh mắt còn nhỏ hơn lỗ kim, hôm nay chỉ vì chút việc nhỏ như pha cà phê thôi cũng phê bình em một trận, anh nói, hắn làm sếp mà sao nhớ dai mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy chứ?” 

Tạ Phi Triết vỗ vỗ tay cậu, bảo: “Thôi được rồi, mỗi lần hẹn hò em cứ nhắc mãi tới tổng tài của tụi em, lúc hai đứa mình ở bên nhau, không được nhắc tới đàn ông khác.” 

Diệp Thu Đồng bĩu môi, nói: “Thôi vậy, không nói tới hắn, tụi mình đi thôi, phía trước có tiệm mì sợi kiểu Nhật, em muốn ăn cái đó.” 

Hai người vai sát vai mà đi, dáng vẻ thân mật. 

Hiện tại, kết hôn đồng tính đã không phải là chuyện gì mới mẻ, trên đường đi cũng có rất nhiều cặp đôi đồng tính, Diệp Thu Đồng với Tạ Phi Triết như vậy cũng không có gì lạ. 

Chỉ có điều, vẻ ngoài của Diệp Thu Đồng quá hấp dẫn tầm mắt, thường xuyên sẽ có người quay đầu lại nhìn cậu, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh cậu có một người đàn ông khác, những người đó lại cảm thấy tiếc nuối. 

Diệp Thu Đồng lớn lên xinh đẹp, nhưng không phải nét đẹp mang tính sắc bén, mà có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, tuấn tú, ngay thẳng, khi đi bên cạnh Diệp Thu Đồng, thật sự rất có thể diện. 

Tạ Phi Triết chăm chú nhìn Diệp Thu Đồng. 

Diệp Thu Đồng quay sang, hỏi: “Sao thế?” 

Tạ Phi Triết cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là anh lo lắng, sợ người trong công ty bắt em đi rồi phải làm sao bây giờ.” 

Một tháng trước, Diệp Thu Đồng được điều đến chỗ tổng tài làm thư ký, chuyện này vẫn luôn làm Tạ Phi Triết không thoải mái. 

Vốn dĩ một chàng trai như Diệp Thu Đồng làm công việc hành chính hắn đã không thích rồi, nhưng sếp của Diệp Thu Đồng lại đột nhiên nhìn trúng cậu, càng làm cho người ta bất an. 

Diệp Thu Đồng không biết suy nghĩ trong lòng Tạ Phi Triết, chỉ là nói: “Mọi người đều biết em là hoa đã có chủ rồi.” 

Cậu cười, nhìn Tạ Phi Triết chớp chớp mắt: “Nhưng mà anh vẫn phải cẩn thận, không được lơ là nha, phải buộc chặt em lại.” 

Hai người nói vài câu vui đùa, Diệp Thu Đồng lúc này mới phát hiện tóc của Tạ Phi Triết là ướt, cậu hỏi: “Anh tắm à?” 

Tạ Phi Triết ngẩn người, nét mặt hơi mất tự nhiên, hắn đáp: “Hôm nay tới phòng thí nghiệm, trên người bẩn quá, anh xối người rồi đi luôn, cho nên mới đến trễ.” 

Hắn chỉ chỉ cửa hàng phía trước, nói: “Tới rồi, chúng ta đi vào thôi.” 

Diệp Thu Đồng nhanh chóng bị mỹ thực thu hút sự chú ý, hoàn toàn không nghĩ nhiều đến chuyện khác. 

*

Ngày hôm sau, Tần Dịch không đến công ty, vẫn luôn ở bên ngoài, Diệp Thu Đồng ở lại văn phòng, thay Tần Dịch tiếp đãi một vài khách hàng. 

Nhìn máy tính cả buổi sáng, đôi mắt có hơi xót, Diệp Thu Đồng xoa xoa đôi mắt, một màn này vừa vặn bị Hứa Mục đi ngang qua nhìn thấy. 

Hứa Mục đi tới, chế nhạo Diệp Thu Đồng: “Nha, xem ra hôm qua ở bên ngoài qua đêm rồi.” 

Diệp Thu Đồng buột miệng thốt ra: “Tôi chưa từng đi qua đêm.” 

Nói xong, cậu liền hối hận, phải nên dối gạt cho qua chứ. 

Trợ lý Hứa tuy có năng lực chuyên môn cao, nhưng nói chuyện không biết giữ kẽ, nếu không cũng sẽ không làm trợ lý tới tám năm, chết sống không thăng chức nổi. 

Quả nhiên, Hứa Mục hăng hái liền, chống tay lên bàn làm việc của Diệp Thu Đồng, hỏi: “Bạn trai cậu sao chịu được mà thả cậu về thế?” 

Diệp Thu Đồng hơi đỏ mặt, nói: “Mọi người đều rất bận.” 

Hứa Mục quan sát nét mặt của Diệp Thu Đồng, lộ vẻ mặt khó tin: “Chắc không phải cậu vẫn là trai tân đấy chứ?” 

Diệp Thu Đồng ngượng chết, nghĩ thầm trai tân thì làm sao vậy, trai tân ăn gạo nhà anh chắc, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Giữa đồng nghiệp với nhau, thảo luận cái này không hợp đi.” 

Cậu biết vẻ ngoài của cậu tương đối xuất sắc, cho nên rất nhiều người luôn cho rằng cậu được rất nhiều người theo đuổi, kinh nghiệm tình trường phong phú, là tay lõi đời, nhưng thật ra căn bản không phải thế. 

Hứa Mục cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng nói: “Tôi không có ý khác.” Hắn có chút ảo não: “Tôi chỉ thuận miệng nói đùa thôi, cậu đừng để trong lòng.” 

Diệp Thu Đồng nói: “Không có việc gì, tôi hiểu mà.” 

Hứa Mục vội vàng bôi dầu vào lòng bàn chân chạy biến, hắn đi ra xa rồi nhưng vẫn không nhịn được nói một câu: “Bạn trai cậu, thánh nhân quá!” 

Tuy hắn là thẳng nam, nhưng vẫn không thể hiểu được bạn trai của Diệp Thu Đồng, một đại mỹ nhân ở bên cạnh như vậy mà vẫn nhịn được. 

Diệp Thu Đồng từ trên chỗ ngồi đứng lên, Hứa Mục lập tức chạy xa. 

Diệp Thu Đồng lắc đầu, ngồi xuống lại. 

Trợ lý Hứa tuy chức vị cao, quyền lực ở trong công ty cũng chỉ xếp sau vài vị phó tổng, nhưng lại quá tăng động, thật sự không thể làm cho người khác nảy sinh cảm giác kính sợ. 

Diệp Thu Đồng mặt ngoài không thèm để ý, nhưng lại thầm cân nhắc những lời Hứa Mục nói. 

Tạ Phi Triết và cậu ở bên nhau đúng là trông chẳng khác bạn bè thân thiết, vẫn chưa tiến đến một bước cuối cùng, có lẽ là vì hai người tương đối bận. 

Lần này, Tạ Phi Triết chuyển nhà rồi, quan hệ giữa bọn họ hẳn sẽ có tiến triển. 

Diệp Thu Đồng khẽ hắng giọng, thu hồi lại suy nghĩ, tiếp tục công việc trên máy tính. 

*

Tần Dịch đi ra ngoài mấy ngày xong, cuối cùng cũng quay lại công ty làm cả ngày. 

Diệp Thu Đồng càng thêm khẩn trương, vẫn luôn duy trì sự chú ý, tập trung cao độ, không dám làm ra bất cứ sai lầm nào. 

Diệp Thu Đồng lên làm thư ký cho Tần Dịch đã hơn một tháng, bị Tần Dịch phê bình vô số lần, bị xoi mói lỗi sai vô số lần, những lúc Tần Dịch có mặt, tinh thần cậu luôn căng thẳng, mỗi ngày về nhà cứ cảm thấy hoảng hốt. 

Rất nhiều lần bị tỉnh giấc lúc nửa đêm, mơ mơ màng màng bò lên mạng gửi bài, hỏi cư dân mạng: “Có phải tui bị sếp PUA rồi không?” 

Cư dân mạng thông thường sẽ khuyên thôi chứ không khuyên giải, bảo Diệp Thu Đồng ‘xào’ ông sếp đi, nhưng Diệp Thu Đồng nào dám a, huống hồ cậu mới vừa thăng chức, lùi bước giữa chừng lại không phải tính cách của cậu. 

Diệp Thu Đồng chỉ có thể yêu cầu chính mình làm việc tốt hơn, làm đến không chê vào đâu được, Tần Dịch liền không còn lời gì để nói. 

Cậu ngồi bên ngoài văn phòng tổng tài, ở trong lòng yên lặng học thuộc quy tắc của thư ký, lúc này đột nhiên có khách đến thăm. 

Bên lễ tân gọi đến thông tri: “Uông tổng của Thời Hâm tới, đã trực tiếp lên lầu rồi ạ.” 

Diệp Thu Đồng vội vàng đứng lên, gõ cửa báo lại cho Tần Dịch: “Tần tổng, Uông tổng của Thời Hâm đang lên lầu.” 

Tần Dịch nhíu mày, nét mặt có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nói: “Chờ lát nữa trực tiếp dẫn hắn tiến vào.” 

Hắn lại liếc sang Diệp Thu Đồng, bổ sung một câu: “Đừng chậm trễ.” 

“Vâng.” Diệp Thu Đồng nghe theo chỉ thị, lui ra bên ngoài chờ Uông tổng. 

Uông tổng là ai, vấn đề này phải bắt đầu từ bố của Tần Dịch. 

Bố của Tần Dịch tên là Tần Bang Ngôn, là một nhà doanh nghiệp kiệt xuất, Tần Bang Ngôn vốn là cán bộ quản lý của một doanh nghiệp nhà nước, lúc còn trẻ lại rời khỏi quốc doanh, tự mình gây dựng sự nghiệp, từng bước phát triển, thành lập ra tập đoàn năng lượng Bang Thiên. 

Tập đoàn Bang Thiên phát triển đến bây giờ, đã trở thành doanh nghiệp lớn nổi bật trong nước, các công ty con cũng đều phát triển không tồi, trong đó có hai công ty lớn nhất, một là công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thời Duệ, hai là công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thời Hâm. 

Cả hai công ty đều là làm pin, Thời Duệ chủ yếu là làm pin động lực, cũng chính là loại pin dành cho xe sử dụng năng lượng mới, mà Thời Hâm thì lại làm pin kỹ thuật số, thường dùng trong điện thoại, cục sạc, hoặc những sản phẩm khoa học kỹ thuật khác. 

Trước kia có ít xe sử dụng năng lượng mới, quy mô của Thời Duệ không lớn bằng Thời Hâm, nhưng hiện tại quốc gia mạnh mẽ nâng đỡ sử dụng năng lượng mới, Thời Duệ liền phất cao như diều gặp gió, mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, đã siêu việt Thời Hâm. 

Mà tổng tài của Thời Duệ là con trai út Tần Dịch của Tần Bang Ngôn, còn tổng tài của Thời Hâm lại là đàn em đã theo Tần Bang Ngôn hai mươi năm, Uông Đức Thành. 

Uông Đức Thành từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu đi theo Tần Bang Ngôn, tuy trình độ văn hóa không cao, nhưng tâm tư linh hoạt, lại rất trung thành, đi theo Tần Bang Ngôn một đường tới giờ, công lao khổ lao đều không ít. 

Tần Bang Ngôn giao Thời Hâm cho ông ta quản lý, trong thời đại mà mọi người đều dùng pin số 5, số 7, thì Uông Đức Thành, một gã trai quê thất học, đã tự mình ‘đào’ tới mấy nhân viên kỹ thuật cao cấp, giúp Thời Hâm trở nên lớn mạnh. 

Chỉ là hiện tại, tới thời đại của nguồn năng lượng mới, Thời Duệ tiến lên dẫn đầu, Thời Hâm lại trở nên lạc đơn. 

Uông Đức Thành và Tần Dịch, một người là anh em của Tần Bang Ngôn, một người là con trai của Tần Bang Ngôn, mặt ngoài quan hệ vẫn tốt, nhưng Thời Duệ và Thời Hâm vẫn luôn âm thầm cạnh tranh với nhau, đều muốn trở thành công ty con mà tập đoàn Bang Thiên chú trọng nhất. 

Lần này, Uông Đức Thành tự mình tới tìm Tần Dịch, không biết là có chuyện gì. 

Diệp Thu Đồng mới vừa đứng vào vị trí của mình, Uông Đức Thành đã xuất hiện, Diệp Thu Đồng vội vàng hơi hơi khom lưng, chào: “Uông tổng.” 

Uông Đức Thành hơn bốn mươi tuổi, quản lý cơ thể không tệ, không bị phát tướng giống đàn ông trung niên bình thường, nhưng phong cách xã hội đen kia, dù có mặc nhiều tây trang đắt tiền đi chăng nữa cũng không che lấp được. 

Uông Đức Thành nhìn thấy Diệp Thu Đồng, ông ta nhướng mày, nói: “Ồ, đây là người mới à.” 

Diệp Thu Đồng lễ phép, đáp: “Chào Uông tổng, tôi là thư ký hành chính mới của Tần tổng, tôi tên Diệp Thu Đồng.” 

Uông Đức Thành rất có hứng thú mà đi về phía Diệp Thu Đồng, nói: “Tần Dịch giỏi thật đấy, lần trước là mỹ nữ, lần này là mỹ nam, nam nữ chẳng kén chọn, cũng không sợ mệt sao.” 

Làm thư ký, ghét nhất là bị người khác ám chỉ quan hệ giữa mình và sếp, Diệp Thu Đồng không dám nổi giận với ông ta, chỉ là nói: “Tần tổng đang chờ ngài, tôi dẫn ngài vào đi ạ.” 

Uông Đức Thành nói một câu: “Tần tổng, Tần tổng, Tần Dịch luôn là tổng của tổng tài, mà tôi thì luôn là tổng của tổng giám đốc, cậu ta cảm thấy cái tổng của cậu ta thời thượng hơn là có thể đè tôi một đầu.” 

Diệp Thu Đồng bấy giờ mới hiểu, người này hôm nay đến đây là để kiếm chuyện chuyện. 

Diệp Thu Đồng chỉ có thể không đáp lại, tiếp tục nói: “Xin mời theo tôi.” 

Uông Đức Thành vượt lên trước một bước, dùng cơ thể chặn lại đường đi của Diệp Thu Đồng, cười tủm tỉm nhìn cậu, ngả ngớn nói: “Em trai lớn lên đúng là không tệ, không bằng đi theo anh?” 

Diệp Thu Đồng cảm thấy ghê tởm, lúc này mới nhớ lại trong số quy tắc mà vị thư ký cũ đúc kết được có nói, gặp được Uông Đức Thành thì hãy cố gắng theo sát Tần Dịch, ngàn vạn không được ở một mình với gã. 

Diệp Thu Đồng không thể chửi ầm lên, chỉ có thể duy trì sự trầm mặc. 

Uông Đức Thành được một tấc lại muốn tiến một thước, càng dựa càng gần, ngay lúc  Diệp Thu Đồng suy xét có nên ra tay đánh người hay không, thì cửa  văn phòng tổng tài lại đột nhiên mở ra. 

Tần Dịch xuất hiện sau cánh cửa, ánh mắt nặng nề nhìn bọn họ. 

Uông Đức Thành đứng thẳng người, thoải mái nói: “Hàn huyên với thư ký mới của cậu một chút.” 

Tần Dịch xụ mặt, phê bình Diệp Thu Đồng: “Cậu nói quá nhiều.” 

Diệp Thu Đồng: “?” 

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi