Tang La chợt rúng động, nỗi sợ hãi khổng lồ lảng vảng trong lòng cô, trời đất như quay cuồng.
Đồng thời cô cũng vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ đến nỗi toàn thân run lên, nhìn Ngải Nặc Đức đang kích động: “Rồi sao nữa? Bất kể những lời anh nói là thật hay giả, rồi sao nữa? Anh định làm gì?”
Người công lược đang định nói gì đó thì Ôn Nhu đã vội vã chạy tới chặn giữa hai người, mong muốn cứu vãn tình thế: “Ôi trời, hai người đừng cãi nhau nữa. Ngải Nặc Đức, anh hiểu lầm ý tôi rồi, ý tôi hoàn toàn không phải là thế đâu, người Tang La yêu là anh cơ mà, sao có thể là người khác được? Bình tĩnh một chút đi nào!”
Bấy giờ cô ta mới phản ứng kịp, anh ta đang trong trạng thái thôi miên, bởi vì thật lòng yêu Tang La nên mới có phản ứng quá khích như vậy. Thế nên lúc nói chuyện, cô ta giả vờ như vô tình vỗ một phát lên bên trái phần hông của anh ta, đây là chốt mở tỉnh lại mà anh ta từng báo cho cô ta biết. Nếu xảy ra chuyện gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của họ thì dùng phương pháp này sẽ khiến anh ta tỉnh lại khỏi trạng thái tự thôi miên.
Bị vỗ một cái, Ngải Nặc Đức lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái bị cơn giận dữ làm cho mụ đầu. Nhớ lại những gì mình đã làm, anh ta buồn bực đến mức muốn chửi thề, nhưng vẫn phải đóng kịch. Anh ta giả vờ như bị mắng nên tỉnh táo lại, hối hận đến mức vành mắt đỏ hoe, nhìn Tang La: “Xin lỗi, anh… anh cũng không biết anh bị sao nữa. Mong em đừng rời khỏi anh…”
Tang La còn chưa kịp lên tiếng thì mấy binh lính đã đi tới, mời anh ta rời khỏi nơi này vì tội danh làm ảnh hưởng tới sự yên tĩnh trong tòa nhà y tế.
Tiến sĩ Ôn Ngọc ở trong phòng bệnh gọi điện kêu người tới đuổi Ngải Nặc Đức ra ngoài, sau đó nở nụ cười khẩy khinh thường. Côn chứng kiến hết tất cả chỉ mệt mỏi gãi đầu, quyết định giả vờ như không biết gì hết.
Bất cứ kẻ nào bị đuổi đi thì đều sẽ cảm thấy khó chịu. Người công lược hơi xấu hổ, nhưng còn càn quấy nữa thì sẽ càng mất mặt hơn, chỉ còn cách tạm thời rời đi trước rồi suy nghĩ thật kỹ xem nên làm sao bây giờ.
Ôn Nhu quay sang nói với Tang La: “Anh ấy hiểu nhầm ý tôi…”
“Vậy lời nói ban đầu của cô là gì?” Tang La nhìn cô ta hỏi. Bởi vì tối qua cô không cho cô ta ở lại đây chăm sóc cho Ôn Ngọc nên cô ta chạy đi nói với Ngải Nặc Đức như thế? Muốn châm ngòi ly gián à?
Ngải Nặc Đức đã nói quá rõ ràng, Ôn Nhu hoàn toàn không thể bịa ra một lời nói khác có sơ hở, cho nên cô ta nói: “Tang La, xin lỗi vì sự vô ý của tôi đã khiến hai người cãi nhau. Tôi thực sự không có ý đó đâu, nhưng Ngải Nặc Đức vừa nghe xong đã nổi giận. Có lẽ cô có thể mượn chuyện này suy nghĩ lại thử xem tại sao Ngải Nặc Đức lại không có cảm giác an toàn như vậy? Anh ấy là Vương tử của một nước, vốn dĩ là người rất kiêu ngạo tự tin, nhưng bây giờ lại suy tính thiệt hơn cứ như biến thành một con người khác. Tình cảm là thứ rất phức tạp mà… Tôi đi thăm A Ngọc đây.”
Nói rồi, cô ta xoay người đi về phía phòng bệnh.
Lời nói của Ôn Nhu đẩy hết mọi lỗi lầm lên đầu Tang La. Tang La kinh ngạc đứng tại chỗ, đầu óc rối bời như nồi cám heo bị quấy tung lên. Cô vào nhà vệ sinh, vốc nước rửa mặt, nhưng vẫn không khá hơn chút nào.
Trong đầu cô tràn ngập những lời lên án của Ngải Nặc Đức, từng câu nói của anh ta khi nhớ lại, cô lại không tìm được bất cứ lời nào để cãi lại, thậm chí dường như có một viên hạt giống đâm vỡ mặt đất ngoi đầu ra. Những cảm giác bị cô bỏ qua theo bản năng đều xông ra ngoài.
Sự quan tâm của mình dành cho Ôn Ngọc, cô vẫn luôn cho rằng có lẽ là vì anh liên quan tới người công lược, cho nên cô mới quan tâm tới anh đến thế. Đương nhiên cũng vì vậy, chồng cô là Ngải Nặc Đức, cô chú ý tới người đàn ông khác còn lý do nào ngoài việc đối phương cho cô cảm giác khác thường chứ?
Nhưng nếu chỉ vì lý do đó thì tại sao khi Ngải Nặc Đức và Ôn Ngọc thực sự nảy sinh mâu thuẫn và va chạm, mình lại đứng về phía Ôn Ngọc? Chỉ vì mình công bằng không thiên vị thôi sao? Chỉ vì Ngải Nặc Đức là cố tình gây sự? Cô cũng từng yêu rồi, chẳng lẽ lại không biết tâm trạng khi yêu một người là thế nào hay sao? Mà sự nhận thức này cũng khiến cô vô cùng sợ hãi.
Lúc trước cô từng oán trách tại sao kiếp này Ngải Nặc Đức lại biến thành như thế, khiến cô thấy ngứa mắt, cứ như biến thành một người hoàn toàn khác. Nhưng anh ấy có thay đổi gì đâu? Ngoại hình của anh ấy vẫn như vậy, vẫn tỏa ra hương vị và cảm giác mà mình quen thuộc, chẳng lẽ người thay đổi là mình? Thực ra là vì mình thay lòng đổi dạ nên mới vô tình lúc nào cũng soi mói khuyết điểm của anh ấy? Có phải thực tế anh ấy cũng cảm nhận được gì đó nên mới có cảm giác không an toàn, mới trở nên nhạy cảm vô lý, liên tục gây hấn với Ôn Ngọc không?
Cô không thể chấp nhận được chuyện này, không thể chấp nhận mình lại thay lòng đổi dạ. Nếu tình yêu của cô yếu ớt đến thế, mình sẽ yêu một người đàn ông khác thì tất cả những vất vả trong quá khứ mình từng gặp phải vì tình cảm này lại có ý nghĩa gì? Thế thì quá nực cười! Vận mệnh đã sắp đặt mười đời mười kiếp gì chứ?! Trung trinh và vĩnh hằng gì chứ?!
Điều mà trong quá khứ cô luôn tin tưởng không hề nghi ngờ bỗng chốc sụp đổ.
Có phải người công lược đang giở trò không? Đúng! Chắc chắn là người công lược nấp trong bóng tối đang giở trò! Cô vẫn không tìm thấy chúng, nhưng chắc chắn chúng vẫn đang tồn tại! Cô không có khả năng không yêu Ngải Nặc Đức, tình cảm sâu đậm như vậy sao có thể nói không yêu là không yêu được? Cô chợt nghĩ tới một giả thiết đáng sợ, có khi nào Ôn Ngọc mới chính là người công lược không? Rất giống đúng không? Người công lược nam thủ đoạn cao siêu tiến hành quyến rũ mình, mà mình cũng bất tri bất giác bị công lược… Nghĩ vậy cô càng không thể chấp nhận. Cô đã tỉnh lại rồi, có được ký ức trước kia, vậy mà lại trở thành người bị công lược trước!
Ôn Ngọc sẽ là người công lược sao? Trước kia cô có trực giác là không phải, nhưng bây giờ cô lại nghi ngờ chính bản thân mình, có lẽ mình đã sai rồi. Cũng có khả năng anh ta không phải người công lược, mà là người qua đường bị người công lược lợi dụng. Nhưng nói tóm lại, cô không thể yêu Ôn Ngọc, cho dù thực sự rung động thì cô cũng sẽ không bao giờ thừa nhận, cô sẽ không khiến mưu kế của người công lược thành công.
Đầu óc Tang La như sắp nổ tung, hoàn toàn bị hỗn loạn đến điên rồi, trái tim khó chịu vô cùng, gần như ngộp thở.
…
Ôn Nhu gọt trái cây cho Ôn Ngọc, vỏ trái cây bị gọt từng chút một, chẳng mấy chốc lại bị đứt, bởi vì cô ta không quá tập trung. Cô ta nhìn Ôn Ngọc, Ôn Ngọc tựa lưng vào gối đang ngẩn người suy nghĩ gì đó, khóe miệng dường như cong lên mỉm cười, cứ như đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào, say mê không muốn tỉnh lại.
Chắc chắn anh ta đã nghe thấy những lời nói lúc nãy của Ngải Nặc Đức.
Ôn Nhu lên tiếng đánh thức anh: “A Ngọc, em đang nghĩ gì vậy?”
“Chị thật sự cảm thấy Tang La thích tôi sao?” Ôn Ngọc hỏi cô ta, giọng nói ôn hòa xưa nay chưa từng nghe, không cần hỏi cũng biết anh muốn nghe thấy đáp án gì.
Khóe miệng Ôn Nhu cứng đờ, trong lòng lại một lần nữa mắng đồng bạn không đáng tin cậy, anh muốn nói mấy câu đó thì cứ nói, nhưng sao lại bảo là tôi nói hả! Khiến lúc này cô ta đâm lao phải theo lao, tiến thoái lưỡng nan.
Cô ta cười gượng, nói: “Chị thật sự không hiểu mấy chuyện như vậy, ý của chị vốn không phải là thế, là Ngải Nặc Đức xuyên tạc thôi.”
Ôn Ngọc nhìn cô ta một lát: “Chị thân quen với Ngải Nặc Đức từ khi nào vậy?”
Ôn Nhu cố gắng ra vẻ tự nhiên đáp: “Cũng không thân quen lắm đâu, nhưng cũng không phải là người lạ. Dù gì anh ấy cũng ở viện nghiên cứu bao lâu nay mà, đúng không?”
Ôn Nhu sợ Ôn Ngọc gặng hỏi lời nói ban đầu của mình, may mà Ôn Ngọc không hỏi tiếp, bởi vì Tang La đã trở về rồi.
Thoạt nhìn Tang La đã hoàn toàn không có vấn đề, ngoại trừ tâm trạng có vẻ không tốt thì không còn vấn đề gì khác.
Ôn Nhu rất sợ lại bị chất vấn tiếp, hơn nữa cũng muốn đi tìm đồng bạn thương lượng xem sau này nên làm như thế nào, bèn thừa dịp này đứng dậy rời đi.
Côn nhìn trái nhìn phải, cũng im lặng đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, ra bên ngoài đứng gác.
Ôn Ngọc nhìn Tang La bằng đôi mắt sáng ngời. Nhưng khi Tang La nhìn về phía mình thì lập tức thu hồi ánh mắt nhanh như chớp, tiếng tim đập thình thịch vang lên bên tai như khiến màng nhĩ cũng rung lên, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bỗng bắt đầu thẹn thùng.
Thấy anh như vậy, Tang La nói: “Ngải Nặc Đức nói bừa thôi, anh đừng cho là thật. Tôi thích ai chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao?”
“Vậy cô có thể giải thích những lời anh ta nói không? Rõ ràng cô rất để bụng đến tôi.”
“Không cần giải thích, chỉ cần suy nghĩ theo chiều hướng khác là được. Nếu tôi thực sự thích anh thì tại sao tôi lại kiên quyết yêu đương với Ngải Nặc Đức? Rõ ràng anh cũng thích tôi, hơn nữa thân phận địa vị của anh cũng không thấp. Chuyện này không có lý gì hết, đúng không?” Tang La đối diện với tầm mắt của anh, lạnh lùng nói.
Thái độ của Tang La đối với anh rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
Dòng máu nóng bỏng dần dần giảm nhiệt độ. Ôn Ngọc nhìn cô, ngón tay siết chặt chăn bông, không nói thêm lời nào.
Tang La rõ ràng trở nên lạnh lùng đối với Ôn Ngọc hơn trước kia, giữ khoảng cách với anh. Mặc dù cô muốn rời đi ngay lập tức, nhưng nếu lật lọng thêm lần nữa thì sẽ làm ảnh hưởng tới sự uy nghiêm của vương thất, hơn nữa sẽ có vẻ như cô quá bận tâm chuyện này. Chỉ còn chờ thêm mấy ngày nữa, vết thương của Ôn Ngọc lành lặn hết rồi thì hẵng rời đi.
…
Hai con dị hình được đưa tới bộ đối ứng với dị hình trong chính phủ. Bởi vì chúng là dị hình có thể bắt chước hình dạng con người, là chủng loại có thể khơi thông hiếm hoi trong đám dị hình nên bị thẩm vấn suốt một đêm, kết quả lại khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Chúng tuyên bố rằng tiến sĩ Ôn Ngọc là dị hình.
“Nếu tiến sĩ Ôn Ngọc là dị hình thì tại sao các người lại muốn gϊếŧ cậu ấy?” Rõ ràng là đồng loại, hơn nữa anh ta mai phục trong nhân loại nghiên cứu huyết thanh của dị hình, nghĩ kiểu gì cũng thấy có âm mưu. Chẳng lẽ hai con này còn muốn gϊếŧ anh ta vì loài người? Đúng là nói dối cũng không biết đường bịa chuyện.
Mặc dù hai con dị hình này có thể câu thông, nhưng trí tuệ của chúng vốn không cao, cho nên kiểu gì cũng không thể đưa ra một lý do hợp lý, tóm lại chúng vẫn khăng khăng nói rằng tiến sĩ Ôn Ngọc là dị hình. Đương nhiên không một ai tin lời chúng, nhưng bản báo cáo này vẫn được truyền xuống dưới từng ngành, Ôn Ngọc và Tang La cũng nghe nói đến chuyện này.
Tang La nhíu mày: “Xem ra có kẻ đứng đằng sau điều khiển chúng cố ý nói như vậy để ảnh hưởng tới tiến độ thí nghiệm.” Nếu con người không tin tưởng Ôn Ngọc thì đúng là sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới việc hoàn thành huyết thanh dị hình. Nhưng lời nói dối này chẳng cao siêu gì cả, bởi vì chúng không thể giải thích tại sao chúng lại muốn gϊếŧ Ôn Ngọc. Ngược lại khiến cho chuyện King của đám dị hình mà Ôn Ngọc từng nói càng hợp lý hơn.
Côn gật đầu.
Ôn Ngọc tựa vào đầu giường nhìn hai người ngồi trên sofa, nhớ tới từ sau khi Ngải Nặc Đức đại náo, hai ngày qua Tang La vẫn lạnh lùng xa cách với mình, trong mắt anh lại tràn ngập tối tăm. Sau khi Côn đi ra ngoài, anh hỏi: “Lỡ như tôi thật là dị hình thì sao?”
Tang La thản nhiên nhìn anh: “Đúng là anh rất khả nghi, đây không phải là lần đầu tiên có người nói anh là dị hình.” Cô cũng chỉ tùy tiện nói hùa theo lời anh mà thôi chứ hoàn toàn không tin Ôn Ngọc sẽ là dị hình. Dựa theo lời nói trước kia của anh thì dị hình sở hữu hình thái dị hình và hình thái nhân loại, có thể biến thành con người một cách hoàn hảo chính là King của dị hình, vậy thì Ôn Ngọc chỉ có thể là King. Thế thì mục đích của anh là gì? Chỉ ngẫm lại thôi cũng đủ khiến người ta da đầu tê dại, đổ mồ hôi lạnh ướt lưng áo.
“Tôi thật sự là dị hình.” Ôn Ngọc bỗng nói bằng giọng điệu hờ hững, nhưng không giống như đang nói đùa.
Tang La sửng sốt.
Anh nhìn cô, nói: “Tôi chưa từng nói cho ai biết chuyện này, cô là người đầu tiên.”
Tang La nhìn anh, đầu óc trống rỗng.
Ôn Ngọc: “Huyết thanh dị hình của tôi là thật, chuyện trong quần thể dị hình có King cũng là sự thật. Kẻ thực sự nói dối hết lần này tới lần khác là các cô.”
“Cái gì?”
“Đúng là trước kia thế giới này từng xuất hiện một trận nguy cơ thiên thạch, nhưng đám thiên thạch đó hoàn toàn không mang theo phóng xạ khiến con người bị đột biến gen gì hết. Lúc đó virus bên trong viện nghiên cứu do chính phủ của mấy cường quốc bí mật thành lập đã bị rò rỉ ra bên ngoài, thông qua sông ngòi xâm nhập vào đại dương, làm ô nhiễm loài cá và nguồn nước trên toàn thế giới. Việc nghiên cứu virus này nhằm vào con người, cho nên nó không gây ảnh hưởng cho động vật, nhưng lại bị lưu trữ trong cơ thể chúng, sau khi tiến vào cơ thể con người mới phát huy tác dụng. Để che giấu tội trạng của mình, họ đã đổ hết nguyên nhân gây biến dị cho trận thảm họa thiên thạch đó, hơn nữa phát hiện có nhân viên nghiên cứu mưu toan tố giác chân tướng nên họ đã bí mật xử tử tất cả nhân viên nghiên cứu biết chân tướng. Aram chính là một trong những kẻ sừng sỏ gây ra tội ác đó.”
“Không thể nào!” Tang La không dám tin.
Ôn Ngọc nói tiếp: “Nhưng họ không ngờ rằng lại có một nhân viên nghiên cứu còn sống, hơn nữa đã bí mật xây dựng một viện nghiên cứu, bắt đầu hành trình báo thù của mình. Ông ấy đã cải tiến virus thành hai loại, một loại gọi là virus mẹ, một loại gọi là virus con, virus con sẽ nghe theo mệnh lệnh của virus mẹ, cho nên ông ấy đã tiêm virus mẹ vào cơ thể mình, tiêm virus con vào thân thể của những người khác.”
Câu chuyện của Ôn Ngọc rất có trật tự, cứ như không phải đang bịa chuyện, Tang La trở tay không kịp bị tiết lộ chân tướng khủng khϊếp này, hoàn toàn đảo điên tất cả những gì cô đã biết từ kiếp trước, khiến cô không nói được một lời.
Thì ra hết thảy không phải là do thiên tai, mà là do con người gây ra ư?
Tang La: “… Sao anh lại biết những chuyện này?”
“Cô muốn biết à? Tôi có thể trực tiếp cho cô nhìn thấy, nhưng cô dám không?” Anh nhìn cô, vươn tay về phía cô.
Bàn tay ấy nhợt nhạt mà xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay mảnh khảnh, cốt cách vô cùng đẹp đẽ. Nhưng nếu anh là dị hình thì anh có thể biến thành hình dạng khác bất cứ lúc nào. Hôm nay anh bất chợt nói cho cô nghe chuyện này, nếu mọi chuyện đúng như lời anh nói thì sau khi nắm tay anh, không ai có thể tưởng tượng được anh sẽ làm chuyện gì.
Song khi nhìn vào đôi mắt của anh, trong lòng Tang La lại không có một chút sợ hãi. Cô chậm rãi vươn tay đặt vào lòng bàn tay của anh, lập tức bị anh nắm lấy.
Kèm theo đó là ảo ảnh như thời không đảo loạn, khi cô nhìn rõ thì mình đã tiến vào một đoạn trí nhớ.
Cô đứng bên ngoài một cái lồng, thấy một đứa bé toàn thân đẫm máu nằm trong lồng. Cậu bé co ro khẽ run rẩy, ngoài lồng còn có mấy nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang và kính cận, cuộc đối thoại máu lạnh của họ vang lên:
“Lại thất bại nữa rồi. Sau khi virus dị hình xâm nhập vào tế bào của nó thì tế bào nổ tung chứ không phải là dung hợp, thật kỳ quặc.”
“Thể chất của nó khác hẳn với những vật thí nghiệm khác, nhưng lại không kiểm tra được có điểm nào khác với những vật thí nghiệm kia.”
“Lão đại rất hứng thú với nó, đừng để nó chết, lôi ra cấp cứu một chút đi.”
Thế là cậu bé được nâng ra ngoài. Tang La di chuyển theo họ, nhân viên nghiên cứu truyền máu cho cậu bé để cậu bé vẫn có thể hít thở, mãi tới khi virus trong cơ thể được loại bỏ sạch sẽ theo dòng máu thì mới cầm máu. Nhưng vì tế bào vẫn nảy sinh phản ứng bài dị với virus nên làn da của cậu bé gần như đã bị hoại tử, bắp thịt bại lộ trong không khí, đôi mắt đang mở cũng tràn đầy màu máu.
Dáng vẻ của cậu bé vô cùng đáng sợ, cứ như một người bị lột da.
Tang La chợt ý thực được cậu bé này chính là Ôn Ngọc, trái tim như bị đâm một nhát.
Không lâu sau đó, một đợt tiêm mới lại bắt đầu.
Mỗi lần máu đều chảy đầm đìa khắp mặt đất, cậu bé rất đau, nhưng dường như biết khóc cũng vô ích nên không phát ra một tiếng rên nào, chỉ toàn thân run rẩy, co ro cả người như một con thú nhỏ. Tang La không nhịn được chạy vào muốn cứu cậu bé, muốn đánh những kẻ máu lạnh đó, nhưng bàn tay cô luôn xuyên qua chứ không thể chạm vào.
Tang La trơ mắt nhìn cậu bé chịu đựng đau khổ ước chừng 20 lần, cuối cùng thân thể cậu bé bắt đầu thay đổi, tay chân cậu bé dần dần biến thành quái vật, mãi tới khi không còn lại hình người. Bất tri bất giác, Tang La đã rơi nước mắt lã chã, vậy mà còn một chút vui sướng, cậu bé đã biến thành dị hình đúng như mong muốn của họ, chí ít cậu bé sẽ không còn bị tra tấn nữa.
Những kẻ máu lạnh kia quả thật cũng hài lòng. Họ nở nụ cười của kẻ chiến thắng thả cậu bé từ phòng thí nghiệm ra ngoài, ném vào trong không gian đầy rẫy dị hình.
Đám dị hình đó bị nuôi nhốt trong chuồng như một bầy lợn, đủ mọi hình thái vặn vẹo quay cuồng, chỉ có cậu bé im lặng co ro trong góc. Sau đó một ngày nọ, cậu bé lén lút trốn khỏi cái chuồng lợn ấy.
Tang La chạy theo cậu bé, còn khẩn trương hơn cậu bé, không nhịn được lên tiếng chỉ huy cậu bé nên trốn ở đâu. Đằng sau vẫn có kẻ đuổi theo không buông tha, cậu bé lảo đảo sắp từ ngoại thành tiến vào nội thành. Vào thời điểm khẩn cấp nhất, cậu bé gặp một thiếu nữ lái xe hóng gió. Thấy gương mặt của thiếu nữ đó, Tang La chợt sửng sốt, đó là Ôn Nhu.
Dường như Ôn Nhu đã nhận ra cậu bé dị hình này không được bình thường, nhưng lại không sợ nguy hiểm cho cậu bé lên xe, vừa lái xe vào nội thành vừa gọi điện cho cảnh sát. Đám thợ săn dị hình nhanh chóng chạy tới gϊếŧ chết đám dị hình truy đuổi, cậu bé dị hình cũng thành công sống sót.
Tang La thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu bé dị hình cùng thiếu nữ chung sống trong một căn phòng trọ nho nhỏ. Ôn Nhu chăm sóc cậu bé rất có tâm, như đối xử với người nhà của mình. Một ngày nọ cậu bé bắt đầu biến thành hình người, mấy chiếc xúc tu hợp lại với nhau biến thành tay người, hơn nữa còn bắt đầu lên da, trắng bệch đến mức có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới da.
Tang La hơi tò mò về hình dáng của cậu bé. Lúc cậu bé còn là con người, bởi vì không có da, không có tóc, toàn thân đẫm máu nên hoàn toàn không thể thấy được gương mặt. Nhưng hình như cậu bé đã quên mất hình dáng khi còn là con người của mình, sau khi có thân thể, đầu của cậu bé như một quả trứng kho trần trùng trục, không có tóc cũng không có ngũ quan, trông rất đáng sợ, nếu có người bất chợt nhìn thấy thì chắc sẽ sợ chết mất.
Ôn Nhu bèn lấy ra một bức ảnh, bên trong là một cậu bé tóc đen mắt đen gương mặt bình thường: “Đây là gương mặt cậu em trai đã qua đời của chị, em có muốn làm em trai của chị không?”
Thế là cậu bé biến thành hình dạng như em trai Ôn Nhu, đồng thời sử dụng tên và thân phận của em trai cô ta.
Thì ra là vậy. Tang La thầm nghĩ.
Ôn Nhu chăm sóc cho Ôn Ngọc rất có tâm, cứ như thể thật sự coi cậu bé là em trai mình, còn đưa cậu bé đi học. Thành tích của cậu bé rất xuất sắc, cũng không biết trước kia xuất thân từ gia đình như thế nào, tu dưỡng và khí chất như đã ăn sâu vào xương tủy. Ôn Nhu cũng không chỉ bảo cho cậu những thứ này, chính cậu tự đi thẳng ngồi ngay, mặc dù gương mặt không thể coi là xuất chúng, nhưng lại có khí chất cao quý, tự thêm filter cho bản thân nên các nữ sinh trong trường đều coi cậu là bạch mã hoàng tử.
Giáo viên đứng giảng bài trên bục giảng, Tang La ngồi trên bệ cửa sổ nhìn cậu bé dị hình đã trưởng thành trở thành một thiếu niên. Cậu vẫn ngồi ngay ngắn, áo sơ mi trắng tinh không tì vết, không hề sơ sài, gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc đen của cậu phất phơ. Ngòi bút của cậu lướt qua trang giấy, viết ra những con chữ ngay ngắn mạnh mẽ. Sau giờ tan học, trong phòng học không một bóng người, thiếu nữ đang trong độ tuổi hoài xuân ngượng ngùng tỏ tình với cậu.
Tang La ngồi trên cửa sổ, bất tri bất giác đã chu môi lên vì không vui.
“Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng rồi.” Thiếu niên vóc dáng cao vút như cây trúc xanh nói một câu không hề thương hương tiếc ngọc như vậy. Nữ sinh bị từ chối một cách lạnh lùng đỏ vành mắt chạy đi.
Người trong lòng? Chẳng lẽ thằng nhóc này thầm mến Ôn Nhu? Bất tri bất giác, Tang La ghen tỵ nghĩ, bởi vì ngoài Ôn Nhu ra, hình như cô chưa từng thấy cậu tiếp xúc nhiều với cô gái nào khác.
Ôn Ngọc đi tới, Tang La còn tưởng rằng cậu muốn nhìn ra ngoài cửa sổ nên vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Không ngờ cậu lại đi đến trước mặt cô, nhìn cô: “Cô còn muốn nhìn tôi đến bao giờ nữa?”
Tang La sửng sốt.
Cậu nâng tay lên, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, khiến cô hơi mở to mắt.
“Tôi thật sự rất đau, cô có thể thương hại tôi một chút được không?”
Tang La nhìn vào mắt cậu, cậu xích lại gần cô, một tay đè sau lưng cô để ngăn cản cô trốn ra sau, hôn lên môi cô.
Thiếu nữ ngồi trên cửa sổ, thiếu niên đứng trước cửa sổ, gió chiều thổi bay tấm rèm cửa, ánh tà dương nhuộm đỏ chân trời, trong phòng học lặng ngắt như tờ. Có lẽ vì phong cảnh rất đẹp, quá mê hoặc lòng người nên Tang La không đẩy cậu ra.
Mãi tới khi một tiếng động khác thường vang lên, Tang La chợt tỉnh táo lại, cảnh sắc tươi đẹp yên tĩnh biến mất, cô trở về phòng bệnh, phát hiện mình đang ngồi bên cạnh giường bệnh, hôn môi với Ôn Ngọc.
Côn đứng ở cửa với vẻ xấu hổ, vội vàng lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Con ngươi trong mắt Tang La co rụt lại như bị khϊếp sợ, đột nhiên đẩy anh ra, hơn nữa còn giơ tay tát anh một cái, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.
Màu da Ôn Ngọc trắng bệch, cho nên dấu vết bị đánh rất rõ ràng. Nhưng anh vẫn quay mặt lại sau khi bị đánh nghiêng, ánh mắt tràn đầy nụ cười đắc ý, thè lưỡi l!ếm hết nước miếng dính bên miệng mình.
Cô ấy yêu mình. Anh chắc chắn điều đó.
Nếu không yêu mình, cô ấy sẽ không chấp nhận nụ hôn này.