SAU KHI NỮ CHÍNH TỈNH LẠI

Tang La giận sôi máu, trong đầu điên cuồng lóe lên hàng trăm hàng ngàn câu chửi thề thô tục, điên cuồng nhục mạ Chủ Thần một phen.

Nhưng tình huống hiện tại khẩn cấp, không để cho cô sỉ vả Chủ Thần quá lâu.

Ôn Ngọc đã bại lộ thân phận thật sự trước mặt mọi người, lúc này có rất nhiều thợ săn dị hình đang bao vây tấn công anh. Ôn Ngọc không phải là dị hình tầm thường, không dễ dàng chế ngự được anh, từ trước mắt có thể thấy họ đều không phải là đối thủ của anh. Nhưng điều quan trọng lúc này là họ đã biết thân phận của anh rồi. Với sự đối địch và cảnh giác của xã hội hiện nay đối với dị hình thì anh đã không còn khả năng trở về, dù trở về cũng sẽ chỉ rơi vào nguy hiểm mà thôi.

Tang La thở hồn hển nhìn cảnh tượng đó, đầu óc nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ lúc này nên làm gì bây giờ. Cuối cùng, cô chợt khựng lại, trong lòng nảy sinh một ý định.

Sau khi hoàn toàn biến thành hình thái dị hình, Ôn Ngọc mới là mạnh nhất, đồng thời cũng có thể điều khiển những dị hình khác. Nhưng Tang La đang ở đây, anh không muốn khiến cô nhìn thấy hình dạng xấu xí của mình, mặc dù thực tế hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao.

Nhưng anh không hề hối hận đã bại lộ thân phận thật. Tang La còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Tránh ra hết đi, để đó cho tôi!” Anh chợt nghe thấy Tang La quát lên một tiếng. Khi anh quay đầu nhìn thì thấy Tang La đang hằm hằm sát khí xông về phía mình.

Nghe vậy, đám thợ săn khác lập tức dừng tay. Mà con dị hình đã đánh cho họ liên tục bại lui nhìn cô, cứ thế đứng ngây ra như phỗng cứ như đột nhiên mất hết sức chiến đấu.

Băng tuyết lạnh lẽo đột ngột dựng lên từ mặt đất, hình thành một quả cầu hình tròn giống như lồng giam muốn giam cầm anh, nhưng không ngờ nó thậm chí giam luôn cả Tang La.

Khoảnh khắc đó, Tang La lại gần Ôn Ngọc đang ngơ ngác, dịu dàng nói: “Đến chỗ nào không có người đi.”

Mặc dù không rõ ý của Tang La là gì, nhưng Ôn Ngọc như được sống lại.

Cũng không biết ăn ý từ đâu ra, không cần Tang La nhiều lời, anh lập tức phối hợp với cô đánh vỡ băng tuyết, giả vờ như vừa phá vỡ trói buộc nhảy lên cao chạy trốn. Trong mắt người khác, từ lúc bị giam lại cho tới lúc phá băng cũng chỉ mới mấy giây trôi qua mà thôi.

Tang La đứng vững vàng, nghiến răng nghiến lợi: “Giao anh ta cho tôi. Mọi người, đám dị hình này giao cho mọi người!” Nói rồi, cô quay sang nhìn về phía Ngải Nặc Đức: “Ngải Nặc Đức! Lại đây giúp em. Ôn Ngọc là dị hình, không rõ mục đích của anh ta là gì, chúng ta cần thiết bắt được anh ta!”

Ngải Nặc Đức đang đứng ngơ ngẩn, đặc biệt là lúc trước, không lâu sau khi anh ta né tránh khiến Tang La rơi vào nguy hiểm, tiến độ công lược trong đầu đã thay đổi dữ dội, cũng như vô số lần trước đó. Nhưng khác với lúc đó, cuối cùng lần này tiếng cảnh báo của hệ thống dừng lại ở: “Tiến độ công lược nữ chính giảm xuống còn… 0”

Một số 0 tròn trĩnh, không hề dao động chút nào. Khoảnh khắc ấy, anh ta biết mình đã thất bại rồi, thế giới này không còn khả năng công lược thành công nữa. Nếu là thế giới khác thì có lẽ anh ta còn có thể tìm được cách khác cứu vãn, ví dụ như thúc đẩy nữ chính khác lên cầm quyền. Nhưng trong thế giới này có cô gái nào càng lấp lánh chói mắt hơn Hoa hồng xứ Aram? Thân phận và ngoại hình của Tang La ở thế giới này chính là Mary Sue thứ thiệt, muốn nâng đỡ một người khác đi cướp hết quầng sáng của cô ấy là điều bất khả thi! Cũng không có thời gian!

Đầu óc anh ta trống rỗng, không biết Chủ Thần sẽ trừng phạt mình như thế nào, Ôn Nhu sẽ châm chọc mình ra sao, dường như lòng tự trọng đàn ông đã không còn sót lại miếng nào. Anh ta ngẫm nghĩ, sau đó lại nổi giận. Phụ nữ đúng là ích kỷ. Sao hả? Chẳng nhẽ nhất thiết phải bắt người khác yêu mình tới mức không màng tới mạng sống mới được à? Anh ta chẳng qua chỉ làm ra động tác phản xạ có điều kiện mà mỗi người đều sẽ làm khi gặp nguy cơ sống còn mà thôi, thế mà lại không còn chút tình cảm nào với mình! Mạng sống của cô là mạng sống, chẳng lẽ mạng sống của tôi không phải là mạng sống hay sao? Sao không thấy cô đánh cược cả tính mạng vì tôi? Đúng là tình yêu rẻ tiền vừa dối trá vừa yếu ớt!

Đẩy hết mọi sai lầm lên đầu Tang La thì anh ta mới thoải mái hơn một chút.

Lúc này, anh ta chợt nghe thấy Tang La kêu mình cùng đi gϊếŧ Ôn Ngọc!

Cái gì? Anh ta kinh ngạc, sau đó ác ý ùa vào lòng, lập tức đuổi theo Tang La cùng truy đuổi Ôn Ngọc.

Dù sao thì vận khí của thế giới này đã không có khả năng rơi vào túi anh ta được nữa, đã vậy thì hủy diệt cũng chẳng sao hết, dù có tiến hóa thành thế giới lớn thì cũng chẳng có ích lợi gì đối với Chủ Thần. Buồn cười nhất là thế giới này bị sụp đổ lại là vì nữ chính gϊếŧ chết nam chính! Ha ha ha! Tôi và Ôn Nhu sẽ bị Chủ Thần trừng phạt, nhưng các người cũng đừng hòng được hạnh phúc!

Ôn Ngọc dẫn theo Ngải Nặc Đức và Tang La dần dần rời khỏi trung tâm của trận chiến. Cảnh vật chung quanh thay đổi, dần trở nên tĩnh mịch, người thường đã không thể phân biệt được phương hướng ở đây.

Mỗi lần tấn công của Tang La đều vừa lúc chậm hơn Ôn Ngọc một bước. Ngải Nặc Đức muốn tung ra lốc xoáy xé xác Ôn Ngọc, nhưng muốn tung ra chiêu lớn trong khu rừng rậm rạp nguyên thủy này thì quá khó khăn, do đó nhiệt huyết trong người anh ta dần dần bình phục lại, đột nhiên nghi ngờ rốt cuộc mình có tác dụng gì?

Anh ta vừa nghĩ tới đây thì Ôn Ngọc đã dừng chân, Tang La cũng dừng lại, thế nên anh ta cũng dừng lại.

Trong khu rừng rậm rạp yên tĩnh chỉ có mấy tia nắng mong manh vất vả xuyên qua những cành cây tươi tốt, chiếu xuống mặt đất.

Ba người đứng giằng co theo hình tam giác, thoạt nhìn cứ như là Tang La và Ngải Nặc Đức bao vây Ôn Ngọc.

Lúc này, Ngải Nặc Đức vẫn không quên oán trách nhìn Tang La nói: “Anh đã bảo anh ta là dị hình rồi mà.”

Ôn Ngọc nhìn anh ta bằng đôi mắt không hề giấu diếm sát khí, vẫn còn ghi hận lúc trước người này đã bỏ mặc sự an nguy của Tang La, chỉ lo cho bản thân mình như thế nào. Dựa vào đâu mà loại rác rưởi này lại trở thành chướng ngại chặn giữa anh và Tang La chứ?

“Tôi đã hiểu lầm anh rồi, Ngải Nặc Đức.” Mặc dù nói vậy, nhưng đôi mắt Tang La chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Ngọc: “Anh đúng là dị hình, hơn nữa còn sở hữu năng lực hệ tinh thần, không biết so với anh Côn thì ai mạnh hơn nhỉ?”

Ôn Ngọc nhìn cô, trong đầu nhanh chóng phân tích giọng điệu, ánh mắt, biểu cảm và những động tác nhỏ của cô: “Xét theo năng lực thì tương đương. Có điều tinh thần lực của tôi mạnh hơn anh ấy, năng lực kéo dài lâu hơn, không cần dùng một chút là phải ngủ cả ngày, cho nên trên thực tế tôi mạnh hơn anh ấy.”

“À, thế thì đúng là lợi hại thật đấy. Nếu trong đầu của một người có một tinh thần thể thì anh có thể dùng năng lực gϊếŧ chết tinh thần thể đó không?” Nói rồi, Tang La nhìn Ngải Nặc Đức bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Hẳn là được.” Ôn Ngọc cũng liếc nhìn Ngải Nặc Đức. Mặc dù anh không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nói gì anh nghe nấy, thậm chí anh còn hưng phấn vô cùng.

Mí mắt của Ngải Nặc Đức co giật, bỗng chốc cảm thấy có gì đó sai sai. Chẳng phải là muốn gϊếŧ Ôn Ngọc à? Sao đột nhiên đứng yên trò chuyện vậy? Hơn nữa chẳng có chút thái độ thù địch nào hết. Trong đầu một người có một tinh thần thể khác là cái gì? Nói thế nghĩa là sao… Gượm đã! Sắc mặt anh ta chợt thay đổi, nhịp tim bắt đầu tăng vọt, tinh thần thể là cách nói khác của linh hồn thì phải, linh hồn trong đầu…

“Hệ thống! Lập tức đưa tôi rời đi!” Anh ta lập tức quát lên trong đầu.

Tang La đã nói với Ôn Ngọc: “Vậy thì anh thử xem.”

“Chương trình rút lui khởi…”

Người công lược chỉ cảm thấy một tiếng chuông lớn vang lên trong đầu, giọng nói của hệ thống đã ngưng bặt. “Đoàng” một tiếng, trước mắt anh ta chợt tối đen, lỗ tai ù đi, không đứng vững ngồi bệt xuống mặt đất.

Lực sát thương lần này thô bạo hơn lúc Tang La tấn công tinh thần của Bối Bội rất nhiều, Ôn Ngọc chỉ hận không thể thừa dịp này gϊếŧ chết anh ta nên hoàn toàn không nương tay, chắc chắn bộ não của anh ta sẽ bị tổn thương không thể chữa trị.

Thành công rồi!

Tang La lập tức vứt bỏ hết mọi kiêng dè, mặc cho cảm xúc trào dâng, vành mắt lập tức đỏ quạch, xông về phía Ôn Ngọc nhảy cẫng lên ôm chầm anh: “Bảo bối bảo bối bảo bối…” Rồi lại ngẩng mặt lên hôn anh loạn xạ, sau đó tiếp tục ôm chặt anh như thể ôm báu vật mà mình đã đánh mất rồi tìm lại được: “Anh mới là bảo bối của em!”

Ôn Ngọc còn đang vui vẻ vì cuối cùng cũng đã khiến Ngải Nặc Đức không chết thì cũng tàn phế, đột nhiên được đối xử như trong giấc mơ nên anh lập tức choáng váng. Anh sợ đây chỉ là giấc mơ, lúc ôm lại cô cũng rất cẩn thận, sợ khiến giấc mơ bị tan vỡ.

“Em cũng là bảo bối của anh.” Anh khẽ nói.

Bên kia, cuối cùng người công lược cũng bớt đau đớn, mặc dù bộ não vẫn đau nhói, nhưng khi thấy phản ứng của Tang La, anh ta vẫn dần dần đoán được chân tướng, vẻ mặt rất khó tin: “Không thể nào… cô… chẳng lẽ cô đã biết rồi?”

Lúc này Tang La mới buông cánh tay đang ôm chầm cổ chồng mình, khi quay sang nhìn anh ta, đôi mắt cô biến thành vẻ lạnh lẽo như băng giá. Anh ta vẫn khoác vẻ ngoài của Ngải Nặc Đức, nhưng khi cô biết kẻ khoác lớp vỏ ngoài đó không phải là chồng mình thì nó đã không còn tuấn mỹ như thiên thần giáng trần nữa, thậm chí cô còn cảm thấy ghê tởm. Có lẽ đây chính là cái gọi là lọc kính biến mất đây mà.

Ánh mắt của Tang La đã đủ để thay thế đáp án. Người công lược trợn tròn mắt: “Không thể nào… Chẳng lẽ cô là người chuyển kiếp sống lại?”

Tang La cười khẩy: “Chắc trong mắt những kẻ như anh, những người như chúng tôi đều là nhân vật trong sách không có sinh mệnh không biết chống cự đâu phải không?”

“Cái gì?” Anh ta càng khó tin hơn.

“Nhưng tôi không ngờ Chủ Thần còn có thể tạo ra thứ này, bị các người xoay như chong chóng.” Ngón tay Tang La nhúc nhích, nhũ băng sắc nhọn ngoi lên từ mặt đất, chĩa vào cổ anh ta.

Cô ta thậm chí còn nhắc tới Chủ Thần! Người công lược hoảng sợ nói: “Bối Bội đã bị các người gϊếŧ chết như thế này đúng không? Cả mấy người công lược đã chết trong thế giới của các người nữa! Tất cả đã bị các người gϊếŧ chết rồi! Đúng không!”

“Đúng thế.”

“Tôi phải báo với Chủ Thần! Tôi phải báo với Chủ Thần!” Anh ta sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy, cứ như nhìn thấy ma, người trong sách sống dậy! Anh ta điên cuồng kêu gọi hệ thống, nhưng hệ thống lại không hề có phản ứng, mà phần đầu nhọn hoắc của nhũ băng của Tang La đã chậm rãi đâm xuyên qua cổ anh ta.

Máu trào ra, anh ta còn chưa chết hẳn, ngẩng cổ bị đâm xuyên hưởng thụ nỗi sợ hãi khi chết dần chết mòn.

Tang La không thèm nhìn anh ta mà nhìn về phía Ôn Ngọc với vẻ suy tư họ đang nói cái gì.

Cô nắm chặt tay anh: “Về sau em sẽ giải thích cho anh biết những gì anh đang hoang mang. Bây giờ chúng ta cần giải quyết phiền toái trước mắt đã. Em có một kế hoạch.”

“Ừ.”

Tang La biết Ôn Ngọc có thể biến hình, cho nên phương pháp giải quyết đơn giản dễ dàng nhất là cho Ôn Ngọc biến thành Ngải Nặc Đức. Vốn dĩ đây cũng là thân phận và tên thật của anh, anh lấy lại tài sản của mình là điều đương nhiên thôi, sau đó xem như tiến sĩ Ôn Ngọc đã bị họ gϊếŧ chết.

Đây đúng là cách đơn giản dễ dàng nhất, nếu nhất định phải dùng thân phận Ôn Ngọc để chống lại hiện thực thì chẳng khác nào tự rước lấy phiền phức, làm lãng phí thời gian, cũng không cần thiết. Mục đích ngay từ ban đầu của anh vốn dĩ không phải là đòi hỏi quyền lợi gì cho dị hình, muốn khơi mào chiến tranh chủng tộc gì gì đó. Dị hình tương đương với khối u ác tính, sẽ chỉ hủy hoại gia đình và cá nhân, vốn dĩ phải cắt bỏ.

Nhưng lúc này anh vẫn còn rất chán ghét Ngải Nặc Đức, thậm chí cả gương mặt và thân hình đó cũng ghét, dù cho vào thời điểm cực đoan nhất anh cũng từng nghĩ tới chuyện lặng lẽ gϊếŧ chết Ngải Nặc Đức, sau đó mình sẽ giả mạo làm Ngải Nặc Đức yêu đương với Tang La. Cho dù theo ý của Tang La, dường như anh vốn chính là Ngải Nặc Đức, chẳng qua “Ngải Nặc Đức” này đã giả mạo anh.

Ngoài ra còn có Ôn Nhu có ân tình rất lớn đối với anh nữa, anh làm em trai của cô ta, chung sống cùng cô ta như người nhà, bây giờ cần vứt bỏ thân phận này nên tâm trạng của anh hơi phức tạp. Nhưng đó không phải là chướng ngại không thể vượt qua, khi bạn đã có được cả thế giới rồi thì có thể bỏ qua một vài cảm xúc nhỏ bé.

Đã giải quyết người công lược, kế tiếp nên giải quyết những kẻ địch đã từng tra tấn Ôn Ngọc. Chuyện này càng đơn giản hơn.

Ôn Ngọc đẩy gọng kính như thể hơi khó xử: “Em quay lưng đi.”

“Hửm? Sao vậy? Anh muốn biến thành dị hình à?”

“… Ừm.”

“Thế thì anh biến hình đi.”

“…” Đôi môi mỏng của anh mím chặt như thể giận dỗi.

Tang La vừa buồn cười vừa đau lòng ôm anh hôn anh: “Bất kể hình dáng của anh là gì thì anh vẫn là bảo bối mà em yêu nhất. Cho dù là quái vật xúc tu, chỉ cần nghĩ đó là anh thì quái vật xúc tu cũng là sinh vật dễ thương nhất trên đời này.”

Lời ngon tiếng ngọt của cô khiến anh tan chảy, phức cảm tự ti giảm bớt rất nhiều, nhưng anh vẫn hơi ngượng nghịu. Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh dần dần biến thành hình thái dị hình.

Sau khi biến thành dị hình, tầm nhìn và cảm giác của anh đều sẽ thay đổi. Anh đưa ra mệnh lệnh mới cho toàn bộ dị hình bị tiêm virus con, thế là họ ùa về viện nghiên cứu, còn kêu dị hình tới đây nuốt chửng thân thể của người công lược, xóa bỏ dấu vết.

Đến khi những người khác tìm đến đây thì thấy Tang La và Ôn Ngọc đã biến về hình dạng của Ngải Nặc Đức.

“Tôi đã gϊếŧ chết tiến sĩ Ôn Ngọc rồi, nhưng không biết tại sao lại có dị hình chạy tới cướp đoạt thi thể của anh ta. Tôi nghĩ nơi này chính là sào huyệt của King và dị hình mà các quốc gia đang tìm kiếm. Đây không phải là chuyện nhỏ, mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Tang La nói.

Họ không hề nghi ngờ. Bởi vì diễn kịch phải diễn tới nơi tới chốn, Tang La bèn lên trên cao bắt tín hiệu để liên lạc với Nữ vương, báo cáo tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở đây.

Cuộc họp lần thứ hai của các nguyên thủ quốc gia được tổ chức khẩn cấp, lần này họ tập kết đội quân người siêu năng lực đông đảo tiến về phía rừng Hắc Phượng để phá hủy sào huyệt dị hình đáng sợ này và gϊếŧ chết King.

Thật ra, khi Ôn Ngọc ra lệnh cho đám dị hình trở về thì lão King già nua đã nổi trận lôi đình.

“Chúng mày dám không nghe theo lời tao!” Lão già tóc bạc phơ, tứ chi toàn là xúc tu bị chặn trong văn phòng của mình, các nhân viên khác đều đã bị ăn thịt. Lão điên cuồng truyền đạt mệnh lệnh, nhưng mệnh lệnh của King già nua không thể lấn át mệnh lệnh của King tân sinh, cuối cùng lão ta chỉ có thể phẫn nộ trong sự bất lực.

Không lâu sau đó, lão ta và đám dị hình chờ được quân đội ập tới. Dị hình bị mệnh lệnh của Ôn Ngọc điều khiển nên không thể phát huy hết sức chiến đấu, chẳng mấy chốc đã bị gϊếŧ, bị bắt giữ, giành được toàn thắng, dễ dàng đến mức khiến họ cảm thấy rất kinh ngạc.

Mà bên kia, bởi vì tiến sĩ Ôn Ngọc lại chính là dị hình nên Ôn Nhu và toàn bộ nhân viên liên quan trong viện nghiên cứu không cùng đi tới rừng Hắc Phượng đều bị bắt giữ. Không biết Ôn Ngọc còn sống hay đã chết, cũng không thể liên lạc với Ngải Nặc Đức nên để đề phòng bất trắc, Ôn Nhu vẫn quán triệt thiết lập tính cách của mình, cố gắng hết sức bảo vệ Ôn Ngọc. Sau khi có bằng chứng xác thực anh là dị hình, cô ta cũng ra sức nói anh vô tội cỡ nào, anh thiện lương biết bao nhiêu…

Sau khi Tang La và Ôn Ngọc trở về, nghe nói tới chuyện này, trong lòng Tang La cảm thấy rất lạ. Hiện nay đầu óc hỗn loạn vì bị chiêu thức nằm ngoài dự tính của Chủ Thần quấy rầy của Tang La đã tỉnh táo lại, cô nghi ngờ Ôn Nhu là người công lược. Bởi vì ngẫm lại thì một chuỗi kế hoạch này rất tuyệt diệu, thế nên để tạo ra được cục diện xoay cô như chong chóng lúc trước, chỉ có một người công lược thôi thì sẽ không thể làm được điều đó, mà Ôn Nhu là kẻ khả nghi nhất.

Cô không nói thẳng cho Ôn Ngọc biết, bởi vì trước mắt cô không có bằng chứng. Mà trong trí nhớ của Ôn Ngọc, Ôn Nhu làm chị gái rất tận tâm rất hoàn hảo, là ân nhân cứu mạng, đồng thời là người nhà của anh, là sự thiện chí và ấm áp đầu tiên anh nhận được sau khi gặp phải vô số tra tấn, mặc dù chỉ là dối trá. Cô không muốn nói với anh chuyện này khi chưa có bằng chứng, cho dù cô biết anh vẫn sẽ tin mình.

Cho nên cô nghĩ ra một cách, kêu Ôn Ngọc đi gặp Ôn Nhu dưới hình dạng của Ngải Nặc Đức.

Ôn Nhu đã bị nhốt mấy ngày, cảm xúc vốn đã rất nôn nóng, khi Ôn Ngọc biến thành dáng vẻ của Ngải Nặc Đức tiến vào thăm cô ta, cô ta lập tức đứng dậy, vốn định nói mấy câu tiếng lóng để chắp đầu với anh, nhưng chợt nhìn thấy vận khí nam chính tràn đầy trên đầu anh, hiển nhiên là đã chiếm được sự tán thành của nữ chính, cô ta nhất thời mừng rỡ không kiềm chế được mà buột miệng: “Anh công lược được nữ chính rồi hả? Sao anh không nói cho tôi biết sớm! Làm hại tôi lãng phí biết bao nhiêu thời gian và tinh lực ở đây!” Nếu sớm biết chuyện này thì cô ta đã trực tiếp thoát ly khỏi thế giới này rồi.

Bước chân Ôn Ngọc hơi khựng lại, nhìn vẻ mặt vui mừng không kiềm chế được đầy lạ lẫm của cô ta, đáy mắt có thứ gì đó đang lặng lẽ sôi trào.

Trước mắt Ôn Nhu bỗng tối sầm, ý thức hôn mê trong chớp mắt. Ôn Ngọc xâm nhập vào ký ức của cô, tìm kiếm chân tướng mà Tang La còn chưa nói với mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi