SAU KHI NỮ CHÍNH TỈNH LẠI

Ngải Nặc Đức nằm cứng đờ người, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Công tắc đèn ở bên phía Tang La, cô ấn một cái là cả căn phòng lập tức tối đi.

Trong không khí vẫn tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm. Bởi vì Tang La vô lại này đã dùng đồ của người bạn cùng nhà như lẽ dĩ nhiên, toàn là đồ dùng cá nhân mà Ngải Nặc Đức vô cùng quen thuộc. Mùi hương đó lẽ ra Ngải Nặc Đức phải vô cùng quen thuộc đến mức không chú ý tới, nhưng không biết vì sao, khi mùi hương này truyền tới từ cơ thể Tang La thì lại rõ rệt và xa lạ đến vậy. Trong đó có xen lẫn mùi hương pheromone của cô, khiến cả người anh như được bọc trong một viên kẹo bông ngọt ngào.

Lúc này, Tang La quay người lại đối mặt với anh, anh có thể cảm nhận mơ hồ hơi thở của cô đang cọ sát vào da thịt mình. Ngải Nặc Đức đột nhiên thấy da đầu căng ra, nhịp tim không thể kiểm soát được nữa.

Sau đó, anh nghe thấy cô nói: “Bạn cùng nhà này, nể tình anh nghĩa khí như vậy, giữa đêm còn đón tôi về đây, bây giờ chúng ta làm hòa nhé. Từ nay về sau anh chính là người anh em tốt của tôi!” Giọng điệu rất có khí thế phóng khoáng của một Alpha.

Ngải Nặc Đức đột nhiên cảm thấy bị nghẹn, dường như có thứ gì đó mắc kẹt trong tim, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn đáp lại: “Tôi chỉ có một người anh trai thôi, không có anh em nào khác.”

Anh nói vậy cũng quá không nể tình người ta, nói một câu vả thẳng vào mặt Tang La.

“Được được được, tôi là dân đen, không xứng làm anh em của anh. Tạm biệt.” Nói rồi Tang La lại định đứng dậy xuống giường bỏ đi.

Ngải Nặc Đức lập tức vươn tay ra muốn túm lấy quần áo của cô, trong lòng cực kỳ không muốn làm anh em với Tang La, nhịn một lúc lâu mới miễn cưỡng nói: “Làm... bạn.”

Đêm đã khuya, Tang La cũng vẫn rất thương chồng, trêu anh một lúc rồi cũng để yên cho anh. Cô nhẹ nhàng nằm xuống, giọng cũng mềm hơn, nghe như đang làm nũng: “Bạn thì bạn, đúng là đồ kiểu cách. Đã ngủ cùng giường rồi thì anh em với bạn bè có khác gì nhau đâu? Được rồi được rồi, đi ngủ, ngủ ngon.” Cô nói xong thì giơ tay lên vỗ vào ngực Ngải Nặc Đức qua tấm chăn, dáng vẻ như dỗ trẻ con đi ngủ.

Một lúc sau Tang La đã phát ra tiếng khì khè nho nhỏ như mèo ngáy.

Ngải Nặc Đức nằm thẳng tắp trên giường, thấy cô đã ngủ, anh đang định thả lỏng người thì Tang La đang ngủ lại bỗng cử động, dần dần di chuyển theo mùi của chồng, sau đó ôm cả người anh, gối đầu lên ngực anh, một chân còn giơ lên gác trên đùi anh.

Trọng lượng của Tang La chẳng đáng là gì đối với một Alpha cường tráng, nhưng cái sức nặng nhẹ tựa lông hồng này lại khiến Ngải Nặc Đức không thể nhúc nhích, đến cả hơi thở cũng vô thức ngừng lại, chỉ sợ “làm cánh bướm trên đầu ngón tay bay đi”.

Khoảng cách giữa họ quá gần. Trái tim và nhịp thở của anh đang dần mất kiểm soát. Nửa người dưới của Tang La chỉ mặc đồ lót, Ngải Nặc Đức có thể cảm nhận được chú họa mi của cô đang dán chặt vào chỗ thắt lưng anh.

Cô là một Alpha. Nói một cách chính xác thì nữ Alpha không cùng giới tính với nam Alpha, nhưng bởi vì pheromone của họ đều là A giống nhau, vì vậy dù cấu tạo cơ thể có khác nhau thì họ cũng như hai cực của nam châm, không thể hút nhau. Thậm chí có những lúc họ còn đẩy nhau. Ví dụ như chuyện tranh bạn đời Omega, nữ Alpha và nam Alpha sẽ sinh ra sự thù địch.

Việc cùng có chim nhỏ có thể khiến O mang thai là nguyên nhân cơ bản khiến họ thù địch với nhau, thậm chí có thể chém gϊếŧ nhau trong thời kỳ động d*c. Sinh đời sau của mình là loại bản năng và du͙ƈ vọиɠ không thể tránh của tất cả mọi loài động vật.

Vì vậy, lẽ ra anh nên ghét kiểu đụng chạm thế này mới phải, anh còn sợ hãi không ít lần vì thứ này rồi. Thế nhưng vào khoảnh khắc này trừ việc hơi khó chịu, Ngải Nặc Đức lại không hề cảm thấy buồn nôn, vì đây là con chim nhỏ của Tang La, hay vì anh cũng có, giữa A với nhau sẽ không để ý việc này?

Ngải Nặc Đức cảm thấy rất nóng, rõ ràng đã mở điều hoà không khí nhưng anh lại cảm thấy nóng kinh khủng, cơn nóng phát ra từ chỗ không thể nhìn trộm nhất trên người. Nhưng bởi vì Tang La đang nằm trên ngực anh, cho nên anh không thể nhúc nhích, nằm thẳng đơ cả đêm, không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Khi ánh sáng ban mai chiếu vào, tiếng chuông báo thức của trường học cũng vang lên réo rắt, hai người đang nằm trên giường bị đánh thức, sau đó phát hiện hai người họ đang ôm chặt lấy nhau. Không, thay vì nói là ôm nhau thì nên nói là Tang La được Ngải Nặc Đức ôm trọn trong lòng.

Tang La rất bình tĩnh, cô có được nhiều ký ức nên đã sớm quen việc ôm chồng ngủ rồi, những chuyện khác tất nhiên cũng đã quen đến mức không thể quen hơn. Nhưng Ngải Nặc Đức thì giật nảy mình, vành tai đỏ ửng. Anh vội vàng buông Tang La ra, nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm.

Tang La nằm ở trên giường cười híp mắt nói: “Đừng ngại, chúng ta đều là A mà. Nếu anh cần thì tôi cũng cũng có thể cống hiến người anh em năm ngón của mình để giải quyết giúp anh. Giải quyết qua lại ấy mà.”

Đáp lại lời của Tang La là tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại. Cái gì mà cống hiến người anh em năm ngón … Nói bon miệng như vậy, lẽ nào là vì đã từng giúp người khác rồi à!

Ha ha ha! Tang La suиɠ sướиɠ lăn lộn trên giường như một con mèo lăn trên giường do phê bạc hà mèo, sau đó cô lại chui vào chăn, trong này là mùi hương của chồng cô, mùi hương cô thích, thích, thích, thích nhất!

Cuối cùng, khi Ngải Nặc Đức mặt mày lạnh lùng đi ra từ phòng tắm thì lại phát hiện Tang La đã ngủ say trở lại, cả người vùi vào trong chăn, nhỏ nhắn, thơm tho, mềm mại khiến người ta muốn ôm cô vào lòng.

Nhưng chuông tập thể dục buổi sáng đã reo, nếu đến trễ thì sẽ bị phạt. Ngải Nặc Đức vươn tay muốn đánh thức Tang La, nhưng đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó anh chợt quay người rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng Tang La, nhặt bộ chăn gối mới lên nhét vào tủ giấu đi. Sau đó anh mới đi gọi Tang La dậy.

Tang La không kịp đánh răng, cô chỉ thay tạm bộ quần áo rồi túm tóc lên, vội vàng đi xếp hàng, cuối cùng cũng không bị trễ giờ.

Còn Ngải Nặc Đức thì ở phía sau, anh đã ăn mặc quần áo chỉnh tề bước đến nhà ăn, nhìn dáng vẻ chạy như bay của cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên mà không có lý do. Nhưng ngay sau đó khi nghĩ đến câu “giải quyết qua lại” cực kỳ tự nhiên của Tang La, khóe miệng anh lại hạ xuống.

Tang La vội vàng đi đến nên không để ý đến bầu không khí kỳ quái của lớp mình. Sau khi bắt đầu chạy, cô chợt phát hiện có một số người đến chào hỏi mình, như thể sự việc cô lập cô ngày hôm qua chưa từng xảy ra, cô cũng đã nhận ra việc mấy người này thay đổi thái độ với mình.

“Tang La, tối hôm qua cậu ngủ thế nào? Hình như tôi thấy cậu dựng lều ở ngoài thì phải?” Thu Mạn chạy đến chỗ Tang La, quan tâm hỏi han.

Tang La: “Rất tốt, không phải trời mưa à? Tôi lại về ký túc xá ngủ tiếp.”

“Vậy là tốt rồi, tôi mang theo thuốc cảm đây này, tôi sợ cậu bị cảm. Nhưng giờ trông cậu thế này thì không cần dùng tới rồi.” Thu Mạn nói, dáng vẻ y hệt thiên sứ tốt bụng.

Tang La chớp mắt, sau đó ôm chầm lấy cô ta: “Cậu tốt bụng quá, nếu cậu là Omega tôi cũng muốn cưới.”

Thu Mạn hơi đắc ý, nữ chính cũng phải quỳ dưới gấu váy cô ta, cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Cô ta cười xấu hổ, nói: “Cậu không để ý thấy phản ứng của mọi người hôm nay à?”

Tang La: “Tôi nhận ra chứ. Sao vậy? Cái tên cấp trưởng Po gì đó lại định làm gì à?”

“Chuyện anh ta bắt mọi người trong lớp cô lập cậu truyền đến tai Ngải Nặc Đức, nên hôm qua đã bị dạy dỗ rồi, Ngải Nặc Đức không thích cấp trưởng tự tung tự tác.” Dù đã quyết định không tùy tiện gây sự với nữ chính, tránh việc khéo quá hóa vụng, nhưng bản tính khó dời, khi nói chuyện cô ta vẫn không nhịn được muốn khích đểu để chia rẽ tình cảm. Rõ ràng Ngải Nặc Đức đánh Polison vì Tang La nhưng cô ta nói như vậy thì lại biến thành Ngải Nặc Đức đánh người là vì quyền uy của bản thân mình.

Tang La biết rõ trong lòng nhưng vẫn đáp: “Thì ra là thế.”

Ngải Nặc Đức đứng trên ban công tầng hai nhà ăn, nhìn thấy Tang La và Thu Mạn vừa chạy vừa trò chuyện, có vẻ đang trò chuyện rất sôi nổi, tay chân còn động chạm, môi anh liền mím lại.

Cái con người Thu Mạn này hôm qua nói là không tiện gần gũi Tang La, anh còn tưởng là cô ta đã biết tự hiểu thân phận Omega của mình phải giữ khoảng cách với Tang La. Bây giờ thấy thế này thì có vẻ như cô ta còn chưa hiểu rõ thân phận của mình rồi.

Nghĩ lại chuyện ngày hôm qua và hôm nay, Ngải Nặc Đức cảm thấy Tang La là một A rất thẳng, nếu không thì sao cô có thể thản nhiên như vậy? Vậy cũng tốt, bởi vì anh cũng là một A thẳng.

A thẳng thì đương nhiên sẽ thích O với mùi thơm pheromone ngọt ngào, nhưng một O mưu mô như Thu Mạn không xứng với Tang La, hai người họ nên giữ khoảng cách.

Lúc này, đám người Phí La đã đi lên lầu. Khi nhìn thấy Ngải Nặc Đức, thái độ của Phí La là mất tự nhiên nhất. Hôm qua Ngải Nặc Đức hiếm khi nào mới bùng nổ một lần, Polison bị đánh, nhưng lý do Polison chèn ép Tang La là do anh ta xúi giục. Lúc đó Polison không có thời gian để vạch mặt anh ta, sau đó anh ta đã nói chuyện với Polison rồi, chắc hẳn đối phương sẽ không lắm mồm với Ngải Nặc Đức nữa, nhưng anh ta vẫn còn hơi chột dạ.

Những người khác thì khá bình thường. Dù hôm qua họ cũng bị bất ngờ, nhưng cũng chỉ khiến họ nhớ lại cảnh tượng ngày còn niên thiếu mà thôi.

Khi Ngải Nặc Đức nhìn thấy họ, anh liền nhìn qua Phí La cảnh cáo: “Mãn Thu và Tang La quá thân thiết.”

Phí La nhìn thoáng qua rồi cau mày, trong lòng tất nhiên sẽ nghiêng về phía Thu Mạn, cảm thấy là Tang La động tay động chân. Nhưng anh ta có thể nói như vậy được sao? Sau khi trải qua chuyện Polison bị đánh đêm qua, anh ta cũng đã hiểu thái độ của Ngải Nặc Đức với Tang La hoàn toàn không giống như những gì anh ta nghĩ. Vì vậy, Phí La liền nói: “Tôi sẽ nói với cô ấy.”

Ngải Nặc Đức miễn cưỡng hài lòng, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, biểu cảm của anh hơi kỳ lạ, nhìn họ nói: “Các cậu…”

“?” Cả đám cùng lúc nhìn qua.

“Lúc các cậu ở cùng với nhau có… giải quyết qua lại không?” Ngải Nặc Đức chưa bao giờ ngủ cùng phòng với ai hay ở trong phòng ký túc xá đông người bao giờ, nên anh hoàn toàn không biết khi thẳng nam ở cùng một chỗ, lúc “hứng lên” có giải quyết qua lại không?

Dù sao khi nghĩ đến việc giải quyết qua lại với đám Phí La anh lại muốn nhíu mày, cảm thấy rất buồn nôn. Nhưng khi nghĩ đến Tang La… anh lại cảm thấy hình như cũng không phải là không thể chấp nhận được. Khi nhận thức được chân tướng ẩn giấu phía sau, anh cảm thấy bối rối vô cùng, trong tiềm thức muốn phủ nhận nó.

“Lúc nào?” Cả đám khó hiểu, không biết cái lúc ở cùng nhau Ngải Nặc Đức nói là lúc nào, chủ yếu là vì họ cũng không ngờ Ngải Nặc Đức lại hỏi vấn đề “dân dã” như vậy, không bắt kịp sóng não của anh.

Ngải Nặc Đức há miệng ngập ngừng rồi nói: “Thôi quên đi, không có chuyện gì đâu.”

Hỏi mà không có câu trả lời, trong lòng vô cùng bứt rứt! Vì vậy Ngải Nặc Đức dứt khoát lấy điện thoại ra lên diễn đàn đặt câu hỏi nặc danh: “Có khi nào những người cùng là Alpha sẽ giải quyết giúp nhau không?”

Sau đó anh có được rất nhiều câu trả lời. Có người thấy buồn nôn, có người thấy bình thường, có người đã từng làm qua, có người thấy vô cùng sảng khoái… Tóm lại là phải tùy tính cách từng người.

Xem xong Ngải Nặc Đức đã hiểu việc mình không thể chấp nhận để giải quyết qua lại với bọn Phí La, nhưng lại có thể làm với Tang La cũng không phải là vấn đề gì lớn. Nhờ vậy mà anh cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau đó Ngải Nặc Đức nghĩ tới việc Tang La nói ra chuyện này rất tự nhiên, dường như đây là một việc rất bình thường, không biết cô đã làm như vậy với bao nhiêu người bạn khác rồi. Ngải Nặc Đức lại mím chặt đôi môi mỏng, trong lòng không mấy vui vẻ.

Sau khi tập thể dục buổi sáng, Tang La trở về ký túc xá tắm rửa, thay quần áo rồi đến nhà ăn ăn cơm. Cô lại đi lên lầu hai ngồi cùng bàn với chồng. Bởi vì những người khác đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, biết thái độ của Ngải Nặc Đức với Tang La, vì vậy họ lại nhiệt liệt chào đón cô.

“Anh đang làm gì vậy? Ai lại chọc giận anh rồi à?” Tang La vừa ăn vừa nhìn Ngải Nặc Đức. Cô hiểu rõ anh như nắm trong lòng bàn tay, dù ở kiếp này anh là quan chỉ huy không bao giờ thể hiện ra cảm xúc ra ngoài mặt, núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc thì cô vẫn có thể nhận ra là anh có vui vẻ hay không.

“Tôi không có gì không vui cả.” Ngải Nặc Đức lạnh lùng nói.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, anh rất vui vẻ.”

Ngải Nặc Đức nhìn cô: “Không hề.”

Tang La đói bụng nên liền vùi đầu vào ăn, cô cũng lười để ý đến anh.

Ngải Nặc Đức nhìn cô ăn một lúc rồi nói: “Không cho phép làm ra động tác như hôm qua nữa.”

Tang La: “Động tác gì?”

Nhà giáo Ngải Nặc Đức lại bắt đầu lên bục: “Cô nói thử coi? Quá thô bỉ, không được làm lại nữa.”

Đương nhiên Tang La biết anh đang nhắc tới động tác tay ngày hôm qua. Quả thực quá thô bỉ, nhưng vì bây giờ Tang La đang có lớp da Alpha nên tác phong cũng có xu hướng nghiêng theo tính cách của một Alpha. Cô nhíu mày: “Vậy thì phải xem tình hình đã. Nếu lúc đó tâm trạng tôi kích động thì cũng có thể nói câu thô bỉ gì hay làm ra việc gì đó thô bỉ không biết chừng.”

“Cái gì? Hành động thô bỉ gì cơ?”

Những người khác thấy họ nói về chủ đề họ không biết, có ý định gia nhập vào câu chuyện nhưng lại bị từ chối thẳng thừng, sự từ chối không chỉ đến từ lời nói mà còn có một lớp chắn vô hình, nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại có thể cảm giác được.

Đám người quay qua nhìn nhau, cảm thấy đúng là Ngải Nặc Đức rất vừa mắt Tang La… Họ trao đổi ánh mắt, trong lòng mơ hồ đã có đáp án… Đây là cái gọi là bầu không khí giữa những người bạn thân sao?

Nghĩ đến đây lại thấy ghen tị. Đúng là “thanh mai trúc mã cũng không bằng tri kỷ trên trời rơi xuống”. Đám bọn họ lớn lên từ nhỏ cùng Ngải Nặc Đức mà đều chỉ là bạn bè bình thường, vậy mà tên này vừa tới mà đã có dấu hiệu sắp thành bạn thân của anh rồi. Hừ.

...

Sau khi Tang La vào Học viện Quân sự, Cầu Lan Đức vẫn rất chú ý đến cô, dù sao thì đây cũng là người duy nhất trong nhiều năm qua anh ta thấy có khả năng phá vỡ cục diện bế tắc của hiện tại.

Sau khi nghe tin Ngải Nặc Đức và Tang La ở chung với nhau, anh ta đã nghĩ hy vọng của mình quá mong manh, nhưng không ngờ Polison lại đột nhiên huy động cả khóa cô lập Tang La, còn chặn cô trong nhà vệ sinh để sỉ nhục. Lúc đó anh ta liền biết ngay cơ hội của mình đã tới. Vì vậy hôm nay anh ta lập tức đi đến Học viện Quân sự, còn chuẩn bị một món quà đặc biệt tặng cho Tang La.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi