SAU KHI PHẢN BỘI LỜI THỀ, PHU QUÂN HỐI HẬN RỒI

Ta dừng tay lại.

Tức giận quay xe lăn ra ngoài cửa.

"Trên mặt có mặt nạ, trên người có chăn, ta nhìn thấy cái gì chứ? ! Ta chẳng thấy gì cả!"

Tề Ngoạn bỗng cười rộ lên.

"Ngươi cười gì?"

Nàng ấy phe phẩy quạt, cười mà không nói.

Ta lắc xe lăn làm bộ như muốn đ.â.m vào nàng ấy.

Nàng ấy sợ hãi vội vàng nói: "Hài tử lớn rồi, sợ xấu!"

Nàng ấy đi vòng ra sau xe lăn của ta, đẩy ta đi: "Công chúa nghĩ xem, trên mặt hắn bị Đàm Tam Khuyết khắc chữ, nhục nhã bao nhiêu, khó coi bao nhiêu. Tiểu hậu sinh tuấn tú người ta cũng cần giữ thể diện chứ."

"Ta có kim sang dược trị sẹo đây, còn là thuốc năm xưa Đàm Tam Khuyết đưa cho ta. Không biết qua nhiều năm như vậy có hết hạn chưa. . . Được rồi còn nước còn tát, ngươi mau mang đến cho hắn đi."

"Vâng ~"

"Ây khoan đã!" Ta gọi nàng ấy lại: "Mặt sợ xấu, thân thể sao không cho ta xem?"

"Công chúa là kẻ háo sắc sao? Nhìn thân thể người ta." Tề Ngoạn trừng mắt nhìn ta.



"Ta háo sắc? Ta thật lòng lo lắng cho hắn mà. Hắn vì ta mà bị thương nặng như vậy, ta muốn xem vết thương của hắn thế nào, đó cũng là chuyện thường tình thôi."

"Không được nhìn." Tề Ngoạn che mắt ta lại: "Người ta chưa mặc quần áo."

"A chuyện này. . ."


Tối hôm đó, Thái y đến bắt mạch cho ta.

"Trước kia bệ hạ đau buồn quá mức, phẫn nộ quá mức, tổn thương tim, tổn thương gan. Hôm nay lại lo lắng quá độ, tổn thương tỳ tạng. Sao bệ hạ lại có nhiều tâm sự như vậy?"

"Haiz. Cũng tại Vệ Tướng quân cả." Ta thở dài: "Ta với Bá Ước là bạn thân, là tri kỷ, là quân thần, cũng là đồng đạo. Nếu ta là nam nhân, có thể đường đường chính chính kết nghĩa huynh đệ với hắn. Nhưng ta là nữ nhân, ngay cả việc nằm cùng giường cũng không làm được, chỉ cần bắt tay với hắn thôi cũng bị người ta dị nghị. Ta thật sự hận mình không phải là nam nhân."

Thái y im lặng thu dọn hòm thuốc: "Không cứu nổi."

"Ây ngươi. . ."

Hồng Ngọc Nương lén lút đi vào: "Bệ hạ đã muốn chăm sóc Tiểu Vệ Tướng quân, có gì khó đâu, cải trang thành tỳ nữ là được rồi."

"Tuyệt diệu!" Không ngờ nữ Tướng quân thô kệch xuất thân từ thủy phỉ của ta, lại có ngày hiến kế.

Ta thay đồ tỳ nữ, lén lút đến chỗ Bá Ước, nhẹ nhàng vén mặt nạ của hắn lên.

Hắn gầy đi, nhưng vết sẹo trên mặt đang kết vảy.

"Yên tâm, vẫn rất tuấn tú." Ta rưng rưng nước mắt vỗ nhẹ tay hắn: "Người khác có thể chê ngươi xấu, nhưng sao trẫm có thể chê được. Đây là vết thương ngươi vì trẫm mà chịu, trẫm nhìn thấy, chỉ nhớ đến lòng trung dũng của ngươi thôi."

Lông mi hắn khẽ động đậy.



Hoàng lão Lệnh công ăn xong quay lại: "Ngươi là ai, sao lại ở đây?"

Ta giật mình, quay lưng lại cố nói giọng the thé: "Ta là. . . ta là một tỳ nữ."

"Vệ Tướng quân có thân binh chăm sóc, không cần tỳ nữ gì cả, ngươi ra ngoài đi. Mấy tiểu cô nương các ngươi, đừng tưởng lão phu không biết, các ngươi si mê hắn thôi, lợi dụng lúc Vệ Tướng quân không cử động được, muốn chiếm hời của hắn!"

Ta: . . .

Vệ Phong trên giường lật người, nắm lấy tay ta, trong giấc mơ đáng thương nói mê: ". . . Tỷ tỷ, ta đau."

Khóe mắt hắn còn rơm rớm nước mắt.

Lúc này ta mới có lý do: "Xem kìa, Vệ Tướng quân gặp ác mộng gọi tỷ tỷ, ta không thể đi được."

"Thật đáng thương. . . Vậy ngươi cứ ở lại hầu hạ hắn cho tốt."

Một lúc sau, Hoàng lão Lệnh công lẩm bẩm: "Khoan đã, Vệ Phong có tỷ tỷ sao?"

Hả?

Chàng trai trên giường thân hình khẽ cứng lại, hai tay ôm chặt lấy ta, khuôn mặt cũng yếu ớt áp vào tay ta, cả người cuộn tròn lại: "Tỷ tỷ. . ."

"Chắc là có rồi. Tình cảm còn rất tốt nữa." Ta và Hoàng lão Lệnh công cùng lúc nghiêm túc gật đầu.

Cứ như vậy, ban ngày ta nằm trên giường dưỡng bệnh, ban đêm cải trang thành tỳ nữ đến chăm sóc Vệ Phong, qua nửa năm, cuối cùng hắn cũng có thể xuống đất đi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi