SAU KHI PHẢN DIỆN MẤT HẾT TU VI

Chư Hành Trai có chín người.

Ngày đầu tiên Yến Linh đến đã chạy tham quan khắp Chư Hành Trai, còn vui vẻ nói với Nhạc Chính Trấm: “Ca ơi, Học cung còn vui hơn tưởng tượng của ta nữa.”

Nhạc Chính Trấm đang dựng kết giới cấm vào xung quanh trai xá của mình, thuận miệng trả lời cho có lệ: “Ừ, chỉ cần buổi tối ngươi đừng gào khóc đòi cha mẹ là được.”

Yến Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy buổi tối ta có thể qua tìm…”

Còn chưa nói nốt chữ ‘ca’, Nhạc Chính Trấm không ngẩng đầu lên cắt ngang lời cậu: “Đừng có mơ.”

Yến Linh: “…”

Ngày nhập học đầu tiên là để mọi người làm quen với Chư Hành Trai, chưa có giảng dạy gì, Yến Linh hớn hở rong chơi cả ngày, buổi tối quay về phòng mình nhưng nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Nằm một hồi, cậu đành phải bò dậy mặc áo khoác vào, lạch bạch chạy đến gõ cửa phòng của Hề Tuyệt gần đó.

“Hề Tuyệt? Ca ca.”

‘Rầm’ một tiếng.

Hình như Hề Tuyệt ném đồ trúng cửa, kèm theo là giọng điệu mất kiên nhẫn: “Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cút về ngủ đi!”

Yến Linh nói nhỏ: “Ta ngủ một mình không được.”

Bên trong phát ra một loạt tiếng động va chạm đổ vỡ, Hề Tuyệt mang theo đầu tóc tổ quạ đi tới mở cửa, khó chịu ra mặt: “Còn chưa dứt sữa hả?! Ta đã bảo hai năm nữa ngươi hẳn vào Thiên Diễn học cung, cứ một hai đòi tới cho bằng được, không ngủ được trách ai?”.

Yến Linh đã quen Hề Tuyệt cằn nhằn, coi như gió thoảng qua tai, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên mỉm cười nói: “Ca, ta có một thỉnh cầu vô lý xíu, không biết có nên nói không.”

“Nếu ngươi thỉnh cầu ta đang buồn ngủ lú não dùng ‘Hà Xử Hành’ của ta đưa ngươi quay về Yến gia, trời sáng tới đón ngươi về lại Thiên Diễn học cung…” Hề Tuyệt nói một hơi rồi ngáp một cái, lạnh lùng nói: “Này là quá vô lý.”

Yến Linh: “…”

Yến Linh đơ ra một lúc mới hiểu hết lời nói của Hề Tuyệt, vội nói: “Không phải, ta chỉ muốn ngủ ở đây một đêm.”

Hề Tuyệt lạnh lùng nhìn Yến Linh, đột nhiên nói: “Thu dọn đồ đạc đi.”

Yến Linh vui mừng: “Ca đồng ý?”

“Ta đưa ngươi về Yến gia.” Hề Tuyệt lạnh lùng nói.

Yến Linh: “…”

Đêm hôm khuya khắc gió xuân thổi lạnh cóng, Yến Linh bị Hề Tuyệt phũ phàng chặn ngoài cửa, cậu đứng lóng ngóng một hồi quay đầu nhìn sang trai xá ở bên bờ ao đối diện, rón rén tới đó gõ cửa.

Yến Linh từ nhỏ không tiếp xúc nhiều với bạn cùng lứa huống chi là đi học, từ phản ứng của Hề Tuyết là có thể biết xin ngủ ké một đêm ở phòng những người khác là một yêu cầu hết sức vô lý, nhưng cậu rất sợ ngủ một mình, vừa nhắm mắt lại liền có cảm giác ở dưới gầm giường có thứ gì đó lén lút bò ra ám sát mình.

Yến Linh dè dặt gõ cửa hai lần, sau đó nhắm chặt mắt lại chuẩn bị tâm lý Thịnh Tiêu lấy đồ ném ra cửa.

Nhưng cửa nhanh chóng được mở ra, Thịnh Tiêu mặc hờ áo khoác, trong mắt có chút buồn ngủ chưa tan nhưng thái độ vẫn rất thân thiện, cậu cúi đầu nhìn Yến Linh hồi lâu mới phản ứng lại: “Yến Linh?”

“Ca, ta ngủ một mình không được.” Yến Linh rụt rè hỏi thử: “Ta có thể đưa ra một thỉnh cầu vô lý được chứ?”

Thịnh Tiêu còn ngái ngủ nên phản ứng hơi chậm, cậu yên lặng một lúc mới khẽ gật đầu: “Được.”

Yến Linh quyết định nói ra yêu cầu vô lý để thăm dò giới hạn cuối cùng của Thịnh Tiêu: “Bây giờ ca có thể đưa ta về Yến gia, sáng mai đến đón ta về đây được không?”.

Thịnh Tiêu:?

Lần này Thịnh Tiêu im lặng khá là lâu.

“Thôi, coi như chưa nghe đi!” Yến Linh không muốn làm người khác khó chịu, vội vàng xoay người muốn về phòng: “Ta, ta đi ngủ đây.”

Thịnh Tiêu nhìn bóng lưng gầy yếu của cậu đi dưới màn đêm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không ngại, ngủ một đêm ở chỗ ta đi.”

Yến Linh quay phắt đầu lại, hai mắt mở to như sắp lọt tròng.

Đây không phải là càng vô lý hơn sao?

Hiển nhiên Thịnh Tiêu không có nhiều quy tắc như Hề Tuyệt, cậu dẫn Yến Linh vào phòng ngủ ấm áp của mình, còn lo cậu sợ tối nên để lại một cây nến đang cháy.

Yến Linh không nhận ra nỗi lo của Thịnh Tiêu, lúc này cậu cởi áo khoác ra rồi ngoan ngoãn bò lên giường, nói ra một câu từ tận đáy lòng: “Thịnh Tiêu ca ca thật tốt.”

Thịnh Tiêu cười khẽ, đắp chăn cẩn thận cho cậu, nói: “Có chuyện cứ gọi ta.”

Yến Linh rúc trong chăn ấm, ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu chạy nhảy cả ngày nên mệt đứ đừ, bây giờ rốt cuộc có thể yên ổn ngủ một giấc, mới nãy còn đang nói chuyện với Thịnh Tiêu, quay qua một cái đã nhắm mắt ngáy khò khò.

Thịnh Tiêu: “…”

Mới đó đã ngủ rồi?

Có lẽ mùi hương trên người Thịnh Tiêu khiến người ta yên lòng, đây là lần đầu tiên Yến Linh ngủ ngon giấc mà không có cha mẹ bên cạnh.

Sáng sớm hôm sau, Yến Linh nhập nhèm tỉnh lại, phát hiện Thịnh Tiêu đã rời giường.

Mặt trời mới ló dạng, Yến Linh ngáp một cái rồi mặc áo khoác vào, lạch bạch chạy về phòng của mình.

Phòng của Hề Tuyệt ở ngay kế bên, cậu ta dậy sớm đang luyện kiếm trong sân, nhìn thấy một cái bóng lùn chui qua hàng rào tre chạy tới đây, khẽ nhướng mày vung tay múa ra một đường kiếm xinh đẹp.

Ánh kiếm bén ngót và ánh mặt trời hòa vào nhau lóe sáng lên, Hề Tuyệt biến mất ngay tại chỗ.

Yến Linh vừa chạy đến trước cửa trai xá, khi định đẩy cửa đi vào chợt nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng cười nhẹ.

“Ngươi chạy về Yến gia thiệt hả?”

Yến Linh sợ hết hồn, vỗ ngực trừng cậu ta: “Ngươi đừng bất thình lình nhảy xổ ra dọa ta nữa!”

Hề Tuyệt đi theo Yến Linh vào sân viện, trời se lạnh nhưng cậu ta lại ăn mặc phong phanh đi luyện kiếm, thân hình cao ráo, tóc dài được cột bừa thành đuôi ngựa cao, dưới ánh sáng mặt trời nhướng mày mỉm cười trông thật tuấn tú bất phàm, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân giàu sức sống..

“Không sợ hả?” Hề Tuyệt nói: “Đang hỏi ngươi đó, mới sáng ra ngươi đã đi đâu? Tối qua còn khóc đòi cha mẹ mà?”

Yến Linh đã học cách không tức giận khi sống chung với Hề Tuyệt, nếu không sớm muộn có ngày sẽ bị tức chết, cậu bước vào phòng ngủ thay quần áo, thấy Hề Tuyệt dai như đỉa trêu chọc mình, tức giận nói: “Ta đến phòng Thịnh Tiêu ngủ, không có khóc lóc đòi cha mẹ nên đã làm Hề thiếu gia thất vọng rồi, xin lỗi nhiều nha.”

Hề Tuyệt nhíu mày: “Ngươi qua chỗ Thịnh Tiêu ngủ?”

“Đúng đó.” Yến Linh thuận miệng nói: “Thịnh Tiêu ca ca mới không giống ngươi, người ta chủ động cho ta vào ngủ ké.”

Rõ ràng là Hề Tuyệt từ chối Yến Linh trước, nhưng khi biết Yến Linh chạy đi tìm Thịnh Tiêu thì cậu ta lại thấy khó chịu, khoanh tay trước ngực đứng tựa vào cạnh cửa, lạnh nhạt nói: “Hắn kêu ngươi qua là ngươi qua liền?”

“Hề Tuyệt, rốt cuộc ngươi bị làm sao thế?” Yến Linh cảm thấy không thể hiểu nổi: “Ngươi chặn ta ngoài cửa, mắc gì phải để ý ai cho ta ngủ chung?”

Hề Tuyệt á khẩu.

Người mà cậu ta kiếm chuyện vô cớ còn nhìn ra cậu ta cố ý kiếm chuyện vô cớ, Hề Tuyệt im lặng một lúc bỗng xoay người bỏ đi.

Yến Linh không quan tâm cậu ta cáu kỉnh, thay quần áo xong liền vui vẻ chạy đi rủ Thịnh Tiêu cùng nhau đến Cửu Tư Uyển.

Quân tử cửu tư, vạn bàn chư hành.

(Quân tử cửu tư nghĩa là người quân tử có chín điều phải thận trọng suy tư: Lúc nhìn suy nghĩ cho phân minh, lúc nghe suy nghĩ cho thông suốt, sắc mặt giữ ôn hòa, thái độ giữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín, làm việc cho nghiêm cẩn, có sự nghi hoặc thì phải hỏi, trước khi phẫn nộ phải nghĩ phẫn nộ sẽ làm khó xử, gặp lợi phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không.)

Sáng sớm, bảy người khác đã có mặt đông đủ, khi Yến Linh tới mọi người đã túm tụm lại nói chuyện rôm rả, chỉ có mỗi Hề Tuyệt là ngồi một mình ở chỗ dễ thấy nhất, cậu ta hếch mũi ngồi gác chân lên bàn trông rất gợi đòn, chẳng ai đoái hoài..

Yến Linh còn đang thắc mắc tại sao không ai nói chuyện với Hề Tuyệt, bỗng thấy cậu ta ngoắc tay với mình: “Nấm lùn, bên đây còn chỗ trống, ngươi ngồi với ta đi.”

Yến Linh: “…”

Cậu cũng không thèm chơi với cái mỏ hỗn này huống chi là người khác.

Yến Linh kéo Thịnh Tiêu ngồi vào hai chỗ trống bên cạnh Phong Duật, quay đầu nhướng mày đắc ý với Hề Tuyệt. Nhưng cậu còn chưa ngồi xuống bỗng có cảm giác bị người đẩy hông, suýt chút nữa ngã đập mông xuống đất.

Hoa tai bị lệch qua một bên, tiếng pháo đùng đùng chui vào trong tai, Yến Linh te tua bịt tai quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chỗ này mới nãy còn trống vậy mà bây giờ Phục Man mặc bộ áo vàng óng ánh đã ngồi vào đó rồi.

Phục Man xin lỗi: “Ngại quá ta đã ngồi ở đây nãy giờ, hay là ta nhường chỗ này lại cho ngươi nha.”

Yến Linh: “…”

Yến Linh vội nói: “Không cần, ta, ta ngồi bên cạnh là được rồi.”

Phục Man cảm động: “Ngươi thật tốt.”

Yến Linh xanh mặt đi tới ngồi xuống bên cạnh Hề Tuyệt.

Lần này đến lượt Hề Tuyệt nhướng mày đắc ý.

Năm nay Chư Hành Trai có ba Tương văn cấp Linh, có thể nói là chuyện độc nhất vô nhị từ trước đến nay ở Thiên Diễn học cung, thế nên Chưởng viên cố ý đích thân tới dạy dỗ.

Chưởng viên của Thiên Diễn học cung họ Liễu, là trưởng lão của Kiếm Tông, tu luyện thành công vô tình đạo, tóc trắng anh tuấn, nhìn giống hệt lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ, khiến người ta không lạnh mà run.

Phong Duật ghé sát tai Liễu Trường Hành thì thầm: “Chưởng viện của Thiên Diễn học cung không phải là Ôn Cô Bạch sao?”

Liễu Trường Hành rất sợ Liễu chưởng viện, ngồi quỳ gối thẳng lưng, không dám hó hé một chữ nào.

Phong Duật không nhận được câu trả lời, đành phải quay sang hỏi Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu nói: “Năm ngoái Ôn tiền bối đã từ chức Chưởng viện Học cung.”

Phong Duật hiểu ra gật đầu.

Liễu chưởng viện vô cảm đi tới, không nói tiếng nào, chỉ tay vào Phong Duật và Thịnh Tiêu, lạnh lùng nói: “Ngươi, ngươi, đi ra ngoài đứng.”

Phong Duật, Thịnh Tiêu:?

Liễu Trường Hành lộ ra nét mặt không ngoài dự đoán, đồng thời lặng lẽ thở phào một hơi.

May là không mở miệng nhiều chuyện.

Một đứa trẻ ngoan như Thịnh Tiêu lần đầu tiên bị sư trưởng phạt đứng, cậu im lặng một chút vẫn là nghe lời đứng dậy ra ngoài lớp,

Yến Linh không hiểu hỏi: “Tại sao phải ra ngoài đứng?”

Liễu Trường Hành lập tức che mặt không dám nhìn.

“Hỏi rất hay.” Liễu chưởng viện lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài đứng.”

Yến Linh:???

Yến Linh ngơ ngác bị đuổi ra khỏi lớp, đứng thành một hàng ngang với Thịnh Tiêu và Phong Duật.

Sau đòn phủ đầu, những người còn lại không dám tùy tiện nói chuyện nữa, ai nấy đều câm như hến ngước mắt nhìn vị Chưởng viện mới tới này..

Liễu chưởng viện lời ít ý nhiều: “Oan hồn chạy thoát khỏi Giải Trĩ Tông vẫn chưa bị bắt hết, ngày mai các ngươi ra ngoài rèn luyện cũng tham gia bắt chung, bắt được sẽ có thưởng, không bắt được sẽ bị phạt.”

Mọi người trợn mắt nhìn nhau.

Liễu Trường Hành sợ hãi giơ tay lên: “Chưởng viện.”

Liễu chưởng viện không nhấc mí mắt, nói: “Muốn nói cái gì?”

***

Mặc dù đã là xuân phân nhưng Trung Châu vẫn còn rất lạnh, Yến Linh mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, đứng dưới trời gió lạnh khó tránh khỏi run lập cập vì lạnh.

“Hắt xì.”

Cậu hết nhịn nổi hắt xì một cái, suýt chút nữa đập đầu vào cửa gỗ phía sau.

Thịnh Tiêu duỗi tay tới đỡ cho Yến Linh, thấy cậu bị gió thổi đỏ hết cả mặt, bèn lấy một cái áo khoác từ trong nhẫn trữ vật ra choàng lên người cậu, vì mũ trùm quá lớn nên che khuất nửa khuôn mặt của Yến Linh.

Bây giờ Yến Linh mới thấy ấm hơn.

Phong Duật chán chết đứng di di mũi chân, sau đó quơ tay múa chân để Liễu Trường Hành hiểu ý cậu ta muốn nói.

“Chúng ta phải đứng đây bao lâu nữa?”

Liễu Trường Hành tỏ ý: Nhìn không hiểu, làm lại đi?

Phong Duật: “…”

Liễu Chưởng viện lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi, ra ngoài.”

Liễu Trường Hành: “…”

Yến Linh lại hắt hơi một cái rõ to, bắt đầu khụt khịt.

Thịnh Tiêu nhíu mày kéo mũ trùm che kín mặt cậu lại.

Có lẽ vì Yến Linh hắt xì và ho khù khụ liên tục nên Liễu chưởng viện động lòng trắc ẩn, sau khi giảng bài xong liền lạnh lùng đi ra, ánh mắt hờ hững liếc qua.

Bốn người lập tức đứng nghiêm lại.

Liễu chưởng viện nhìn Yến Linh, thấy cậu mặc như quả cầu mà vẫn run vì lạnh, hắn im lặng một lúc lâu dường như có vẻ hơi dao động.

Phong Duật thấy vậy vội vàng giơ tay lên, tỏ ý mình muốn phát biểu.

Liễu chưởng viện nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Thân thể của Linh Nhi không khỏe.” Phong Duật kéo Yến Linh tới, mở mũ trùm ra cho Liễu chưởng viện thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bị cóng đến tái mét, tỏ vẻ đáng thương nói: “Đứng dưới trời lạnh giá rét chắc chắn sẽ đổ bệnh, cậu ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, xin Chưởng viện nương tay cho, tha cho chúng ta lần này đi.”

Lời nói này rất tiêu chuẩn, rõ ràng nửa câu trước lấy Yến Linh ra bán thảm, nửa câu sau muốn Liễu chưởng viện tha hết cho cả đám.

Mà trông có vẻ Liễu chưởng viện bị Phong Duật thuyết phục.

Bốn người trông mong nhìn hắn.

Cuối cùng, Liễu chưởng viện ‘Ừ’ một tiếng.

Phong Duật mừng húm, nhưng Liễu Trường Hành biết rõ tính tình của Liễu chưởng viện lại đau khổ nhắm mắt lại.

Liễu chưởng viện lạnh lùng nói: “Ba người các ngươi tiếp tục đứng phạt, Yến Linh đi vào.”

Phong Duật xanh lè mặt mày.

Yến Linh vốn là bị tai bay vạ gió, đang định vui vẻ vào lớp lại nghe Liễu chưởng viện bổ sung thêm: “…Chép mười lần kiếm quyết.”.

Yến Linh: “…”

Mủi chân của Yến Linh thắng lại rồi chạy lạch bạch về chỗ cũ bên cạnh Thịnh Tiêu, cậu khụt khịt nói: “Không thích kiếm quyết, kiếm quyết không thích. Ta đứng đây là được rồi, không vào lớp nữa.”

Mọi người: “…”

===Hết phiên ngoại 15===

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi