SAU KHI PHẢN DIỆN MẤT HẾT TU VI

—Trong miệng không có nửa câu nói thật—

Không phải ngày một ngày hai là có thể nắm vững thuật pháp cấp Linh.

Đêm đó Yến Linh soi mình trong thủy kính Nguyệt Văn để phá giải thuật pháp cả đêm, nhưng vẫn không thấy chỗ nào có vấn đề, chỉ lờ mờ cảm thấy cấm chế nào đó trong đầu hình như nới lỏng ra trong giây lát, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị cưỡng ép thít chặt lại.

Yến Linh nhíu mày, nhác thấy trời đã sáng, cậu đành phải cất thủy kính Nguyệt Văn vào trong tay áo.

Hôm nay phải đi theo những người khác của Chư Hành Trai ra ngoài rèn luyện.

Từ khi có kí ức đến nay, Yến Linh mơ hồ biết ‘tiếng sấm’ chắc chắn có ý nghĩa nào đó, nhưng cậu vẫn chưa biết đó là gì.

Cho đến đợt rèn luyện lần này.

Chấp chính của Giải Trĩ Tông đánh chết kẻ tội phạm gây tội ác tày trời ngay tại chỗ.

Trên bầu trời trong xanh quang đãng cao vạn dặm thế mà vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa, dọa Yến Linh ngây ra như phỗng.

Trong phút chốc, phép phá giải thuật pháp cấp Linh được Yến Linh giấu trong thủy kính Nguyệt Văn suốt một ngày giống như bị tiếng sấm này châm ngòi nổ làm cho đầu óc của cậu nổ cái bùm.

Kí ức và nhận thức giả tạo giống như tờ giấy bị ngọn lửa thiêu cháy, từng chút một lộ ra chân tướng.

Yến Linh ngơ ngác mở to hai mắt, nhìn thi thể máu thịt bầy nhầy ở phía xa, sửng sốt không thôi.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt giả tạo rơi xuống lã chã nhưng cậu không hay biết, vẫn đứng đó sững sờ nhìn chằm chằm bãi máu dữ tợn đằng kia.

Tiếng sấm.

Thì ra có nghĩa là cái chết sao?

Trong phút chốc, kí ức của Yến Linh như nước lũ cuồn cuộn chảy vào trong đầu, bao gồm cả hai tiếng sấm lớn trước khi cậu rơi vào hôn mê hồi đó.

Yến Hàn Thước, Hướng phu nhân…

Một đứa trẻ gần mười ba tuổi chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà đã phải chấp nhận sự thật cha mẹ đều qua đời một cách tàn nhẫn nhất.

Cú sốc quá lớn, cậu giống như rối gỗ đứt dây đứng đó hồi lâu, mãi đến khi Thịnh Tiêu bước nhanh tới ôm cậu vào lòng, giơ tay che kín mắt cậu lại.

Bãi máu dữ tợn chẳng khác gì quái vật đang nhe nanh múa vuốt biến mất, nhưng đầu lại đau nhức tựa như có vô số cây kim đâm xuyên qua, đau đến mức cậu co rúm run rẩy.

Hương hoa quế bao phủ lấy cậu.

Yến Linh ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên run rẩy giơ tay ôm chặt Thịnh Tiêu, khóc to một trận.

Cậu khóc tê tâm liệt phế, giống như muốn trút xả phần kí ức kì lạ không tài nào thích ứng nổi, tinh thần sa sút đến độ muốn tự sát để hủy diệt Tương văn cấp Linh trong cơ thể, và nỗi đau khổ tột cùng khi mất đi cha mẹ hết ra bên ngoài.

Đây là lần cuối cùng cậu buông thả để bản thân yếu đuối khóc lóc.

Thịnh Tiêu cứng ngắc vòng tay ôm cậu vào lòng.

Yến Linh khóc tới mệt lả, mở đôi mắt đỏ hoe lẫn mông lung ngồi thừ người tại chỗ, im lặng không nhúc nhích như bị mất hồn, người khác kêu gọi thế nào cũng đều không trả lời trả vốn gì.

Ôn Cô Bạch hối hả chạy tới, thấy cậu như thế liền lờ mờ nhận ra gì đó, sau khi hắn trấn an những thiếu niên khác bị hoảng sợ xong, lập tức mang Yến Linh trở về Thiên Diễn học cung.

Yến Linh đờ đẫn hồi lâu, mỗi lần nghe thấy tiếng sấm sẽ xuất hồn trốn tránh, mà ngoài mặt thì trông cậu giống như bị dọa hồn vía lên mây. 

Thật giống như hồn rời khỏi thân xác là những đau khổ bi thương kia sẽ biến mất.

Từ đó về sau, Yến Linh cố ép bản thân đeo mặt nạ ‘Hề Tuyệt’ sống tiếp, không để bất kỳ người nào của Hề gia phát hiện ra sơ hở.

“Tìm ra địa mạch Thiên Diễn của Hề gia…” Yến Linh giống như đưa ra một quyết định bình thường như hôm nay sẽ ăn gì, cậu chống cằm nhìn mưa rơi bên ngoài, nhàm chán nghĩ: “Mình sẽ tự bạo kim đan, hoàn toàn phá hủy Thiên Diễn.”

“Không đúng.” Yến Linh nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ này: “Chờ đến Nguyên anh rồi hãy ra tay.”

Với tu sĩ bình thường, tu vi Kim đan kỳ đã là cao thủ của cao thủ, nhưng còn với các thế gia Trung Châu có Tương văn Thiên Diễn thì lại nhiều vô số kể, dù có tự bạo cũng sẽ có người dư sức ngăn cản.

Cậu mười ba tuổi đã là Kim đan kỳ, không tới mấy năm nữa là có thể kết anh.

Mặc dù năng lực vô dụng của ‘Nhàn Thính Thanh’ chỉ là nghe thấy âm thanh vạn vật, nhưng dù sao cũng là Tương văn cấp Linh, với người bình thường có dùng cả đời chưa chắc có thể đạt được, còn với cậu chỉ là vấn đề thời gian.

Chỉ cần cậu muốn.

Đã tới cuối thu, hoa quế nở rộ thơm phức toàn bộ Chư Hành Trai.

Trong mắt Yến Linh không có tình cảm, không sợ sinh tử, không dè chừng cảnh giác đám hổ lang rình rập xung quanh, cũng không lo lắng cho tương lai.

Ném tất cả mọi thứ có thể bỏ qua sau lưng, cậu đã không còn gì để mất nữa.

Yến Linh im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi.

Ở cửa, Thịnh Tiêu che dù xuyên qua làn mưa đi tới, thân thể thiếu niên đang trong độ tuổi phát triển chiều cao, mấy tháng trước áo khoác vừa người đã ngắn lên không ít, cậu hơi nâng dù lên, xuyên qua chấn song cửa sổ đối mặt với Yến Linh.

Yến Linh bỗng chốc trợn to hai mắt.

Thoáng cái dũng khí mạng đổi mạng với Hề gia mới nãy đã bị đánh tan, ánh mắt mờ mịt lẫn chút oán hận ngước lên lên Thịnh Tiêu, môi khẽ run, hỏi.

“Ngươi tới đây làm gì?”

Tại sao lại đến vào lúc này, cưỡng ép khiến cậu không sợ mà đeo lên gông xiềng nặng nhất.

Thịnh Tiêu ngây ra, đứng trước cửa sổ hồi lâu, đột nhiên xoay người rời đi.

Yến Linh lạnh lùng nhìn bóng lưng đi xa dần của Thịnh Tiêu, thầm nghĩ: “Như vậy mới đúng.”

Thế gian này không còn gì để cậu phải lưu luyến, chẳng qua chỉ là bạn cùng trường hai, ba năm thôi, còn không tính là bạn thân, dựa vào gì mà trở thành gông xiềng của cậu?

Trong giây phút đó, trái tim của Yến Linh bị mắc kẹt sâu hơn trong gông xiềng nặng hơn.

Chẳng qua Thịnh Tiêu đi rồi về ngay, cậu ném dù qua một bên chạy nhanh đến trước chấn song, đặt hạt châu được cậu ủ ấm trong lòng bàn tay lên bệ cửa sổ.

Yến Linh sửng sốt, ngước ánh mắt tò mò trừng cậu.

Thịnh Tiêu không nhìn Yến Linh, mà là rũ mắt nhìn chằm chằm mấy hạt châu xinh đẹp mà mình đã tỉ mỉ chọn mua, môi khẽ hé, lí nhí nói ra hai chữ không được tự nhiên.

“Quà, tặng…”

Yến Linh ngẩn ngơ.

Đúng vào tiết Khất Xảo, Thịnh Tiêu chuẩn bị tặng mấy hạt châu cho Yến Linh làm quà sinh nhật, chỉ là lúc đó Yến Linh bất ngờ bị dọa mất hồn, toàn bộ Chư Hành Trai nháo nhào cả lên, sau đó Yến Linh giống như biến thành một người khác, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, chán nản tiêu cực. 

Thịnh Tiêu chần chừ rồi lại chần chừ, thành ra kéo dài hơn một tháng.

Yến Linh không biết phải làm sao: “Quà tặng… Cho ta?”

Thịnh Tiêu gật đầu: “Sinh nhật.”

Quà tặng cho ngày sinh nhật dịp Khất Xảo.

Yến Linh ngẩn ngơ nhìn Thịnh Tiêu hồi lâu, mới duỗi tay cầm lấy mấy hạt châu bóp nặn trong lòng bàn tay.

Hạt châu được Thịnh Tiêu ủ ấm, khi cầm trong tay phảng phất như là dòng nước ấm chảy vào trái tim của Yến Linh.

Hôm nay là hai mươi tám tháng tám.

Ngày sinh nhật thật sự của Yến Linh.

Yến Linh nhìn hạt châu một lúc, đột nhiên ‘phụt’ một tiếng bật cười.

Thịnh Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu.

Yến Linh càng lúc càng cười lớn, cười đến nỗi bờ môi run lên, nhưng lại không nói gì, khóe mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ, cậu chỉ đơn giản là cười to.

Nhưng Thịnh Tiêu lại cảm thấy cậu dường như đang khóc.

“Cảm ơn.” Yến Linh nắm chặt hạt châu trong tay, ngẩng đầu mỉm cười với Thịnh Tiêu: “Ta rất thích.”

Thịnh Tiêu không hiểu tâm trạng của Yến Linh vì sao lại như vậy, muốn hỏi mà lại không biết nên hỏi thế nào, chỉ đành im lặng đứng đó.

Tiểu Thiên Đạo đại nhân không tích cóp được bao nhiêu, số linh châu mua được cũng chỉ là hàng rẻ tiền, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ bị tiểu thiếu gia mắt để trên trán trắng trợn chế giễu một phen, sau đó bất đắc dĩ nhận lấy.

Thịnh Tiêu thà để Yến Linh châm chọc mình, chứ không muốn cậu phải cười một cách đau lòng như vậy.

Yến Linh nhận hạt châu, lau đi giọt lệ rơm rớm nơi khóe mắt, cười he he nói: “Thịnh Tiêu, hai mươi tám tháng tám hàng năm về sau, ngươi có thể tặng quà cho ta được không?”

Thịnh Tiêu không hiểu vì sao không tặng vào ngày sinh nhật Khất Xảo, nhưng cậu sẽ không bao giờ tranh cãi với Yến Linh, chỉ gật đầu. 

“Được.”

Gông xiềng nặng nề lạnh lẽo hóa thành dòng nước mềm mại lượn quanh đầu ngón tay.

Yến Linh bỗng cảm thấy sống tiếp cũng không đến nỗi nào.

Mùa thu dần trôi qua, mấy tháng sau trận tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi xuống, sắp đến tết.

Thiên Diễn học cung cho nghỉ tết.

Yến Linh vốn định không về Hề gia mà ở lại Thiên Diễn học cung, nhưng lo lắng Hề Trạch phát hiện ra sơ hở, đành phải thu dọn đồ đạc trở về.

Mấy năm nay Hề Trạch không còn cảnh giác cậu như lúc đầu nữa, nhưng Yến Linh vẫn lo hắn sẽ phát hiện ra thuật pháp cấp Linh đã bị phá giải bất cứ lúc nào, vì thế cậu tự hạ một ám chỉ không mấy quan trọng lên người mình, sau đó khoác lên xiêm áo lộng lẫy rực rỡ để ‘giả trang’ quý công tử Hề Tuyệt nhà giàu sang quý rời khỏi Thiên Diễn học cung.

Chẳng qua mới đi được nửa đường, cậu phát hiện phố phường ở Trung Châu rộn ràng nhộn nhịp, mọi người đang trang trí đường phố để chuẩn bị cho đông chí sắp tới, tất cả đèn lồng màu đỏ và ánh nến đều là mới tinh.

Yến Linh một thân một mình đi dạo trên đường lớn náo nhiệt, không biết đi về nơi đâu.

Ngay vào lúc này, cậu bỗng nghe thấy âm thanh nước chảy róc rách vang lên bên tai, nghe rất quen thuộc.

Yến Linh rất nhạy cảm với âm thanh, cậu đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu mới lờ mờ nhớ ra…

Âm thanh này, hình như cậu đã từng nghe thấy trên người Yến Nguyệt vào đêm đó.

A Nguyệt?

Yến Linh lảo đảo dùng sức đẩy đám đông ra, dù cố gắng tìm kiếm thế nào cũng chỉ có thể cảm giác âm thanh nước chảy róc rách kia càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

“A Nguyệt!”

Yến Linh ngơ ngác như mất hồn đứng tại chỗ trên đường lớn đông người.

Cậu vốn nghĩ Yến Nguyệt đã bị Hề Trạch giết giống như cha mẹ, không ngờ người vẫn còn sống?

Yến Linh lảo đảo đi tới một ngõ vắng, chán nản đứng dựa lưng vào tường, gắng gượng giữ vững tinh thần không để nó sụp đổ.

Người còn sống là được.

Chỉ cần còn sống là còn hy vọng.

Âm thanh của đám đông quá ầm ĩ, Yến Linh không nghe được âm thanh mình muốn, cậu từ từ trượt ngồi xuống, nức nở bịt tai lại, không muốn nghe nữa.

Bất ngờ, một tiếng rít chói tai vang vọng bên tai.

Đó là sát ý dày đặc cuồn cuộn kéo đến, dù Yến Linh đang bịt chặt hai tai cũng bị chấn động khiến toàn thân tê rần.

Yến Linh bỏ tay xuống nghiêng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy một đứa con nít rách rưới bẩn thỉu loạng choạng chạy tới, trong tay cầm một con dao cùn sứt mẻ, thân thể không có linh lực nhưng tràn đầy oán hận nhào tới chỗ Yến Linh.

Nó muốn giết Yến Linh.

Lúc này Yến Linh chỉ biết ngơ ra đó.

Trong khi cậu đang sững sờ, đứa trẻ kia đã lao tới trước mặt, mũi dao cùn đâm thẳng vào ngực của Yến Linh.

Yến Linh chợt nâng tay lên nắm lấy lưỡi dao cùn dơ bẩn, dùng sức ngăn lại cú đâm của người kia.

Âm thanh suối chảy róc rách lại vang lên bên tai, mang theo oán hận mà trở nên méo mó, nghe giống như sóng lớn mãnh liệt, hận ý ngút trời. 

Năm ngón tay của Yến Linh đẫm máu, từng giọt nhỏ tí tách xuống đất, cậu mở to mắt không thể tin nổi.

“A Nguyệt?”

A Nguyệt dồn hết sức đâm mũi dao vào ngực Yến Linh, khi nghe thấy cái tên này liền khựng lại, nó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Ngón tay của Yến Linh run rẩy.

Quả nhiên là A Nguyệt.

Ba, bốn năm không gặp, Yến Nguyệt gầy gò không ra hình người, toàn thân rách rưới nhếch nhác giống như lang thang đã lâu, khuôn mặt bánh bao dễ thương ngoan ngoãn giờ đây tràn ngập hận ý dữ tợn.

Hai tay Yến Nguyệt run rẩy, nó lạnh lùng nói: “Ngươi là người của Hề gia!”

Người Hề gia, tất cả đều đáng chết.

“Không…” Yến Linh không kiềm được mà rơi lệ, cậu thả con dao ra, bất ngờ ôm chầm lấy cơ thể gầy gò nhếch nhác của Yến Nguyệt, nức nở nói: “Ta không phải.”

Yến Nguyệt bị ôm vào lòng, chỉ có thể hoảng loạn cầm dao chém bừa vào người cậu, uất hận hét lên: “Là ngươi! Ngươi là Hề Tuyệt!”

“Ta không phải ta không phải!” Trên người Yến Linh toàn là vết chém rỉ máu, nhưng cậu không biết đau, chỉ ôm Yến Nguyệt rơi lệ như mưa: “Ta là sư huynh, ta là Yến Linh…”

Yến Nguyệt cứng đờ, môi run rẩy: “Nhưng ngươi…”

Thiếu nhiên nhỏ bé đã không còn là đứa trẻ ngây thơ dễ lừa năm nào, nó lắc đầu nguầy nguậy, giùng giằng muốn đẩy Yến Linh ra: “Ngươi là Hề Tuyệt, gương mặt này của ngươi…”

Yến Linh nắm chặt hai vai của Yến Nguyệt, trên mặt ướt đẫm nước mắt, nỗ lực van xin: “Ta là sư huynh, A Nguyệt, đệ không nhận ra ta sao? Còn gương mặt này… Xin lỗi, ta không biết phải làm sao để biến về như cũ, thật xin lỗi, ta không biết…”

Yến Linh mất hết niềm tin với thế gian, kiên cường sống sót đến hôm nay cuối cùng hoàn toàn tan vỡ, cậu run rẩy sờ lên mặt mình, bắt đầu cào cấu như muốn xé nát ‘mặt nạ da’ bị ép buộc đeo lên.

Chẳng qua chỉ làm cho mặt cậu chằng chịt vết cào xước, chứ không thể phá giải thuật pháp đổi mặt.

“Ta không muốn gương mặt này!” Yến Linh rốt cuộc mất kiểm soát, đau đến mức không muốn sống: “Ta không muốn…”

Nhưng cậu không biết cách biến về khuôn mặt cũ của mình.

Biến thành Yến Linh.

Yến Nguyệt ngơ ngác nhìn Yến Linh đau thấu xương khóc không thành tiếng, một hồi lâu sau mới khuỵu gối quỳ xuống đất, hoang mang nói.

“Sư… Sư huynh?”

Mặt của Yến Linh gần như bị cậu cào nát bét, nhưng thuật pháp đổi mặt vẫn mạnh mẽ chữa lành hết vết cào, dần dần lộ ra khuôn mặt của ‘Hề Tuyệt’.

Thủy kính trong tay áo rơi xuống đất, Yến Linh vô tình liếc thấy khuôn mặt vẫn vẹn nguyên không sứt mẻ, suýt chút nữa phát điên.

“Ta không muốn làm Hề Tuyệt!”

Yến Nguyệt ngơ ngác nhìn cậu, đột nhiên nhào tới ôm chầm Yến Linh, ngăn cản cậu tiếp tục hủy hoại khuôn mặt của mình.

“Sư huynh, sư huynh…”

Đứa trẻ năm nào hễ gặp phải rắc rối chỉ biết tìm sư huynh oa oa khóc nhè, bây giờ lại giống anh cả ôm Yến Linh sắp phát điên vào lòng mà vỗ về, bàn tay nhỏ bé dính đầy vết bẩn nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy của Yến Linh, nhỏ giọng thủ thỉ.

“Sư huynh đừng sợ, sư huynh đừng sợ, A Nguyệt ở đây.”

Yến Linh thoáng cứng đờ, ôm lấy Yến Nguyệt khóc khàn cả giọng.

“Xin lỗi xin lỗi…” Cậu bi thương muốn chết, chỉ biết nói xin lỗi: “Xin lỗi A Nguyệt, ta không biết phải làm sao để biến về như cũ, ta muốn làm nhưng làm không được, ta sai rồi xin lỗi…”

Yến Nguyệt ôm cậu, nhẹ nhàng nói: “Không phải lỗi của sư huynh.”

Yến Linh vùi mặt vào hõm cổ của Yến Nguyệt, nghẹn ngào: “Ta… Ta sợ, rất sợ.”

Yến Nguyệt: “Không sợ, A Nguyệt ở đây.”

Cuối cùng Yến Linh có thể khóc lóc trút hết những nỗi đau tích tụ bấy lâu ra ngoài, giống như tìm về bến đỗ ôm siết lấy Yến Nguyệt, cậu ngồi đờ ra đó như mất hồn, không muốn nhúc nhích.

Yến Nguyệt áy náy xử lý vết thương trên người Yến Linh, đồng thời kể cho cậu nghe chuyện những năm qua.

“…Uyển phu nhân của Dược Tông đưa đệ về chữa trị, nhưng đệ chỉ muốn đi tìm sư huynh, nên đã lén chạy ra ngoài.”

Yến Linh vẫn luôn nhìn vào Yến Nguyệt, nhìn cả người nó nhếch nhác bẩn thỉu, mờ mịt nói: “Đã chịu không ít khổ?”

Có lẽ lâu rồi Yến Nguyệt chưa cười, bây giờ chợt cười lên trông không giống hồi bé ngoan ngoãn vô ưu vô lo, có chút gượng gạo và trúc trắc, nhưng cố gắng dỗ sư huynh vui vẻ: “Không sao hết, không chịu khổ chút nào.”

Yến Linh không nói gì.

Yến Nguyệt xử lý vết thương cho Yến Linh xong, lại giúp cậu gọn lại mái tóc rối bời, dịu dàng nói: “Sư huynh, sau này chúng ta phải làm sao đây?”

Yến Linh sửng sốt.

Cậu vốn định giả vờ cho đến khi đạt được Hóa thần cảnh, sau đó tìm ra địa mạch Thiên Diễn rồi tự bạo kim đan phá hủy Thiên Diễn của Hề gia.

Nhưng Yến Nguyệt còn sống, tự nhiên không thể đi tiếp con đường này được nữa.

Yến Linh không nỡ bỏ lại một mình Yến Nguyệt trên đời này.

Yến Linh suy nghĩ hồi lâu, bỗng nói: “Giải Trĩ Tông.”

“Cái gì?”

“Giải Trĩ Tông luôn luôn chính trực liêm minh, Hề gia tội ác tày trời…” Yến Linh nói: “Chúng ta đi tìm Giải Trĩ Tông, chắc chắn có thể đòi lại công bằng.”

Yến Nguyệt nghi ngờ: “Nhưng được không?”

Bây giờ Hề gia vinh quang hiển hách, Yến Nguyệt không thể tiếp cận người của Hề gia, còn nghe nói Chưởng tôn Trung Châu đương nhiệm là Hề Trạch.

Giải Trĩ Tông thật sự sẽ đòi lại công bằng cho bọn họ?

Yến Linh cũng không chắc chắn, đến nước này chỉ có thể đánh liều một phen.

Yến Nguyệt tin tưởng sư huynh nhà mình vô điều kiện, nếu cậu nói muốn đi Giải Trĩ Tông thì đi, nó đỡ Yến Linh đứng dậy, tiện tay nhặt luôn miếng thủy kính Nguyệt Văn lên trả lại cậu.

Yến Linh không muốn nhìn thấy gương mặt đó, lắc đầu không lấy.

Yến Nguyệt đành phải cất vào giữ trong người.

Yến Linh không dám đưa Yến Nguyệt vào nguy hiểm, cậu sắp xếp ổn thỏa cho Yến Nguyệt xong, một mình đi tới Giải Trĩ Tông.

Toàn bộ Thập Tam Châu chỉ có chủ tông mới được gọi là ‘Giải Trĩ Tông’, còn các phân tông rải rác khắp nơi thì gọi là ‘Trừng Xá Viện’, Yến Linh định dùng thân phận ‘Hề Tuyệt’ gặp thẳng mặt Tông chủ của Giải Trĩ Tông.

Nhưng bên ngoài của Giải Trĩ Tông được canh gác quá nghiêm ngặt, dù có là danh hiệu ‘Hề tiểu tiên quân’ thì cũng không thể vào trong đó.

Hết cách, Yến Linh đành phải đến Trừng Xá Viện trước.

Tiếp đãi Yến Linh là một Chấp chính trẻ tuổi, hắn vừa nhìn thấy Hề Tuyệt liền nhíu mày: “Hề thiếu gia?”

Có lẽ là sắp đến tết nên cả một Trừng Xá Viện lớn như vậy mà chỉ có một Chấp chính trông coi, Yến Linh loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách phát ra trên người hắn, biết người này không xấu, trực tiếp ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống.

Chấp chính sợ hết hồn, vội vàng tới đỡ cậu dậy.

“Xin đại nhân chủ trì công đạo cho ta.”

Yến Linh cắn răng không muốn đứng dậy, nói thẳng ra thân phận thật sự của mình, kể ngắn gọn súc tích tội ác tày trời của Hề gia, cuối cùng còn dập đầu một cái, trên trán bị trầy rớm máu.

Chấp chính nghe vậy sửng sốt: “Cậu nói Hề gia? Hề gia của Trung Châu?”

Yến Linh: “Ừm.”

Chấp chính sửng sốt hồi lâu, nghiêm túc nói: “Đứa trẻ, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu cậu nói láo…”

“Ta thề.” Yến Linh giơ hai ngón tay lên thề độc: “Nếu ta nói dối nửa câu, sẽ chết không tử tế trọn đời không siêu sinh.”

Chấp chính lại sửng sốt.

“Cậu đứng lên trước đã.” Chấp chính đỡ cậu đứng dậy, thấy Yến Linh ăn mặc phong phanh nên bị cóng run lập cập, hắn cởi áo khoác Giải Trĩ Tông nhạt màu của mình ra choàng lên cho cậu, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này quá lớn, một Chấp chính nhỏ bé như ta không thể kết luận thị phi đúng sai, nếu cậu tin ta thì hãy ở đây đợi trước, ta đến Giải Trĩ Tông báo chuyện này cho Tông chủ biết.”

Yến Linh chợt nắm lấy tay hắn, sốt sắng nói: “Thật không?”

Chấp chính không khỏi bật cười, dịu dàng nói: “Thật, Giải Trĩ Tông vốn là sự tồn tại chính nghĩa cho tất cả mọi người trên khắp Thập Tam Châu, Tông chủ chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm.”

Hai mắt Yến Linh rưng rưng, xúc động không nói thành lời, chỉ biết gật đầu như giã tỏi.

“Vâng, vâng!”

Chấp chính rót cho cậu một ly trà nóng, dặn dò một phen rồi vội vã đạp tuyết rời khỏi Trừng Xá Viện.

Yến Linh lo lắng hết đứng lại ngồi đợi hơn một canh giờ, rốt cuộc bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Âm thanh truyền tới đầu tiên là tiếng nước chảy róc rách của vị Chấp chính trẻ tuổi kia, Yến Linh còn chưa kịp yên tâm thì lại nghe thấy tiếng gió vù vù báo hiệu giông bão sắp kéo đến.

Yến Linh hơi kinh ngạc.

Chấp chính đẩy cửa đi vào, mỉm cười với Yến Linh: “Khúc tông chủ đến.”

Tông chủ của Giải Trĩ Tông tên là Khúc Minh Liêm, tướng mạo nghiêm nghị đoan chính, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như ưng của hắn nhìn thẳng về phía Yến Linh.

Khúc Minh Liêm nói: “Ngươi nói có thật không?”

“Vâng, tuyệt đối không nói dối nửa lời.” Yến Linh quỳ xuống đất: “Cầu Tông chủ chủ giúp ta chủ trì công đạo.”

Khúc Minh Liêm lại nói: “Có nhân chứng không?”

Yến Linh chớp mắt nhìn hắn, sực nhớ tới Yến Nguyệt nói với cậu đã tận mắt chứng kiến Hề Trạch tàn sát Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân. 

Nhưng cậu không dám lấy Yến Nguyệt ra đánh cược, hơi mím môi không biết phải nói thế nào.

“Ngươi yên tâm.” Khúc Minh Liêm nói: “Giải Trĩ Tông có Tương văn có thể rút ra kí ức, nếu thật sự có nhân chứng, kí ức cũng được xem là bằng chứng.”

Yến Linh do dự: “Ngài… Thật sự có thể cho ta công đạo?”

Con ngươi của Khúc Minh Liêm hơi lóe sáng.

Xem ra là có nhân chứng thật.

“Nếu Giải Trĩ Tông không thể lấy lại công đạo cho ngươi…” Khúc Minh Liêm thản nhiên nói: “Dù ngươi có đi tìm khắp Thập Tam Châu, sẽ không có người minh oan cho ngươi.”

Yến Linh không nói gì.

Không hiểu sao cậu lại có dự cảm, không thể kéo Yến Nguyệt vào chuyện này, nếu chắc chắn không cậu sẽ hối hận.

Khúc Minh Liêm thấy Yến Linh chần chừ không nói ra, bèn nói: “Ngươi ở đây trước đã, ta sẽ cử Chấp chính tới Yến Ôn Sơn điều tra, xác minh ngươi có nói thật hay không.”

Yến Linh thấy Khúc Minh Liêm không truy hỏi nhân chứng là ai, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khúc Minh Liêm xoay người rời đi.

Vị Chấp chính trẻ tuổi đi tới dìu Yến Linh đứng dậy, cười nói: “Lần này yên tâm đi, Tông chủ của Giải Trĩ Tông công bằng không thiên vị, chắc chắn chuyện này sẽ nhân quả luân hồi.”

Yến Linh gật đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Chấp chính không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại thương hại cậu.

Chỉ là đứa trẻ mới mười ba, mười bốn tuổi thôi mà đã phải trải qua chuyện bi thảm này.

Chấp chính dịu dàng nói: “Cậu còn người thân nào nữa không?”

Yến Linh lắc đầu.

Yến Nguyệt nói Uyển phu nhân từng nói mình là bạn tốt của Hướng phu nhân, nhưng Yến Linh thần hồn nát thần tính, không dám tin nàng.

Nếu Uyển phu nhân là bạn tốt của mẹ cậu thật, cũng biết cậu bị Hề Trạch bắt đi qua lời kể của Yến Nguyệt, thế tại sao mấy năm qua không tới tìm cậu cứu cậu, thậm chí còn chưa từng một lần gặp mặt.

Yến Linh cũng không cảm thấy Uyển phu nhân cứu mình là lẽ đương nhiên, chỉ là không muốn đặt hy vọng vào những người xa lạ.

Chỉ có dựa vào bản thân mới có thể yên tâm.

Yến Linh khép nép ngồi uống trà, nhưng còn chưa uống được nửa ly trà thì bất thình lình bên tai truyền tới tiếng rít chói tai vô cùng quen thuộc.

“Choang—”

Ly trà từ trên tay rơi thẳng xuống đất, vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ.

Trà nóng đổ đầy ra đất, hơi nóng vừa bốc lên thì cửa đã mở toang, bị gió lạnh lùa vào thổi tiêu tán.

Yến Linh bỗng run rẩy, sững sờ nhìn về phía cửa.

Mặt mũi của Hề Trạch vô cảm, cả người phảng phất như phà ra sương lạnh cuồn cuộn dày đặc, ánh mắt lạnh lẽo vô tình của hắn nhìn thẳng vào cậu.

Khúc Minh Liêm đứng ở cửa, dửng dưng quan sát.

Hề Trạch lạnh lùng nói: “Hề Tuyệt, đông chí đã tới, tại sao còn chưa về nhà?”

Trái tim Yến Linh lập tức như rơi vào hầm băng, cái lạnh thấu xương khiến cậu không kiềm được mà run lẩy bẩy.

Giải Trĩ Tông và Hề gia, là cùng một giuộc!

Vị Chấp chính trẻ tuổi kia thấy vậy cũng ngạc nhiên, hắn nhíu mày tiến tới hai bước, nói: “Tông chủ, chuyện này…”

Đùng đoàng—

Bên tai Yến Linh truyền tới tiếng sấm, cậu giật mình suýt chút nữa là mất hồn tại chỗ, sau khi gắng gượng bình tĩnh lại mới phát hiện vị Chấp chính đang nói chuyện kia đã bị Khúc Minh Liêm dùng kiếm đâm xuyên tim, hai mắt trợn trừng ngã rầm xuống đất.

Người đã tắt thở, chết không nhắm mắt.

Yến Linh nghiến rắng quát: “Ngươi!”

Khúc Minh Liêm thờ ơ rút kiếm về, nói với Hề Trạch: “Càng ít người biết chuyện càng tốt, xem ra thuật pháp cấp Linh của ngươi thật vô dụng, một thằng nhãi mười ba, mười bốn tuổi có thể dễ dàng phá vỡ.”

Hề Trạch im lặng đi tới, không để Yến Linh mắng chửi đã nhanh như cắt đánh cậu ngất xỉu.

Sau đó tùy tiện xách cậu lên rồi đạp gió rời khỏi Trừng Xá Viện không khác gì năm đó.

***

Khi Yến Linh tỉnh lại, thấy mình bị nhốt trong linh giới phủ đầy cấm chế, cả người bị trói chặt không thể cử động.

Hề Trạch ngồi bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Nhân chứng mà ngươi nói là ai?”

Yến Linh lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Hôm nay nếu ngươi không giết ta, sớm muộn có một ngày ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt.”

Hề Trạch ngó lơ không nghe, hỏi lại.

Yến Linh không trả lời.

Hề Trạch biết cậu cứng đầu cứng cổ, cho dù có dùng nhiều hình phạt đi nữa thì cũng đừng mơ cạy miệng cậu được nửa chữ, hắn im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Đi gọi Hề Thanh Phong tới.”

Trường lão gật đầu bảo vâng.

Rất nhanh sau đó, Hề Thanh Phong bước tới gật đầu hành lễ với Hề Trạch.

“Gia chủ.”

Hề Trạch nói: “Ngươi nhậm chức ở Trừng Xá Viện, có thuật pháp theo dõi người khác dựa vào hơi thở không?”

“Có.” Hề Thanh Phong cung kính đáp: “Tương văn của ta là cấp Huyền ‘Tầm Ẩn Tích’, chỉ cần một hơi thở mỏng manh cũng có thể tìm ra người trong phạm vi trăm dặm.”

Yến Linh thầm giật mình, lờ mờ có dự cảm xấu.

Hề Trạch giơ tay khều ra một luồng hơi thở xa lạ mỏng manh trên người Yến Linh, ngưng tụ nó thành một quả cầu trắng hư ảo đưa cho Hề Thanh Phong, lạnh lùng nói: “Men theo hơi thở này tìm ra kẻ kia, rồi mang tới đây.”

Hề Thanh Phong: “Vâng.”

Nói xong liền rời đi.

Tim của Yến Linh đập loạn xạ, sốt sắng nói: “Ngươi… Muốn làm gì?”

Hề Trạch không trả lời.

Không tới hai khắc, Hề Thanh Phong xách theo Yến Nguyệt rách rưới dơ bẩn quay về Hề gia, ném Yến Nguyệt ngã lăn quay trên đất khiến nó xây xẩm mặt mày, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể bò dậy nổi.

Yến Linh giờ mới biết sợ, liều mạng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi trói buộc trên người, chỉ có thể khàn giọng quát: “Không được!”

Hề Trạch lòng dạ ác độc, ai cũng dám giết.

Hề Trạch lạnh lùng nói: “Ngươi phá vỡ thuật pháp cấp Linh bằng cách nào?”

Tóc dài của Yến Linh tán loạn rối bời, cậu khó khăn lắc đầu: “Ta… Ta không biết, lần đó Chấp chính của Giải Trĩ Tông giết, giết người, đầu của ta tự nhiên phá giải cấm chế, ta thật sự không biết.”

Hề Trạch nhìn cậu chằm chằm, có vẻ đang phán đoán cậu nói dối hay nói thật.

Nhưng Yến Nguyệt đang ở trong tay hắn, Yến Linh sợ đến nỗi cả người run như cầy sấy, lúc này chắc hẳn không dám nói dối. 

Hề Trạch dời ánh mắt dò xét về, im lặng như có điều suy nghĩ.

Có lẽ theo tu vi ngày càng cao của Yến Linh, thuật pháp cấp Linh dần dần xuất hiện vết nứt, nếu lại hạ thuật pháp thay đổi kí ức và nhận thức cho cậu, sợ rằng sớm muộn sẽ có một ngày cậu vẫn bất tri bất giác phá vỡ cấm chế.

Không bằng diệt cỏ tận gốc…

Hề Trạch nhìn Yến Nguyệt nằm mê mang trên đất, đột nhiên quay sang nói với Yến Linh: “Nếu ngươi muốn nó sống, hãy làm theo lời ta.”

Yến Linh hối hả gật đầu: “Được, được, cái gì ta cũng làm, xin ngươi hãy tha mạng cho nó! Ta bảo đảm, sau này ta sẽ ngoan ngoãn, xin ngươi…”

Hề Trạch gật đầu, nháy mắt ra hiệu với Hề Thanh Phong.

Hề Thanh Phong gật đầu, thô bạo xách Yến Nguyệt lên rời đi.

Yến Linh đổ mồi hôi ướt cả áo, giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Hề Trạch nhìn mình lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn lấy lòng.

Nhưng không lâu sau, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Yến Linh hết hồn, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn sang.

Ngoài cửa trời xanh mây trắng.

Sấm ở đâu ra?

Trong đầu Yến Linh bỗng thoáng hiện lên một suy nghĩ khó mà tin nổi, bàn tay bị trói hơi nắm lại, nhưng nhanh chóng cố ép thả lỏng ra, không muốn để Hề Trạch nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

“Đại, đại nhân…” Yến Linh gian nan quay đầu nhìn Hề Trạch, dè dặt nói: “Ngài sẽ không giết nó, phải không?”

Hề Trạch lạnh nhạt nói: “Tất nhiên, chờ đến khi không cần thân phận ‘Hề Tuyệt’ này nữa, ta tự nhiên sẽ thả ngươi và nó đi.”

Yến Linh cứng đờ, trong thoáng chốc dường như có một lưỡi dao bén ngót đâm xuyên qua ngực cậu.

Hắn đang nói dối.

Tiếng sấm vừa rồi đã nói lên tất cả.

Yến Linh hận đến mức trừng muốn rách mí, trong họng cũng dâng lên mùi máu tanh nồng, nhưng cậu cố ép cơ thể banh chặt của mình thả lỏng, trên mặt cố tỏ ra vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Hề Trạch nói: “Gọi ta là gì?”

Yến Linh cười cong hai mắt, ngoan ngoãn nói: “Cha ơi.”

Hề Trạch lạnh nhạt nói: “Lâu rồi ngươi không về nhà, Túng phu nhân vì lo nghĩ quá nhiều nên bị bệnh không xuống giường nổi, đông chí đã tới, ngươi hãy vì mẹ cầu phúc ba ngày đi.”

Yến Linh ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”

Hề Trạch thả cậu ra khỏi linh giới, Yến Linh không cần hắn nói cũng biết ý, mặc đồ mỏng tanh quỳ giữa sân viện, vì Túng phu nhân cầu phúc ba ngày.

Trong sân viện, Hề Thanh Phong dẫn Phong Trọng Dương từ cửa đi ngang qua, sau khi cung kính tiễn khách quý về, hắn đi vòng trở lại từ trên cao nhìn xuống Yến Linh.

Có vẻ hắn rất căm ghét ‘Hề Tuyệt’ cao ngạo phách lối, mặc dù biết người này không phải là Hề Tuyệt thật sự, nhưng khi thấy bản mặt đáng ghét đó giờ đây tỏ ra chán nản thất bại, trong lòng dâng lên cảm xúc thỏa mãn một cách méo mó biến thái.

Hề Thanh Phong nhìn cậu hồi lâu, bất ngờ giơ tay tát cậu một cú trời giáng.

Tiếng ‘chát’ giòn giã vang lên.

Yến Linh bị đánh lệch cả mặt.

Hề Thanh Phong lạnh lùng nói: “Chỉ là đồ giả.”

Yến Linh lè lưỡi liếm vết máu bên khóe miệng, lúc ngẩng đầu lên còn mang theo nụ cười tươi rói.

Giống như thần trí của cậu bị khống chế, cho dù trong lòng sống không bằng chết, nhưng trên mặt vẫn cười he he nói: “Ta sẽ giết ngươi.”

Hề Thanh Phong ngớ ra.

“Ngươi, Tông chủ Giải Trĩ Tông, Hề Trạch.” Yến Linh nở nụ cười trong sáng như trẻ thơ, cười híp mắt nói: “Hôm nay các ngươi không giết ta, sớm muộn có một ngày, ta sẽ giết sạch các ngươi.”

Hề Thanh Phong lập tức nổi trận lôi đình, đang định tát cậu thêm một cái, nhưng khi đối diện với ánh mắt tối đen vô hồn đó, không hiểu sao thấy sợ hãi mà mất tự chủ lùi ra sau nửa bước.

Yến Linh liếm máu tươi rỉ ra từ khóe miệng bị rách, cười nói: “…Một kẻ cũng đừng hòng trốn.”

Cậu bất ngờ thay đổi quyết định mạng đổi mạng với đám chó má Hề gia, khi không vấy bẩn đường xuống hoàng tuyền chuyển thế đầu thai của mình. 

Cậu phải sống, sống thật khỏe mạnh.

Từng bước giết hết những kẻ sỉ nhục cậu, mang đến đau khổ mất mát cho cậu, như vậy mới lấp đầy những năm tháng khổ sở này.

Nếu Giải Trĩ Tông không cho cậu công bằng, vậy cậu sẽ tự đi đòi lấy cho mình.

Trong trận tuyết rơi dày đặc này, Yến Linh hoàn toàn lột xác.

Từ đó về sau, miệng của cậu không còn thốt ra nửa lời thật lòng.

Hề Thanh Phong bị thằng điên này chọc tức xì khói, sau khi hoàn hồn định bụng sẽ cho cậu nếm chút khổ sở, bỗng bên cạnh truyền tới một giọng nói.

“Đủ rồi.”

Hề Thanh Phong quay người lại nhìn, lạnh lùng nói: “Một tên thỏ đế như ngươi ở đây giả vờ làm người tốt?”

Hề Minh Hoài đứng đó rũ mắt, nói nhỏ nhẹ: “Ngươi biết rõ nó không phải Hề Tuyệt.”

Hề Thanh Phong cười gằn, lười tốn nước bọt với tên thỏ đế này, phất tay áo bỏ đi.

Hề Minh Hoài nhìn đứa trẻ nở nụ cười dối trá dưới trời tuyết dày đặc, do dự hồi lâu mới đi tới đặt cái dù bên cạnh cậu.

Yến Linh nhìn hắn hồi lâu, nói: “Ta không cần.”

Hề Minh Hoài hơi ngạc nhiên.

“Cảm ơn ngươi.” Yến Linh cười nói: “Ngươi là người tốt, ta sẽ không giết ngươi.”

Hề Minh Hoài đứng nấn ná ở đó hồi lâu, nói nhỏ: “Ngươi điên rồi sao?”

Hắn không phải chửi mắng Yến Linh, mà là thật sự muốn hỏi vấn đề này.

Ngươi bị Hề gia ép buộc đến điên rồi sao?

“Không có.” Yến Linh lạnh nhạt nói: “Ta rất minh mẫn.”

Hề Minh Hoài mím môi, nói nhỏ: “Vậy cũng đừng nên nói những lời không dành cho trẻ con, cố sống tốt vào.”

Yến Linh cười khẽ, không đáp lại những lời này.

Hề Minh Hoài đành phải cầm dù lên, từ tốn đạp tuyết rời đi.

Bốn phía không người, Yến Linh quỳ thẳng lưng ở đó, thật giống như trời có đổ tuyết lớn hơn nữa cũng không thể bẻ gãy ý chí của cậu.

Phảng phất như cậu bị liên tiếp khổ nạn mài sạch tất cả tình cảm vốn có, từ đầu đến cuối không hề rơi một giọt lệ.

Hẻm nhỏ bên cạnh Hề gia.

Phong Trọng Dương không tỏ cảm xúc nhìn thi thể nhỏ bé nằm co ro trong xó xỉnh, hắn im lặng hồi lâu bỗng thở dài một hơi.

Trong ống tay áo của Yến Nguyệt lộ ra nửa tấm thủy kính Nguyệt Văn, Phong Trọng Dương nhặt lên đặt trong tay, rũ mắt bấm quyết gọi hồn.

Tiểu thiếu niên chết yểu chưa qua một khắc, Thần hồn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian, nếu dùng thuật pháp cấp Linh gọi hồn thì có thể tạm thời nhặt về ba hồn bảy vía.

Chỉ là thân xác kia đã chết, không thể dùng lại được.

Một hồi lâu sau, ba hồn bảy vía bị vỡ tan rốt cuộc quay về, Phong Trọng Dương đặt vào trong thủy kính, nhìn mấy nhúm Thần hồn mỏng manh trôi nổi bên trong, mãi một lúc lâu sau mới ngưng tụ thành một Thần hồn hoàn chỉnh, sau đó từ từ rơi vào giấc ngủ say. 

Phong Trọng Dương cất thủy kính vào trong tay áo, tà áo màu trắng vẽ đầy bùa quỷ tung bay trong tuyết, chầm chậm rời khỏi hẻm nhỏ.

===Hết chương 81===

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi