SAU KHI PHẢN DIỆN MẤT HẾT TU VI

—Thì ra chỉ có ta là không được chọn—

Không có ai sẽ nghĩ Ngọc Đồi Sơn sẽ ra tay với Thịnh gia.

Không nói đến năm đó Thịnh Chung Phong ngu xuẩn kia có hiểu được mấy lời nói của Hề Trạch đã nói với hắn hay không, huống chi những năm đó hắn cũng không tham gia kế hoạch xâu xé tương văn ‘Kham Thiên Diễn’, với lại lúc này Thịnh Tiêu đã là Tông chủ Giải Trĩ Tông, quyền cao chức trọng, dù hắn có bất hòa với Thịnh Tiêu thì dẫu sao huyết mạch tương liên, không thể nào bỏ mặc để người ngoài tàn sát gia tộc.

Nhưng đầu óc của Ngọc Đồi Sơn không biết cấu tạo kiểu gì, giương đông kích tây khiến mọi người nghĩ hắn sẽ tấn công Hoành gia, sau đó đổi hướng đánh vào Thịnh gia.

Ngay cả Yến Tương Lan cũng không hiểu nổi hành động lần này của Ngọc Đồi Sơn, y phóng thẳng xuống giường, đèn Tê Giác suýt chút nữa đập vào mặt.

“Thịnh gia?!”

Giọng nói của Yến Ngọc Hồ truyền ra: “Ừ, bây giờ Thịnh Tiêu đã đổi hướng quay về nhà.”

Yến Tương Lan cũng rất bối rối, không hiểu tại sao Ngọc Đồi Sơn lại tranh chấp với Thịnh Tiêu.

Y che mắt, lợi dụng căn nguyên Thiên Diễn của Ngọc Đồi Sơn trong đầu mình, liên hệ trực tiếp với hắn.

“Ca! Ca ngươi đang ở đâu?!”

Giọng nói lười biếng của Ngọc Đồi Sơn truyền tới: “Ta đang chơi ở Thịnh gia.”

Yến Tương Lan: “…”

Chơi giết người hả?

“Đèn Tê Giác của ngươi đâu?” Yến Tương Lan sầm mặt nói: “Để ta qua đó.”

Lúc này có chạy đến Thịnh gia cũng không còn kịp, chỉ có thể dùng quyết hiện hình qua đó để xem xét tình huống.

Ngọc Đồi Sơn ‘Ờ’ một tiếng, ngoan ngoãn dùng đèn Tê Giác kết nối với Thần thức của Yến Tương Lan.

Yến Tương Lan lập tức đưa Thần thức của mình vào trong đèn.

Thịnh Tiêu đến rất nhanh.

Lần này có thể nói ngọn lửa ở Thịnh gia còn lớn gấp mấy lần ngọn lửa giương đông kích tây ở Hoành gia, nhưng cũng may là không giống Khúc gia không thể dập tắt lửa, Chấp chính của Giải Trĩ Tông vừa tới là vội vã cứu hỏa liền.

Bông tuyết bay tán loạn, đom đóm đầy trời.

Lửa ở Thịnh gia nhanh chóng được dập tắt, Thịnh Tiêu vô cảm đẩy cửa bước vào từ đường Thiên Diễn, chỉ thấy bên trong được thắp đèn đuốc sáng choang, Ngọc Đồi Sơn đang ngồi xếp bằng trên đệm cói đối diện với dãy linh bài, không biết đang làm gì.

Mà ở bên cạnh, Thịnh Chung Phong đẫm máu nằm thoi thóp trên đất, linh lực Tương văn màu vàng đang từ từ tràn ra ở sau gáy hắn.

Đồng tử của Thịnh Tiêu co lại.

Đứng bên trên mặt đất ở từ đường Thiên Diễn có thể cảm nhận rõ ràng địa mạch dưới chân, Thiên Diễn đã bị cướp sạch bách, nhưng lần này có vẻ Ngọc Đồi Sơn chưa hoàn toàn xong việc, hắn không lạm sát toàn tộc Thịnh gia, thậm chí còn giữ lại một mạng cho Thịnh Chung Phong. 

Cùng lúc đó, bóng người của Yến Tương Lan từ từ chui ra khỏi đèn Tê Giác, khi chạm chân xuống đất ngước đầu lên thì đúng lúc đối diện ngay cái mặt quan tài của Thịnh Tiêu, hết hồn.

Ngọc Đồi Sơn cầm đèn Tê Giác vui vẻ vẫy tay với Yến Tương Lan, như chốn không người nói: “Linh Nhi mau đến đây nhìn nè!”

Yến Tương Lan nhướng mày, thầm nghĩ nhìn cái gì.

Ngọc Đồi Sơn chỉ vào Thịnh Chung Phong, cười tủm tỉm: “Lúc trước ngươi nói không thích hắn phải không, ca đã trút giận cho ngươi rồi, ngươi vui không nè?”

Yến Tương Lan:???

Yến Tương Lan ngạc nhiên: “Ca!”

Thịnh Tiêu lạnh lùng đi tới dùng linh lực kiểm tra cơ thể của Thịnh Chung Phong, khí lạnh trên người hắn còn giá rét hơn băng tuyết.

Ngọc Đồi Sơn vô tâm vô phế, hoàn toàn không nhìn thấy khí lạnh dày đặc trên người Thịnh Tiêu, vẫn còn ngồi xổm ôm đầu gối đằng kia như ở nhà, cười hì hì nói: “Yên tâm đi Thịnh tông chủ, lần này ta không có giết người.”

Trong mắt Thịnh Tiêu thoáng hiện lên tia điện u lam.

Với tính tình điên loạn của Ngọc Đồi Sơn, thật sự không biết hắn là vì trút giận cho Yến Tương Lan nên mới đến Thịnh gia giết Thịnh Chung Phong, thuận tiện chiếm luôn địa mạch làm của riêng, hay là vì Thiên Diễn và thuận tiện hành hạ Thịnh Chung Phong để trút giận cho Yến Tương Lan.

Ngọc Đồi Sơn vừa húp trọn toàn bộ địa mạch Thiên Diễn dồi dào nên cả người lười biếng, linh lực quanh người hắn đậm đà giống như có thể tràn ra khỏi cơ thể hóa thành linh tuyền chảy róc rách bất cứ lúc nào.

Bây giờ Yến Tương Lan không thể sờ mó vào được gì, trong lòng thầm ước có thể mọc cánh bay tới đây, y vội vàng nói với Ngọc Đồi Sơn: “Đi mau.”

Cho dù Ngọc Đồi Sơn có giết Thịnh Chung Phong thì Thiên Diễn cũng sẽ không phán hắn có tội.

Nhưng nói thế nào đi nữa thì Thịnh Chung Phong cũng là cha của Thịnh Tiêu, hắn hại người ta thê thảm như vậy mà còn giễu võ giương oai ở từ đường Thiên Diễn của Thịnh gia, dù là thánh nhân cũng phải tức giận.

“Ngươi sợ cái gì?” Ngọc Đồi Sơn cười hì hì nói: “Thiên Diễn sẽ không…”

Còn chưa nói hết câu, kiếm Đông Dung đã ra khỏi vỏ, keng một tiếng đánh thẳng về phía Ngọc Đồi Sơn.

Ngọc Đồi Sơn vỗ tay cười to, thân thể chứa đầy linh lực Thiên Diễn tỏa ra một vòng linh lực chập chờn, lấy hắn làm trung tâm trực tiếp lan rộng ra chu vi mười mấy dặm.

Thiên Diễn của những thế gia khác cũng bị lây nhiễm sôi trào theo, trông như dung nham vậy.

‘Kham Thiên Diễn’ và ‘Kham Thiên Đạo’, hai Tương văn được Thiên Đạo sủng ái thẳng tay giao chiến với nhau ngay ở từ đường Thiên Diễn được thắp đèn đuốc sáng choang của Thịnh gia.

Lần này không có Yến Tương Lan cản trở, Thịnh Tiêu ra tay không chút lưu tình, sắc mặt u ám, kiếm Đông Dung và linh lực Thiên Diễn va chạm vào nhau bắn ra vô số tia lửa, rơi rào rào xuống đất như mưa.

Yến Tương Lan nóng nảy: “Thịnh Tiêu! Ca…!”

Ngọc Đồi Sơn vẫn ung dung dưới linh lực Đại thừa kỳ của Thịnh Tiêu, có lẽ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Tương Lan bị dọa sợ tái mét, hắn bỗng nói: “Đừng nhìn.”

Yến Tương Lan còn chưa hiểu câu nói này của hắn có ý gì, một giây sau, ‘Kham Thiên Đạo’ và ‘Kham Thiên Diễn’ cùng lúc xuất ra linh lực, đánh ầm một phát vào đèn Tê Giác.

Thoáng cái đèn Tê Giác bị chia năm xẻ bảy, linh lực ‘rè rè’ xì ra ngoài.

Yến Tương Lan: “Khoan…”

Y chỉ kịp nói một chữ, quyết hiện hình đã theo tiếng nổ biến mất tại chỗ, bóng người mờ ảo của Yến Tương Lan vụt biến giữa không trung.

Ở Giải Trĩ Tông, Yến Tương Lan bỗng giật mình tỉnh lại từ trong đèn Tê Giác, chưa hoàn hồn nhìn linh đạo đã tắt ngúm.

Hai người kia…

Sao đối phó với y ăn rơ thế hả?!

Yến Tương Lan tức giận choáng cả đầu, giùng giằng bò dậy, to tiếng: “Quyện Tầm Phương! Quyện đại nhân!”

Hiện tại Quyện Tầm Phương đã có thể một mình phụ trách một phần của Giải Trĩ Tông, bây giờ đang ở trong tông xử lý vài công việc nhỏ.

Quyện Tầm Phương nghe thấy tiếng la ó truyền đến từ Thanh Trừng Trúc, nhớ tới lời dặn dò của Tông chủ, hắn đành phải không tình nguyện tới đó, mài răng chướng khí hỏi: “Ngài có gì sai bảo?”

“Tông chủ nhà ngươi gặp nguy hiểm!” Yến Tương Lan không có thời gian làm đỏm, vớ đại một bộ áo đen của Thịnh Tiêu mặc vào, tay áo dài che khuất cả bàn tay của y, nhưng lúc này y không có thời gian chọn lựa, túm lấy Quyện Tầm Phương nói: “Mau lên, đưa ta ra khỏi Giải Trĩ Tông.” 

Quyện Tầm Phương nhìn đèn Tê Giác, nhíu mày nói: “Tông chủ không đồng ý cho ngươi ra khỏi Giải Trĩ Tông, ta không thể đưa ngươi ra ngoài được.”

Yến Tương Lan lạnh lùng nói: “Thịnh tông chủ định đối đãi ta như phạm nhân sao? Vậy ngươi mau mở cửa nhà giam để ta vào đó là hợp bài.”

“Không phải.” Quyện Tầm Phương nói: “Là Tông chủ mới vừa giao phó, không được để ngươi ra khỏi Giải Trĩ Tông.”

Yến Tương Lan còn lâu mới tin.

“Thịnh tông chủ đang bận đánh nhau, tại sao có thời gian truyền âm cho ngươi? Ngươi đừng gạt ta!”

Quyện Tầm Phương im lặng.

Yến Tương Lan nhìn ra Quyện Tầm Phương nói dối, im lặng khoác áo bào đen của Thịnh Tiêu lên, vội vàng chạy ra khỏi Thanh Trừng Trúc.

Quyện Tầm Phương nhanh chóng đuổi theo, nhíu mày nói: “Ta nói thật với ngươi vậy, mấy ngày trước Tông chủ đã dặn ta, nếu thế gia Trung Châu xảy ra chuyện lớn, nhất định phải giữ ngươi ở yên trong Giải Trĩ Tông, không được ra ngoài nửa bước.”

Thịnh Tiêu vẫn còn sợ hãi chuyện Yến Tương Lan bị thương lỗ tai lần trước, lần này thà nói không giữ lời cũng không muốn Yến Tương Lan đi vào nguy hiểm.

Yến Tương Lan không tỏ cảm xúc, bịt tai không nghe.

Y đã chịu quá đủ cảm giác không biết phải làm sao, chỉ có thể chờ đợi trong bất lực.

Quyện Tầm Phương không thể cản y, đành phải theo sát, định bụng để y chùn chân ở thủy đạo, biết khó mà lui.

Nhưng chẳng biết tại sao Yến Tương Lan giống như mở ra thiên nhãn, chỉ trong mấy lần dò xét dưới ánh mặt trời đã chính xác đoán ra giờ mở cửa hôm nay, y dùng linh lực huơ nhẹ một cái, thủy đạo ầm ầm dâng lên, một con đường dẫn thẳng đến bên ngoài Giải Trĩ Tông.

Quyện Tầm Phương:???

Quyện Tầm Phương nhìn mà sốc óc, sợ hãi nói: “Ngươi, ngươi sao biết giờ mở ra thủy đạo hôm nay?!”

Yến Tương Lan lạnh lùng liếc hắn: “Dựa vào thói quen làm việc và tính tình của Thịnh tông chủ để đoán ra, sao hả, ngươi không làm được cũng nghĩ người ta giống ngươi?”

Quyện Tầm Phương: “…”

Yến Tương Lan nói xong lời chướng khí liền đạp gió bay qua thủy đạo, thoáng cái đã mất hút ở lối vào Giải Trĩ Tông.

Quyện Tầm Phương không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà tu vi của người này thăng lên nhiều như vậy, đang định chạy theo cản lại bỗng thấy đèn Tê Giác sáng lên.

Thịnh Tiêu truyền âm tới: “Không cần cản hắn.”

Quyện Tầm Phương vội nói: “Tông chủ, đã bắt được Ngọc Đồi Sơn rồi?”

Thịnh Tiêu dập tắt đèn Tê Giác, sầm mặt nhìn về phía đệm cói.

Ngọc Đồi Sơn giống như cố ý đợi Thịnh Tiêu đến, chỉ đánh nhau vài chiêu liền hóa thành luồng Thiên Diễn biến mất tăm, có dùng Thiên Diễn Châu cũng không bắt được.

Thượng Nguyên đang truyền linh lực chữa trị cho Thịnh Chung Phong, Thiên Diễn của hắn bị hủy mất một nửa, sau khi chật vật ổn định lại thương tật liền sặc ra một búng máu, che ngực ho liên hồi, cả người run như cầy sấy.

Thịnh Tiêu chỉ đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn.

Thịnh Chung Phong suy yếu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thịnh Tiêu, hắn hơi sửng sờ, thấp giọng nói: “Thịnh Tiêu…”

Thịnh Tiêu thấy hắn còn sống, liền xoay người muốn rời đi.

“Tiêu Nhi…” Thịnh Chung Phong bỗng gọi một tiếng.

Thịnh Tiêu dừng chân lại.

Thịnh Tiêu mất mẹ từ nhỏ, khi đó Thịnh Chung Phong cũng là một người cha hiền từ, dù chỉ là tiểu thế gia nhưng hắn chưa bao giờ để Thịnh Tiêu chịu uất ức, lúc đó mới nuôi dưỡng ra một Thịnh Tiêu ôn nhu nền nã, tựa như một viên ngọc thanh khiết.

Trước năm mười hai tuổi, Thịnh Chung Phong thường hay gọi hắn một tiếng…

Tiêu Nhi.

Tiểu Thịnh Tiêu luôn cảm thấy cái tên này quá mềm yếu, nhưng ngại mỗi nỗi là cha lại thích gọi như thế, mỗi lần bị cha ở trước mặt người ngoài gọi một tiếng ‘Tiêu Nhi’ là hai tai của cậu đều đỏ rần hết cả lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn dạ vâng.

Nhưng hôm nay, Thịnh Tiêu phân phó vài công việc của Giải Trĩ Tông xong cũng không nhìn Thịnh Chung Phong lấy một lần, phất tay áo rời đi.

Bóng lưng cao lớn từ đèn đuốc sáng choang đi vào trong màn đêm rồi khuất dần, màn tuyết dày hỗn loạn theo gió thổi tựa như rãnh trời hoàn toàn ngăn cách Thịnh Chung Phong.

Hắn đã không còn cần tình thương của cha nữa.

***

Tuyết bay lả tả, rơi xuống con đường rộng lớn vắng người tạo thành một lớp tuyết trắng mỏng, những cành mai trơ trụi phủ đầy tuyết, gió lạnh lướt qua thổi tan.

Ngọc Đồi Sơn đi trên đường lớn, giang hai tay để giữ thăng bằng, giống như một mình chơi trò cố gắng đi thẳng một đường trên nền tuyết.

Đi xong một đoạn, Ngọc Đồi Sơn ‘hây’ một tiếng nhảy lên bậc thang trước mặt, tự cảm thấy mình đi một đường thẳng tắp không chỗ chê, làm hắn rất có cảm giác thành tựu, khi vui vẻ quay đầu nhìn lại thì thấy dấu chân thẳng tắp đã bị tuyết mới vùi lấp.

Hắn không để lại bất kỳ dấu vết gì trên thế gian này.

Nụ cười trên môi Ngọc Đồi Sơn thoáng cứng đờ, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Hắn lầm bầm mấy câu, cũng không để ý nữa, xoay người lịch sự gõ cửa: “Có ai ở nhà không?!”

Một bông tuyết từ trên bầu trời đen nhánh xoay tròn rơi xuống, đậu trên khung viền của bảng tên.

—Hoành.

Là Hoành gia.

Lúc đầu Ngọc Đồi Sơn phóng hỏa ở Hoành gia là để giương đông kích tây, muốn mọi người nghĩ mục đích của hắn là Thịnh gia, nhưng thật ra tối nay Ngọc Đồi Sơn muốn nhất vẫn là địa mạch Thiên Diễn của Hoành gia.

Gõ chừng mấy lần vẫn không có ai ra mở cửa, Ngọc Đồi Sơn ‘chậc’ một tiếng tỏ vẻ ghét bỏ.

Bây giờ đã là canh ba nửa đêm, gã sai vặt nghe thấy tiếng gõ cửa liền bực bội chạy nhanh ra mở cửa, nhưng hé cửa ra một khe nhỏ nhìn ra lại không thấy ai ở bên ngoài.

Trên nền tuyết cũng không để lại dấu chân.

Gã sai vặt tưởng mình nghe lầm nên đành phải đóng cửa lại.

Trong từ đường Thiên Diễn của Hoành gia, Gia chủ Hoành gia là Hoành Phong Lâm và Hoành Thanh Liêm ngồi đó nhìn ngọn nến đang cháy lách tách, im lặng không nói gì.

“Ta đã biết chuyện năm đó.” Hoành Ngọc Độ lạnh lùng nói: “Hèn gì năm ấy liên tiếp sinh ra bốn Tương văn cấp Linh.”

Thì ra đều là do ‘Kham Thiên Diễn’ của Hề Tuyệt thúc đẩy sinh ra.

“Huynh trưởng.” Hoành Ngọc Độ hỏi: “Huynh có biết chuyện này không?”

Hoành Phong Lâm mím môi lắc đầu: “Mấy năm gần đây ta mới biết được.”

Hoành Thanh Liêm ung dung cầm chén trà vân vê, cổ tay hết sấp lại ngửa, nước trà trong chén vẫn không sánh ra ngoài, cũng không có một chút gợn sóng.

“Lo cái gì?” Hoành Thanh Liêm giờ mới thản nhiên lên tiếng: “Người năm đó biết được chuyện ‘Kham Thiên Diễn’ đều đã làm giỗ cúng bốn mươi chín ngày từ đời nào, trưởng lão của Hoành gia có tham gia giờ chỉ còn loe ngoe vài mống, cho dù ‘Kham Thiên Diễn’ đánh tới cửa thì sao, cùng lắm chỉ một mình ta chết thôi, các ngươi lại không có chuyện gì.”

Hoành Lâm Phong nhíu mày nói: “Thúc…”

“Linh lực của ‘Kham Thiên Diễn’ có thể thúc đẩy sinh ra Tương văn cấp Linh.” Hoành Thanh Liêm cắt lời hắn, ngẩng đầu nhìn Hoành Ngọc Độ: “Khi đó tất cả thế gia đều nghĩ Tương văn cấp Linh sẽ sản sinh ra không giới hạn.”

Cho đến khi ‘Khuy Thiên Ky’ của Nhượng Trần tiên đoán, toàn bộ Thập Tam Châu chỉ có thể có mười ba Tương văn cấp Linh.

Hoành Ngọc Độ lạnh lùng nói: “Ngươi hao tâm tổn trí để có được linh lực Thiên Diễn, nhưng lại để một kẻ tàn tật như ta sinh ra Tương văn ‘Hoán Minh Nguyệt’ vô dụng, Hoành đại nhân, cuộc mua bán này xem ra không có lời thì phải.”

Hoành Thanh Liêm thờ ơ: “Tại sao chim lưu ly của ngươi lại ghét ta?”

Hoành Ngọc Độ: “Cái gì?”

“Ngươi là Tương văn cấp Linh ‘Hoán Minh Nguyệt’ cuối cùng của Thập Tam Châu.” Hoành Thanh Liêm nói: “‘Hoán Minh Nguyệt’ và ‘Khuy Thiên Ky’ đều có liên quan đến ‘Kham Thiên Diễn’, bộ ngươi nghĩ năm đó thế gia không làm gì, đang ngồi yên tự dưng linh lực của ‘Kham Thiên Diễn’ rơi trúng đầu chắc?”

Hoành Ngọc Độ sửng sốt.

“Không có bất kỳ một thế gia nào có được linh lực ‘Kham Thiên Diễn’ mà không phải trả cái giá lớn.” Hoành Thanh Liêm nói: “Đó là đổi chác lợi ích.”

Hoành Ngọc Độ còn chưa kịp nói thì Hoành Thanh Liêm đã cười nhạt bổ sung thêm.

“Giống như ngươi dù biết rõ Linh thú cũng là sinh linh, nhưng vẫn sẽ chọn ăn miếng thịt trong tô mỳ làm từ thịt Linh thú, chứ không phải thương hại sinh linh đã chết mà bỏ qua ‘miếng thịt’ kia, đạo lý đều giống nhau cả thôi.”

Hoành Thanh Liêm không phải là không có lương tri, chẳng qua trong mắt hắn thứ có thể khiến hắn bỏ ra để giao dịch, chỉ có linh lực Thiên Diễn.

Hắn giao dịch với Hề gia, trả giá sòng phẳng, đổi lấy Thiên Diễn, tại sao còn phải hỏi Thiên Diễn từ đâu mà có, hay nghĩ rằng liệu có người có vì vậy mà phải chịu tra tấn đau khổ?

Cho dù tất cả mọi người đều biết Hề Tuyệt vì linh lực Thiên Diễn trong tay bọn hắn mà sống không bằng chết, nhưng cuối cùng sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu Hề gia, không liên quan gì đến bọn hắn.

Đây chẳng qua chỉ là vụ mua bán tiền trao cháo múc.

Ta có chim lưu ly, đổi lấy Hoán Minh Nguyệt.

Hoành Ngọc Độ bị lời nói của Hoành Thanh Liêm làm cho khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn sững hắn hồi lâu, sau đó giống như bị rút hết sức lực mà cúi đầu lẩm bẩm: “Nhưng hắn không phải là Linh thú không có thần trí, hắn là một con người. Khi đó hắn chỉ mới mười hai tuổi, Hề… Yến Linh còn chưa tới mười tuổi.”

Hoành Thanh Liêm nói: “Vậy thì đã sao, bi thảm của bọn hắn không phải là ta gây ra, mà dù ta không đi đổi lấy linh lực Thiên Diễn thì cũng sẽ có những người khác đi đổi.”

“Bọn họ vẫn còn là trẻ con!” Hoành Ngọc Độ luôn hiền hòa cũng không nhịn được lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ trong mắt thế gia, lương tri, ranh giới cuối cùng, đều bị đẩy lùi trước lợi ích sao?!”

Hoành Thanh Liêm lạnh lùng nói: “Chờ ngươi lên ngồi vị trí này của ta, tất sẽ lựa chọn giống vậy.”

Hoành Ngọc Độ ghét bỏ nói: “Đừng lấy ta so sánh với ngươi.”

Hoành Phong Lâm day mi tâm: “Không nên ồn ào nữa.”

“Đúng đó.” Có người hùa theo nói: “Đừng cãi nhau nữa, cãi tới cãi lui không có ý nghĩa, còn không bằng thực hành ngay tại hiện trường xem sao.”

Ba người ngồi tại chỗ hết hồn, kinh ngạc quay đầu lại.

Chẳng biết Ngọc Đồi Sơn đến từ lúc nào, đang ngồi trên tay vịn xe lăn của Hoành Ngọc Độ, cười hì hì nhìn bọn họ.

Ngọc Đồi Sơn thấy ba người đều há hốc nhìn mình, vẫy tay cười nói: “Chư vị, buổi tối vui vẻ.”

Hoành Phong Lâm và Hoành Thanh Liêm đứng phắt dậy, sắc mặt đều thay đổi.

Rõ ràng bên ngoài từ đường Thiên Diễn dựng mười tầng kết giới vững chắc, rốt cuộc hắn làm thế nào mà quỷ không biết thần không hay tiến vào?!

Hoành Ngọc Độ biết chuyện ‘Kham Thiên Diễn’ từ Thịnh Tiêu, thấy khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của Ngọc Đồi Sơn, không hề bị khí tức quỷ dị âm tà của hắn làm sợ hãi, ngược lại vì sự gặp gỡ trong cơn hoạn nạn giữa hắn và Yến Linh mà đau lòng. 

Đây là lần đầu tiên Hoành Thanh Liêm được gặp mặt ‘Tương văn thứ mười hai’ trong truyền thuyết, hai mắt lạnh lùng, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông.

Khi đang định ra tay, Ngọc Đồi Sơn bỗng cười nói: “Hoành thúc vẫn là nên yên phận chút đi, trừ ‘Kham Thiên Đạo’ ra, ta có thể điều khiển Thiên Diễn trên khắp thế gian, nếu lỡ phất tay để Tương văn trong kinh mạch của ngươi nổ tung thì ngại quá.”

Hoành Thanh Liêm khựng lại giây lát, bàn tay cầm chuôi kiếm từ từ thả ra, bình tĩnh nói: “Ngươi tới giết ta?”

“Ha ha ha.” Ngọc Đồi Sơn cười duỗi chân ra, còn đá vào xe lăn một cái, suýt chút nữa khiến Hoành Ngọc Độ ngồi trên xe lăn ngã văng ra, nhưng được hắn kịp thời túm giữ lại.

Hoành Ngọc Độ mém xíu nữa là cắm mặt xuống đất, nhíu mày nhìn hắn.

“Đừng nói khó nghe thế chứ.” Ngọc Đồi Sơn lười biếng ngồi dựa lưng vào xe lăn, cười nói: “Ngươi mới nói chờ Hoành Ngọc Độ ngồi lên vị trí của ngươi cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống ngươi à? Ta cũng rất muốn biết bọn hắn liệu có làm vậy không, vì thế bây giờ cho các ngươi hai lựa chọn.”

Hoành Thanh Liêm nhíu chặt mày.

Một giây sau, Tương văn Thiên Diễn chợt vụt lóe lên trong mắt hắn, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Hoành Thanh Liêm.

Một luồng khí thế vô hình thoáng cái từ trên đỉnh đầu đè nặng xuống, lập tức đóng đinh ba người tại chỗ không thể nhúc nhích.

Hoành Ngọc Độ là cấp Linh nên bị áp chế nhiều nhất.

Ngọc Đồi Sơn không có hành động gì tiếp, chỉ ngồi đó lười biếng nói: “Ta đã nói rồi, đừng nên vội vàng ra tay, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào đấy.”

Có lẽ là nể mặt Hoành Ngọc Độ là bạn thân của Yến Tương Lan, trừ khi tình hình hỗn loạn không thể kiểm soát được, nếu không Ngọc Đồi Sơn sẽ không giết người.

“Nghe ta nói cái đã.” Ngọc Đồi Sơn tỉnh ruồi khoác tay lên vai Hoành Ngọc Độ, cười nói vui vẻ giống như đứa trẻ đang chơi đùa: “Ta chỉ tìm người có tham gia ‘Kham Thiên Diễn’ năm đó thôi, nói cách khác chính là ân oán nằm trên người của vị Hoành Thanh Liêm này.”

Hoành Phong Lâm sửng sốt.

“Hoành gia chủ, Hoành chưởng viện, ta cho các ngươi hai lựa chọn.” Ngọc Đồi Sơn giơ một ngón tay lên, híp mắt nói: “Một là giao Hoành Thanh Liêm ra.”

Hắn vừa nói vừa đặt cái tay còn lại lên vai kia của Hoành Ngọc Độ.

“Thứ hai, giao ra địa mạch Thiên Diễn của Hoành gia.”

Ba người lập tức kinh ngạc.

Ngọc Đồi Sơn ngả người về trước, hai cái tay đang khoác trên vai Hoành Ngọc Độ chợt đưa lên vỗ một cái bép trước mặt hắn, khiến Hoành Ngọc Độ không khỏi giật mình chớp mắt.

Ngọc Đồi Sơn vui vẻ nói: “Thế nào thế nào? Hai lựa chọn này không tệ đúng chứ, có sống có chết, thật khiến người ta động lòng quá đi!”

Nếu giao Hoành Thanh Liêm ra, với độ điên của Ngọc Đồi Sơn, chắc chắn sẽ không cho hắn còn thở thêm nửa giây.

Nếu chọn cái thứ hai, vậy thì Hoành gia sẽ từ từ lụn bại vì không còn Thiên Diễn.

Lấy tính mạng một người đổi lấy hàng trăm ngàn năm lợi ích ngập mặt, chắc chắn đa số sẽ chọn cái thứ hai.

Khi biết Khúc gia bị tàn sát diệt môn, có vẻ Hoành Thanh Liêm đã chuẩn bị sẵn tâm lý Ngọc Đồi Sơn sẽ tìm đến cửa, hắn nghe vậy liền cười nhạo một tiếng như thể đã thừa biết câu trả lời của Hoành Phong Lâm và Hoành Ngọc Độ.

Hắn đoán không sai.

Đứng trước lợi ích béo bở, không có ai sẽ cam tâm nguyện ý bỏ qua chỉ vì một người.

Hề Trạch là thế, Túng phu nhân cũng vậy, Thịnh Chung Phong càng không khác gì.

Hề Tuyệt hay Thịnh Tiêu với bọn hắn mà nói, từ khoảnh khắc thức tỉnh Tương văn trở đi đã không còn là người bình thường, mà là con rối là công cụ bị cha mẹ lấy ơn nghĩa sinh thành ra để cưỡng ép sử dụng triệt để cho riêng mình.

‘Kham Thiên Diễn’ và ‘Kham Thiên Đạo’, những cái tên nghe thật hấp dẫn, có mấy ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn to lớn đó?

Chẳng qua hai nhà Hề và Thịnh, một bên là ngu xuẩn một bên là ác độc, bất chấp hủy hoại Tương văn cấp Linh mà Thiên Đạo và Thiên Diễn ưu ái ban cho.

Hoành Thanh Liêm vẫn giữ vẻ mặt bình thản cho đến khi nghe được sự lựa chọn của Hoành Phong Lâm và Hoành Ngọc Độ.

…Không cần nghĩ cũng biết đáp án.

Ánh nến ở từ đường Thiên Diễn nhảy lách tách, cửa sổ khép hờ, loáng thoáng có bông tuyết bị gió thổi bay vào.

Ngọc Đồi Sơn cười híp mắt chờ câu trả lời.

Hoành Ngọc Độ lạnh lùng liếc hắn: “Địa mạch Thiên Diễn, ngươi cứ việc lấy đi.”

Hoành Phong Lâm không lên tiếng ngăn cản, chắc hẳn cũng ngầm đồng ý với lựa chọn của em trai.

Hoành Thanh Liêm kinh ngạc, ngẩng phắt đầu lên.

Ngọc Đồi Sơn cũng giật mình, ngón tay giơ lên quơ quơ, tưởng mình nghe nhầm nên nhỏ giọng dụ dỗ: “Ta chỉ cần Hoành Thanh Liêm thôi, không muốn tàn sát cả tộc các ngươi, các ngươi giao hắn cho ta là xong chuyện, rất có lời nha.”

Hoành Ngọc Độ nhíu mày: “Không.”

Hắn không phải là giận dỗi, chỉ là với hắn mà nói, Thiên Diễn cũng không đem lại nhiều lợi ích, trái lại càng giống một cái vực sâu vô tận cắn nuốt người hơn. 

Người người vì nó đổ xô bon chen, vì một chút linh lực Thiên Diễn mà làm đủ trò hề, lộ ra lòng dạ hiểm ác.

Hoành Thanh Liêm trố mắt nhìn Hoành Ngọc Độ cam tâm chắp tay dâng ra địa mạch Thiên Diễn được Hoành gia tích cóp qua mấy trăm năm, bỗng trong lòng dâng lên cảm xúc không thể nói rõ thành lời.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi có biết địa mạch Thiên Diễn tượng trưng cho cái gì không?”

Hoành Ngọc Độ không chớp mắt một cái, nói: “Ta biết.”

Hoành Thanh Liêm vẫn nói câu cũ: “Chỉ cần có Thiên Diễn, Hoành gia mới có thể đứng vững lâu dài ở Trung Châu, sinh ra vô số kỳ tài ngút trời, thời đại của gia tộc có thể…”

Hoành Ngọc Độ lại nói: “Thì sao? Ngươi đang dạy ta làm thế nào để trở nên giống như ngươi?”

Hoành Thanh Liêm cứng họng.

Hoành Ngọc Độ không muốn để mình cũng biến thành một con rối vô tri vô giác mặc người bài bố, đặt lợi ích lên trên hàng đầu, ngay cả lương tri cũng vứt bỏ không tiếc.

Hoành Thanh Liêm im lặng cúi đầu, hai mắt đờ ra, không biết đang nghĩ gì.

Ngọc Đồi Sơn im lặng nãy giờ nhìn Hoành Ngọc Độ, ngơ ngác hồi lâu mới rút tay về, nghệch mặt ngồi trên tay vịn xe lăn, bỗng ‘A’ một tiếng đầy nhạt nhẽo.

“Thì ra chỉ có mỗi ta là không được chọn…”

===Hết chương 96===

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi